Sắc trời dần sáng, trong phòng, hơi ấm từ cơ thể cô bé cũng đang dần dần tan biến. Kaneki Ken cúi đầu ngồi trước cửa, trong lòng không khỏi tự hỏi, rốt cuộc vì sao mình lại đến nơi này?
Tiền căn hậu quả đã mơ hồ không rõ. Hắn chỉ nhớ bản thân nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt, sau đó liền ngất đi không còn biết gì. Giờ thì hắn đã xuyên ngược về thời đại Taisho, cách thời đại của mình hơn trăm năm. Hắn chỉ mong những người bạn còn lại ở hiện tại — Yomo, Hinami, Touka — sẽ không quá lo lắng vì sự biến mất của hắn.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng đột ngột bị đá văng. Kaneki Ken nhanh chóng né tránh, ánh mắt đối diện với một gương mặt dữ tợn, một cô bé với chiếc sừng dài mọc trên đầu.
Kagune tự động duỗi ra từ thắt lưng, chắn ngay trước mặt hắn, ngăn cú đánh vừa rồi. Nhìn dáng vẻ của cô bé, Kaneki lập tức nhận ra, đây là một người vừa chuyển hóa. Trạng thái ấy chẳng khác là bao so với hắn khi vừa trở thành Ghoul: mất hoàn toàn lý trí, hành vi hoang dã chẳng khác gì dã thú.
Kaneki Ken ngửa mặt nhìn lên bầu trời xám tro phía trên, rõ ràng là ban ngày, vậy mà không hề có lấy một tia nắng mặt trời.
Cô bé phát ra tiếng gầm khẽ “hừ hừ” trong cổ họng, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt. Cô bé hạ thấp thân hình, như dồn sức chờ một đợt tấn công kế tiếp.
Càng đến gần nhà, Tanjirou lại càng cảm thấy bất an. Cậu không hiểu rõ loại cảm giác này là gì, nhưng trực giác mách bảo khiến cậu tăng tốc chạy đi. Vì quá vội vàng, không ít lần cậu suýt trượt ngã.
Cậu đã chẳng còn tâm trí để để ý đến những chuyện khác, chỉ cảm thấy hoảng hốt, vội vàng lao về phía nhà, hơi thở gấp gáp hóa thành từng làn khói trắng trong không khí lạnh.
Trong gió, ngoài mùi máu tanh nồng nặc, còn có cả tiếng đánh nhau vang lên dữ dội.
Bên này, Kaneki thoải mái né tránh những đòn tấn công hung hãn của cô bé đang quỷ hóa. Hắn chẳng tốn bao nhiêu sức, chỉ đơn giản dùng Kagune quấn lấy cơ thể cô bé, trói chặt lại.
“Ngươi là cái đồ đáng ghét kia! Mau thả Nezuko ra a a a a a a a!” Tiếng gào giận dữ từ trong rừng vọng lại, Kaneki quay đầu nhìn, thấy chính là thiếu niên hôm qua đã đưa hắn từ đống tuyết vào hang động. Cậu ta đang giận dữ trừng hắn, tay nắm chặt một cái rìu, lao nhanh về phía hắn.
Kaneki nhìn làn da trắng bệch của mình, trông chẳng giống người thường. Sau khi bị biến đổi thành nửa Ghoul, cơ thể hắn gần như miễn nhiễm với các loại kim loại thông thường. Dù vậy, hắn cũng không định để mặc cho thiếu niên kia tấn công. Hắn khẽ vung Kagune, quấn chặt lấy cậu ta.
“Tôi không làm gì em gái cậu cả. Cậu nên nhìn kỹ tình trạng hiện tại của cô bé xem, nếu cô ấy còn nhận ra được lời cậu nói.” Kaneki lên tiếng. Tanjirou khựng lại trong giây lát, rồi quay đầu nhìn Nezuko, trên mặt con bé nổi đầy gân xanh, một chiếc sừng quỷ mọc ra trên trán. Nước mắt Tanjirou lập tức tuôn trào.
“Nezuko! Là anh đây! Là Tanjirou của em đây! Mau nhớ lại đi! Nezuko!” Tanjirou nghẹn ngào gọi tên cô bé. Kaneki thả cậu ra, nhưng vẫn giữ chặt Nezuko. Trước khi xác định cô bé còn lý trí hay không, hắn sẽ không để một kẻ có sức mạnh vượt xa người thường như cô tự do hành động.
Tanjirou vừa lảo đảo vừa chạy đến bên Kagune đang trói lấy Nezuko, ôm chầm lấy em gái. “Nezuko, không sao đâu, anh ở đây. Em sẽ ổn thôi, anh hứa, em sẽ không sao cả.”
“Ô ô…” Nezuko ngừng giãy giụa, rồi cũng bật khóc. Nước mắt màu đỏ sậm long lanh lăn dài, thấm vào sợi Kagune đang trói chặt cơ thể cô.
Kaneki im lặng nhìn hai anh em ôm nhau khóc, không nói lời nào. Trong cơ thể hắn, vết thương đang dần hồi phục. Hắn thầm suy nghĩ, tiếp theo nên làm gì đây?
---
“Hơi thở của Nước, Thức thứ nhất — Thủy Diện Trảm!”
Kaneki kéo hai anh em sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công. Một lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lam chém mạnh xuống tuyết, tạo ra một hố sâu khổng lồ.
“Ghoul? Loài người? Là… một loại quỷ mới?”
Người vừa đến buộc tóc đuôi ngựa, trên người khoác một bên là vải ô vuông vàng xanh, bên còn lại là vũ dệt đỏ. Ánh mắt hắn hoàn toàn vô cảm, nếu không phải còn có hô hấp và nhịp tim, trông chẳng khác gì một con rối.
“Không! Con bé là em gái tôi! Vị tiên sinh này đã cứu em ấy khỏi tay quỷ! Anh ấy là người tốt!” Tanjirou chắn trước mặt Kaneki và Nezuko, khẩn trương nuốt nước bọt, đối diện với thành viên Sát Quỷ Đoàn.
Hồi còn bán than dưới chân núi, thỉnh thoảng Tanjirou cũng từng gặp qua những người mang thanh Nhật Luân Kiếm như vậy. Nhưng người trước mắt rõ ràng còn mạnh hơn bất cứ ai cậu từng thấy.
Người kia chẳng vì lời giải thích của Tanjirou mà giảm cảnh giác. “Ghoul cũng như quỷ, đều không thể tha thứ. Cậu, tránh ra!”
Nhưng Tanjirou không lùi. Cậu dang rộng hai tay, che chắn cho em gái mình, giờ đã biến thành quỷ và Kaneki, kẻ rõ ràng mạnh hơn mình rất nhiều. “Xin hãy tin tôi! Em gái tôi sẽ không ăn thịt người đâu! Vị tiên sinh này không chỉ cứu em gái tôi… mà còn…”
Tanjirou bật khóc. “Anh ấy… anh ấy còn giúp tôi liệm mẹ và các em tôi đàng hoàng! Trên người anh ấy chỉ có mùi máu nhè nhẹ… tôi biết không phải anh ấy làm! Tôi nhìn ra được!”
“Hơi thở của Nước, Thức thứ hai — Dòng nước luân chuyển!”
Kaneki đẩy Tanjirou và Nezuko sang một bên. Hắn cảm nhận được rõ ràng, người trước mặt rất mạnh. Chiêu thức hắn sử dụng cũng hoàn toàn xa lạ.
Hai bóng người lao vào nhau, chỉ trong vài giây đã giao đấu đến cả trăm hiệp. Kaneki bắt đầu thấy đuối sức, hắn vẫn đang trong trạng thái đói, còn thanh kiếm kia mang theo một năng lượng đặc biệt, kết hợp với kỹ thuật đặc thù khiến cho đối phương ngang ngửa với hắn.