40.

Chủ đề nghiên cứu nội dung chương nhạc chỉ những người có chuyên môn quan tâm, còn đa số chỉ cần đáp án “sử thi” là đủ.

Ca khúc “sử thi” thứ hai!

Điều này khiến nội bộ giới rất kinh ngạc, nguyên nhân không chỉ vì ca khúc này, mà hơn cả vì họ nhận ra Ngân Dực thực sự đã quyết tâm dùng “sử thi” để nâng đỡ một thần tượng ảo.

Có đáng không?

Đây là nghi vấn trong lòng nhiều người, cũng là câu hỏi nhiều toà soạn báo đưa ra sau khi phó hội trưởng Đới Nạp của Hiệp hội Âm nhạc Diên Châu đưa ra kết luận “sử thi”.

Trước câu hỏi tương tự của cánh nhà báo, Lâm Thuẫn đại diện phát ngôn hàng đầu Ngân Dực chỉ nói mấy chữ: “Khắc ghi lịch sử, tưởng nhớ các bậc tiên liệt.”

Tống Thực Hoa: “… À há.”

Giỡn mặt đấy hả!

Nói nghe đường hoàng lắm, mục đích không phải cũng là để tranh hợp đồng đại diện?!

Đừng nói những người đã đoán được nội tình như Tống Thực Hoa, thực chất kể cả người không biết chuyện hợp đồng đại diện này cũng giữ thái độ hoài nghi.

Chỉ vì mười chữ bên trên mà không tiếc nghìn vàng cùng hai bài “sử thi”, thậm chí về sau cũng có khả năng tiếp tục đập nhiều sử thi hơn nữa vào dự án?

Bất kể mọi người có tin hay không, tóm lại câu trả lời của Lâm Thuẫn là như thế.

Tầng 50 Ngân Dực, sau khi nhận được kết luận của Đới Nạp, Tổ Văn và các thành viên trong nhóm vui sắp điên. Chương nhạc thứ hai thành công có nghĩa họ sẽ được nhiều tiền thưởng hơn, tương lai rộng mở hơn, với cả…

“Lão đại, có phải có thể xin bên trên cấp máy game rồi không?” Tổ Văn hỏi ầm lên. Lúc này tảng đá đè nặng lồng ngực đã được trút bỏ, toàn thân hắn nhẹ như bay, chỉ ước được ra ngoài lượn ngay một vòng tuy vậy vẫn không quên việc quan trọng nhất.

“Tôi đã xin rồi.” Phương Triệu nói, mắt vẫn đọc bình luận trên mạng.

“Ý sếp tổng thế nào?” Các thành viên nhóm dự án đều duỗi cổ sang hóng.

“Duyệt rồi, mai sẽ có người tới lắp đặt.”

“A ha ha ha há há há!” Tổ Văn cất lên một hồi cười dài quái đản. Không việc gì sướng hơn có thể quang minh chính đại chơi game trong giờ làm hết.

“Game gì vậy?” Rodney hỏi.

“Game bắn súng.” Phương Triệu nói.

Game bắn súng không phải loại game Rodney thích nhất. Nhưng suy nghĩ của hắn cũng như Tổ Văn, được chơi công khai, không phải lén lén lút lút là đã đủ lắm rồi.

Quyết định nhảy việc quả nhiên là đúng đắn!

Ba người Phó Ứng Thiên, Chương Vũ và Stella được Tổ Văn kéo vào nhóm lúc trước giờ cũng chia sẻ tin mừng này với người thân bạn bè. Tiền thưởng tất nhiên sẽ có, trong những khoản thưởng này Ngân Dực luôn ra tay hào phóng, họ không lo, giờ chỉ muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.

Trước đó khi xin điều chuyển về bộ phận cũ họ phải gánh áp lực rất lớn, liên đới người nhà cũng lo lắng theo, cộng thêm trong thời gian chế tác chương nhạc thứ hai phải tuân theo điều khoản bảo mật, họ không thể tiết lộ quá nhiều, thành thử mỗi người đều trong tâm lý căng thẳng đè nén, nhưng giờ rốt cuộc đã xong rồi!

Mẹ kiếp đây chính là hố vàng mà!

Như tình hình hiện tại, chương nhạc thứ ba cũng có tỉ lệ thành công khá lớn, rốt cuộc có công ty đứng sau ủng hộ, có lão đại Phương Triệu như quái vật gánh team, bọn họ không lo vấn đề kinh phí, cũng không cần lo bị những phòng ban khác mặt nặng mày nhẹ, thật quá là sướng!

Đều cho rằng dự án thần tượng ảo là hố đen đúng không?

Đều do dự ngập ngừng còn nói bóng nói gió đúng không?

Giờ hối hận rồi chứ gì?!

Muộn rồi!

Nhìn đám Tổ Văn chia sẻ tin mừng, ai nấy ra sức khoe khoang trên trang cá nhân, một số người cũng trông mà đỏ mắt. Sớm biết vậy họ đã xin chuyển sang khối dự án. Tiếc là giờ khối dự án tạm không tuyển thêm nữa, muốn vào cũng khó.

Trên kênh livestream chính thức của Ngân Dực cũng cực lực chia sẻ đánh giá về chương nhạc thứ hai của Đới Nạp. Người dẫn livestream còn cười tươi như hoa cảm ơn lời khen của Văn hoá Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa trước khi chương nhạc thứ hai phát hành, những lời khen này đã giúp tăng thêm danh tiếng cho tác phẩm, nếu không chưa chắc có thể được chú ý như hiện tại.

Nhưng cũng có một số toà soạn thể hiện ý kiến trái chiều. Sở dĩ chương thứ nhất của “Trăm năm diệt thế” đạt lượt tải cao như vậy, một phần do cách ra mắt của Cực Quang là chưa từng có trước đây, tạo ra một tiền lệ, mọi người đều theo trào lưu đi nghe thử tải thử. Nhưng khi chương nhạc thứ hai phát hành, sự mới mẻ không còn được như trước.

“Sử thi” tuy xếp vào hàng âm nhạc cao cấp nhưng cũng chỉ được tính là thể loại tiểu chúng trong mảng âm nhạc, không phù hợp với thị hiếu đại chúng, người hiểu được loại nhạc này trong xã hội đương đại khả năng không nhiều, cao lắm cũng chỉ thi thoảng nghe khi xem những phim điện ảnh vốn lớn quy mô lớn là đã đủ.

Còn có người phân tích: Ca khúc sử thi đầu tiên trên nền tảng sẽ có nhiều người tải xuống với tâm lý nhặt của hời, nhưng đến ca khúc thứ hai, sẽ có người cảm thấy bị mất giá, chưa chắc đã nhiều lượt tải như lần đầu.

Không chỉ một hai toà soạn đưa ra lập luận này. Vật đắt vì hiếm, nếu nhiều giá trị sẽ giảm.

Một số văn phòng sản xuất nhạc bản quyền tư nhân còn lớn tiếng “Kêu gọi Ngân Dực dừng hành vi này ở đây”, ý ngầm là: Đừng để đến lúc lượt tải lèo tèo làm mất thể diện của cả giới chế tác nhạc bản quyền, còn liên luỵ khiến “sử thi” mất giá.

Nhưng khi những người này ra ý kiến hạ thấp, lại có một nhóm người ngày càng thu hút nhiều sự chú ý.

Bộ phận quan sát các cơ sở giáo dục trung học nhận thấy thời gian gần đây ở không ít trường học đột nhiên xuất hiện một làn “gió yêu tà”. Rất nhiều người mải mê nghe “Phá kén”, một số thì nghe cùng lúc cả “Phá kén” và “Thiên phạt”, sáng ngủ dậy nghe, ăn sáng xong nghe, trước khi làm bài nghe, khi nghỉ ngơi cũng nghe, cảm xúc luôn phấn khích khác thường.

Mới đầu họ chỉ cho rằng những học sinh lớp 8 này đang trong giai đoạn nhạy cảm và bồng bột, nhưng sau phát hiện tình trạng này không chỉ diễn ra trong khối lớp 8 mà còn xuất hiện nhiều ở những khối lớp khác, đặc biệt khi kì thi giữa kì ngày càng tới gần, luồng gió tà quái này càng lúc càng thổi mãnh liệt lạ thường.

Không ít giáo viên cảm thấy nghi hoặc. Suy nghĩ của học sinh trung học quả là thứ họ không hiểu nổi.

Vì hiện tượng học đường này, một số nhà báo đã đăng bài đưa tin, Ngân Dực cũng đứng sau thúc đẩy sự việc phát triển. Nhưng không lâu sau, Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa bắt đầu phản kích.

“Miyu và Andy Leo cùng hợp tác diễn xuất “Tuyệt địa trùng sinh”.”

“Hoàng tử u buồn Andy Leo đổi sang hình tượng cường tráng mạnh mẽ, chiến đấu vì chính nghĩa!”

“Có tin đồn, trong phim Miyu sẽ bị huỷ dung…”

Một loạt tin giải trí kéo tới, những tin bài được Ngân Dực lăng xê thoáng chốc đã bị hai thần tượng ảo vang danh Diên Châu nhấn chìm.

Ở thế kỉ mới, giống như thần tượng người thật, thần tượng ảo cũng có thể đóng phim, khác biệt ở chỗ một bên sử dụng công nghệ máy tính để thay thế dựng hình, một bên thì là người thật đích thân đi diễn xuất.

“Gì cơ? Miyu bị huỷ dung?!”

“Miyu xinh đẹp vô song của tui sao lại huỷ dung?! Nhóm dự án ra đây giải thích!”

“Xin ảnh cường tráng mạnh mẽ của Andy Leo!”

Trai xinh gái đẹp sánh đôi luôn khiến người ta mong đợi. Nhưng Đoàn Thiên Cát cũng không ngờ Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa sẽ chọn cách hợp tác.

Miyu và Andy Leo lần lượt là hai thần tượng ảo đang nổi đình đám của Đồng Sơn Thực Hoa và Văn hoá Nghê Quang.

Xét thực lực trong mảng thần tượng ảo, danh tiếng và lượng fan của Miyu lẫn Andy Leo hiện tại là thứ Ngân Dực không thể so sánh, đây là điều ai cũng thừa nhận.

Nhưng Đoàn Thiên Cát không sốt ruột, cũng không cho đẩy mạnh tuyên truyền để phản công. Cô đang chờ.

Thấy đề tài thảo luận về “Cực Quang” và “Phá kén” ít đi, Tống Thực Hoa rất vui, lúc này đang cầm một ly rượu thong thả nhấm nháp trong văn phòng.

Tuy Đồng Sơn Thực Hoa họ có quan hệ cạnh tranh với Nghê Quang, nhưng vốn dĩ hợp đồng đại diện chọn trong các thần tượng ảo là cuộc tranh tranh của riêng hai công ty họ, Ngân Dực cũng muốn chen chân? Vậy phải xem họ có cho phép không!

Nhìn đi, chỉ cần họ lấy thần tượng ảo đang nổi của mình ra, thì gì mà Cực Quang, mà “Phá kén”, mà sử thi, chẳng vẫn phải dạt ra hết?

Hắn muốn cho Ngân Dực nhìn thật kĩ, đâu mới là thần tượng ảo thành công thực sự! Đâu mới là khoảng cách thực lực!

Bộ phim “Tuyệt địa trùng sinh” là dự án hắn đã lên kế hoạch từ trước, nhằm mục đích kiếm một bộ phim đề tài thời diệt thế cho Miyu, mục đích rất rõ ràng, chính là để thu hút sự chú ý của “Chim Hồng Hạc”. Chẳng qua mấy hôm trước bên Nghê Quang tìm tới bàn chuyện hợp tác, Tống Thực Hoa suy xét một lúc đã đồng ý.

Bất kể thế nào, giải quyết Ngân Dực trước rồi tính tiếp. Hắn có linh cảm nếu Cực Quang thực sự bật lên, họ sẽ phải chịu sự đe doạ trước nay chưa từng có. Đoán hẳn Nghê Quang cũng đã nhận ra điều này nên mới đề nghị hợp tác, dập tắt thế trỗi dậy của Cực Quang!

Đang suy nghĩ bước kế hoạch kế tiếp, thiết bị liên lạc của Tống Thực Hoa bỗng vang lên dồn dập. Hắn liếc mắt, là một thông báo gắn chữ “gấp”.

Người báo tin là một phó tổng của công ty, chỉ là ngày thường luôn bình tĩnh điềm đạm, nhưng lúc này lại có vẻ rất nóng ruột.

Có chuyện ư?

Tống Thực Hoa lập tức mở tin.

“Sếp, mau xem “Tiếng nói Diên Châu”! Minh Thương lên tiếng rồi!”

Phó hội trưởng Hiệp hội Âm nhạc Diên Châu, người đầu tiên nhận định “Thiên phạt” là “sử thi”, cuối cùng đã đưa ra đánh giá vào năm ngày sau khi chương thứ hai “Phá kén” phát hành.

41.

Mặc dù đã có vị tiền bối Đới Nạp còn thâm niên hơn đứng ra đánh giá, rất nhiều người vẫn chờ mong lời bình của Minh Thương.

“Sử thi” cũng có phân cao thấp. Trong mắt Minh Thương, có phải chương nhạc thứ nhất và chương nhạc thứ hai cũng có chênh lệch?

Trừ nguyên nhân này, còn vì hôm nọ khi xuất hiện Đới Nạp đã nói Minh Thương đang trong cảm xúc kích động, không tiện đưa ra đánh giá. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến vị phó hội trưởng này kích động tới tận hôm nay?

Vì vậy, mặc dù năm ngày liền không thấy đánh giá của Minh Thương, tới giờ vẫn rất nhiều người theo dõi kênh “Tiếng nói Diên Châu” của Hiệp hội Âm nhạc Diên Châu. Giờ Minh Thương vừa xuất hiện, mọi người đều chú ý.

Minh Thương trên ảnh ảo có vẻ sáng sủa tươi tỉnh hẳn, trong mắt thấp thoáng niềm vui không giấu nổi và sự kích động hẵng chưa vơi hết, chứng thực cho lời Đới Nạp năm ngày trước.

“Xin lỗi mọi người, năm ngày qua có lẽ là năm ngày tôi phấn chấn nhất trong hơn 60 năm trở lại đây!” Nói tới mấy chữ sau, giọng Minh Thương đã hơi run run.

Từ bên cạnh hắn, một bàn tay cầm tách trà vươn ra.

Tuy chỉ có một bàn tay, nhưng người quen biết gia đình Minh Thương đều biết đó là vợ của hắn. Lời Minh Thương vừa nói khiến một số người sinh ý muốn đùa, “năm ngày phấn chấn nhất” chẳng lẽ không phải những ngày hắn kết hôn? Nhưng tình hình trong ảnh ảo cho thấy vợ Minh Thương cũng đồng ý với lời hắn.

Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cả hai vợ chồng này xúc động như thế?

Vốn có khứu giác nhạy bén, chủ biên “Lửa lan đồng cỏ” lập tức ra lệnh cho cấp dưới đi tra hành động của Minh Thương gần đây!

Trong livestream của “Tiếng nói Diên Châu”, Minh Thương nhận tách trà, điều chỉnh cảm xúc một lúc, đến khi giọng nói đã đều lại mới nói tiếp.

“Rất nhiều người biết tôi trong 50 năm đầu đời luôn say sưa với âm nhạc và sự nghiệp. Năm 51 tuổi, tôi kết hôn với giảng viên Tô Đông thuộc ngành soạn nhạc Học viện Âm nhạc Tề An. Năm 52 tuổi, chúng tôi có một đứa con chung. Nhưng ông trời trêu ngươi, thằng bé có đôi chỗ không như các bạn.”

Nói tới đây, đã nhiều người nhớ ra. Năm xưa Minh Thương cũng được coi là tuổi trẻ hứa hẹn, 49 tuổi đã thành hiệu trưởng Học viện Âm nhạc Tề An. Ở thế kỉ mới khi tuổi thọ loài người tăng gấp đôi, tuổi này quả thật còn trẻ, Minh Thương vốn chính là trường hợp từ bé đến lớn luôn được coi là thiên tài.

Mà vợ Minh Thương, Tô Đông cũng là danh nhân ở thời điểm ấy. Xuất thân gia đình có truyền thống âm nhạc, tài năng bộc lộ, rất nổi tiếng ở Học viện Âm nhạc Tề An.

Nhưng sau khi ra đời không lâu, con trai của hai người bị chẩn đoán nhiễm virus Hel.

Thế kỉ mới, khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc, ngành y đạt được bước tiến cực lớn, đã tìm ra cách chữa khỏi 95% bệnh tật từ thời diệt thế, tuy vậy vẫn còn 5% chưa có phương pháp điều trị, mà dù có phương pháp điều trị cũng chỉ giúp giảm được một số triệu chứng.

Virus Hel nằm trong số 5% này, hơn nữa chưa có cả cách điều trị thuyên giảm triệu chứng. Nó có nguồn gốc từ thời mạt thế, người nhiễm bệnh dường như mất đi mọi cảm xúc tâm tình, biến thành hòn đá thân cây không có tri giác, rõ ràng cơ thể không có bất cứ khiếm khuyết nhưng ăn uống tiêu tiểu đều phải phụ thuộc vào ngoại lực giúp đỡ, đồng thời không phát ra bất cứ âm thanh nào, đôi mắt mở ra khép vào hoàn toàn trống rỗng, không khác gì một các xác rỗng bị rút mất linh hồn, não bộ như cỗ máy được cài đặt đầy đủ chức năng nhưng từ chối làm việc.

Một bác sĩ tên “Hel” ở mạt thế đã mắc phải virus này. Trong gần nửa năm từ khi mắc đến lúc phát bệnh hoàn toàn, ông đã dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu về loại virus này, đồng thời quyết định sau khi qua đời sẽ hiến cơ thể cho phòng nghiên cứu để nghiên cứu về virus, vì vậy người đời sau gọi virus này là “virus Hel”.

Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ dùng tên một người để đặt cho loại virus cực kì nguy hiểm là một sự nguyền rủa, nhưng với những người nghiên cứu virus khi đó thì lại là một vinh dự với họ, ví dụ Hel, kẻ điên trong mắt hậu thế.

Virus Hel có thể phát tán qua không khí. Dù thời gian tồn tại trong không khí không lâu tuy nhiên do có thể bám vào nhiều vật, từ thực vật, động vật thậm chí các vi sinh vật, mà khiến người ta khó lòng đề phòng.

Thời gian đầu còn có nhiều người dùng các thiết bị lọc phức tạp để phòng tránh, nhưng về sau qua điều tra phát hiện tỉ lệ mắc virus Hel chỉ chưa tới 0,00001%.

Dần dần, mọi người có tâm lý: Tỉ lệ 0,00001%, chắc chắn không vào mình. Sau đó nữa, không còn ai dùng các thiết bị lọc phức tạp và tốn kém kia.

Nhưng tỉ lệ 0,00001% ấy lại rơi vào cặp vợ chồng này. Nếu có thể, họ thà người mắc bệnh là chính mình chứ không phải đứa con trai vừa lọt lòng!

Khi biết tin này, hai vợ chồng gần như sụp đổ. Minh Thương xin từ chức hiệu trưởng khó khăn lắm mới leo lên được, Tô Đông cũng nghỉ việc. Hai vợ chồng mang theo con trai đi khắp thế giới tìm cách chữa trị, nhưng lần nào cũng chỉ nhận một câu trả lời tương tự: Chưa có cách điều trị! Không thể điều trị! Vô phương cứu chữa!

Bạn bè thân thuộc của vợ chồng Minh Thương vẫn nhớ thời điểm ấy, dường như chỉ một cú chạm nhẹ là cả hai sẽ vỡ tan. Tính theo tuổi thọ của loài người ở thế kỉ mới, khi ấy cả hai đều còn trẻ, tương lai tươi sáng, vậy mà tóc đã thấp thoáng nhiều sợi bạc.

Hai nhân vật hàng thiên tài lại gặp cảnh ngộ như vậy làm rất nhiều người thổn thức. Nếu không gặp việc này, có lẽ bây giờ Minh Thương vẫn nở mày nở mặt là hiệu trưởng Học viện Âm nhạc Tề An. Hiệu trưởng Học viện Âm nhạc Tề An tính theo nhiệm kì năm năm, nhưng số người giữ chức hai khoá, ba khoá liền thậm chí lâu hơn không phải hiếm gặp, Minh Thương có thực lực này.

Cũng có người dè bỉu, cho rằng chắc chắn do trong 50 năm trước hai người đã dùng hết vận may cả đời nên mới gặp chuyện như vậy, đến mức tỉ lệ 0,0001% mà cũng dính phải.

Đây là nỗi đau trong lòng vợ chồng Minh Thương mà không ai dám chạm vào, vì chỉ chạm nhẹ thôi đã làm nó rỉ máu không ngừng. Nhưng hôm nay, Minh Thương lại công khai chuyện này trên livestream!

Tống Thực Hoa xem livestream, trong lòng nhen lên một linh cảm không lành.

Trên livestream, nhớ lại chuyện năm xưa, Minh Thương cũng thổn thức khó tả, hai mắt đã đỏ hoe.

“Từ sự tuyệt vọng như sụp đổ lúc đầu, đến sau thì dần dần chấp nhận. Đã 12 năm trôi qua, không có gì là không thể lắng xuống. Con tôi đang lớn lên từng ngày, là bố mẹ nó, chúng tôi cũng đang lớn lên. Những tưởng cuộc đời sau này sẽ tiếp tục trôi qua như thế.”

Nói tới đây, giọng Minh Thương lại trở nên kích động, “Một tháng trước, tôi nghe một ca khúc, chính xác hơn là nghe một chương nhạc.”

Tống Thực Hoa siết chặt những ngón tay đang cầm ly, dường muốn bóp vụn cái ly đó.

Những người đang xem livestream cũng dựng thẳng tai, mắt nhìn chăm chú màn hình không chớp. Tới rồi đây!

“Bạn bè thân thuộc đều biết tôi ít khi nghe ca khúc trên bảng tân binh, nhưng mỗi lần nghe đều chia sẻ cho con trai tôi Minh Diệp nghe cùng.”

Tuy người mắc virus như cái xác vô hồn không có bất cứ phản ứng với mọi vật, nhưng Minh Thương vẫn chia sẻ với Minh Diệp âm nhạc của mình, kể sơ về cái nhìn của bản thân như thể Minh Diệp không hề khác những đứa trẻ bình thường khác. Suốt 12 năm nay vẫn luôn như thế.

“Tình cờ, tôi thấy bài “Thiên phạt” Ngân Dực phát hành. Thứ trông thấy đầu tiên là một nhân vật hình cái cây. Khi ấy tôi khá bất ngờ, vì là lần đầu thấy có người dùng hình tượng người cây cho thần tượng ảo, vì thế đã vào xem MV. Xét riêng chất lượng của “Thiên phạt”, không nghi ngờ đây quả là một tác phẩm rất hay, tuy tôi không sở trường phân tích nhạc kết cấu giao hưởng nhưng cũng nhận thấy có nhiều điểm đáng để đào sâu. Cũng như trước kia, sau khi nghe xong tôi sẽ chia sẻ với con về cái nhìn của mình, sau đó sẽ viết bình luận ca khúc. Nhưng… khoảnh khắc quay sang nhìn vào mắt con trai, tôi thấy trong đó một chút dao động!”

Như ô cửa kính hằng bị lớp bụi dày che mờ bị ngón tay ai lau đi một vệt.

Khi ấy Minh Thương cảm giác não còn chưa kịp có phản ứng, nước mắt đã chảy xuống không một dấu hiệu báo trước. Hắn sợ thứ mình nhìn thấy chỉ là ảo giác, rốt cuộc cảm xúc tiết lộ trong mắt con trai hắn quá ít, nếu không vì mỗi ngày hai vợ chồng đều ở bên con, hiểu con quá rõ mà đổi thành người khác, chưa chắc đã nhận ra dao động cảm xúc nhỏ bé này.

Vì vậy, Minh Thương phát lại một lần, sau đó tải bài xuống, phát từng lần, từng lần.

Sau khi chắc chắn, Minh Thương vô cùng kích động, lập tức mời một vị giáo sư chuyên nghiên cứu virus thời diệt thế ở thành phố Tề An tới.

Đây cũng là nguyên nhân khi đó Minh Thương nhanh chóng đưa ra đánh giá về “Thiên phạt”, song chỉ cho một câu đánh giá đơn giản chứ không phân tích sâu thêm. Bởi vì khi ấy hắn đang bận tìm người chẩn đoán.

Quả thực não bộ Minh Diệp đã có một số phản ứng nhỏ, nhưng không quá rõ ràng, khó mà kết luận.

Minh Thương đổi sang một số ca khúc khác nhưng không một bài khiến não bộ Minh Diệp có bất cứ phản ứng. Lần này vị giáo sư kia cũng trở nên hứng thú.

“Nếu có ca khúc thứ hai tiếp tục kích thích những phản ứng tương tự, có lẽ sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.” Vị giáo sư đó nói.

Nhìn thấy tia hi vọng, Minh Thương lập tức liên hệ Đoàn Thiên Cát. Hắn muốn biết tác giả của “Thiên phạt” rốt cuộc là ai, liệu có thể sắp xếp gặp mặt một lần?

Đoàn Thiên Cát từ chối, nhưng đồng thời tiết lộ chương nhạc thứ hai đang được chế tác, sẽ hoàn thành trong tháng 10, có lẽ tháng 11 là có thể phát hành.

Đã đợi 12 năm, đợi thêm 1 tháng nữa có sá gì!

Minh Thương hiểu được suy nghĩ của Đoàn Thiên Cát. Đoàn Thiên Cát đứng ở góc độ một thương nhân, nếu lúc này tiết lộ tác giả đứng sau thần tượng ảo sẽ ảnh hưởng tới lợi nhuận, làm loạn kế hoạch ban đầu. Mà từ góc nhìn của người sáng tác như hắn, có khả năng thời điểm này tác giả ca khúc đang bận sáng tác, cần tích luỹ khơi gợi cảm hứng, Minh Thương cũng không dám quấy rầy. Hắn rõ hơn ai hết sự khó chịu khi đang mạch sáng tác mà bị cắt ngang, vì có khả năng chỉ một khoảng ngắt vô tình này ksẽ hiến tác giả không thể tìm lại được trạng thái sáng tác vốn có. Nếu vì nóng vội nhất thời mà phá hỏng tia hi vọng khó khăn có được, vậy đúng là khóc hết nước mắt.

Suốt một tháng trằn trọc chờ đợi, cuối cùng đã tới ngày chương nhạc thứ hai phát hành.

8 giờ sáng hôm đó, người nhà Minh Thương tụ tập, dàn trận đợi sẵn. Ngoài hai vợ chồng còn có hai vị giáo sư chuyên nghiên cứu về virus Hel và nhóm nghiên cứu của họ.

Hiển nhiên chương thứ hai có sự bùng nổ cảm xúc hơn hẳn chương thứ nhất. Ròng rã một tháng chờ đợi, Minh Thương đã nghiên cứu rất nhiều ca khúc có kết cấu giao hưởng tuy nhiên, không một bài có thể khiến cảm xúc của Minh Diệp dao động một hai. Mà khi chương nhạc thứ hai “Phá kén” vang lên, trong đôi mắt Minh Diệp lại để lộ gợn cảm xúc còn rõ hơn lần trước.

Nếu nói chương nhạc thứ nhất chỉ là vệt ngón tay lướt nhẹ qua ô cửa kính phủ bụi, vậy chương nhạc thứ hai chính là dấu cả bàn tay hằn rõ!

Với người bình thường, dao động cảm xúc như thế chỉ là một gợn sóng lướt nhanh qua đáy mắt, nhưng với Minh Diệp, đó lại là sự rung động to lớn như thiên thạch va chạm địa cầu!

Minh Thương tuổi ngoài 60 như người lữ hành khánh kiệt được trút bỏ gánh nặng, cơ thể mềm uột ngã quỵ ra đất, tay bịt chặt miệng, chỉ sợ tiếng nấc nghẹn bật thốt ra trong lúc xúc động sẽ xua tan cảm xúc trong mắt Minh Diệp. Còn trong phòng cách âm bên cạnh, Tô Đông, vợ Minh Thương thì khóc nấc lên như người động kinh, dường để trút hết những áp lực đè nén mấy năm nay.

Khi ấy Minh Thương gục đầu xuống sàn, miệng cười ngờ nghệch nhưng gương mặt đẫm nước mắt.

12 năm rồi!

Áp lực từ dư luận bên ngoài, áp lực từ trong chính bản thân, đã mấy lần vợ chồng họ suýt bị những áp lực đó đè sập.

Tìm kiếm 12 năm, trông ngóng 12 năm, họ đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi cả đời, tìm kiếm cả đời, không ngờ tới nay đã chờ được!

“Xin lỗi, tôi lại xúc động rồi.” Minh Thương ngừng dòng hồi ức, đưa bàn tay run run gạt đi nước mắt, hít thở sâu để bình ổn tâm trạng. Rồi hắn nhìn thẳng vào ống kính, nói, “Tôi biết rất nhiều người muốn nghe đánh giá của tôi về chương nhạc thứ hai. Nhưng thực sự xin lỗi, tôi không thể đánh giá nó một cách khách quan. Vì đối với tôi, nó là thần!”

Học viện Âm nhạc Tề An, lớp năm nhất.

Sau khi Đới Nạp đưa ra đánh giá về chương hai “Phá kén” vào năm ngày trước, các giảng viên khoa soạn nhạc và khoa hoà âm đã đưa ra cho sinh viên một đề bài, yêu cầu viết một bài luận phân tích chương hai “Phá kén” của Cực Quang dưới các góc nhìn chuyên môn, bài luận sẽ được tính vào điểm giữa kì, hạn nộp bài là mười ngày sau.

Sáng nay nghe nói hiệu trưởng tiền nhiệm Minh Thương lên tiếng bình luận, cả lũ đua nhau lên mạng xem, mục đích tìm kiếm thêm tư liệu phân tích.

Nhưng bây giờ khi nghe xong, ai nấy đần cả người.

Cái giề?!

Em muốn nghe bình âm nhạc, thầy lại kể chuyện ốm đau?

Sau một hồi bàn bạc, sinh viên năm nhất các khoa soạn nhạc, khoa viết lời và khoa hoà âm cùng kí tên vào đơn yêu cầu các giảng viên thay đổi đề luận văn tính điểm giữa kì, lý do là:

Vấn đề này nằm ngoài giáo trình, xin chọn lại đề khác.

42.

Không ai ngờ chỉ một sự kiện thần tượng ảo ra mắt đã khiến tình hình dần mất khống chế.

Toàn thể sinh viên năm nhất ba ngành của Học viện Âm nhạc Tề An lâm thời xin đổi đề luận, cả học viện cũng không có giảng viên giáo viên nào dám vọng động bình luận về “Phá kén”. Xét cả tư cách hay địa vị trong ngành, họ chưa thể vượt qua Đới Nạp và Minh Thương, dù viết bình luận cũng chỉ là thêm chút cảm nghĩ cá nhân dựa trên đánh giá của hai vị này. Đùa, lúc này mà chạy ra chê chỉ có nước bị các bên hùa vào công kích, họ không điên mà làm vậy.

Anh có thể không thích phong cách nhạc này, có thể không nghe hai chương nhạc này, nhưng không thể phủ nhận sự thật nó đã đạt được những thành quả đáng kinh ngạc. Sức ảnh hưởng của nó không chỉ còn giới hạn trong lĩnh vực âm nhạc, mà e đã khiến cả giới y học sôi trào.

Trong buổi livestream trên kênh “Tiếng nói Diên Châu”, sau khi nói những lời trên Minh Thương còn chia sẻ một tấm ảnh chụp ở cuối livestream. Đây là ảnh hắn chụp con trai Minh Diệp khoảnh khắc thằng bé để lộ một thoáng cảm xúc khi nghe “Phá kén”. Đối với người bình thường điều này không hề dễ nhận ra, mà chỉ như sự thay đổi ánh mắt của một người vốn dĩ lạnh nhạt. Nhưng cứ nghĩ Minh Diệp là người mắc virus Hel đã 12 năm nay, họ lại cảm thấy khó mà tin nổi.

Một số người vốn còn cho rằng Minh Thương phóng đại sự thật cũng thay đổi cái nhìn. Vợ chồng Minh Thương cộng hai vị giáo sư là tổng cộng bốn người có mặt, nên tấm ảnh này không thể là giả!

Không ngờ lại là thật!

Trước khi tắt livestream, Minh Thương nhìn tấm ảnh cười thật tươi, “Mầm cây nhỏ của bố cố lên, nhất định phải tiếp tục kiên cường.”

Ví von con trai là một mầm cây nhỏ, không có gì là không thể.

Đúng như Minh Thương nói, vì con trai nên hắn không thể nhìn thần tượng ảo vừa ra mắt và người đứng sau nó bằng ánh mắt khách quan, vì vậy từ giờ hắn sẽ không phát biểu bất cứ bình luận đánh giá liên quan nào trên “Tiếng nói Diên Châu”. Mọi thông tin trên “Tiếng nói Diên Châu” không được phép bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng. Đợi có chương nhạc tiếp theo, hắn sẽ phân tích cái nhìn riêng với danh nghĩa cá nhân, có lẽ khi đó sẽ có nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn nữa.

“Cảm ơn Cực Quang, cảm ơn nhóm dự án Cực Quang, cảm ơn tác giả sáng tác đứng sau Cực Quang. Tuy không biết anh là ai, nhưng tôi rất mong sau khi loạt ca khúc này kết thúc sẽ được gặp mặt một lần để tỏ lòng cảm tạ.” Đây là điều Minh Thương rất tiếc nuối. Đoàn Thiên Cát vẫn từ chối tiết lộ thông tin tác giả, nhưng đồng thời cho hắn biết loạt bài này vẫn còn hai ca khúc nữa. Đợi hoàn thành cả hai chương nhạc còn lại, tất nhiên Ngân Dực sẽ công khai tác giả đứng sau.

Còn hai chương nhạc, đây là hai tin tốt với Minh Thương. Hắn đã không thể đợi thêm được nữa. Minh Thương đã bày tỏ với Đoàn Thiên Cát rằng trước khi hai chương nhạc còn lại phát hành, hắn sẽ không tiếp tục truy hỏi thông tin tác giả, nhưng đồng thời cũng ngầm nhắc Đoàn Thiên Cát không được cho người khác thay thế. Chuyện tương tự trong giới sáng tác rất nhiều, Minh Thương không mong có người mạo xưng ân nhân của mình.

Minh Thương và Đoàn Thiên Cát âm thầm thoả thuận những gì, người ngoài không biết được, nhưng câu nói cuối cùng hắn nói trên livestream thì đã khiến nhiều người phải suy nghĩ.

“Câu “tác giả đứng sau” là ý chỉ ai?”

Tác giả của “Thiên phạt” và “Phá kén” chỉ có một? Không phải một ekip?

Điều này khiến những người vốn đang đoán là phòng làm việc “Thiên mã hành không” của Thiên Dực đứng sau rất bất ngờ.

Nếu tác giả chỉ có một, vậy rốt cuộc đó là ai? Khả năng sáng tác cao tay như thế, không thể là một người vô danh. Rốt cuộc là cao thủ nào của Thiên mã?

Nhưng những người trong ngành có hiểu biết về “Thiên mã hành không” thì lại suy đoán khác. Phong cách của hai chương nhạc trên thấp thoáng có nét không giống phong cách của tác giả trong Thiên mã hành không, chí ít không phải mấy tác giả họ biết.

Vậy thì là ai?

Tất nhiên đây chỉ là điều người trong giới chú ý, còn ở ngoài giới nhạc, trọng điểm giới y học chú ý lại là rốt cuộc hai chương nhạc này kích thích não bộ Minh Diệp phản ứng lại bằng cách nào?

Nghe nói Diên Châu đã gửi đơn xin thành lập nhóm nghiên cứu, mục đích để nghiên cứu phương pháp điều trị hội chứng do virus Hel gây ra.

Chiều cùng ngày, trong chương trình trực tiếp, toà soạn danh tiếng trong giới giải trí “Lửa lan đồng cỏ” đã mời một chuyên gia tới phân tích việc này.

Chủ biên của “Lửa lan đồng cỏ” quả thật có khứu giác nhạy bén, ngay từ khi Minh Thương mới nói vài câu đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội, đi điều tra sớm hơn các bên khác, sau đó bỏ nghìn vàng mời một vị chuyên gia của Viện Khoa học Diên Châu tới phân tích giảng giải những điều còn khó hiểu.

Rất nhiều người hứng thú với diễn biến mới này, cả những người vẫn giữ thái độ hoài nghi đều đang chờ đợi trước màn hình.

“Nhiều người biết sóng thanh có gây ra tác động với động vật, nhưng thực chất nó còn có thể tác động tới một số thực vật. Một số loại sóng thanh có thể kích thích thực vật phát triển, một số thì ức chế quá trình sinh trưởng của chúng. Để biết một loại sóng thanh có thể hay không thể tác động tới một loại thực vật, thì phải xem nó có thể chạm tới khu xử lý thính giác của loại thực vật này không.”

“Âm nhạc là một loại sóng cơ học đàn hồi có nhịp phách. Khi lan truyền trong môi trường dẫn, nó có thể sinh ra một số phản ứng nhiệt và phản ứng hoá học. Khi âm nhạc kích thích tế bào thực vật, các phản ứng trao đổi sinh hoá trong tế bào cũng sẽ bị ảnh hưởng…”

Vị chuyên gia của Viện Khoa học này còn so sánh tương quan âm nhạc với cơ thể động thực vật, “Nói cách khác, mỗi nốt âm hay mỗi đoạn nhạc trong ca khúc đều có thể đối ứng với một chuỗi phân tử axit amin trong thực vật. Axit amin lại là thành phần cấu tạo nên protein, nên trong con mắt những người nghiên cứu chúng tôi, một ca khúc như một loại protein hoàn chỉnh được tạo thành từ chuỗi trình tự axit amin này. Có nghĩa khi thực vật gặp loại protein này, chính xác là khi tiếp xúc với một ca khúc có tần số cộng hưởng, một loại enzyme đặc thù bên trong nó sẽ hoạt động mạnh hơn, từ đó kích thích phản ứng sinh hoá trong cơ thể.”

Vị giáo sư này giảng giải rất nhiều, có người nghe hiểu, có người bì bõm chữ lọt chữ không, tuy vậy vẫn đủ để họ đoán được đại khái.

Nói vậy nghĩa là, việc này không phải lăng xê?

Hoá ra có thể là thật!

Thực vật và một số động vật bậc thấp cũng có thể bị kích thích, vậy đối tượng là con người thì càng dễ hơn.

Virus Hel sinh ra từ thời diệt thế, hai chương nhạc “Thiên phạt” và “Phá kén” cũng thuộc về “Trăm năm diệt thế”, chẳng phải vừa khéo đối ứng? Đồng thời lúc trước không có ca khúc về thời diệt thế nào tạo ra phản ứng tương tự, như vậy nguyên nhân đúng là ở hai ca khúc này.

Thực tế trước đó cũng từng có người thử dùng âm nhạc để kích thích não bộ của người mắc virus Hel, xem liệu có thể khiến cỗ máy “đình công” này phản ứng một hai, nhưng kết quả không đáng kể. Giờ họ mới biết, không phải không có hiệu quả mà là không chọn đúng ca khúc.

Như enzyme phải có chất xúc tác, chọn đúng thì mới có tác dụng.

“Tôi rất muốn xem rốt cuộc vị tác giả đã cướp chén cơm của mình là ai.” Trên chương trình, vị giáo sư nọ ra giọng hạch hỏi, gương mặt lại nở nụ cười vui vẻ và chờ mong.

Âm nhạc và y học là hai lĩnh vực riêng, ai lo việc nấy, nhưng giờ tác giả soạn nhạc này đã thay họ mở cánh cửa đầu tiên, chỉ rõ phương hướng chính xác, thì công đoạn tiếp theo cứ để họ tiếp tục. Việc này tương đương đã có phương hướng điều trị căn bệnh đe doạ cực lớn tới loài người, tuy không biết đến cuối cùng có thể chữa trị hoàn toàn hay không, nhưng tìm được hướng đột phá là việc tốt. Đã bước được bước đầu tiên, sau này có thể đi tới cuối con đường hay không chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tin nóng sốt đây!

Đây là tin tức các toà soạn báo thuộc mọi lĩnh vực đều chú ý theo dõi, bất kể có phải lĩnh vực liên quan tới giới giải trí hay y học không. Việc này liên quan tới một căn bệnh nan y vẫn chưa có cách chữa trị, tất nhiên sẽ tạo ra cơn sóng dư luận lớn.

Các toà soạn đều trở nên bận rộn.

“Vậy tin về Miyu và Andy Leo…” Một phóng viên cầm bản thảo phỏng vấn ekip đứng sau hai thần tượng ảo đang nổi này, ngập ngừng hỏi.

“Ôi, giờ còn ai quan tâm chuyện đó nữa, để sau đi. Mau mau mau, mau tìm thêm thông tin về virus Hel với hai chương nhạc kia đi, với chú ý động thái bên Minh Thương, tranh thủ viết bài mới đăng lên đã.”

Vì vậy, tin tức về hai thần tượng ảo đã được ra sức thúc đẩy chưa kịp nóng sốt vài ngày đã bị những tin “Cực Quang” “Thiên phạt” “Phá kén” “Virus Hel” v.v. nhấn chìm.

Trong văn phòng chủ tịch của Đồng Sơn Thực Hoa, Tống Thực Hoa lại đập vỡ tách trà mới thay.

Tống Thực Hoa đang hối hận. Đáng lý hắn nên ra tay diệt sạch đối thủ ngay từ khi mới có chương nhạc đầu tiên!

Giờ đã muộn rồi!

Hắn có thể dùng chút mánh khoé trong nội bộ giới giải trí Diên Châu, nhưng giờ sự việc đã phát triển vượt xa tầm với của hắn. Thế trỗi dậy của Cực Quang đã không ngăn được nữa.

Giờ hắn có thể làm gì?

Chẳng lẽ đi đào người?

Hể? Hình như… Có vẻ, đây là một ý hay.

43.

Người Tống Thực Hoa muốn đào đi nhất chính là tác giả thực sự của hai chương nhạc này. Lúc đầu hắn từng hoài nghi liệu có phải tên tân binh mà Ngân Dực nói, nhưng sau khi chắc chắn mục đích của Ngân Dực, hắn lập tức phủ định suy đoán ban đầu. Theo như hắn nghĩ, không thể có chuyện Ngân Dực giao dự án quan trọng như vậy cho một tân binh.

Tống Thực Hoa đọc thật kĩ thông tin phụ đề cuối MV nhiều lần, cho cấp dưới đi điều tra mỗi một người có tên xuất hiện, cuối cùng đưa ra kết luận: Danh sách nhóm dự án này là không hoàn chỉnh! Ngân Dực đã giấu đi phần quan trọng nhất!

Người nghĩ giống Tống Thực Hoa không phải thiểu số.

Như thông lệ hiện nay, ở giai đoạn đầu thường chỉ công khai tên chế tác của dự án. Chế tác của dự án tương đương với chức vị đạo diễn một bộ phim, còn cụ thể ai soạn nhạc, ai viết lời, ai hoà âm, ai thể hiện ca khúc v.v. thì hoàn toàn giấu kín. Mọi thông tin có khả năng phân tán sự chú ý dành cho thần tượng ảo đều sẽ bị hạn chế, chỉ khi thần tượng này đã ra mắt thành công, thời cơ đã chín muồi, công ty mới công khai chi tiết các vai trò trong dự án.

Vì vậy tuy hiện tại các bên đều muốn biết tác giả, viết lời và hoà âm của hai chương nhạc này là những ai, nhưng dựa trên thông tin trong MV vẫn không thể kết luận. Hơn nữa đa số mọi người đều cho rằng những cái tên xuất hiện chỉ là nhân viên kĩ thuật, còn soạn nhạc, hoà âm, viết lời v.v. đã bị Ngân Dực ẩn đi, mục đích phải chăng để phòng tránh bị cướp mất nhân tài?

Thành phố Cảnh Cảng vùng duyên hải, trong một viện điều trị.

Nhà âm nhạc, nhà chế tác thần tượng ảo trứ danh, đại sư Griffitz vẫn ngồi cạnh cửa sổ căn phòng không khác gì ngày thường, chỉ là đã nhiều ngày nay ông ta không có tâm trạng hưởng thụ ánh nắng tuyệt đẹp này, mà mắt luôn chăm chú vào thiết bị liên lạc trong tay, nếp nhăn giữa đôi mày mỗi lúc một hằn sâu, sắc mặt tiều tuỵ gầy gò.

Lần này không phải giả vờ nữa mà là bệnh thật. Khi chương nhạc thứ hai “Phá kén” phát hành, Griffitz suýt thì phải vào phòng ICU.

Chút hi vọng trở mình mong manh đã vỡ nát khi chương nhạc thứ hai phát hành, cộng với những lời của Minh Thương sau đó càng khiến ông ta lún sâu trong khốn cảnh. Thần tượng ảo Cực Quang mà Ngân Dực đưa ra càng được chú ý, tình cảnh của ông ta càng tệ hại, hi vọng trở mình càng mong manh. Lúc này đã có không ít người cùng nghề trào phúng thất bại của ông ta năm ngoái, nói ông ta không bằng cả một tân binh!

“Vẫn chưa điều tra ra?” Griffitz hỏi ba người đứng bên cạnh. Cả ba đều là học trò của ông ta, hai trong số đó từng bị Ngân Dực lọc khỏi khối dự án ảo.

Giọng nói của Griffitz trở nên khàn khàn, đầy nhẫn nhịn lại lẫn sự sắc bén. Ông ta nhả từng chữ rất chậm, cho người ta cảm giác cực kì âm u, như bánh răng đã gỉ sét, bị kẹt lại nhưng vẫn cố chấp lê từng răng. Ba học trò nghe ông ta nói đều nổi da gà.

“Vẫn chưa ạ.” Một học trò cúi gằm đầu trả lời.

Hai người còn lại rụt cổ vào, chỉ ước được hoá thành người vô hình.

Griffitz bảo họ điều tra tác giả thực sự của hai chương nhạc kia. Có thể nói yếu tố then chốt làm nên thành công của Cực Quang chính là tác giả đứng sau. Nhưng cả ba dùng hết mọi cách và cả quan hệ của Griffitz mà vẫn không thể tìm ra rốt cuộc người này là ai.

Thực tế không chỉ họ, mà đa số nhân viên trong nội bộ Ngân Dực cũng chỉ biết Phương Triệu là người cầm trịch dự án, còn về phụ trách âm nhạc thì không ai hay.

“Vẫn chưa?” Griffitz nói như đáp lại lời họ, lại như tự nói với mình, đôi mắt chớp lên tia sáng khó hiểu.

Do dự một lúc, Griffitz xua tay ra hiệu cho ba người đi ra.

Cả ba học trò như trút bỏ gánh nặng, không dám hỏi nhiều, vội rảo bước rời đi.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn một mình Griffitz. Nắng tà ấm áp len lỏi soi sáng căn phòng, hoa cắm trong bình hẵng rực rỡ căng mướt, hoà thêm sức sống cho không gian nơi đây. Nhưng lúc này, trong căn phòng yên tĩnh nghe được tiếng hít thở lại toả ra hơi lạnh.

Trên thiết bị liên lạc đã cài chế độ bảo mật, Griffitz nhập vào một dãy số. Chừng 15 giây sau, đầu kia nhận máy.

“Việc gì vậy?” Có vẻ người bên kia rất cẩn thận. Người đó nói thật nhỏ, chưa đợi Griffitz kịp lên tiếng đã vội vã chặn miệng, “Nếu là hỏi về dự án Cực Quang, tôi không nói cho ông được. Bây giờ Đoàn Thiên Cát theo dõi từng li, tôi chưa muốn bị đuổi đâu.”

Đầu kia là một quản lý cấp cao của Ngân Dực, có chút quan hệ trong tối với Griffitz, lúc trước nhờ Griffitz hỗ trợ mà từng kiếm được không ít lợi lộc.

“Không, tôi biết anh khó xử, không thể nói nhiều. Tôi chỉ muốn biết trong dự án Cực Quang, tác giả hai chương nhạc kia là ai?”

“…” Đầu kia im lặng vài giây, có vẻ khó xử, “Đây là tin Đoàn Thiên Cát đã dặn riêng, không được tiết lộ.”

“Tôi chỉ muốn biết, sẽ không nói ra.” Biết đối phương còn lo ngại, Griffitz nói, “Tôi thề, chắc chắn không nói ra ngoài.”

Lần này thời gian im lặng lâu hơn. Có vẻ người kia đang do dự.

Griffitz không giục, chỉ im lặng chờ đợi.

Sau một phút im lặng, bên kia mới hạ giọng thì thào, “Là Phương Triệu.”

“… Ai cơ?!” Griffitz kinh hãi đứng bật dậy, suýt lảo đảo ngã xuống. Cố gắng giữ thăng bằng, ông ta hỏi lại.

“Chính là tân binh ông biết.”

“Không thể nào!”

“Tin hay không tuỳ ông.”

“Nhưng tại sao… lý nào lại thế… khoản đầu tư lớn thế mà Ngân Dực lại giao cho một tân binh?! Mà một tân binh, sao có thể sáng tác ra…” Griffitz không muốn tin tưởng.

“Tôi cảnh cáo ông, chuyện này ông biết thì thôi, nhưng đừng có nói ra, nếu không cả hai chúng ta đều xong đời. Ông biết thủ đoạn của Đoàn Thiên Cát rồi đấy.” Đầu kia nói xong liền ngắt máy.

Trong căn phòng ấm áp sáng sủa, Griffitz ngã ngồi ra ghế, để mặc thiết bị liên lạc trượt khỏi tay rơi xuống. Ông ta cứ giữ nguyên tư thế đó, ngồi bần thần như hòn đá chờ bị phong hoá.

Đột nhiên cơ thể Griffitz run lên bần bật, toàn thân lạnh lẽo.

Phương Triệu?

Chính là tân binh mới vào Ngân Dực năm nay mà ông ta từng điều tra?

Ông ta nhớ người này, một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, tuổi mới đầu hai, chưa bằng 1/3 số tuổi của ông ta!

Chỉ một thằng ranh con vậy mà ép ông ta đến bước đường này!

Nếu Phương Triệu biết suy nghĩ của Griffitz lúc này, nhất định sẽ nói với ông ta: Ta mới là ông nội mi!

Phương Triệu mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, cũng không quan tâm việc một số toà soạn trong giới kêu gào muốn tìm ra tác giả thực sự đằng sau, càng không có tâm trạng lá mặt lá trái với cánh nhà báo. Hắn chỉ phối hợp các bước ứng đối của Ngân Dực, rảnh rỗi thì ở yên trong công ty cày game.

Ngày hôm nay, cuối cùng máy chơi game hắn xin Đoàn Thiên Cát đã được lắp đặt!

Mười mấy loại súng ống đạo cụ gần như không khác gì súng thật. Đây là loại rất khó sản xuất, vì nó quá giống súng thật, phải qua các quy định còn ngặt nghèo hơn súng đạo cụ dùng trong quay phim. Nhưng chồng Đoàn Thiên Cát là người trong quân đội, bản thân Đoàn Thiên Cát cũng có con đường riêng, nếu thật muốn làm, đừng nói súng chơi game, ngay súng thật cũng có thể kiếm được kha khá.

Đa số nhân viên bảo vệ của công ty cũng đều là người có quyền sử dụng súng hợp pháp.

Đoàn Thiên Cát cho khối dự án ảo 20 ngày nghỉ, suốt thời gian này Phương Triệu chỉ tập trung vào chơi game.

Đang quan sát đội thợ lắp đặt thiết bị trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn, thiết bị liên lạc của Phương Triệu reo chuông.

Là một dãy số lạ.

Đi tới văn phòng, Phương Triệu chọn chế độ giao tiếp giọng nói.

“Alo, Phương Triệu đúng không?” Đầu kia vang lên một giọng nam xa lạ.

“Là tôi.” Phương Triệu đi tới cạnh cửa sổ trần, nhìn ra những chiếc xe bay tới tới đi đi phía dưới tầng 50.

“Tôi là quản lý cấp B của Văn hoá Nghê Quang, Beavers, không biết cậu có hứng thú tới Nghê Quang chúng tôi? Không cần lo tiền đền bù hợp đồng với Ngân Dực, bên chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu. Chỉ cần cậu đồng ý tới, chúng ta sẽ lập tức kí hợp đồng, đãi ngộ ngang với sao cấp B, mọi sáng tác của cậu trong năm đầu tiên được hưởng đặc quyền truyền thông ưu tiên, trong quá trình sáng tác sẽ có chuyên gia kèm cặp. Tất nhiên nếu cậu còn yêu cầu khác, chúng ta có thể bàn thêm.”

Beavers cực kì tự tin. Điều kiện hắn đưa ra là điều nhiều tân binh khó mà với tới. Trong mắt hắn, Phương Triệu chỉ giữ một chức vị hữu danh vô thực trong khối dự án ảo của Ngân Dực, nếu vậy chẳng bằng nhảy sang công ty họ, hưởng thụ những đãi ngộ thực tế hơn. Thực ra vẫn có thể thêm một số đặc quyền, nhưng hắn muốn xem thái độ của Phương Triệu trước. Nếu đối phương có ý, hắn sẽ thuận theo mà đề đạt thêm.

Người của Nghê Quang? Phương Triệu còn tưởng bên Đồng Sơn Thực Hoa sẽ nhanh tay hơn, không ngờ Nghê Quang lại là bên ra tay trước.

Hắn cũng biết mục đích hành động này của Nghê Quang.

Đã không biết được tác giả thực sự của hai chương nhạc này là ai, vậy cứ đào vài thành viên đã biết tên trong dự án trước. Như vậy, Phương Triệu với tư cách chế tác tất nhiên là đối tượng được nhắm tới đầu tiên. Khi Tống Thực Hoa còn lưỡng lự không biết có nên ra tay hay không, bên Nghê Quang đã quyết đoán đi trước một bước.

“Beavers của Văn hoá Nghê Quang? Anh lấy được số liên hệ của tôi từ đâu?” Phương Triệu hỏi. Số hắn dùng lúc này là số mới làm ở Phố Tối sau khi chủ nhân cơ thể này dọn khỏi kí túc trường, không phải số đăng kí trên hồ sơ sinh viên, không nhiều người biết.

“Nói ra cũng là có duyên, bên tân binh của công ty tôi có đồng hương với cậu, chắc cậu cũng biết.”

“Phương Thanh?”

“Đúng đúng, chính là cậu ta, có phải rất có duyên không? Khà khà.”

Cũng trong lúc điều tra thông tin về Phương Triệu, Beavers mới phát hiện công ty có một tân binh mảng soạn nhạc tên Phương Thanh ở cùng quê với Phương Triệu, còn học cùng trường tiểu học và trung học. Hắn hỏi ra mới biết, hoá ra hai người thực sự có quan hệ.

Nhưng khi hỏi Phương Thanh số liên hệ của Phương Triệu, sắc mặt Phương Thanh rất tệ. Beavers không mấy để ý, chỉ cho rằng do Phương Thanh thấy mình thua kém bạn bè, chưa từng nghĩ sang hướng khác.

“Đúng là có duyên.” Phương Triệu cười trầm, ánh mắt đang đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này lấp lánh tia sáng như dao sắc, “Không bằng anh đi hỏi thử Phương Thanh, xem tác giả thực sự của ba ca khúc của cậu ta là ai.”

Nói xong không cho đối phương kịp đáp lại, Phương Triệu đã ngắt máy.

44.

Tuy tức tối vì Phương Triệu thẳng thừng ngắt máy, song điều khiến Beavers nghi hoặc hơn là câu nói trước khi ngắt của hắn.

“Tác giả thực sự của ba ca khúc của cậu ta là ai”?

Ba ca khúc đó là ba ca khúc nào? Tác giả thực sự? Chẳng lẽ không phải Phương Thanh?

Beavers không phụ trách tân binh, cũng không hiểu tình hình bên tân binh. Tình hình tân binh năm nay hắn chỉ liếc qua rồi thôi, nếu không vì lúc này bên trên muốn đào người của Ngân Dực, hắn đã chẳng tốn công đi tìm hiểu.

Nhưng cho dù không hiểu tình hình bên tân binh, hắn vẫn có thể căn cứ vào câu nói của Phương Triệu đoán được đôi điều.

Beavers sầm mặt ngồi trầm tư trong văn phòng. Sau khi liên hệ với bên tân binh, đồng thời xuất toàn bộ hồ sơ của Phương Thanh ra đọc kĩ, sắc mặt hắn càng lúc càng toả ra áp lực.

Nếu ban nãy nghe lời Phương Triệu hắn có bảy phần hoài nghi, vậy giờ sau khi đọc hết những tư liệu này, hắn đã tin lời Phương Triệu vài phần.

Phương Triệu tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Tề An, có thể nói là học viện âm nhạc hàng đầu Diên Châu hiện nay, Phương Thanh thì chỉ tốt nghiệp một học viện tầm trung ở Tề An. Nhưng đây là thứ yếu, vì thực chất khi tuyển người công ty không yêu cầu nhất định phải tốt nghiệp trường danh tiếng. Kể cả chỉ học một trường hạng bét, trượt môn liên miên, nhưng miễn có một thế mạnh nổi trội ở mảng âm nhạc hay nghệ thuật bất kì, tức có điểm sáng, công ty vẫn sẽ suy xét.

Có nghĩa là, bỏ qua các nguyên nhân xuất thân quan hệ ngoài lề, quan trọng nhất là – phải có chân tài thực học!

Khi đó Phương Thanh được người bên phòng tân binh chú ý tới và kí hợp đồng, tất nhiên là do ba ca khúc hắn gửi lên.

Mặc dù hồ sơ của Phương Thanh không có điểm gì xuất sắc, thành tích cũng không nổi trội, càng không có thông tin giải thưởng đạt được, nhưng ba ca khúc kia vẫn vào con mắt của phòng tân binh, làm họ quyết định kí hợp đồng. Có lẽ chất lượng ba ca khúc đó không phải hàng thượng thừa, nhưng chắc chắn cao hơn mức bình quân của tân binh, một trong ba bài còn đạt thứ hạng cao trên bảng tân binh. Vốn dĩ công ty có ý nâng đỡ một hai, nhưng tới giờ Phương Thanh vẫn chưa có thêm sáng tác nào.

Gọi cả Phương Thanh và quản lý của hắn tới, ánh mắt như ưng của Beavers đảo tới lui hai người. Ngày thường lúc nào Beavers cũng tươi cười, nhưng một khi mặt đanh lại thì trông rất đáng sợ.

Quản lý của Phương Thanh bị Beavers gọi lên với giọng bề trên, trong lòng vừa bực bội vừa bất mãn. Tuy giờ hắn phụ trách tân binh nhưng lúc trước cũng từng quản lý sao hạng B, thâm niên trong công ty còn lâu hơn Beavers, thế mà giọng điệu Beavers lúc gọi hắn lên lại không hề nể tình, không có vẻ gì là tôn trọng tiền bối. Nhưng lúc này trông thái độ Beavers, hắn cũng mơ hồ đoán sự việc có điều bất ổn.

“Có việc?” Quản lý của Phương Thanh hỏi. Hắn biết Beavers đã đọc hồ sơ của Phương Thanh, nhưng không biết rốt cuộc Beavers gọi cả hai lên là vì chuyện gì.

Beavers không quan tâm tới viên quản lý, ánh mắt âm u như dao sắc đảo qua đảo lại Phương Thanh, “Tôi chỉ muốn biết, ba ca khúc cậu nộp lên khi vào công ty, tác giả gốc của nó là ai?”

Phương Thanh vốn đã đang căng thẳng, nghe vậy tim thắt lại, lưng túa đẫm mồ hôi, miệng giật giật, nhưng vì không biết nên nói gì nên mãi mà không hó hé được một tiếng, hai tay bồn chồn vặn xoắn vào nhau. Nhận thấy ánh mắt hoài nghi từ quản lý bên cạnh, biết không tránh được, hắn vắt kiệt sức che đi sự chột dạ, gượng cười, “Có phải anh nghe ai nói gì rồi không. Đừng tin hắn, ba ca khúc đó đúng là do tôi sáng tác!”

“Hử?” Beavers không nói gì nữa, chỉ nhìn sang quản lý của Phương Thanh, ánh mắt như đang nói: Người cậu tuyển, cậu tự xem mà làm đi.

Quản lý kia chòng chọc Phương Thanh bằng ánh mắt như kim. Người hắn phụ trách chưa tới một trăm cũng có mấy chục, về năng lực cá nhân có thể hắn không bằng Beavers, nhưng mắt nhìn vẫn phải có, sự thay đổi trong ánh mắt Phương Thanh ở khoảnh khắc vừa rồi không thể giấu được hắn.

Đó là hoảng loạn! Là chột dạ! Là khiếp đảm! Là không đủ tự tin!!

Một khi đã nghi ngờ, quản lý của Phương Thanh lập tức nghĩ thông suốt những chuyện lúc trước. Người viết lời cho ba ca khúc đó từng kể riêng với hắn, nói lý giải của Phương Thanh về ba ca khúc này có một số vấn đề, khá mơ hồ, không đủ thấu triệt. Vốn hắn tưởng do Phương Thanh là tân binh nên có vài thiếu sót, sau này hướng dẫn thêm hẳn sẽ tốt lên. Nhưng sau ba ca khúc tham gia cuộc thi, Phương Thanh không nộp lên sáng tác mới nào nữa. Lúc đầu hắn tưởng Phương Thanh đã cạn kiệt ý tưởng sau ba ca khúc đó, nhưng giờ thời gian đã qua khá lâu vẫn không thấy nộp lên bất cứ sáng tác nào, vậy thì ắt có vấn đề.

Có khả năng đúng là trộm sáng tác!

Hắn không muốn tin tưởng việc bản thân lại tuyển dụng một người như vậy. Hắn từng nghe kể một số việc trộm sáng tác hoặc đạo văn, tuỳ vào năng lực cá nhân và quyết định của công ty mà có việc bị công khai, có việc bị giấu đi. Tất nhiên cách an toàn nhất là tránh xa những người như vậy. Công ty càng lớn thì càng để ý danh tiếng, mà muốn rửa sạch những vết nhơ này lại tốn không ít sức người sức của. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ việc này sẽ xảy ra với mình!

Nếu đã tuyển dụng, kể cả có sai lầm cũng không thể công khai. Công khai tương đương tự bôi tro trát trấu lên mặt, trong thời khắc quan trọng này có lẽ còn mang tới những rắc rối không cần thiết cho công ty.

Phải nhanh chóng sa thải Phương Thanh!

Kể cả sau này việc Phương Thanh trộm sáng tác bị người khác phanh phui, họ vẫn có thể xử lý sạch sẽ mọi chuyện trước lúc đó và bình tĩnh ứng đối.

Theo điều khoản hợp đồng, kì hạn của Phương Thanh là ba năm. Trong ba năm này nếu sa thải Phương Thanh không lý do, công ty sẽ phải bồi thường khoản tiền gấp ba lần lợi nhuận kiếm được từ hắn.

Bây giờ sa thải Phương Thanh thì không được tính là sa thải không lý do, tuy vậy lý do này lại không thể tuyên bố công khai. Họ không có chứng cứ chứng minh Phương Thanh trộm sáng tác của người khác, bản thân Phương Thanh cũng sẽ không thừa nhận.

Dựa trên tổng lượt tải của ba ca khúc kia tới thời điểm hiện tại, số tiền gấp ba lợi nhuận đã là hơn mười triệu tệ. Ý họ là không muốn trả khoản tiền này. Kể cả khi với Nghê Quang số tiền này không thấm tháp gì, họ cũng không muốn lãng phí vào việc như vậy.

Vì vậy sau cuộc “trò chuyện thân tình” vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Nghê Quang đền bù cho Phương Thanh một triệu năm trăm nghìn tệ, Phương Thanh lập tức rời khỏi Nghê Quang.

Cuộc “trò chuyện” do quản lý của Phương Thanh thực hiện. Beavers không lên tiếng, tức đồng thuận cách làm này. Phương Thanh đã trộm sáng tác của người khác, khả năng lớn nhất là trộm của Phương Triệu. Trên thực tế kể cả khi đã chắc chắn Phương Thanh trộm bài của Phương Triệu, nhưng nếu Phương Triệu không có tiếng tăm gì, Phương Thanh lại có tiềm năng phát triển, họ sẽ không thẳng tay sa thải Phương Thanh mà thậm chí còn có thể giúp hắn che giấu một hai. Thương nhân mà, lợi ích là trên hết.

Nhưng bây giờ hiển nhiên Phương Triệu đã có chỗ dựa vững chắc, còn Phương Thanh thì không có điểm nào đáng để họ bảo vệ. Sa thải là việc phải làm, đồng thời phải làm thật nhanh! Phải cố gắng rũ bỏ việc này trước khi nó bị phanh phui!

Bên ngoài có hỏi, họ cũng chỉ nói do bản thân Phương Thanh có vấn đề trong tính cách.

“Có vấn đề trong tính cách”, mấy chữ này bao hàm nghĩa rất rộng. Có thể là vấn đề tính cách thật, ví dụ không hoà đồng với mọi người, hay tính quá nóng nảy ảnh hưởng tới người xung quanh v.v., cũng có thể là vấn đề trong tác phong, ví dụ trộm cắp, đạo văn v.v. Nếu thật sự là vấn đề tính cách thì cũng thôi, miễn có năng lực, tính cách không phải vấn đề. Còn nếu vấn đề ở tác phong, thế đúng là rắc rối lớn.

Trong giới không có bí mật tuyệt đối, chỉ cần muốn biết, dù Phương Thanh che giấu kĩ hơn thì mấy chữ “tính cách có vấn đề” Nghê Quang viết trên hồ sơ cũng đủ để hắn bị quá nửa các công ty trong giới từ chối.

Sau nửa giờ đồng hồ, Phương Thanh bị đuổi ra khỏi trụ sở chính của Nghê Quang.

Đủ các ánh mắt xung quanh nhìn vào khiến sắc mặt Phương Thanh thay đổi liên tục. Hắn không nán lại lâu mà rảo bước rời đi.

Chạy tới một góc không ai chú ý, Phương Thanh mắng thầm một câu, đôi mắt đỏ lừ giăng kín tơ máu. Không biết đã bao lâu chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng mà giờ sắc mặt hắn còn tệ hơn Tổ Văn thức cày game hai đêm liền.

Nếu là trước kia, khoản tiền đền bù một triệu năm trăm nghìn tệ đã đủ để khiến Phương Thanh nằm mơ cũng vui quá mà tỉnh. Nhưng sau khi đã hưởng thụ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ nhìn theo, hưởng thụ khoản tiền kiếm được chẳng mất sức từ ba ca khúc kia, một triệu năm trăm nghìn tệ này đã không đủ để hắn đặt vào mắt! Nhưng hắn không dám cứng đối cứng với Nghê Quang.

Nếu ở lại Nghê Quang, hắn có thể kiếm được nhiều hơn.

Đáng lý hắn đã có thể kiếm được nhiều hơn…

Hít thở sâu mấy hơi liền, Phương Thanh chuyển mắt nhìn vòng tay, tìm số liên hệ của Phương Triệu.

Thực ra chỉ cần đợi một thời gian nữa, hắn có thể mua một ca khúc từ một sinh viên chưa tốt nghiệp nhưng cần tiền gấp của học viện âm nhạc. Thế nhưng đúng lúc này Beavers đã phanh phui mọi việc, cắt ngang mọi kế hoạch của hắn.

Tại sao Beavers biết việc hắn trộm sáng tác?

Phương Triệu!

Khoảnh khắc bên kia nhận máy, nỗi căm thù như nước lũ đột ngột càn quét, nhấn chìm tâm trí Phương Thanh: “Phương Triệu! Mày được lắm! Gì mà thân như anh em, không phải mày vẫn âm thầm đề phòng tao?! Trừ ba ca khúc đó, mày còn giấu không ít đúng chứ? Ha ha… Giỏi lắm, mày giỏi lắm!” Phương Thanh gằn giọng tới nỗi gân xanh trên cổ nổi cả lên.

Gầm gừ mắng chửi gần ba phút, cổ họng Phương Thanh đã khàn đi nhưng vẫn không nghe một âm thanh tiếng động từ đầu kia.

“Mày câm rồi hả?!” Lại một tiếng hét khản cả cổ.

Hai giây sau.

“Oẳng oẳng oẳng oẳng oẳng!”

Đáp lại Phương Thanh là một loạt tiếng chó sủa. Tiếng chó thật sự chứ không phải có người giả giọng, sủa xong còn nghe tiếng chó thở gấp phù phù rõ từng hơi.

Phương Thanh: “…”

Chẳng lẽ hắn la hét chửi rủa suốt ba phút chỉ để cho chó nghe?!

Phương Thanh tức tới mức toàn thân run rẩy, máu từ tim trào lên sắp phun ra khỏi cổ.

Khinh người… khinh người quá đáng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play