Lại dám dùng một con chó để đáp lại hắn!

Phương Thanh tức tối muốn đập vỡ cả vòng tay nhưng đã kịp thời dừng lại. Giờ hắn đã bị đuổi khỏi công ty, e rằng một thời gian dài sắp tới sẽ không có thu nhập, tiền đền bù hợp đồng cần giải quyết theo đúng trình tự, chưa chuyển vào tài khoản hắn ngay, số được chia dựa trên lượt tải lúc tham gia cuộc thi thì sau khi mua nhà đã không còn nhiều. Chiếc vòng tay này đã ngốn của hắn mấy chục nghìn tệ, hắn không dám nóng giận đập vỡ nó.

Mất công việc, Phương Thanh cần tìm nơi trút giận. Hắn không dám mắng chửi người trong Nghê Quang vì vậy chỉ có thể lấy Phương Triệu, người đã “hại” hắn rơi vào tình cảnh này ra trút giận, nhưng không ngờ Phương Triệu không một lời đáp lại, còn dùng một con chó qua loa với hắn. Phương Triệu đang trào phúng hắn?

Biết mình có gào thét mắng chửi thêm cũng chỉ nhận được những tiếng chó sủa, Phương Thanh hít sâu mấy hơi rồi ngắt máy, cơn giận nghẹn lại trong bụng. Vốn hắn muốn rời đi nhưng vừa bước vài bước thì đột ngột dừng chân, mắt nhìn xuống vòng tay.

Ban nãy hắn tức quá nên sơ suất. Hắn hồi tưởng những lời vừa nói, thấy hình như mình không nói rõ ra việc trộm sáng tác, cho dù Phương Triệu ghi âm lại có lẽ cũng không thể coi là chứng cứ đáng tin cậy, luật pháp không thể phán tội hắn.

May mà hắn kịp dừng lại. Nếu lúc nãy bị mấy tiếng chó sủa kích thích làm mất hết lý trí, nhất thời sơ sẩy nói ra chuyện trộm sáng tác thì đúng là xong đời.

Hoá ra Phương Triệu có ý đồ này!

“Muốn gài tao?!”

Phương Thanh nhìn ra cuối con đường, ánh mắt lấp loé.

Thực ra Phương Thanh đã nghĩ nhiều rồi. Phương Triệu biết hắn sẽ không dễ dàng nói chuyện trộm sáng tác ra. Dựa vào tính cách của Phương Thanh và việc hắn có thể im lặng lấy trộm ba ca khúc của nguyên chủ mà không để lại một chứng cứ thì rất khó để kích động hắn nói ra tất cả.

Có những người luôn cảm thấy người khác cần có nghĩa vụ tốt với hắn, nếu có một ngày trở mặt, trời sai đất sai cũng không thể là hắn sai, thậm chí còn thể hiện mình là người bị hại hơn cả người bị hại.

“Lợi ích che mờ mắt.”

Ở mạt thế Phương Triệu từng gặp, từng nghe rất nhiều chuyện tương tự. Bây giờ Phương Thanh nhìn việc gì cũng chỉ nghĩ tới một chữ “lợi”. Nếu đang ở mạt thế, Phương Triệu không ngần ngại tặng hắn một viên đạn. Nhưng giờ là thế kỉ mới, có pháp luật ràng buộc, Phương Triệu không muốn vì Phương Thanh mà khiêu chiến luật pháp của thời đại này, lãng phí cơ hội sống lại không dễ có được.

“Làm tốt lắm.” Phương Triệu nhặt vòng tay lên, xoa đầu chó lông xoăn, bốc một nắm thức ăn cho chó đổ vào bát ăn của nó.

Thấy đội thợ đã lắp đặt các máy móc thiết bị trong phòng game đâu vào đấy, Phương Triệu mới bước ra đại sảnh tầng 50.

Vì đang trong kì nghỉ nên trong sảnh không có ai. Tăng Hoàng và Vạn Duyệt đã đi hưởng thụ cuộc sống hai người, trong kì nghỉ sẽ không tới công ty. Bàng Phổ Tụng đi du lịch với gia đình, Tống Miểu cũng không ở công ty. Chỉ có đám Tổ Văn còn ở lại phòng máy, ngày ngày lập đội cày game. Với hội này thì trừ chơi game cũng không còn việc gì, chẳng bằng ở lại công ty, vừa không mất tiền điện nước mà cơm ở căn tin cũng ngon, giá còn rẻ.

Khi Phương Triệu tới, hội này vừa đánh game xong, đang bàn luận chuyện gì.

Thực ra cũng có người bên Nghê Quang liên hệ với bọn Tổ Văn, nhưng người liên hệ không phải quản lý mà là mấy nhân viên kĩ thuật có quen biết với bọn Tổ Văn, khi nói chuyện thì lấp lửng tỏ ý muốn chiêu mộ nhưng đã bị họ từ chối.

Lý do?

Tạm không bàn việc dự án Cực Quang đang có tiềm năng phát triển cực lớn, riêng việc có một lão đại cũng mê game đã là việc khó có được, tội gì phải đổi công ty? Đối với đám bọn họ, miễn không phải cần tiền gấp thì tiền thưởng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là trong giờ làm có các hoạt động giải trí mà họ thích hay không.

Tại sao năm ngoái khi cả khối dự án ảo bị “huyết tẩy” mà Tổ Văn không nhảy việc? Thực ra không phải do hắn lười, mà vì hắn cảm thấy sau này khối dự án ảo không còn việc gì để làm, hắn sẽ có thể chơi game thoả thích.

Khi Phương Triệu vào, mọi người lập tức dừng câu chuyện.

“Tôi định về nhà một chuyến, mọi người vẫn tiếp tục ở lại công ty?” Phương Triệu hỏi.

“Ở chứ, nhưng hôm nay bọn tôi cũng muốn ra ngoài tham gia một buổi triển lãm, lão đại cậu cần dùng xe bay à?” Tổ Văn hỏi.

Nhóm dự án có hai chiếc xe bay, Tăng Hoàng và Vạn Duyệt đã mượn dùng một cái, còn lại một cái.

Thấy đám Tổ Văn ngẩng mắt trông mong, Phương Triệu đâm buồn cười, “Không cần, tôi đi tàu điện, các cậu ở lại chơi vui.”

“Đội ơn lão đại!” Tổ Văn reo lên hoan hô. Tối nay họ định đi xem một buổi triển lãm game.

“Bọn tôi đi sẽ mang mô hình về cho cậu!” Những người khác cũng nói.

Phương Triệu dặn bọn Tổ Văn nhớ khoá cửa tầng 50 trước khi đi rồi rời khỏi công ty, không dẫn Lông Xoăn theo. Chuyến này hắn về Phố Tối chỉ để lấy ít đồ đạc, sáng mai sẽ quay về công ty.

Bây giờ thu nhập của hắn đã đủ mua nhà ở khu trung tâm thành phố Tề An, miễn không phải căn nhà quá lớn, quá xa xỉ thì vẫn dư sức trả hết trong một lần.

Nhưng bây giờ tìm một căn nhà tốt ở Tề An rất khó, một số người cho dù có nguồn nhà ở cũng không bán ra. Vì Đoàn Thiên Cát đã đồng ý giới thiệu cho một căn bất động sản nên Phương Triệu không cần tìm kiếm trên mạng. Đây là nhà của một tác giả soạn nhạc đã lớn tuổi, thời gian người đó ở căn nhà này mỗi năm rất ít nhưng lại không muốn bán nhà cho người không đáng tin. Đoàn Thiên Cát biết Phương Triệu đang tìm nhà nên đã thương lượng với vị tác giả này, tuy nhiên do đối phương hiện không ở Diên Châu nên mấy ngày nữa mới quay về hoàn tất thủ tục sang nhượng, nhân tiện gặp mặt Phương Triệu. Chỉ vài ngày thôi, Phương Triệu đồng ý chờ.

Buổi tối ở Phố Tối vẫn như thế, có chỗ bật nhạc sôi động xập xình, có chỗ phát nhạc trữ tình êm ả, có chỗ mấy gã say rượu tụ tập quậy phá, có chỗ là bọn côn đồ mới vào nghề giở mấy trò lưu manh kiếm sống.

Phương Triệu mua hai hộp thịt nướng chia cho Evan chủ tiệm thuốc và Nhạc Thanh chủ cửa hàng dưới tầng.

“Cảm ơn nhé, dạo này không có việc gì cả. Mấy hôm trước có tên say rượu định lấy chai rượu đập cửa sổ phòng cậu, tôi đã đuổi hắn đi rồi.” Nhạc Thanh nhận hộp thịt nướng cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi Phương Triệu, “Sắp chuyển đi à?”

Tuy không rành chuyện trong giới giải trí nhưng Nhạc Thanh đã xem hai MV của Phương Triệu, đồng thời qua các tin tức báo chí biết hai chương nhạc này đang rất nổi. Bất kể Phương Triệu có phải tác giả hai chương nhạc đó hay không, riêng việc tên hắn xuất hiện trên MV là biết hắn giành được không ít lợi ích, đã đến lúc nên rời khỏi nơi này.

“Sắp rồi, nhưng tạm thời chưa trả phòng vội.” Phương Triệu nói.

“Lúc nào cậu đi nhớ bảo tôi, tôi mua luôn căn trên đó.” Nhạc Thanh vội nói. Hắn có ý định mua một căn hộ ở tầng trên này, nhưng vì khu nhà này có hệ thống cập nhật tình trạng người ở tức thời, nếu Phương Triệu vừa trả phòng đã có người nhanh chân thuê mất, Nhạc Thanh sẽ không thể mua được.

“Anh định mở rộng cửa hàng?” Phương Triệu cười hỏi.

“Cũng đến lúc phải mở rộng rồi. Trên tầng còn hai hộ nữa, tôi đã dặn trước họ, chắc năm sau là mua được. Cũng chuẩn bị khá lâu rồi đó, khà khà.” Bây giờ tiền đã gom đủ, Nhạc Thanh có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch mở rộng cửa hàng, vì vậy tâm trạng khá vui. So với người kiếm cả triệu tệ mỗi bài hát như Phương Triệu thì họ không bằng, nhưng tiểu thị dân như họ cũng có cách sống riêng của tiểu thị dân. Nhạc Thanh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

“Ừm, tôi biết rồi, trước khi trả phòng sẽ báo anh đầu tiên.”

Người ghé cửa hàng mua đồ đông nườm nượp nên Phương Triệu không quấy rầy Nhạc Thanh lâu. Hắn rời cửa hàng, đi tới cầu thang lên tầng.

Nhưng vừa tới nơi, Phương Triệu lập tức phát giác có điều khác lạ.

Hắn ngẩng lên, thấy trước cửa phòng có một người đang đứng, sau lưng cũng có người đang bước lên từng bậc thang tới gần. Một trước một sau như vậy hẳn nhiên là đã có mưu tính sẵn, không phải lần đầu làm việc này.

Đèn hành lang chỉ soi mờ mờ. Để tiết kiệm chi phí nên đèn ở những nơi công cộng thế này đều hoặc đã hỏng hoặc còn chạy nhưng rất tối.

Phương Triệu không ngoái lại nhìn người đang tiếp cận từ đằng sau. Hắn tiếp tục bước lên đến khi chỉ cách người đang đứng trước cửa phòng kia có hai bước chân.

Đó là một người trông tầm hơn Phương Triệu vài tuổi, để đầu đinh chỉ chừa một dải tóc dài hơn ở giữa đỉnh đầu trông như cái mào dựng đứng của gà trống, nhưng khác là một nửa dải tóc nhuộm màu đỏ, nửa kia nhuộm màu lam. Nửa bên phải mặt hắn ta có một hình xăm hình thú dữ tợn.

Phương Triệu nhớ Nhạc Thanh từng kể rằng ở Phố Tối, những kẻ có hình xăm thú trên nửa bên phải mặt như này thì tới nửa là lính đánh thuê chuyên nghiệp, không phải bọn lưu manh trộm cắp cướp giật mới vào nghề.

Có nghĩa là, có người trả tiền thuê chúng tới đây.

Khi ánh mắt đối phương quét qua vòng tay của Phương Triệu, hắn đã đoán được tám phần mười kẻ thuê hai tên này.

“Phương Triệu?” Tên đứng trước cửa lia ánh mắt như đang nghiệm hàng nhìn Phương Triệu. Hắn nhe hàng răng nhuộm màu xanh lục như ma trơi, hình xăm thú trên mặt càng lúc càng trông dữ tợn.

Vốn dĩ có người ở tầng trên định đi xuống, nhưng sau khi phát hiện tình hình ở đây thì lập tức quay lưng chạy trối chết, không dám hó hé một hơi.

Xèo –

Cái dùi cui điện trong tay tên ở cửa lấp loé tia điện nổ lép bép, âm thanh nghe rõ mồn một trong hành lang. Hắn nhấc chân bước một bước về phía Phương Triệu, “Đừng sợ, tháo vòng tay giao ra, bọn tôi sẽ nhanh chóng rời đi, ở đây chiếm dụng lối đi cũng không tốt…”

Chưa nói dứt câu đã thấy Phương Triệu lấy đâu ra một cây súng như ảo thuật, họng súng nhắm thẳng vào hắn.

Nghe tiếng bước chân tiếp cận đằng sau ngừng lại, Phương Triệu nở nụ cười vô cùng thân thiện nói với tên đằng trước:

“Đừng sợ, hiếm khi tới đây một chuyến, chúng ta vào phòng nói chuyện, ở đây chiếm dụng lối đi cũng không tốt.”

46.

Hành động của Phương Triệu khiến cả hai tên giật sững người. Việc này hoàn toàn không nằm trong tính toán của chúng.

Tên đứng trước cửa đang thầm rủa mười tám đời tổ tông người thuê. Sao bảo thằng nhãi này chỉ là tên thư sinh làm nghệ thuật cơ mà?!

Nói người trước mặt này là sát thủ, hắn tin. Còn nói là nhà soạn nhạc, à há, đánh chết hắn cũng không tin!

Họng súng chỉ thẳng đầu khiến hắn đành nuốt ngược những lời định nói vào bụng, cây dùi cui điện sắp sửa giơ lên cũng hạ xuống.

Bọn chúng đã kiếm ăn ở Phố Tối bao lâu nay, thực hiện không ít phi vụ. Đối tượng mục tiêu là người thế nào, liệu có phải đang phô trương thanh thế, bọn chúng có thể đoán biết từ mỗi hành động cử chỉ thậm chí ánh mắt của đối phương.

Cả động tác cầm súng và ánh mắt của Phương Triệu đều khiến gáy hắn túa mồ hôi lạnh. Tất nhiên hắn đủ sức nhận ra sự điềm tĩnh và thong dong của Phương Triệu không phải giả vờ, cũng tin chắc chỉ cần bọn chúng vừa chớm giở trò, Phương Triệu sẽ thật sự bóp cò súng.

Vì vậy tên đằng sau kịp thời dừng bước chân, không dám vội vã hành động khi chưa làm rõ tình hình, nếu không e hắn sẽ phải nhặt xác cho đồng đội.

Nhưng những kẻ chuyên làm nghề này như chúng cũng có một ưu điểm – chúng biết co biết duỗi.

“Đại ca, hiểu lầm, đây là hiểu lầm! Đại ca đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động!” Tên trước cửa nặn ra một nụ cười méo xệch, tắt công tắc cây dùi cui điện đang cầm. Tiếng tia điện nổ lép bép ngưng bặt. Hắn giơ hai tay lên cao, không hề thấy một chút ngượng miệng khi gọi anh xưng em với người nhỏ tuổi hơn.

“Tôi không kích động. Vào phòng đi, chúng ta từ từ trò chuyện.” Phương Triệu nói.

“Không không không, quấy rầy anh quá rồi. Giờ bọn em đi ngay, đi ngay đây.” Tên trước cửa vừa nhấc chân, ánh mắt đang chăm chú quan sát họng súng bỗng nhìn thấy ngón tay Phương Triệu cử động như sắp sửa bóp cò thì lại hoảng hốt co chân về, nụ cười trên mặt còn mếu máo khó coi hơn khóc, hình xăm thú dữ tợn cũng trở nên khôi hài.

“Không sao, vào đi, tôi chỉ hỏi các anh vài câu. Mở cửa.” Phương Triệu nói dứt câu, cửa tự động mở ra.

Phương Triệu đã cài chế độ mở cửa bằng phương thức xác minh thân phận hai lớp. Khi thiết bị cảm ứng bắt được tín hiệu vòng tay trong phạm vi 5 mét đồng thời quét được chỉ lệnh giọng nói của Phương Triệu, cửa sẽ tự động mở.

Bị họng súng uy hiếp, tên kia đành bê gương mặt méo xẹo đi vào.

Tên còn lại là một gã vạm vỡ cao hơn 2 mét, trời rét buốt mà vẫn để hở phần cổ kín đặc hình xăm, cơ bắp trên người gồ lên chắc nịch, đồng thời từ tiếng bước chân khi hắn tiếp cận Phương Triệu từ đằng sau cũng biết được tên này không hề khù khờ chậm chạp như bề ngoài.

“Đi sang đây.” Phương Triệu ra hiệu cho tên cao to.

“Tự tìm chỗ ngồi đi. Đừng khách sáo, tôi chỉ hỏi các anh vài câu, hỏi xong sẽ cho các anh đi.” Phương Triệu kéo cái ghế còn lành lặn duy nhất trong căn phòng không lớn này tới ngồi xuống.

Hai người kia quan sát chung quanh, liếc sơ qua đã thấy được toàn cảnh mọi ngóc ngách trong phòng. Không có chỗ nào ngồi được, chỉ có hai cái ghế thấp.

Tuy ghế hơi thấp nhưng vẫn tốt hơn ngồi dưới sàn.

Lúc trước hai cái ghế thấp đó được dùng để kê chân khi lấy những đồ đạc trên ngăn tủ cao, sau thì Lông Xoăn cũng hay nằm tựa vào đó phơi nắng. Bây giờ hai gã đàn ông trưởng thành, một tên còn to cao vạm vỡ ngồi trên cái ghế to cỡ bàn tay chỉ cao chừng 20 cm, nhìn kiểu gì cũng thấy khúm núm.

“Con dao giấu dưới mông cứ để đó đi.” Phương Triệu nói.

Lúc kéo ghế tới ngồi, tên tóc để mào xanh đỏ đã vòng tay ra mò con dao sau thắt lưng. Nghe Phương Triệu nói thế, hắn suýt nhảy dựng.

Chậc, gặp phải cao thủ rồi.

Tóc mào cúi đầu rủa mấy câu không thành tiếng, thành thật rụt tay về.

“Có câu gì thì hỏi đi, rơi vào tay cậu là do bọn tôi sơ ý, chưa tìm hiểu rõ tình hình đã nhận đơn.” Tóc mào chủ động nói, “Nhưng đừng hỏi người thuê bọn tôi là ai, bọn tôi cũng không biết.”

“Không biết cũng phải đoán được một hai chứ.” Phương Triệu không muốn nghe mấy lời thoái thác của chúng, “Nói đi, Phương Thanh đã bảo các người làm những gì?”

Nghe Phương Triệu nhắc tới cái tên Phương Thanh, mí mắt tóc mào giật giật. Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không vòng vo nữa.

“Chắc cậu biết những kẻ chuyên làm nghề đánh thuê như bọn tôi đều nhận tiền làm việc. Có người cho bọn tôi 30 nghìn tệ, yêu cầu là lấy vòng tay của cậu. Đối phương chỉ gửi tin nhắn, số gửi tin cũng là số ảo, nhưng tôi có thể đoán được là ai. Có lẽ đúng là “Phương Thanh” mà cậu nói. Lúc trước hắn từng thuê một người bạn của tôi, yêu cầu là theo dõi cậu.” Nói đoạn tóc mào nhìn Phương Triệu, ý đồ quan sát phản ứng của Phương Triệu, tiếc là Phương Triệu không tỏ thái độ gì cả.

Tóc mào nói ra tất cả những việc Phương Thanh đã làm mà hắn biết, tuy nhiên hắn không biết Phương Thanh trộm sáng tác của Phương Triệu. Những việc này Phương Thanh rất cẩn thận, không tiết lộ cho bất cứ ai.

“Trừ vòng tay ra, hắn còn yêu cầu nào khác không?” Phương Triệu hỏi.

Tóc mào định đáp là không, nhưng sau khi liếc Phương Triệu một cái vẫn quyết định nói thật, “Hắn nói nếu chúng tôi dạy dỗ cậu một bài học thì sẽ trả thêm 10 nghìn tệ.”

“Không bảo các anh lấy mạng tôi?”

“Không không không, bọn tôi không nhận việc giết người.” Tóc mào cuống quýt bào chữa, còn giơ cây dùi cui điện đã tắt lên, “Mấy cái này chỉ để doạ người ta thôi, thật đó, trước giờ bọn tôi chưa từng nhận việc giết người! Những kẻ dám nhận việc này ở Phố Tối còn chưa tới một bàn tay, hơn nữa chọn đơn rất kĩ, người bình thường không thể liên hệ được với chúng, thù lao cũng cao cắt cổ, một đơn phải bằng hai bọn tôi vất vả cày cuốc mấy chục năm.” Quy định quản lý dùi cui điện cũng khá nghiêm, nhưng ở Phố Tối, thứ này dễ kiếm hơn súng.

Tên vạm vỡ ngồi bên cạnh cũng gật đầu như bổ củi. Đúng là bọn chúng không nhận việc ám sát. Bọn chúng cũng sợ chết chứ, chỉ là kiếm miếng ăn thôi, việc gì phải liều mạng như thế?

Chỉ cần không vượt giới hạn thì sẽ không có ai lãng phí thời gian quản thúc bọn chúng. Nhưng động tới mạng người thì khác, khi đó chúng sẽ khó mà trốn nổi.

Phương Triệu nhìn hai tên đối diện ra sức bào chữa, đổ hết mọi tội lỗi sang Phương Thanh. Đừng thấy lúc này chúng khúm núm như loại nhát gan mà lầm, chỉ cần một khắc sơ sẩy hoặc tỏ ra hơi yếu thế, chúng sẽ lập tức nhân cơ hội đó phản kích. Hai tên này không phải loại lưu manh cắc ké mới vào nghề mà đã dạn dày kinh nghiệm, chỉ dùng vũ lực thông thường không thể khiến chúng kiêng nể, vì vậy ban nãy Phương Triệu mới lấy súng ra. Cứ át vía chúng trước rồi hỏi chuyện, như vậy sẽ dễ dàng hơn, cũng khiến bọn chúng phải e sợ mà hành sự cẩn thận.

“Thực ra bình thường bọn tôi chỉ làm mấy việc đòi nợ thuê, không làm những việc trái đạo lý đâu!” Tóc mào gào lên kể khổ.

“Thế sao lại tới đây?” Phương Triệu hỏi.

Thấy Phương Triệu nhìn mình, tóc mào gào được một nửa bỗng nghẹn họng, xoa tay, “Thì là… chẳng phải sắp tết rồi sao? Bọn tôi cũng muốn kiếm thêm tí.” Ở Phố Tối, 30 nghìn tệ đã là giá khá cao, khiến chúng phải động lòng. Huống hồ lúc trước Phương Thanh còn từng thuê người theo dõi Phương Triệu, chúng tưởng việc này không khó, nghe có người truyền tin báo nhìn thấy Phương Triệu về nhà, chúng liền nhanh chân tới cửa đợi sẵn. Không ngờ lại phải lật thuyền ở đây.

Đang nói thì chuông cửa vang lên.

Là Nhạc Thanh.

Nhạc Thanh nghe có khách hàng nói nhìn thấy một tên mặt xăm hình thú đi lên tầng hai liền vội vàng chạy lên xem. Tận mắt nhìn mới có thể chắc chắn có phải Phương Triệu không sao thật không.

“Tôi nghe người ta nói có tên mặt xăm hình thú tới…” Nhạc Thanh mới nói mấy chữ đã nhìn thấy trong phòng có hai người đang… ờm, hẳn là đang ngồi. Hai tên xăm hình thú trên mặt.

“Kia là?” Nhạc Thanh kinh ngạc chỉ hai người trong phòng.

“Bạn ghé qua uống trà.” Phương Triệu đáp.

Như để phối hợp, hai tên ngồi trên ghế thấp nâng cái tách giá rẻ dùng một lần, bên trong đựng… nước trắng đã nguội ngắt lên.

Là người sinh ra và lớn lên ở Phố Tối, tất nhiên bọn chúng biết Nhạc Thanh, vì vậy mới tránh cửa hàng của Nhạc Thanh đi đường vòng tới đây, không ngờ thế mà vẫn đụng phải.

Phương Triệu thân với Nhạc Thanh thế ư?

Tóc mào cúi xuống che đi sự âm u trong mắt, một Phương Triệu đã đủ khiến chúng phải cân não đối phó, mà kể cả nếu cướp được vòng tay của Phương Triệu, liệu Nhạc Thanh có giúp Phương Triệu báo thù chúng không?

Tin tức mục tiêu thiếu sót quá nhiều, chứ nếu biết trước chúng đã không nhận phi vụ này. Phương Thanh lại dám chơi bọn chúng!

Nhưng khi ngẩng đầu lên, tóc mào đã nở nụ cười tự cho là thật thà, nhe cả hàm răng nhuộm màu xanh lục như ma trơi ra.

Nhạc Thanh quan sát kĩ càng hai người, thấy cả hai tên mặt xăm hình thú này đang ngồi trên hai cái ghế thấp hệt như học sinh đang nghe thầy cô dạy bảo. Nếu không phải ngoại hình và hình xăm của chúng mà là những người khác, chắc chắn Nhạc Thanh sẽ cho rằng chúng thực sự đang bị bắt nạt.

Việc này khiến Nhạc Thanh rất khó hiểu?

Chẳng lẽ Phương Triệu quen biết bọn chúng thật?

Hai tên này cũng là kẻ quen mặt ở Phố Tối. Chúng không sống ở toà nhà này mà ở cách hai dãy phố, lúc trước từng ghé cửa hàng của Nhạc Thanh mua đồ, Nhạc Thanh vẫn còn nhớ.

Nhạc Thanh lại nhìn sang Phương Triệu, thấy hắn thực sự không có dấu hiệu như đang bị đe doạ. Cửa hàng ở tầng một cần có người trông coi, vợ hắn vẫn chưa tan làm, hắn cũng không tiện rời cửa hàng quá lâu, chỉ cần đi quá 5 phút là những kẻ trong cửa hàng sẽ không an phận nữa.

“Vậy… có việc gì thì hét lớn lên gọi tôi, tôi ở tầng dưới vẫn nghe thấy.” Nhạc Thanh nói.

“Được, cảm ơn.”

“Ờ, thế các cậu… uống trà tiếp nhé.” Lúc xuống tầng Nhạc Thanh còn cảm thấy hoang đường. Hắn lắc đầu, cảm thấy người trẻ bây giờ đúng là ngày càng khó hiểu.

Sau khi Nhạc Thanh đi, tóc mào tiếp tục bào chữa, chỉ thiếu điều gọi Phương Triệu là ông nội, miễn là Phương Triệu chịu thả cho chúng đi.

Phương Triệu im lặng nghe hắn nói hết, bảo: “Tôi nhớ trên Phố Tối có một câu rất nổi tiếng, là “không có thù qua đêm”.”

Lời này ở Phố Tối không phải nói qua một đêm sẽ quên thù, mà ý nói thù hôm nay phải báo trong hôm nay.

Tóc mào rất nhanh nhạy, lập tức đáp, “Bọn tôi rất muốn gặp Phương Thanh nói chuyện, hiềm nỗi… Hiềm nỗi không có địa chỉ của hắn.”

“Tôi có.” Phương Triệu nói.

47.

Sau khi nhận được khoản tiền đầu tiên, Phương Triệu đã thuê người theo dõi Phương Thanh, biết sau khi có tiền Phương Thanh không ở kí túc xá công ty nữa, ngoài ra buổi tối còn hay ra ngoài đu đưa.

Báo địa chỉ cho hai người xong, Phương Triệu cho họ đi, tin chắc đêm nay phía Phương Thanh sẽ cực kì nhộn nhịp.

Đợi hai người đi rồi, Phương Triệu vẫn ngồi yên tại chỗ, không đứng dậy. Hắn cứ ngồi thế một lúc, ngón tay vuốt ve khẩu súng, hít thật sâu dằn xuống ý muốn giết chóc đang trào lên.

Ban nãy suýt nữa hắn đã bóp cò súng. Tuy biết đối phương chỉ có vài toan tính không tốt lành chứ không định lấy mạng ai, hắn vẫn nảy sinh ý muốn bóp cò.

Mặc dù sống lại ở thế kỉ mới nhưng do phần lớn thời gian kiếp trước của Phương Triệu đều trôi qua trong mạt thế nên trong thời gian ngắn hắn vẫn chưa thể điều chỉnh tâm thái hoàn toàn. Tuy rằng nhìn bề ngoài Phương Triệu đã không có gì khác với mọi người, đã hoà nhập tốt với bối cảnh thế kỉ mới, nhưng bản thân Phương Triệu biết hắn chỉ đang kìm nén sự tàn bạo âm u trong nội tâm, kìm nén con quái vật hung ác ra đời và lớn mạnh trong gần trăm năm mạt thế.

Có lẽ trực giác của hai người kia cũng cảm nhận được phần nào nên mới “ngoan” như vậy.

Phương Triệu không biết có thể kìm nén con quái vật trong nội tâm bao lâu nữa, không biết liệu nó sẽ dần tan biến theo thời gian hay tiếp tục lớn mạnh như ở mạt thế. Việc hắn có thể làm chỉ là tiếp tục kiềm chế nó, đồng thời cố gắng không sử dụng vũ lực.

Lần trước khi bị chặn đường cướp tiền ở Phố Tối, sau khi cướp súng hắn đã suýt không khống chế được bản thân mà lấy mạng đối phương. Tiếng súng Nhạc Thanh nghe thấy là do hắn bóp cò, đạn găm sâu vào nền đất ngay cạnh phần đầu tên lưu manh.

Kể từ lúc đó, Phương Triệu nhận ra con quái vật ẩn trong nội tâm hắn cũng đã theo hắn tới đây.

Thế kỉ mới là thế giới bị pháp luật ràng buộc, kể cả Phố Tối cũng không dám ngang nhiên làm trái. Phương Triệu không muốn phá vỡ quy tắc, vì vậy chỉ có thể kiên nhẫn tìm cơ hội thả con quái vật đó ra.

Vì sao Phương Triệu ra sức xin lắp máy chơi game ở tầng 50? Bởi vì game online của thế kỉ mới có thể liên kết với tư duy và các giác quan thực tế. Nếu không thể thả con quái vật kia ra trong thế giới hiện thực, vậy Phương Triệu sẽ thử làm việc đó trong game.

Khi Phương Triệu đang nghĩ bao giờ mới có thể chơi game thoải mái để thả lỏng tâm trạng, Phương Thanh đang ở nhà chờ tin bỗng bị ấn vào cửa tẩn cho một trận, tẩn xong còn bắt hắn chuyển 500 nghìn tệ coi như tiền đền bù tâm lý cho đối phương.

Khoản đền bù hợp đồng 1 triệu 500 nghìn tệ Nghê Quang vừa chuyển cho đã bị cướp mất 500 nghìn, Phương Thanh thầm lấy làm may mắn vì bản thân cẩn thận, khi nhận được tiền đã chia ra cất trong ba tài khoản ngân hàng, nếu không có khi 1 đồng trong số này cũng không thể giữ được.

Phương Thanh bị cướp, bị đánh nhưng không dám làm to chuyện lên. Nếu điều tra sâu, việc này không có lợi với hắn. Nhưng Phương Thanh không hiểu nổi tại sao hai tên kia biết địa chỉ của hắn? Không phải chúng đi cướp vòng tay của Phương Triệu sao? Sao giờ lại chạy tới đánh hắn?

Phương Thanh còn nhớ đối phương nhe hàm răng xanh lục âm u nói hắn chơi bọn chúng, hắn chơi bọn chúng lúc nào?

Phương Thanh nằm viện mất năm ngày, đấy còn là do ngành y ở thế kỉ mới đã phát triển vượt xa thời mạt thế. Chứ nếu là kĩ thuật điều trị trước mạt thế, chí ít hắn phải nằm viện một tháng.

Đúng là hai tên đó ra tay rất nặng. Bọn chúng khúm núm với Phương Triệu là vì trực giác được rèn giũa qua vô số kinh nghiệm thực chiến cho chúng biết Phương Triệu không phải đối tượng mục tiêu dễ giải quyết, nếu thật cứng đối cứng, vậy cứ chuẩn bị tâm lý liều chết. Nhưng bọn chúng chỉ làm việc thay người ta để kiếm ít tiền mưu sinh, không định liều mạng, vì vậy chọn cách khúm núm. Nhưng với Phương Thanh chúng lại khôi phục bản tính. Bọn chúng muốn cho Phương Thanh biết cái gì gọi là “Máu mặt Phố Tối”.

Phương Triệu đọc tin tức nhận được. Sau khi ra viện Phương Thanh đã đổi nơi ở, nguyên nhân chắc vì biết chỗ ở hiện tại không còn an toàn, đồng thời việc này còn là để đề phòng hai tên chuyên đòi nợ thuê kia lại tìm tới trấn lột.

Để lại tin nhắn cho mấy người mình thuê, Phương Triệu di chuyển tới một toà nhà dân cư quanh khu vành đai ba của thành phố Tề An. Phố Tối nằm ở ngoài vành đai sáu, còn khu vành đai ba này đã được coi là gần trung tâm, chỉ là khu này không nhiều các toà nhà văn phòng, đa số là cao ốc cho cư dân.

Đoàn Thiên Cát nhắn tin cho Phương Triệu báo người muốn bán nhà kia đã quay về, muốn gặp Phương Triệu một lần nhân tiện bàn chi tiết việc sang nhượng nhà.

Phương Triệu đến nơi theo địa chỉ được cho. Toà nhà này có tổng cộng 120 tầng, chiều cao 600 mét, kiến trúc tổng thể rộng ở đáy và hẹp dần khi lên cao, diện tích tầng dưới cùng là mấy nghìn mét vuông, nhưng đến tầng trên cùng chỉ còn tầm 200 mét vuông.

Địa chỉ Phương Triệu nhận được là ở ngay tầng trên cùng.

Chủ nhân của căn hộ ở tầng trên cùng là một ông lão đã hơn 160 tuổi, lớn hơn cả tuổi Phương Triệu kiếp trước. Đây là một tác giả soạn nhạc, đồng thời có tham gia biên soạn nhiều sách chuyên ngành được dùng làm giáo trình giảng dạy trong các ngành âm nhạc và ngành liên quan ở bậc đại học. Phương Triệu còn tìm được mấy cuốn sách có người này tham gia biên soạn từ trong trí nhớ.

Tiết Cảnh, một cái tên rất nhiều người trong giới đã từng nghe nói.

Khi Phương Triệu tới, trợ lý của Tiết Cảnh đã đợi sẵn.

“Mời vào, thầy Tiết đang đợi ở bên trong.” Trợ lý nọ chỉ dẫn Phương Triệu tới một căn phòng chứ không đi vào cùng. Chưa có sự đồng ý của Tiết Cảnh, tất cả bọn họ đều không thể vào căn phòng này.

Khi Phương Triệu vào phòng, Tiết Cảnh đang ngồi trên một chiếc tràng kỉ bằng gỗ. Thời đại này rất ít người dùng gỗ tự nhiên làm ghế ngồi, người này thì lại có cả bộ tủ sách, bàn ghế làm từ gỗ thật, cả căn phòng toả ra cái thi vị hoài cổ.

Trên tràng kỉ và ghế đều lót một tấm đệm văn gỗ, nhiệt độ trong phòng cũng duy trì ở mức dễ chịu.

“Chào thầy Tiết.” Tuổi đời và tuổi dạy học đều đã cao, Phương Triệu gọi người này là “thầy” cũng là đúng nhẽ.

Tiết Cảnh đặt bản nhạc đang cầm xuống, giơ tay chỉ chiếc ghế gỗ cho một người ở phía đối diện, “Ngồi đi.”

Tuy Tiết Cảnh đã ngoài 160 tuổi, nhưng ở thế kỉ mới tuổi này chỉ tương đương tầm 60, 70 tuổi trước mạt thế.

Tóc Tiết Cảnh đã muối tiêu nhưng trông vẫn khoẻ mạnh minh mẫn.

“Cậu có suy nghĩ gì với cách bày trí nhà cửa của tôi?” Ánh mắt đánh giá của Tiết Cảnh đảo tới lui nhìn Phương Triệu, đoạn nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.

“Chắc chắn thầy không nuôi thú cưng.” Phương Triệu nói.

Viên trợ lý vừa được Tiết Cảnh đồng ý cho vào đưa trà nghe lời này thì ngước mắt liếc Phương Triệu một cái. Lúc trước cũng có mấy thanh niên học âm nhạc tới nơi này, ai đi vào cũng nhanh nhảu khen cách bài trí trong phòng một lượt, khen cả bức tranh vẽ bằng các nốt nhạc mà chính Tiết Cảnh cũng không hiểu, sau đó thì bắt đầu nịnh bợ Tiết Cảnh.

Tiếc là cung phản xạ của Phương Triệu có vẻ không giống những người khác.

Thú cưng?

Trợ lý nhớ lại những trải nghiệm của bản thân từ khi mới nhận việc tới giờ. Đúng là Tiết Cảnh chưa từng nuôi thú cưng. Nuôi mấy thứ đó thì giá sách với sô pha trong phòng còn giữ nổi không?

Tiết Cảnh nghe lời này cũng giật mình, kế đó cười nói: “Đúng vậy. Cậu nuôi à?”

“Nuôi một con chó. Tôi nhặt nó ở Phố Tối.” Phương Triệu đáp.

Đa số mọi người sẽ cố gắng tránh đề cập những việc liên quan tới “Phố Tối”. Họ cảm thấy nhắc tới Phố Tối sẽ làm giảm giá trị của mình, nhưng Phương Triệu không nghĩ vậy. Hắn sống ở Phố Tối, đây là sự thật, không cần che giấu, mà cũng chẳng giấu nổi. Nghĩ ắt Tiết Cảnh đã biết tất cả thông tin về hắn thông qua Đoàn Thiên Cát.

“Vậy thì thật đáng tiếc, vốn tôi đã định để căn nhà này lại cho cậu.” Tiết Cảnh thở dài. Những đồ gia dụng trong nhà đều là đồ năm xưa ông mời thợ thủ công lành nghề tự tay chế tác, không phải sản phẩm của dây chuyền máy móc tự động.

“Cùng một bản nhạc, người thể hiện khác nhau thì sẽ cho ra những phiên bản với phong cách khác nhau, không có gì là đáng tiếc cả.” Phương Triệu nói.

“Cũng phải.” Tiết Cảnh khẽ cười làm lộ mấy nếp nhăn hằn sâu trên mặt, thổn thức, “Bây giờ thật sự không còn nhiều người trẻ có thể bình tĩnh chuyên tâm sáng tác nữa. Nếu Đoàn Thiên Cát không hết lời cam đoan hai chương nhạc kia chỉ có một tác giả là cậu, thì chỉ xét riêng bản thân hai chương nhạc đó, rất khó tưởng tượng người sáng tác ra nó lại trẻ tuổi thế này. Nhưng khi gặp cậu, tôi bỗng không hoài nghi nữa.”

Bản thân Tiết Cảnh cũng không nói rõ được nguyên do, chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy Phương Triệu, ông đã cảm thấy người này thật sự có thể sáng tác ra hai chương nhạc đó.

“Tuổi tác không phải yếu tố quyết định chất lượng âm nhạc.” Phương Triệu nói.

“Không sai!” Tiết Cảnh dõi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, từ ông toát lên sự yên bình đã trải qua năm tháng lắng đọng. Từ nơi này có thể nhìn thấy những toà nhà cao hơn đằng xa. Lúc trước bên ngoài cửa sổ có một toà cao ốc cũ trên trăm năm, toà nhà này đã bị dỡ bỏ không lâu trước đó. Bây giờ ở vị trí toà nhà cũ đó đang xây dựng một toà cao ốc mới cao hơn, đẹp hơn, thu hút nhiều người hướng tới hơn.

48.

Tiết Cảnh bán nhà chỉ xem đối phương có hợp nhãn mình không. Hợp nhãn là phạm trù rất mông lung, không thể tả rõ. Nhưng Tiết Cảnh cảm thấy nếu bán căn nhà này cho Phương Triệu, cho dù sau này Phương Triệu cải tạo nơi này thành một diện mạo hoàn toàn khác, ông cũng sẽ không tức giận.

Đúng như Phương Triệu vừa nói, những người khác nhau cùng thể hiện một bản nhạc sẽ cho ra những phiên bản khác biệt, không cần ai phải nhân nhượng ai. Người mua nhà không phải vị khách giúp trông coi nhà cửa.

Bất động sản ở thành phố Tề An cao hơn mặt bằng chung, đặc biệt khu quanh đây, đa số những căn từ tầng 100 trở lên đều ở tầm giá 100 nghìn tệ 1 mét vuông. Tầng trên cùng toà nhà này chỉ có một căn của Tiết Cảnh, tổng diện tích khoảng hơn 200 mét vuông. Nhưng Tiết Cảnh chỉ ở một nửa, nửa còn lại thì cải tạo thành vườn hoa, với chừa một khoảng đất trống làm chỗ đỗ xe.

Tiết Cảnh bán nhà cho Phương Triệu với giá 10 triệu tệ, so ra thì rẻ hơn giá nhà chung của khu vực này. Nếu thật sự tính theo giá thị trường, căn này phải không dưới 20 triệu.

Lý do quan trọng nhất khiến giá nhà khu này cao hơn mặt bằng chung là do hệ thống an ninh an toàn của nó. Không ít người nổi tiếng của Diên Châu chọn mua nhà ở đây nhằm tránh sự quấy rầy của cánh truyền thông. Sở dĩ năm xưa Tiết Cảnh mua nhà ở đây cũng chính vì thích sự yên tĩnh của nó. Tiết Cảnh không phải ngôi sao giải trí, tuy nhiên do sức ảnh hưởng lớn trong giới văn học nghệ thuật mà có nhiều người muốn thông qua ông tìm kiếm một con “đường tắt”. Bị quấy rầy nhiều, Tiết Cảnh bèn chuyển tới đây.

“Thực ra tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cậu, trừ việc bán nhà còn vì một nguyên nhân khác. Tất nhiên có đồng ý không là tuỳ ở cậu, không cần gượng ép làm gì.” Tiết Cảnh nói.

Từ lúc nghe báo giá Phương Triệu đã đoán khả năng Tiết Cảnh còn có việc khác. Nhưng chuyện bán nhà Tiết Cảnh đã chủ động nhường một bước, thì miễn không yêu cầu việc quá khả năng, Phương Triệu vẫn sẽ đồng ý.

“Thầy cứ nói.” Phương Triệu đáp.

“Cậu biết đấy, mấy năm nay tôi không còn đứng lớp nữa mà chuyển sang tập trung biên soạn sách giáo trình.” Tiết Cảnh nhìn Phương Triệu, “Trùng hợp quyển sách tôi đang viết đề cập tới âm nhạc kết cấu giao hưởng, tôi muốn dùng sáng tác của cậu làm ví dụ.”

Quyển giáo trình Tiết Cảnh đang biên soạn là sách về phân tích và hướng dẫn sáng tác nhạc kết cấu giao hưởng. Thực chất đây là kiến thức hàn lâm kén người đọc, đa số các sinh viên nhạc viện đều không thích những chuyên ngành liên quan tới thể loại nhạc giao hưởng, cho dù trong giới nhạc đây là thể loại nhạc “quý tộc” thì cũng không có mấy ai yêu thích.

Nhưng Tiết Cảnh không làm vì mục đích lợi nhuận. Các lão làng trong giới đều không thích biên soạn loại nhạc này, nhưng lại không thể mặc kệ cho nó mai một. Tiết Cảnh không muốn chắp vá xào trộn lại từ các nội dung cũ như những tác giả biên soạn trước. Ông muốn kết hợp đưa cả các sáng tác đương thời vào cùng phân tích. Trong quá trình này ắt cần cùng Phương Triệu trao đổi về lý niệm sáng tác, cảm hứng sáng tác và một số điểm nổi bật ấn tượng trong quá trình sáng tác. Nói thẳng ra là mong Phương Triệu chia sẻ một vài kinh nghiệm để nhiều người hơn nữa có thể hiểu thêm về phong cách âm nhạc này. Đây cũng là một kiểu truyền thụ kinh nghiệm công khai dưới dạng văn bản, tất nhiên truyền thụ bao nhiêu là do Phương Triệu quyết định.

“Cậu cần hiểu rõ, việc này khác với hình thức kinh doanh âm nhạc bản quyền, thù lao cũng không bao nhiêu.” Tiết Cảnh thẳng thắn mọi vấn đề.

Sự xuất hiện của Phương Triệu đã cho Tiết Cảnh hi vọng. Loạt ca khúc “Trăm năm diệt thế” có thể chính là tác phẩm âm nhạc kết cấu giao hưởng ghi dấu ấn đậm nhất trong trăm năm trở lại đây. Quan trọng nhất là loạt bài này không phát hành theo cách khó tiếp cận như một loại nhạc cao cấp, mà công khai với số đông đại chúng, kết quả cũng khiến nó nhận được nhiều sự quan tâm từ công chúng hơn.

Nhiều người trẻ không thích chia sẻ kinh nghiệm cá nhân với người ngoài. Tiết Cảnh đoán Phương Triệu sẽ suy nghĩ một lúc mới đưa ra đáp án. Nhưng bất ngờ là sau khi nghe lời Tiết Cảnh, Phương Triệu đồng ý gần như ngay lập tức.

“Được.”

Phương Triệu không phải một thanh niên trẻ thực sự. Hắn sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm của bản thân với nhiều người, mang những kinh nghiệm hắn chiêm nghiệm ra được, tổng kết được ở mạt thế truyền lại cho mọi người. Sự sống của con người là hữu hạn, nhưng kinh nghiệm và kiến thức thì vô hạn.

Tiết Cảnh vui ra mặt, “Tốt! Tốt! Tôi sẽ ghi tên cậu vào sách với tư cách một thành viên tham gia biên soạn!”

Ở thế kỉ mới, bất kể là giáo trình giấy hay giáo trình điện tử đều sẽ ghi rõ tên người biên soạn. Theo quy tắc với các giáo trình cho bậc đại học, trên sách sẽ đề rõ tên chủ biên, phó biên cùng các thành viên tham gia biên soạn chính.

Thực ra nếu nội dung đóng góp vào giáo trình không nhiều đồng thời không phụ trách nội dung quan trọng thì không có tư cách được đề tên trong danh sách thành viên tham gia biên soạn sách. Tiết Cảnh nghĩ chắc kinh nghiệm sáng tác Phương Triệu chia sẻ chẳng được bao nhiêu, nhưng suy cho cùng hắn đã đồng ý trao đổi, đồng ý chia sẻ, tinh thần này đáng được đề cao, vậy nên Tiết Cảnh bằng lòng ghi tên Phương Triệu vào.

“Trong quá trình biên soạn cần cậu đóng góp vài nội dung, tôi sẽ cho trợ lý trao đổi lại chi tiết. Nhưng trước lúc đó, cậu có thể chuẩn bị trước những nội dung muốn nói. Về việc chuyển nhượng nhà, tôi sẽ cố gắng thu xếp dọn đồ nhanh nhất có thể. Trong vòng ba ngày, tôi sẽ hoàn thành mọi thủ tục chuyển nhượng, đồng thời dọn hết đồ đi. Tiền nong thì không vội, không trả hết một lần được thì có thể trả dần trong vài năm, không cần sốt ruột.”

“Không cần, giờ tôi có thể trả hết toàn bộ.” Phương Triệu nói.

Trao đổi xong những chuyện cần, Phương Triệu ra khỏi toà nhà. Tiết Cảnh cho xe đưa Phương Triệu về công ty. Trên đường Phương Triệu nhận được cuộc gọi từ Chúc Trân, trợ lý của Đoàn Thiên Cát. – “Phương Triệu, bên Lôi Châu có người muốn đặt trước chương nhạc thứ ba làm nhạc nền trong phim chiếu rạp. Không phải mua hẳn, chỉ là muốn dùng làm nhạc nền trong phim, kì hạn 30 ngày.” Có nghĩa là, trong vòng 30 ngày khi phim chiếu, chương nhạc thứ ba sẽ không xuất hiện ở Lôi Châu dưới bất cứ hình thức nào khác.

Những đơn đặt hàng liên châu này khá hiếm, nhưng cũng là một cơ hội.

“Giá cả vẫn chưa đàm phán xong. Ý sếp Đoàn là cần sự đồng ý của cậu trước.” Chúc Trân nói.

“Nhạc nền trong phim? Công ty bên Lôi Châu?”

“Ừm, nếu đồng ý trao quyền sẽ có lợi có việc tuyên truyền chương nhạc. Nhưng công ty sản xuất phim đó… danh tiếng không tốt lắm.”

Mỗi châu đều có các biện pháp bảo vệ các tác phẩm phim ảnh âm nhạc của châu nhà, thể hiện rõ nhất qua việc sau khi “Phá kén” được chứng minh là có hiệu quả với người mắc virus Hel, các châu khác đã lọc bớt các nội dung liên quan tới tên chương nhạc, nếu người dùng tìm kiếm tên chương nhạc cũng sẽ được chuyển tới các nội dung chung chung như “âm nhạc có hiệu quả hỗ trợ trị liệu với virus Hel”, ngoài ra thì đa số là các nội dung liên quan tới y học, lọc bớt các thông tin chi tiết về thần tượng ảo Cực Quang và chương nhạc thứ nhất, thứ hai.

Nếu hai chương nhạc này chỉ là một ca khúc thông thường thì cũng thôi, nhưng nó lại gắn chặt với một thần tượng ảo nên sẽ bị Lôi Châu hạn chế nhiều hơn.

Ở Lôi Châu, các toà soạn và truyền thông không chỉ lược bỏ các thông tin tên ca khúc, tác giả, công ty phát hành khi đưa tin, mà cái tên Cực Quang cũng không được nhắc tới. Dưới sự định hướng của truyền thông, số người tìm kiếm chương nhạc trên mạng ít ỏi không đáng kể. Hơn nữa tạm thời chương nhạc thứ nhất và thứ hai vẫn chưa cấp phép tải cho các lãnh thổ ngoài Diên Châu.

Vậy nên ý Đoàn Thiên Cát là tuy bộ phim này có khả năng chỉ là một bộ phim rác, nhưng có thể coi nó như một kênh tuyên truyền. Nếu khó có thể xin mở quyền cho tải bài trên các nền tảng âm nhạc ngoài Diên Châu, vậy không bằng đi đường âm nhạc bản quyền. Hơn nữa bán bản quyền nhạc có kì hạn cho đối phương làm nhạc nền trong phim cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch đã định ra ở Diên Châu.

Mà lúc này, điều Đoàn Thiên Cát lo lắng là Phương Triệu biết chuyện sẽ cho rằng bán bản quyền nhạc cho cái phim mà chỉ cần xem tên đạo diễn và diễn viên đã biết là phim rác kia sẽ làm giảm giá trị của bài nhạc, từ đó sinh phản cảm với việc này. Bởi vậy Đoàn Thiên Cát mới cho Chúc Trân hỏi trước ý Phương Triệu, đợi Phương Triệu đồng ý hẵng tiếp tục đàm phán giá cả.

Phương Triệu nghe xong suy nghĩ một chốc, hỏi: “Tôi muốn xem trước kịch bản phim đó và vị trí sử dụng nhạc.”

“Việc này tôi cũng không rõ. Tôi sẽ hỏi lại rồi thông báo cho cậu.”

Nửa giờ sau, Chúc Trân gửi cho Phương Triệu một tệp tài liệu đã được mã nói, bên trong có kịch bản sơ bộ của phim và vị trí có thể sử dụng chương nhạc thứ ba.

Trong tài liệu có ghi rõ công ty sản xuất và đầu tư của phim cùng các diễn viên chính.

Ở Diên Châu, không phải người trong giới giải trí thì chắc chắn không biết. Nhưng ở Lôi Châu, chỉ cần thấy tên công ty sản xuất và nhà đầu tư thì ai cũng biết đây là bộ phim rác đập tiền vào để nâng đỡ ai. Nhưng điều thú vị là rõ ràng tình tiết cũ rích, diễn xuất của diễn viên cũng chó chê mèo mửa, thế mà phim nào cũng có doanh thu phòng vé tốt. Cư dân mạng toàn là mắt xem đằng mắt miệng chê đằng miệng, biết rõ phim này có độc nhưng vẫn cứ muốn đi xem thử. Có lẽ họ đã coi đây thành một cách giải toả cảm xúc.

Phương Triệu dành một buổi chiều xem các phim có cùng công ty sản xuất và nhà đầu tư này, đến sẩm tối thì trả lời.

“Tôi đồng ý nhận đơn hàng này. Chỉ có duy nhất một yêu cầu, là chương nhạc thứ ba phải dùng ở vị trí phân cảnh đó trong phim, không được sửa đổi. Chỉ được dùng ở vị trí đó!”

49.

Lôi Nạp Châu, gọi tắt Lôi Châu, được đặt tên theo phiên âm họ Reyner của anh hùng thời diệt thế, đại tướng Haven Reyner. Ở Lôi Nạp Châu, họ Reyner chính là chứng minh cho thân phận.

Ở Lôi Nạp Châu, người dân thường thấy những người mang họ Reyner xuất hiện trên báo chí các lĩnh vực tài chính, quân sự, chính trị v.v. Nhưng đối tượng được công chúng chú ý nhất lại không phải những tai to mặt lớn làm mưa làm gió trong ba giới quân, chính, thương này, mà là vị đại thiếu gia của nhà Reyner, người tạo ra không ít đề tài trong giới giải trí, Saron Reyner.

Saron Reyner là cháu trai út của châu trưởng Lôi Châu đương nhiệm. Tuy đã có cả chắt trai nhưng người châu trưởng Lôi Châu quý nhất vẫn là đứa cháu trai út này, thái độ với hắn khá bao dung.

Trong mắt mọi người Saron Reyner là một tên công ty bột ăn chơi. Người này xuất thân cao, lắm tiền nhiều của, nhưng không làm việc đàng hoàng mà suốt ngày dắt gái đi chơi bời các nơi. Sau khi tốt nghiệp, Saron Reyner mở công ty sản xuất phim “Truyền thông Vô Tuyến Điện”. Nhưng đến người bình thường không quan tâm tin giải trí cũng biết công ty này rành rành là nơi đại thiếu gia mở ra cho vui, các phim đầu tư sản xuất chỉ nhằm để nâng đỡ bạn gái. Đến thời điểm hiện tại, công ty “Vô Tuyến Điện” đã cho ra mắt bảy phim điện ảnh trong vòng hai năm, cùng thời gian này vị đại thiếu gia trên cũng đã thay bảy cô bạn gái.

Công chúng gọi vui Saron là “đại thiếu”. Danh xưng này không do thứ tự của hắn trong nhà Reyner đời này, vì thực tế hắn là út trong lứa. “Đại thiếu” ở đây thực chất chỉ để nói kháy cách tiêu tiền hoang phí xa xỉ và phong cách hành sự độc nhất vô nhị của hắn.

Ở Lôi Châu ai cũng biết nếu xét trên kịch bản, miễn là phim công ty “Vô Tuyến Điện” đầu tư sản xuất thì đều xứng xếp vào hàng phim rác. Tình tiết các phim nhìn chung đều khá đơn giản, đến mức chỉ xem giới thiệu bối cảnh sơ lược đã có thể đoán được kết cục.

Căn bản rập khuôn! Thậm chí không hề có lô gíc!

Ở thế kỉ mới khi mạng xã hội đã vô cùng phát triển, việc chế tác phim ảnh trở nên đơn giản hơn nhiều khiến số lượng phim tăng vọt, vì vậy trên một số trang web quy mô lớn có thêm khâu kiểm duyệt nội dung. Chỉ là đứng trước quyền và tiền, khâu kiểm duyệt này gần như chỉ có tác dụng làm cảnh.

Ví dụ các phim do công ty “Vô Tuyến Điện” của đại thiếu Saron sản xuất, rõ ràng tất cả không ngoại lệ đều được xếp vào hàng phim rác, ấy thế bộ nào cũng giữ vị trí tuyên truyền cực tốt, tiếp cận nhiều người xem, doanh thu phòng vé đều không tệ, tuy so với các phim cháy vé khác không được xem là quá tốt song đều có thể hồi vốn.

Tuy nhiên nguyên nhân khiến cư dân mạng chửi hăng vậy còn là vì vị đại thiếu gia này chẳng mấy để ý đánh giá trên mạng của mọi người về mình, cứ thế lá gan của người xem ngày càng to lên, mỗi lần phim của “Vô Tuyến Điện” công chiếu là họ lại đi xem, xem xong thổn thức vô vàn, tất nhiên đa số là chê bai phê bình. Nhưng cho dù bình luận chê thậm tệ, người xem vẫn chưa khi nào ít, cứ đều đều ra phim nào xem phim đó, xem phim nào mắng phim đó.

Sở dĩ có hiện tượng này, một phần do ảnh hưởng bởi danh tiếng của vị đại thiếu trên, khán giả muốn xem thử phim do cậu công tử ăn chơi nổi tiếng Lôi Châu sản xuất sẽ rác đến mức nào, qua đó giải trí giải toả một chút.

Một nguyên nhân khác cũng quan trọng không kém khiến nhiều người chọn xem phim của Saron là các phim này đều được đầu tư lớn, cảnh quay chân thực sống động.

Nhà Reyner có tiền, đại thiếu gia Saron không có yêu cầu gì nhiều, chỉ duy nhất hiệu ứng thị giác và cảnh quay là yêu cầu rất cao. Hắn thích xem những phim có bối cảnh quay rộng lớn hoành tráng, vì vậy phim hắn đầu tư cũng sử dụng những bối cảnh lớn và hoành tráng.

Ở thế kỉ mới, khoa học kĩ thuật phát triển cực nhanh, chỉ với một căn phòng nhỏ là có thể tạo ra cảnh quay trong không gian rộng lớn không khác gì thực tế bằng công nghệ số, thoạt nhìn sống động như thật. Nhưng các khán giả nhiều kinh nghiệm luôn có thể nhìn ra những chỗ nhìn như giống thật nhưng thực tế lại có điểm phi lô gíc trong phim.

Những bộ phim được dựng cảnh hoàn toàn từ công nghệ như vậy nhiều vô số kể, khiến một số người sinh ra quán tính chỉ muốn tìm những phim có vốn đầu tư lớn, nhiều cảnh quay thật để xem.

Mà một nguyên nhân khiến những người này chọn phim của “Vô Tuyến Điện”, là vì khi công ty này quay đa số đều dùng hàng thật, bất kể là súng ống đạn dược hay phi thuyền xe bay.

Ví dụ bộ phim trước, Saron đại thiếu đã mượn một chiếc phi thuyền và mười chiếc chiến cơ của quân đội, nhiều cảnh quay cũng được ghi hình ngoài vũ trụ.

Thực ra bản thân Saron không chú ý mấy đến chất lượng phim, chỉ là hắn cảm thấy mình là người nhà Reyner thì kiểu gì cũng phải có chỗ khác biệt. Người khác đều dùng hiệu ứng, riêng hắn cứ súng đạn thật mà phang, như là nếu không đầu tư thật lớn, thật quy mô sẽ không xứng với cái họ Reyner của mình.

Tới nay vị đại thiếu nhà Reyner này đã quen cô người yêu thứ 8, tương ứng “Vô Tuyến Điện” cũng đầu tư sản xuất bộ phim điện ảnh thứ 8 của công ty. Đây là một bộ phim theo mô típ anh hùng cứu mĩ nhân cũ rích.

Như lệ thường, vị đại thiếu này sẽ thuê diễn viên nổi tiếng đóng cùng để nâng đỡ cô người yêu, mà nhỡ hứng lên thì còn tự tham gia đóng một vai khách mời. Nhưng lần này đại thiếu không muốn đóng vai khách mời mà định bụng tự diễn hẳn luôn cho bõ, vì vậy bộ phim thứ 8 của “Vô Tuyến Điện” cũng được đầu tư nhiều hơn, đại thiếu ta đây còn cho người đi thuê 3 chiếc chiến hạm và gần 50 chiếc chiến cơ.

Tất nhiên chiến hạm và chiến cơ đều do người trong quân đội lái. Saron hay làm bừa tuy nhiên không ngốc đến mức cho người không có chuyên môn động vào chiến cơ và chiến hạm của quân đội, nếu làm hỏng hắn sẽ bị ông già lột da mất.

Còn bộ phim lần này, khi Saron xin tiền ông già đã chuẩn bị lý do đầy đủ – hỗ trợ tuyên truyền cho quân đội, thu hút nhiều người trẻ chủ động tòng quân, giảm thiểu hiện tượng trốn nghĩa vụ quân sự.

Giai đoạn đầu thế kỉ mới đã đặt ra quân lệnh thép, tất cả công dân trưởng thành bất kể nam nữ đều phải thực hiện nghĩa vụ quân sự ít nhất hai năm. Nhưng vào 200 năm sau khi quy định đặt ra, mức kì hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự tối thiểu đã giảm xuống còn một năm. Đến thời điểm hiện tại, thì rất nhiều người sẽ dùng các thủ đoạn mánh lới hòng trốn nghĩa vụ.

Thời gian trước Lôi Châu phanh phui ra một loạt án trốn nghĩa vụ quân sự, trong đó có dính dáng tới mấy ngôi sao thần tượng danh tiếng đã gây ra làn sóng trong dư luận.

Nghe lý do “hỗ trợ tuyên truyền cho quân đội” mà Saron đưa ra, ông già nhà hắn quyết không tin, khổ nỗi Saron đã thành công thuyết phục ông nội – châu trưởng đại nhân, nên dù ông già hắn phản đối cỡ nào cũng chỉ đành bấm bụng đồng ý. Vì chuyện này, ông già hắn còn bị mấy người trong quân đội dè bỉu, lườm nguýt khinh ra mặt, những lời nói sau lưng thì khó nghe khỏi bàn.

Từng có người đùa rằng, Saron ra đời chính là để dìm ông già hắn xuống.

Do lần này vốn đầu tư lớn hơn, thuê nhiều chiến cơ hơn mà đã khiến giới giải trí Lôi Châu bàn tán hăng say, tất nhiên cũng có nhiều người nhận ra cơ hội từ việc này.

Bất kể phim rác cỡ nào, người xem chắc chắn không ít, tối thiểu là nhiều hơn bảy lần trước. Có thể tham gia diễn xuất trong phim này chính là cơ hội tốt để lộ mặt, vì vậy có vô số công ty giải trí muốn nhét người vào.

Trừ diễn viên, các đơn vị cá nhân sản xuất âm nhạc cũng nhắm tới cơ hội này, đua nhau gửi lên những sáng tác ưng ý nhất, nhiều bên còn hạ mình đích thân tới gặp để tự đề cử.

Thực ra trong số đó Saron chẳng ưng cái nào, nhưng kiểu gì cũng phải có một bài nhạc thật hoành tráng thật khí thế xứng với hắn. Chọn tới chọn lui, hắn quyết định cứ là chọn nhà sản xuất âm nhạc to nhất, danh tiếng nhất.

Nhưng đúng lúc ấy xảy ra sự kiện âm nhạc chữa trị virus Hel chấn động giới y học. Saron nổi hứng thú cho người đi tìm ra hai bài “Thiên phạt” và “Phá kén”. Ở phạm vi Lôi Châu không thể tải hai ca khúc này, nhưng Saron có cách riêng.

Nghe xong, hắn lập tức cho người liên hệ với Ngân Dực. Hắn rất thích phong cách của hai chương nhạc này, tiếp tục xu hướng hiện tại, có lẽ chương nhạc thứ ba còn phù hợp với phong cách hắn muốn hơn.

Ca khúc đã phát hành thì hắn sẽ không dùng. Vì đã quá nhiều người nghe bài, sẽ làm giảm độ hiếm và giá trị. Suy cho cùng bộ phim thứ 8 này có cả sự góp mặt của hắn đó. Màn xuất hiện oai phong của hắn nhất định phải kèm với âm nhạc khí thế ngút trời mà người khác chưa từng nghe, loại nhạc nền đó mới xứng với thân phận của hắn!

Thông thường các phim điện ảnh quy mô lớn đều sẽ thuê chuyên gia căn cứ tình tiết, bối cảnh phim để sáng tác ra nhạc nền riêng, được đo ni đóng giày cho chỉ bộ phim này.

Vì vậy Saron muốn cho người trao đổi với Ngân Dực hòng mục đích thuê tác giả hai chương nhạc kia sáng tác một bài nhạc nền riêng cho hắn. Tiếc là Ngân Dực từ chối ngay không do dự, lý do tác giả đang bận sáng tác chương nhạc thứ ba, không rảnh.

Saron tức thì không vui, nhưng phía Ngân Dực từ chối như đinh đóng cột, hắn đành hết cách. Saron có thể ỷ vào bối cảnh gia tộc để làm mưa làm gió ở Lôi Châu, nhưng bên Diên Châu thì sẽ không nể mặt mũi hắn như thế.

Do dự hồi lâu, Saron hỏi phía Ngân Dực khoảng thời gian phát hành chương nhạc thứ ba. Theo kế hoạch dự kiến là tháng 1 năm sau, trùng hợp đây cũng là thời điểm bộ phim thứ 8 của hắn công chiếu. Nghĩ vậy, Saron quyết định nhanh tay đặt trước chương nhạc thứ ba.

Nguyên ý Saron là mua luôn cả chương nhạc, như vậy chương nhạc thứ ba sẽ không phát hành công khai ở Diên Châu nữa. Hơn nữa hắn đồng ý trả thêm để làm vậy.

Nhưng phía Ngân Dực từ chối dứt khoát: “Không bán!”

Saron tức tối chửi rủa trong công ty cả ngày trời.

Thêm tiền cũng không mua được chương nhạc thứ ba, mấy trợ lý và quản lý đều khuyên hắn thôi.

“Lôi Châu chúng ta cũng có không ít tác giả chuyên sáng tác thể loại nhạc tương tự, bài này không được thì nghe thêm vài bài, kiểu gì chẳng chọn được một bài ưng ý.” Quản lý hết lời khuyên bảo. Vì bộ phim này, ngân sách đã hao hụt nhiều rồi. Chỉ là nhạc nền thôi, Lôi Châu có biết bao nhiêu phòng làm việc sản xuất nhạc theo yêu cầu, chọn đại một chỗ có tiếng chẳng xong rồi sao. Đằng nào cũng chỉ là bộ phim rác, Saron tham diễn cho thoả hứng rồi thôi, việc gì phải để ý nhiều vậy?

Vị quản lý này cũng khổ tâm lắm. Vốn dĩ Saron phung phí tiền quay những bộ phim không nội hàm không ý nghĩa còn danh tiếng tệ hại thế này đã đủ để người nhà Reyner phản đối. Bản thân hắn đã mấy lần bị người nhà Reyner triệu tới “tâm sự”, bảo hắn khuyên Saron hành sự có chừng mực, đừng làm ảnh hưởng tới gia tộc. Nhưng hết cách, hắn thấp cổ bé họng, lời hắn nói Saron đại thiếu nào có nghe.

Chuyện nhạc nền, bởi sự cương quyết của Saron mà cuối cùng đã chốt sau nhiều lần thương thảo với phía Ngân Dực. Thoả thuận là “Vô Tuyến Điện” vẫn sử dụng nhạc nền này, nhưng chỉ được mua độc quyền sử dụng trong một tháng. Trong một tháng này, chương nhạc thứ ba vẫn phát hành tại Diên Châu theo đúng kế hoạch ban đầu, còn bên Lôi Châu thì sẽ hoãn lại một tháng đến khi bộ phim thứ 8 của “Vô Tuyến Điện” rút khỏi rạp. Ngoài ra, Ngân Dực báo giá 10 triệu tệ.

Saron đồng ý.

Quản lý của Saron muốn ôm chân bàn khóc.

Kể cả ở Lôi Châu họ, nửa đầu năm công ty họ sản xuất một bộ phim đề tài chiến tranh vũ trụ với vốn đầu tư cực lớn, thuê phòng làm việc có tiếng sáng tác nhạc nền riêng cho phim cũng chỉ tốn thù lao 3 triệu tệ, đấy là còn mua bản quyền vĩnh viễn. Công ty họ có toàn quyền sở hữu tất cả sáng tác, nói cách khác, ngoài sử dụng trong bộ phim này, thì sau này sản xuất phim khác nếu muốn vẫn có thể tiếp tục sử dụng nhạc nền đó mà không cần trả thêm bất cứ khoản phí bản quyền nào. Nhưng bây giờ chỉ mới đặt trước một ca khúc bên Diên Châu, hơn nữa chỉ được quyền sử dụng trong một tháng ngắn ngủi mà đã ra giá 10 triệu tệ!

Ngân Dực lấy tự tin đâu ra?!

Ấy thế Saron vẫn đồng ý, rốt cuộc đầu óc nghĩ quái gì vậy? Coi tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Đúng là không phải kế toán thì không biết nỗi khổ của kế toán mà!

“Đại thiếu, chúng ta có nên suy nghĩ thêm chút không?” Quản lý kiên trì khuyên.

“Không cần nghĩ nữa, cứ thế mà làm. Mà quay nhanh nhanh vào, ngày chương nhạc thứ ba phát hành bên Diên Châu chính là ngày phim của chúng ta công chiếu!” Hắn không muốn nhạc nền xuất hiện của mình bị người khác nghe trên những nền tảng khác trước đâu.

“Nhưng, giá cả và điều kiện bên họ…” Quản lý cố níu kéo mong Saron đổi ý.

“Đồng ý.” Sau mấy lần bị từ chối, Saron đã bực lắm. Giờ hắn phải mau mau lái xế yêu ra phim trường thị sát, hỏi xem bao giờ thì tới phân cảnh của mình. Trước đó người quay phim vẫn luôn là đóng thế của hắn.

Nhìn vẻ sốt ruột như sắp tràn cả ra trên mặt Saron, quản lý vuốt giật mặt về sau. Hắn khổ quá mà!

Bỏ khoản tiền lớn như thế để mua một ca khúc có kì hạn, đúng là não úng nước, để mấy tên trong giới biết kiểu gì cũng cười rụng răng.

Những khoản khác đã không thể cắt giảm hơn nữa, mà hắn cũng biết với yêu cầu cao của vị đại thiếu này, bây giờ khoản âm nhạc không những không thể cắt giảm mà còn phải gia tăng ngân sách, đúng là tuỳ hứng mà.

“Đúng rồi, bên kia còn có yêu cầu gì?” Saron hỏi.

“Phía Ngân Dực nói tác giả của chương nhạc thứ ba có một yêu cầu, là nếu muốn dùng chương nhạc này làm nhạc nền, thì nhất định chỉ được dùng trong phân cảnh hắn chỉ định, không được dùng ở những cảnh khác.” Trợ lý đứng bên nhắc nhở.

Saron xem phân cảnh trợ lý đưa cho, tự dưng vui hẳn, “Đây chính là cảnh ban đầu chúng ta định dùng mà? Chính là cảnh bổn thiếu oai phong lên trận!”

“Vâng vâng, thế nên bên “Vô Tuyến Điện” mới có thể đồng ý.” Trợ lý uốn lưỡi từng lời.

Chỉ dùng trong một cảnh, còn không phải cả bài mà Ngân Dực dám báo giá 10 triệu tệ, chắc cả thế giới cũng chỉ có tên ngốc phá gia chi tử như Saron mới đồng ý. Quản lý nghĩ bụng.

10 triệu lận đó! Bộ nghĩ đang mua gạch vàng thật hả?

Thấy quản lý nhăn nhó sầu khổ, Saron phì cười, “Xem anh nhỏ mọn chưa kìa.”

“Không phải tôi nhỏ mọn. Đại thiếu, tận 10 triệu đó, lỡ như đoạn nhạc này không phù hợp với cảnh đại thiếu cậu xuất hiện…”

“Thế thì đổi bài khác, cứ bài lúc trước chúng ta chọn, giữ lại dự bị đi.”

Còn đổi bài khác? Nói thì đơn giản, nhưng thế thì 10 triệu tệ cho chó ăn à?!

“Nhưng thế thì lỗ rồi còn gì?” Quản lý cố vớt vát.

“Lỗ thì thôi, tôi bù được.” Saron chẳng mấy để ý.

Quản lý lại rủa thầm, vâng, cậu là người nhà Reyner, 10 triệu tệ chỉ như một nghìn tệ thôi, nhưng người bình thường bọn tôi nghe số tiền là tim đã đánh trống rồi.

Nhưng khi nhẩm tính lợi nhuận tích luỹ từ 7 bộ phim trước… Kể cả 10 triệu tệ này mất trắng, họ vẫn không âm tiền.

Đây cũng là lý do Saron có thể tuỳ hứng tới giờ. Các phim của hắn đều đủ hồi vốn, sau khi trừ đi các chi phí, lợi nhuận cũng không phải quá ít, hắn còn có thể tiếp tục chơi bời trong giới giải trí.

“Có đáng không?” Quản lý vẫn xót tiền.

“Ý anh là phim rác thì không đáng bỏ nhiều tiền như vậy để mua nhạc?” Saron vứt sang một cái lườm.

Quản lý cười trừ, bụng lại nghĩ: Đến cậu cũng biết chắc chắn sẽ là phim rác đấy phỏng?

“Anh từng nghe câu này chưa?” Saron hỏi.

“Câu gì?” Quản lý và trợ lý rửa tai lắng nghe.

“Tự cổ phim rác xuất thần khúc.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play