* Thiên vương: ở Trung Quốc, thiên vương là danh xưng chỉ người đứng đầu trong giới nhạc.
_____________
Cơn mưa thiên thạch mang tới tai hoạ diệt thế, nguyên tố hoá học lạ khiến động vật biến dị, đồng thời những vi sinh vật bé nhỏ không thể thấy bằng mắt thường cũng gieo rắc vô số dịch bệnh.
Nhân loại ngoài tìm cách chữa bệnh còn phải chật vật chống lại động vật biến dị. Nguy cơ ở khắp mọi nơi, vô số động vật biến dị khiến người ta trở tay không kịp, dịch bệnh và thiên tai chặn đứng bước tiến của nền văn minh và nòi giống loài ngoài.
Đô thị phồn hoa chỉ còn là đống phế tích, đất đai màu mỡ giờ hoá chốn địa ngục.
___________
Phương Triệu không nhớ nổi mình đã sinh tồn bao lâu, chiến đấu bao lâu ở nơi như tận thế đó.
Chín mươi mấy? Hay một trăm năm?
Không nhớ nổi.
Trước mạt thế, hắn là một nhà soạn nhạc có chút danh tiếng, sự nghiệp đang lúc phát triển. Ngay khi hắn chuẩn bị công bố tác phẩm mình hài lòng nhất thì tai hoạ diệt thế giáng xuống. Để sống sót, hắn chạy trốn khắp nơi, dần dần lãnh đạo đội ngũ chiến đấu.
Khi những vùng đất bị tàn phá lần lượt được giành về, khi ai nấy cho rằng tai hoạ này sắp kết thúc, phồn hoa sắp trở lại, hắn ngã xuống ngay đêm tối khi trời gần hửng sáng.
…
“Nếu không có ý chí quyết tử, trận chiến này tất bại.”
“Vì vậy, 8 tỷ dân trên trái đất đến hiện tại chỉ còn 80 triệu người.”
“Lão Triệu, ông nghĩ chúng ta sẽ thắng chứ?”
“Thắng.”
“Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ dùng tính mạng của bấy nhiêu con người vẫn không thể đổi lấy thắng lợi.”
“Sẽ thắng.”
“Thế thì tốt, đến khi thắng rồi, tôi sẽ tìm nơi tiếp tục chăn cừu. Ôi, những nông trường, bầu trời xanh, đồng cỏ lúc bé… mà thôi, chẳng nhớ nổi nữa. Lão Triệu, ông thì sao? Lại quay về soạn nhạc tiếp à?”
“Lại? Tôi chưa từng thôi soạn nhạc.”
…
Trong đầu Phương Triệu bỗng vang lên cuộc đối thoại với chiến hữu Tô Mục ngày trước.
Trước lúc chết, tiếng hô hoán của quân lính, tiếng gầm gừ của sinh vật biến dị dường như trôi xa dần, nỗi đau do vết thương chí mạng và bệnh tật mấy chục năm đã biến mất tăm tích, cơ thể dần tìm lại được tri giác.
Cảm nhận sự sống như hồi sinh khiến Phương Triệu nghi hoặc. Rốt cuộc hắn đã hơn trăm tuổi, thương tích bệnh tật vô số, ngón tay còn không toàn vẹn. Cho dù cơ thể trong mạt thế đã biến dị một phần nhờ cơ chế tự phòng vệ, thể chất được tăng cường, song vẫn bị thương tật ảnh hưởng, cộng thêm tuổi cao, cơ thể lúc nào cũng như cỗ máy hoạt động quá tải, không thể nhẹ nhàng dễ chịu như thế này.
Ngay khi Phương Triệu định cẩn thận cảm nhận, não bộ bỗng đau như kim chích, vô số hình ảnh xa lạ xộc lên, chen chúc nhau, tưởng chỉ giây sau sẽ bùng nổ.
Cơ thể dần được kiểm soát, Phương Triệu bừng mở mắt, ngồi dậy há miệng thở lấy thở để từng hơi. Cảm giác mệt mỏi do não bộ quá tải khiến mắt tối sầm, nhưng khi cơn đau đầu dần giảm bớt, thị giác hồi phục, Phương Triệu nhạy bén nhận ra sự khác lạ của hoàn cảnh xung quanh.
Trực giác và cảm quan được tôi luyện qua nhiều lần sinh tử khiến Phương Triệu dù không nhìn vẫn có thể chắc chắn hắn đang ở một nơi xa lạ…
Không đúng!
Không phải nơi xa lạ!
Một hình ảnh hiện lên trong đầu, một hình ảnh dường như rất quen thuộc.
Đây là nơi hắn ở.
Hắn là Phương Triệu, mà cũng không phải Phương Triệu.
Hắn đã chết trong trận chiến mạt thế, nhưng giờ lại hồi sinh, sống lại trong thân xác một người khác cũng tên Phương Triệu.
Sống lại!
Phương Triệu giơ tay lên, quan sát mười ngón tay trẻ trung không thiếu ngón nào, thử cử động đôi chân không có sức nhưng cũng không hề đau đớn hay thương tích.
Đây là một cơ thể trẻ trung, khoẻ mạnh!
Trong đầu không chỉ có kí ức của chính Phương Triệu. Từng cảnh tượng trước khi chết vẫn tường tận rõ ràng, những trải nghiệm chiến đấu, trốn chạy trong gần trăm năm vẫn còn trong tâm trí, nhưng đồng thời còn có thêm kí ức vốn dĩ của cơ thể này.
Một người trẻ tuổi cũng tên Phương Triệu, tuổi chưa quá 23, vừa hoàn thành chương trình đại học.
Đây là một nhà soạn nhạc trẻ tuổi.
Đáng tiếc…
Vừa tốt nghiệp đã bị đá, vừa đi làm thì bị đuổi, bạn tốt những tưởng sẽ sát cánh bên nhau lại phản bội trước lợi ích, cướp đi thành quả sáng tạo suốt ba tháng trời. Nhiều cú sốc dồn dập khiến người này lựa chọn tự sát để giải quyết tất cả phiền não.
Phương Triệu không hiểu nổi. Mạt thế đã kết thúc, được sống trong thế giới tốt như vậy, tại sao phải từ bỏ cuộc sống?
Bị đá thôi mà?
Bị đuổi thôi mà?
Bị cướp tác phẩm thôi mà?
Bị bạn tốt phản bội thôi mà?
Thế đã làm sao?!
Người trong mạt thế phải tìm mọi cách để sống sót, lại đi tự sát vì chút chuyện nhỏ này? Người sống ở mạt thế tuyệt không thể hiểu nổi.
Nhưng rốt cuộc giờ đã là thời bình, người sống ở thời bình thì tư tưởng sẽ khác. Bản thân Phương Triệu cũng từng sống trong thời bình, chỉ là năm tháng ấy đã cách rất lâu, kí ức đã bị vô số máu tanh che mờ.
Người trong thời bình nghĩ thế nào?
Không quan trọng. Bất kể thế nào, cũng là sự đã rồi.
Phương Triệu rà soát phần kí ức còn lại của cơ thể này, thở dài đồng thời tiếc vì cậu ta không biết phấn đấu, gặp chuyện thế này mà cách giải quyết quá bạc nhược, chỉ biết chạy trốn. Cậu ta chết rồi, nhưng người cướp thành quả của cậu ta vẫn sống thoải mái sung sướng, chớp mắt đạt được thành công, cái chết của cậu ta thử hỏi đáng không?
Riêng Phương Triệu thì thấy không đáng. Thù kiếp này báo ở kiếp này, trời mới biết còn kiếp sau không.
Nhưng cậu ta không dám đối mặt tình cảnh trước mặt, Phương Triệu lại khác.
Rốt cuộc, người từng trải qua mạt thế thì tính cách cũng khác với người thời bình.
Càng rà soát kí ức, Phương Triệu càng sửng sốt.
Đúng là có thế giới mới…
Chiến đấu bấy nhiêu năm, sống ở nơi như địa ngục đó bấy nhiêu năm, tất cả đều đáng giá! Khi tìm kiếm kí ức vốn có của cơ thể này, đồng thời Phương Triệu không quên để ý chung quanh. Bất kể khi nào, dù khi đang ở một nơi an toàn, Phương Triệu cũng sẽ không hoàn toàn buông cảnh giác. Đây là thói quen tạo thành từ mạt thế, cũng là một trong những lý do hắn có thể sống sót ở mạt thế bấy nhiêu năm.
Khi tiếng rên bên cạnh càng lúc càng to, Phương Triệu mới tạm dừng việc đọc kí ức của cơ thể này, quay đầu nhìn.
Từ nãy hắn đã nhận thấy trong căn phòng nhỏ này còn một sinh vật khác tồn tại, nhưng không có uy hiếp, cũng không thể hiện ý đồ tấn công. Ở mạt thế, thứ này thường không phải mãnh thú biến dị, vì vậy hắn không chú ý nhiều, bây giờ nghe tiếng càng lúc càng to mới quay sang nhìn kĩ.
Đó là một con chó không lớn lắm, bộ lông dài cỡ ngón tay xoắn lại từng cục, lem luốc không biết là dính cái gì. Nó gầy nhom, nếu cạo hết lông chắc chỉ còn da bọc xương.
Là con chó hoang người này nhặt về trước khi tự sát.
Tối qua sau khi nhặt nó về, cậu ta cho nó bữa cơm cuối cùng. Một nửa phần cơm chính cậu ta ăn, nửa còn lại cho con chó này – cả hai nửa đều bỏ loại thuốc để tự sát mua ngoài tiệm thuốc.
Trên chiếc bàn gần đó đặt một cái bát không, đồ ăn bỏ thuốc trong đó đã bị cơ thể này ăn hết, còn trong cái đĩa của con chó thì vẫn còn nguyên, không động miếng nào.
Trong trí nhớ, hôm qua tình trạng con chó này cũng không tốt lắm, gần như không thể đứng được. Sau một đêm, giờ trông nó đã tinh thần hơn, chỉ là vẫn khó đứng dậy, đang nằm nghiêng một chỗ, đầu ngoảnh lại, cổ vặn ra nhìn Phương Triệu, cái đuôi vẫy vẫy, cặp mắt đen bóng nhìn hắn mong mỏi.
Phương Triệu cử động chân, tuy vẫn không có mấy sức nhưng có thể đi lại.
Hai chân giẫm lên sàn, cảm giác vững chãi từ bàn chân lên tới đỉnh đầu khiến tim Phương Triệu đập nhanh hơn.
Dường như để xác nhận độ chân thật của mọi thứ hiện tại, Phương Triệu đi từng bước cẩn thận và nghiêm túc.
Một bước, hai bước…
Từ sự thăm dò chậm rãi lúc ban đầu rồi dần dần nhanh hơn, mỗi một tế bào trên cơ thể đều trở nên hưng phấn bởi cảm xúc từ bộ não.
Chết mà sống lại, là may mắn nhường nào!
Đi đến chỗ con chó kia đang nằm, Phương Triệu ngồi xổm xuống nhấc cái đĩa không biết làm từ vật liệu gì và cả chỗ đồ ăn đặc sệt đã bị bỏ thuốc trên đó vào thùng rác.
Nhìn thấy hành động của Phương Triệu, con chó kia lại có vẻ tinh thần hơn, ánh mắt thêm phần sức sống.
Trong phòng đã không còn thứ ăn được. Phương Triệu dựa theo kí ức của cơ thể lấy một cái bát trong tủ bát. Sờ thử thành bát, chắc chắn đây không phải bất cứ nguyên liệu gì hắn biết. Thoạt nhìn giống gốm sứ, nhưng sờ lại giống nhựa tổng hợp, rất nhẹ.
Trong đầu có một số kí ức mờ nhạt về loại vật liệu mới này, từ kí ức Phương Triệu chỉ biết đây là một loại vật liệu khi gặp điều kiện môi trường phù hợp có thể nhanh chóng phân huỷ mà không giải phóng lượng lớn chất có hại.
Không tìm tòi thêm, Phương Triệu dựa theo trí nhớ ra bồn lấy nửa bát nước để ở trước mặt con chó.
Nó vốn đang nằm, giờ lảo đảo đứng dậy, trông dáng như sắp ngã nhưng vẫn cố đứng vững, ghệ đầu liếm nước trong bát, cái đuôi thi thoảng vung vẩy khe khẽ.
Dù là một con chó hoang cũng có ý chí muốn sống.
Phương Triệu nhìn nó, đoạn chuyển sự chú ý về căn phòng không lớn này.
Không gian khoảng 20 mét vuông, chật chội và bừa bộn, góc phòng đã như một bãi rác, nhưng kí ức trong đầu cho Phương Triệu biết rằng trước hôm qua, góc phòng ấy chính là nơi gọn gàng ngăn nắp nhất căn phòng.
Không gian nho nhỏ chừng 4 mét vuông góc phòng đó là nơi người này sáng tác, những tác phẩm sáng tác trong hơn hai tháng vừa qua đã được hoàn thành chính trong góc phòng chật chội đó.
Nhiều dụng cụ và vật bài trí trong phòng trông rất lạ, đồ gia dụng là loại Phương Triệu chưa từng thấy trước đây. Nhưng hắn có thể thông qua kí ức trong đầu để tìm hiểu tất cả, đến khi tiêu hoá hết trí nhớ, hắn sẽ không còn gặp vấn đề sinh hoạt gì nữa.
Phương Triệu tới một chỗ, ấn một cái nút nhỏ trên tường, một chiếc tủ cao ngang lưng từ mặt tường nhô ra, trên tủ chính là gương.
Phương Triệu không nghiên cứu nguyên liệu làm gương và tủ mà quan sát thật kĩ người trong gương.
Ngoại hình người này có vài nét tương đồng với Phương Triệu. Thực ra Phương Triệu không nhớ rõ bản thân lúc trẻ trông như thế nào, nhưng nhìn gương mặt trong gương vẫn tìm được chút cảm giác quen thuộc, cảm giác không tới từ trí nhớ của cơ thể này mà do trí nhớ của chính Phương Triệu.
Đúng là… có duyên.
Tuy không biết nguyên cớ vì đâu mà hắn có được cơ thể khoẻ mạnh này, đồng thời không đồng tình với cách làm của người này, nhưng đã thừa hưởng cơ thể của người ta, có được trí nhớ của người ta, Phương Triệu tất sẽ có một chút trách nhiệm.
Nhìn sâu vào đôi mắt trong gương, Phương Triệu nghiêm túc nói:
Mạng sống cậu không cần, tôi nhận.
Thù của cậu, tôi báo!
Nợ của cậu, tôi trả!
Giấc mơ của cậu là trở thành nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới? Trùng hợp, tôi cũng vậy.
Thực ra dã tâm của Phương Triệu rất lớn, nhưng rốt cuộc đây là thế giới mới xa lạ nơi hắn không quen thuộc, hùng tâm tráng chí hơn nữa cũng phải được xây dựng trên điều kiện thực tế và năng lực của bản thân. Tâm nguyện trước mạt thế chưa thể hoàn thành, có lẽ ở đây có thể thành hiện thực.
Nói lời đao to búa lớn ai cũng làm được, nhưng trước khi thích ứng hoàn cảnh, hiểu rõ năng lực bản thân, tất cả chỉ là nói suông.
Đẩy tủ về lại tường, Phương Triệu đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ.
Lúc này đã gần tới trưa, bên ngoài cũng đang lúc trời nắng, nhưng dù kéo rèm cửa thì trong phòng vẫn tăm tối, vì, nơi này là Phố Tối. Một khu ổ chuột của dân nghèo.
2.
Cái tên Phố Tối, là vì khi khoa học kĩ thuật phát triển, các toà nhà ngày một cao hơn mọc san sát như nấm, ánh nắng bị các toà nhà cản bớt dẫn đến hiện tượng một số đường phố nhỏ ở khu nhà thấp gần như luôn trong tình trạng tăm tối, nên được gọi là “Phố Tối”.
Nơi Phương Triệu đang ở hiện tại, xung quanh là một vành đai gồm toàn các toà nhà cao trên trăm tầng, giữa các toà nhà sẽ có các “khe hở” nhỏ, bên dưới các khe đó chính là “Phố Tối” người ta vẫn gọi. Bởi vậy, người cư trú ở “Phố Tối” còn được gọi là “người sống trong khe”, một danh xưng khác cho những người dân tầng đáy xã hội.
Điều kiện ở Phố Tối không tốt, ngoài việc ít có ánh sáng còn bởi môi trường sống phức tạp.
Sau khi kí hợp đồng với công ty, chủ nhân cơ thể này dọn khỏi kí túc xá trường, không còn người quấy rầy nên tiện sáng tác hơn, mà độ bảo mật cũng tốt. Song tài chính hạn hẹp, chỉ thuê được căn phòng dạng sleep box này ở Phố Tối. Cậu ta cũng từng nghĩ dùng thành quả sáng tác của mình để kiếm thù lao rời khỏi nơi này, tiếc là… sáng tác chưa kịp gửi tới công ty đã bị bạn tốt vẫn luôn tin tưởng trộm mất.
Cậu ta có bốn người bạn chơi với nhau từ bé, là Tăng Hoàng, vợ sắp cưới của Tăng Hoàng – Vạn Duyệt, Phương Thanh, với bạn gái cũ cậu ta Tích Hồng.
Cả năm lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ sống ở cùng một toà nhà. Tiếc là khi học cấp ba, toà nhà đó gặp tai nạn phát nổ, cả toà nhà chỉ có chưa tới 1% số người còn sống, chỉ có họ do ở kí túc của trường may mắn thoát được.
Sau tai nạn đó chính phủ bồi thường rất nhiều, chính sách phúc lợi cũng tốt, tiền bồi thường đủ cho họ không lo cơm áo học hết đại học. Cả năm từ tiểu học đến cấp ba vẫn học cùng trường, lên đại học cũng cùng tới thành phố Tề An, tuy học trường khác nhau nhưng vẫn giữ liên lạc, chỉ là quan hệ không thân thiết như lúc bé.
Sau mạt thế, Liên minh Toàn cầu thành lập, là một thể thống nhất, không phân quốc gia lãnh thổ.
Liên minh có mười hai châu, chia thành tám châu lớn và bốn châu đặc biệt.
Nơi Phương Triệu đang ở hiện tại là trung tâm kinh tế tài chính Diên Châu, một trong tám châu lớn, cũng là trụ sở chính phủ châu – thành phố Tề An.
Quảng cáo
Chủ nhân cơ thể này là người có thành tích tốt nhất trong năm người, thi đại học đỗ vào học viện âm nhạc tốp đầu Diên Châu – Học viện Âm nhạc Tề An.
Từ thế kỉ mới, trong trăm nhà soạn nhạc có sức ảnh hưởng nhất Diên Châu, tới gần nửa là xuất thân Học viện Âm nhạc Diên Châu, trong đó không ít người có ảnh hưởng cực lớn trên toàn cầu, khiến Học viện Âm nhạc Diên Châu thành ngôi trường vô số người ao ước hướng đến.
Sinh viên tốt nghiệp ngành soạn nhạc của trường, quá nửa đều kí hợp đồng với công ty giải trí từ khi chưa tốt nghiệp. Chủ nhân cơ thể này cũng vậy, trước khi tốt nghiệp nửa năm đã lọt mắt xanh của Ngân Dực Media, một trong ba công ty truyền thông giải trí hàng đầu Diên Châu, đồng thời kí hợp đồng thực tập nửa năm.
Trong nửa năm qua, ba tháng đầu người này học tập ở Ngân Dực Media, chạy việc vặt cho các tiền bối, tham gia lớp huấn luyện của công ty, ba tháng sau thì Ngân Dực Media hỗ trợ họ chuẩn bị cho cuộc thi âm nhạc trẻ, biểu hiện trong ba tháng sau này sẽ trực tiếp quyết định họ có thể tiếp tục ở lại Ngân Dực Media làm nhân viên chính thức hay không, đồng thời ảnh hưởng đến sự phát triển sự nghiệp sau này. Ngân Dực Media sẽ dựa theo “thành tích” của họ trong cuộc thi để chia tài nguyên.
Nhưng thành quả mà người này vắt óc sáng tạo đã bị người bạn thuở nhỏ Phương Thanh trộm mất.
Phương Thanh, cùng họ với chủ nhân cơ thể này, có chút quan hệ họ hàng xa, vẫn luôn là anh em tốt, đồng bạn tốt của nhau. Trong thời khắc then chốt, Phương Thanh đâm sau lưng nguyên chủ một dao, khiến cậu ta vì không chịu nổi cú sốc và áp lực mà tự sát.
Dừng tìm tòi kí ức, Phương Triệu nhận thấy bên ngoài bắt đầu trở nên náo nhiệt, tiếng người láo nháo. Căn phòng này ở tầng hai, ngay phía dưới là một cửa hàng khá lớn, tiếng ồn ào mở cửa dọn hàng từ dưới vọng lên, kể cả toà nhà đối diện cũng có người mở cửa nhìn ra.
Tuy xung quanh vẫn khá tối, Phương Triệu lại chợt nhìn con đường này như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm.
Từ mạt thế đến giờ, mọi thứ thay đổi như trời với vực, khiến Phương Triệu vừa lạ lẫm lại vừa kinh ngạc.
Đây chính là thế giới mới!
Mạt thế, tức “Thời kì Diệt thế” mà người thời này gọi đi qua, là tiến đến phồn hoa thịnh thế!
Những bạn cũ năm xưa, nếu sống đến cuối chắc hẳn rất vui mừng. Trong cuộc chiến kéo dài trăm năm đó, mạng sống của hàng tỷ người rốt cuộc đã đổi được thời thịnh vượng hằng mong cầu.
Ồn ào, tăm tối, những thứ đáng lý khiến người ta bực dọc thì lúc này lại cho Phương Triệu cảm thấy sức sống vô cùng, thế giới hắn từng khát vọng đã lần nữa tái hiện!
Phương Triệu nhắm mắt hít thật sâu, tham lam cảm nhận hơi thở thế giới mới sau mạt thế.
Cảm hứng sáng tác thoả sức nhảy múa trong tâm trí như sắp bật ra khỏi. Máu huyết nóng rực tưởng sôi trào, mỗi một sợi lông tơ đều run rẩy vì hưng phấn.
Chưa đủ…
Muốn sáng tác được, chút cảm hứng này vẫn chưa đủ!
Tiếng ầm ĩ bên ngoài ngày càng lớn, mà phía ngoài cũng đã sáng hơn ban nãy một chút, đồng thời mỗi lúc một sáng hơn.
Không nghĩ nhiều thêm, Phương Triệu đóng cửa sổ. Dựa vào kí ức của cơ thể này, Phương Triệu biết thời khắc náo nhiệt nhất, cũng quý giá nhất ở Phố Tối sắp đến.
Phương Triệu đảo mắt qua căn phòng, mắt thoáng dừng ở chiếc vòng dạng đồng hồ đặt trên tủ đầu giường đoạn rảo chân đi tới, đeo đồng hồ lên cổ tay. Đây là thứ 90% người ở thế giới mới đều có, một kiểu thiết bị mã hoá thông tin cá nhân.
Tiền tệ đa số thanh toán qua nền tảng số, nên nếu muốn mua đồ, Phương Triệu buộc mang theo thứ này, đồng thời nó còn kiêm chức năng chìa khoá phòng.
Cài vòng đồng hồ vào tay, Phương Triệu đi ra đến cửa bỗng dừng chân, quay người trở lại xách cả con chó hoang đang nhìn mình mong mỏi cùng ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Phương Triệu nhận ra có rất nhiều người cũng đang đi xuống tầng một giống mình. Toà nhà này tựa tổ ong, bên trong có vô số cư dân sinh sống, đa số họ cũng như Phương Triệu, tài chính eo hẹp nên chỉ có thể ở nơi bé nhỏ chật chội, gần như cả ngày chẳng có ánh nắng này.
Ở nơi cao ốc mọc như rừng, những con đường bên dưới dẫu là ban ngày vẫn thường u tối. Bản tính con người là hướng tới ánh sáng, người khá giả đều đã dời lên tầng cao.
Mà người vừa không có điều kiện ở nơi tốt hơn, cũng không tiện ra đường, thì lại chuyển sự chú ý tới giữa trưa, thời gian ngắn ngủi duy nhất có ánh nắng trong ngày ở Phố Tối.
Người chạy từ trên tầng xuống chỉ liếc Phương Triệu một cái chóng vánh đã sượt người đi mất. Họ chỉ có chút ấn tượng với Phương Triệu, không phải quen thân gì, nên chẳng thèm chào hỏi.
Có mấy người thấy Phương Triệu xách theo một con chó đều liếc nhìn tò mò. Phương Triệu không để ý, đón mắt họ mỉm cười.
Đối phương ngạc nhiên ra mặt, có lẽ đang không ngờ cái cậu ngày thường khép kín này sẽ cười với mình.
Những người ra đường tắm nắng lúc này đa phần đã có tuổi, thang máy mở ra, những ông cụ bà cụ đầu bạc trắng, bước đi khó nhọc chiếm đa số.
Ra khỏi hành lang, Phương Triệu thấy người trên đường đã khá đông. Phương tiện giao thông cỡ lớn có tuyến đường riêng, nên ở Phố Tối dưới mặt đất này gần như không thể nhìn thấy xe cộ đi qua đi lại, ban ngày thường cực vắng vẻ, chỉ trừ lúc này.
Mặt trời dần leo cao, ánh nắng chiếu xuống những hộ ở tầng thấp hơn của toà nhà, một số người không ra đường cũng mở cửa sổ, hưởng thụ ánh nắng hiếm hoi trong ngày.
Phương Triệu không vội ra chiếm chỗ mà đi vào cửa hàng ở tầng một. Bây giờ bụng hắn sôi sùng sục vì đói, việc gì cũng phải đợi ăn xong hẵng tính.
Thế kỉ mới sau mạt thế, giai đoạn đầu chính phủ hành tinh mới thành lập chưa hạn chế vũ khí súng ống, phòng trường hợp lại có một cuộc chiến diệt thế nữa giáng xuống, để nếu thật không may như thế thì người dân có thể sẵn sàng cầm vũ khí chiến đấu. Nhưng sau đó tình hình dần mất kiểm soát, số lượng súng đạn tăng vượt mức, bạo động diễn ra thường xuyên, thậm chí khiến một số châu phải thay người lãnh đạo, chính phủ hành tinh suýt bị lật đổ, từ đấy bắt đầu hạn chế súng đạn. Đặc biệt trăm năm đổ lại, chính sách quản lý súng đạn cực nghiêm ngặt, người dân bình thường không thể sở hữu súng.
Còn về chủ cửa hàng dưới tầng Nhạc Thanh, người này là lính xuất ngũ, cũng là số ít người có tư cách sở hữu súng đạn hợp pháp ở con phố này, bọn cắc ké ở Phố Tối cũng không dám chọc vào người có súng, đây chính là lý do chính cửa tiệm này có thể an ổn kinh doanh ở Phố Tối.
Khi Phương Triệu bước vào, chủ tiệm đang ngáp dài lập tức liếc nhìn hắn tò mò. Gã nhớ hôm qua thằng nhóc này còn rặt một vẻ muốn tự kết liễu, khuyên sao cũng không chịu nghe, cứ tưởng Phố Tối lại có thêm một vụ tự sát, không ngờ hôm nay sẽ thấy Phương Triệu xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Nhạc Thanh đảo qua con chó trong tay Phương Triệu. Không sai, đúng là tên nhóc hôm qua. Tối qua gã còn thấy tên nhóc này nhặt con chó hoang đó về. Tối qua mấy tên côn đồ ghé tiệm gã mua đồ thấy thế còn mở bàn cược, cược thằng nhóc này nhặt chó về làm gì, để nó “đi” cùng mình hay để làm thịt. Giờ thấy người, xem ra đoán sai hết rồi.
Phương Triệu nhận thấy cái nhìn dò đoán của Nhạc Thanh, nhưng ánh mắt này chỉ đơn thuần từ tò mò, không kèm theo ác ý nên cũng mặc kệ. Hắn dựa vào kí ức chọn món giá cả hợp lý nhất – ba gói nhỏ đóng gói kín khí dài cỡ ngón tay cái, trông không lớn nhưng cầm nặng như thép, một loại thực phẩm nén giá rẻ.
Nhạc Thanh thôi ánh mắt soi xét, nhìn thứ Phương Triệu chọn, “Tổng cộng 9 tệ. Mở túi luôn không?”
Mở túi ở đây ý chỉ giải nén những loại thực phẩm nén khô, để những khối cứng được nén chặt này chuyển sang trạng thái có thể ăn trực tiếp.
“Có. Lấy thêm một cốc trà.” Phương Triệu nói.
“Mở túi 5 hào, trà 5 hào, tổng 10 tệ.” Nói đoạn Nhạc Thanh mở ba túi thực phẩm nén bỏ vào thiết bị giải nén, để khoảng 10 giây rồi lấy đĩa ra, trên đĩa là ba miếng trông như bánh hấp kích thước tầm dài 20cm rộng 7-8cm đang bốc hơi nóng.
“Mang đi?” Nhạc Thanh hỏi.
“Không cần, ăn ở đây.” Phương Triệu nhận đĩa, hỏi Nhạc Thanh, “Sếp Nhạc, dời ghế ra được không?”
“Đừng mang xa quá.” Nhạc Thanh trả lời mà không buồn ngẩng lên. Gã không sợ thằng nhóc này thó mất ghế. Cả con phố này, người dám trộm đồ của tiệm gã không nhiều tới vậy.
Phương Triệu tạm để chó ở một chỗ gần cửa, vào cửa hàng bê ghế ra ngồi.
Ba cái bánh nén, một cái Phương Triệu cho chó, hai cái còn lại để mình ăn. Nếu giờ là mạt thế, hắn sẽ không hào phòng chia thức ăn cho con chó vừa gặp như vậy. Nhưng sống lại ở thế kỉ mới, Phương Triệu đang vui, sẵn lòng chia sẻ. Nếu người này đã nhặt nó về, nó cũng chưa chết, thế cứ nuôi tạm vậy.
Bánh nén không ngon lắm, trà cũng pha từ bột trà công nghiệp loại kém, nếu không đã không rẻ như vậy. Nhưng là người từ mạt thế, với Phương Triệu đây đã là mĩ vị. Đầu mạt thế hắn từng chịu đói chịu khát, tuy giai đoạn sau không cần lo lắng vấn đề thức ăn nhưng ăn uống cũng không quá chú trọng.
So với không khí thời chiến nghẹt thở và đồ ăn tạm bợ khi đó, bánh nén đã được coi là món ngon, lại còn có thể yên ổn ngồi đây hưởng thụ một bữa cơm trưa, vậy đã đủ khiến Phương Triệu hết sức hài lòng.
3.
Nắng ban trưa chiếu xuống con đường, xua tan sự lạnh lẽo của Phố Tối.
Chủ tiệm Nhạc Thanh cũng bê ghế ra ngồi dựa cửa phơi nắng ngủ. Bình thường ban ngày tiệm gần như không có khách, đêm xuống mới là thời điểm Phố Tối nhộn nhịp nhất, nên tối gã rất ít khi chợp mắt, sáng ra mới ngủ bù. Đây cũng là thời gian nghỉ ngơi của đại đa số chủ cửa hàng trên Phố Tối.
Phương Triệu nhồm nhoàm nhét hai cái bánh nén vào bụng, liếc con chó nằm phục bên chân. Cái bánh cho nó đã ăn hết, đang liếm nốt vụn bánh rơi vãi. Cái gì ăn được cái gì không ăn được, những động vật giàu kinh nghiệm lang thang này dường như hiểu rất rõ, không có chút kĩ năng sinh tồn đã không thể tồn tại ở Phố Tối đến giờ.
Ăn no, Phương Triệu cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là hưởng thụ, ngồi trên vệ đường ở Phố Tối, ngẩng đầu nhìn không trung. Bầu trời bên trên tựa một dải sáng xanh biếc, ánh nắng loá mắt ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất từ không cao. Không có một chút vẩn đục hay màu đỏ máu thời mạt thế.
“Thật tốt.”
Mạt thế không thực sự là kết thúc.
Chốn tử lộ của họ khi xưa giờ trở thành “Thời Diệt thế” như người thế kỉ mới gọi. Thế giới trải qua chiến tranh tàn sát quy mô lớn trong thời gian dài, vô số động thực vật bị tuyệt chủng, kế đó lại như niết bàn hồi sinh. Con người vẫn là chủ nhân của hành tinh này.
Thế giới lại đón một khởi đầu mới.
Đã quá lâu, quá lâu chưa bình tĩnh thế này, cảm hứng sáng tác lại bắt đầu trỗi dậy vượt tầm kiểm soát.
Ngón tay Phương Triệu đặt hờ trên đùi khẽ gõ nhịp. Rất ít ai sẽ chú ý đến điều này, mà dù có thấy, cũng không thể hiểu ý nghĩa của nó.
Nhạc Thanh chăm chú quan sát hồi lâu vẫn không tìm được một manh mối. Là một lính xuất ngũ, gã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, học rất nhiều loại mật mã, tuy nhiên động tác ngón tay của Phương Triệu lại không phải bất cứ loại mã nào gã biết.
Nhìn không thế một lúc, Nhạc Thanh đành thôi, tiếp tục nằm phơi nắng.
Một số người thường vô thức gõ ngón tay mỗi khi trầm tư, nhưng chỉ người hiểu Phương Triệu mới biết, động tác này của hắn thực chất là đang sáng tác. Mỗi khi có cảm hứng, Phương Triệu lại bắt đầu sáng tác, chỉ là ở mạt thế không có thời gian cũng như không gian để tập trung sáng tác, những thứ như giấy bút lại càng không, nên Phương Triệu đã tự tạo ra một cách sáng tác, hơn nữa hắn có trí nhớ hơn người, dần dần biến nó thành phương thức sáng tác đặc biệt của riêng mình. Tính ra, thực chất đây cũng là một loại mật mã, mã nhạc chỉ một mình Phương Triệu hiểu.
Thời gian nắng chiếu xuống Phố Tối rất ngắn, tổng cộng chưa đầy một giờ, sau đó dần dần khuất dạng.
Không có nắng, nhiệt độ ở Phố Tối giảm xuống mấy độ. Nhưng giờ đã là cuối tháng Năm, thời tiết Diên Châu khá dịu, một số cụ già phơi nắng xong không lập tức về nhà mà nán lại hàn huyên với mấy cụ quen biết. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày của họ.
Phương Triệu không định nán lại thêm ở đây, mà đem trả đĩa, cốc và ghế cho cửa hàng.
Đúng lúc ấy, tiếng bàn tán ở Phố Tối đột nhiên rộ lên, cùng với đó là tiếng vật thể bay từ không trung dần tiến gần.
Nhạc Thanh ngẩng lên nhìn, nụ cười đầy ẩn ý, chỉ lên trời nói với Phương Triệu: “Bạn cậu giờ khá rồi.”
Phương Triệu cũng đã nhìn thấy.
Thứ đang đáp xuống kia là một chiếc xe bay.
Đối với người dân Phố Tối sống ở những tầng dưới cùng, xe bay là một vật phẩm xa xỉ, không phải ai cũng được dùng, mà năng lượng cho xe chạy cũng cực đắt.
Mỗi lần xe bay ghé qua, không phải việc liên quan tới các ông lớn ở Phố Tối cũng là có người sắp lên đời.
Các cụ ở Phố Tối vẫn rất hứng thú với thứ xe bay này, nên khi nghe tiếng đều dừng câu chuyện, đồng loạt nhìn lên chiếc xe đang đáp xuống, muốn nhìn xem là ai sắp lên đời, có phải người quen không, nếu là người quen, vậy có thể đi chém gió dăm chục bữa.
Nơi xe đáp xuống, những người đang ngồi ở đó đều đã xách ghế tránh ra, chừa lại một khoảng đất trống.
Trên thân xe khắc một lô gô bảy màu hoa hoè hoa sói. Lô gô này, ở Tề An thậm chí cả Diên Châu cũng cực kì nổi tiếng.
“Xe của Văn hoá Nghê Quang?!”
“Có người kí hợp đồng với Nghê Quang?”
“Khá rồi khá rồi, Nghê Quang thì giàu khỏi bàn!”
“Tôi nhớ lúc trước trên phố này cũng có người kí hợp đồng với tốp ba, về sau thành minh tinh đó, tên gì ấy nhỉ… Ôi không nhớ nữa, nhưng mà giờ giàu lắm rồi!”
Ba công ty giải trí lớn ở thành phố Tề An là Ngân Dực Media, Văn hoá Nghê Quang, và Đồng Sơn Thực Hoa. Tuy bề ngoài xe này là xe công ty chứ không phải xe cá nhân, nhưng đây là xe của Văn Hoá Nghê Quang danh tiếng lẫy lừng, một trong ba công ty giải trí lớn lâu đời, vào được Nghê Quang, lo gì không khấm khá?
Giới giải trí là một mỏ vàng. Đây là định kiến của số đông.
Vào Nghê Quang = vận may tới = tiền vào như nước. Đây chính là suy nghĩ của đa số cư dân Phố Tối.
Chủ nhân của cơ thể này, trước khi tốt nghiệp nửa năm đã kí hợp đồng thực tập với Ngân Dực Media, còn cậu bạn từ tấm bé kia thì học trường kém hơn Học viện Âm nhạc Tề An, thành tích cũng không quá nổi bật, vì vậy gần tốt nghiệp vẫn chưa kí hợp đồng công ty nào. Nhưng giờ tình thế đã khác. Con người thì luôn thay đổi.
Phương Triệu nhìn người đi ra từ xe bay, trí nhớ trong đầu đã cho hắn biết mọi thông tin về người này. Phương Thanh, bạn từ bé của nguyên chủ, anh em tốt chia sẻ với nhau mọi chuyện, thậm chí nguyên chủ còn định sau khi kì thi kết thúc sẽ nghĩ cách cho hắn đi cửa sau vào Ngân Dực, không thể làm nghệ sĩ thì bắt đầu từ trợ lý, không đến nỗi thất nghiệp. Không ngờ rốt cuộc bị người này đâm sau lưng.
Bây giờ, bộ đồ rẻ tiền của Phương Thanh đã thay mới, xe dùng đi lại không phải loại cao cấp song chí ít cũng là xe bay, còn là xe của công ty Văn hoá Nghê Quang, ở Phố Tối này đã là rất thu hút.
Phương Thanh chiếm đoạt thành quả sáng tạo khổ cực của nguyên chủ, còn dùng nó kiếm lợi, thành công kí hợp đồng với Văn hoá Nghê Quang. Thoạt nhìn Nghê Quang khá hài lòng với sáng tác cậu ta nộp lên, nếu không đã không điều xe chở đến đây. Tài năng không đủ mà thủ đoạn có thừa, loại người này Phương Triệu đã gặp nhiều.
Phương Thanh ra khỏi xe bay, rất hài lòng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Cảm giác được dõi theo này cứ như thoắt chốc biến thành sao lớn khiến Phương Thanh thấy người nhẹ bẫng, cho đến khi thấy Phương Triệu đứng ở trước cửa hàng, tâm trạng nhẹ nhõm đột ngột trở nên nặng nề.
Thấy Phương Triệu ở đây, Phương Thanh cũng vô cùng kinh ngạc. Như hiểu biết của hắn về Phương Triệu cộng tin tức mua từ một tên cắc ké trên Phố Tối tối qua, đáng lý hôm nay Phương Triệu sẽ tự sát ở nhà, mà dù không tự sát cũng sẽ trốn trong phòng vắt óc nghĩ cách tham gia cuộc thi hoặc trở nên chán nản hận đời, không ngờ được Phương Triệu còn tâm trạng ra đường phơi nắng.
Tên đần này soạn nhạc hỏng đầu rồi?
Trạng thái tinh thần của Phương Triệu còn khiến hắn bất ngờ hơn. Không ủ rũ chán chường, không oán giận than trách, không điên loạn vì áp lực trong tuyệt cảnh, mà trái ngược còn như không hề có chuyện gì xảy ra, không hề bị cướp mất thành quả, không hề rơi vào cảnh khốn đốn. Khiến Phương Thanh đâm hoảng.
Đã có chuyện gì với Phương Triệu?!
Ánh mắt dò đoán của Phương Thanh không dừng lại quá lâu. Hắn không dám nhìn vào mắt Phương Triệu. Ánh mắt Phương Triệu bình tĩnh đến kì lạ, cho hắn cảm giác đang nhìn vào biển rộng sâu không thấy đáy, dưới mặt nước lúc nào cũng có một con quái vật rình rập xông lên khiến hắn sởn da gà.
Nhưng Phương Thanh không cho rằng mình làm sai. Ai không phải vì bản thân? Có cơ hội cớ gì không nắm bắt? Tình bạn bên nhau từ bé không phải không có, nhưng so với lợi ích khổng lồ trước mắt thì không đáng nhắc tới, chí ít với hắn là như vậy.
“Nhìn mấy người đó làm gì? Mau dọn đồ về công ty, đừng lãng phí thời gian ở đây.” Tài xế trong xe liếc mắt qua người dân Phố Tối với vẻ khinh thường, giục Phương Thanh.
“À… Vâng!” Phương Thanh không chần chừ thêm, rảo bước đi về thang máy, bóng lưng trông có vẻ chật vật lại giống như chạy trốn.
Phương Thanh trộm ba ca khúc của Phương Triệu đầu quân cho Nghê Quang, được thợ săn của Nghê Quang nhìn trúng rồi kí hợp đồng. Nghê Quang quả thật rất hài lòng với thứ Phương Thanh nộp lên, đã trả trước một phần thù lao, còn hỗ trợ chỗ ở. Hôm nay Phương Thanh tới đây để dọn nhà. Hắn ở tầng 5, tuy tốt hơn tầng 2 của Phương Triệu một chút những vẫn thuộc tầng lớp dưới của Phố Tối, điều kiện vẫn kém như thường. Biết có thể rời khỏi chỗ này, Phương Thanh nóng ruột lập tức mượn xe công ty về dọn đồ.
Mải suy nghĩ nên hắn có vẻ mất tập trung, song khi dọn đồ ra khỏi toà nhà, Phương Thanh liếc về phía cửa tiệm, không thấy Phương Triệu, tâm lý tức thì thả lỏng, kế đó cảm thấy bản thân đã quá nhát gan, cớ gì phải sợ Phương Triệu tới vậy.
Lúc trước hắn còn lo Phương Triệu tố cáo hắn trộm sáng tác, nhưng lúc dọn đồ ngẫm nghĩ một lúc, lại cho rằng không cần quá mức lo sợ. Ba ca khúc đó hắn đã đăng kí xuất bản, bản quyền giờ đã là của hắn.
Dù Phương Triệu tố cáo, hắn cũng không sợ. Ngay từ khi Phương Triệu còn mải mê sáng tác, hắn đã chuẩn bị hết tất thảy. Phương Triệu không có chứng cớ, tố cáo kiểu gì?
Hơn nữa giờ Phương Triệu không có tiền để kiện cáo. Đến ăn uống cũng là vấn đề, có khi còn không trả nổi tiền thuê nhà tháng sau, sao mà kiện hắn được? Mượn Tăng Hoàng với Vạn Duyệt?
Xì –
Phương Thanh chẳng sợ. Hai kẻ đó cũng là loại nghèo mạt, không đáng lo lắng. Dù thế nào, chỉ cần hắn kiên quyết nói ba bài hát đó do hắn sáng tác là sẽ không sao.
Trước khi lên xe Phương Triệu liếc nhìn Phố Tối, ánh mắt đảo qua ô cửa sổ tầng hai nơi Phương Triệu đang ở. Cửa sổ đóng chặt, bên trong không có ánh đèn hắt ra, không thể biết trong phòng có hay không có người.
Phương Thanh hít thật sâu, chui vào xe. Từ hôm nay, cuối cùng hắn đã thoát khỏi Phố Tối, thoát khỏi khu ổ chuột này. Thoát nghèo sang giàu! Đi lên đỉnh cao!
Gì mà Phương Triệu, mà Phố Tối, sau này hắn không cần đối mặt nữa! Rốt cuộc, hắn đã có tấm vé tham gia cuộc thi âm nhạc trẻ! Tương lai của hắn, là rạng danh trên bảng xếp hạng tân binh!
4.
Phương Thanh mang một bầu dã tâm rời đi, để lại những tiếng bàn tán xôn xao rất lâu trên Phố Tối. Còn Phương Triệu thì lại không để ý tới chuyện Phương Thanh quá nhiều.
Phản bội và trung thành là điều có lẽ mỗi người đều sẽ gặp được trong đời. Ở mạt thế, việc như thế đâu đâu cũng có. Máu mủ ruột rà cũng có thể trở thành thù sâu khắc cốt.
Thù của nguyên chủ tất nhiên phải báo, nhưng việc cấp bách hiện tại là nộp tác phẩm lên cho Ngân Dực. Nếu để quá hạn, hắn không chỉ đánh mất công việc tốt hót hòn họt mà còn lỡ chuyến tàu cuối tham gia giải tân binh mùa này, cuộc sống ngày sau sẽ càng thêm khó khăn.
Đang là cuối tháng Năm, cứ ba tháng một mùa “Bảng Tân binh” dành riêng lĩnh vực âm nhạc sẽ cập nhật một lần, giờ thời gian đã qua hai phần ba. Thời điểm này mỗi năm chính là lúc các nhà âm nhạc trẻ tranh đấu khốc liệt nhất, cũng là lúc các công ty giải trí lớn theo dõi sát sao nhất.
Người nổi bật lên ngoài có cả danh lợi, con đường ngày sau cũng thông thuận hơn, không cần đòi hỏi, công ty sẽ tự đập tiền để nâng đỡ. Nhưng nếu không có được thành tích tốt trong cuộc thi, sẽ bị người trong ngành gắn mác là không có triển vọng, khả năng phát triển sau này khó nói.
Nguyên chủ cực kì coi trọng cơ hội này. Còn hai ngày nữa là sang tháng Sáu, thời gian còn lại cho Phương Triệu không nhiều. Lúc này còn phí thời gian tranh bản quyền ca khúc với Phương Thanh thì lợi bất cập hại, chứng cứ không có, hiển nhiên đối phương đã lên kế hoạch cẩn thận, có thêm hai mùa nữa cũng chưa chắc có thể giành lại bản quyền, còn để lỡ cơ hội trước mắt.
Phương Triệu trả đồ cho cửa hàng rồi xách chó đi thêm chừng trăm mét, tới một hiệu thuốc. Thuốc nguyên chủ tự sát khó mà mua được ở hiệu thuốc bình thường, thứ nguy hiểm như thế muốn mua phải có đơn của bác sĩ, nhưng Phố Tối có quy tắc riêng, muốn là mua được.
Tiệm thuốc không lớn, ban ngày dù là thời điểm này cũng rất vắng vẻ, một người khoác lỏng lẻo chiếc áo dài trắng nhoài lên tủ thuốc mà ngủ. Khi Phương Triệu vào, thiết bị quét ở cửa vang lên tiếng ting ting nhắc nhở.
Người kia vùng vằng ngẩng lên, rõ là đang ngái ngủ, còn ngáp dài, thấy Phương Triệu thì giật mình.
Chủ tiệm thuốc đang rất kinh ngạc. Hắn còn nhớ hôm qua cậu chàng này mang bộ dạng không muốn sống nữa tới mua thuốc, hắn khuyên nhưng người này không nghe. Cứ tưởng trên Phố Tối lại có một người yên lặng biến mất, việc như thế ở Phố Tối quá nhiều, không sống nổi nữa thì tự sát, hệt côn trùng ở xó xỉnh Phố Tối, chết rồi cũng không khiến ai chú ý.
Nhưng giờ nhìn thấy Phương Triệu, chủ tiệm rất ngạc nhiên. Dù hắn tự nhận mình từng trải nhiều, cũng không ngờ hôm nay sẽ nhìn thấy một người có trạng thái tinh thần hoàn toàn khác hẳn hôm qua.
Chẳng lẽ hôm qua người này tới mua thuốc không để tự sát? Chủ tiệm nghĩ bụng.
Không đúng, hắn tin vào ánh mắt làm y lâu năm của mình. Mục đích người này mua thuốc hôm qua chín phần chín là để tự sát, chỉ không biết vì nguyên nhân gì mà thay đổi.
Nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong một chốc, thoắt cái đã tỏ ra như thường.
Ở Phố Tối có người sa ngã đến chết, cũng có người một đêm “sống lại”.
“Mua thuốc?” Chủ tiệm hỏi.
“Không, làm phiền khám xem nó bị gì.” Phương Triệu nhấc con chó đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm nhăn nhó ngả ra sau, “Tôi không phải thú y.”
Phương Triệu không giải thích, chỉ hỏi: “Có thể khám không?” Quanh đây không có bệnh viện thú y, phòng khám cũng ít, phí còn cao. Nhưng trong trí nhớ, nguyên chủ từng thấy chủ tiệm này giúp người ta chữa cho một con chim.
“… Tôi thử xem.” Chủ tiệm nói. Dù sao đang rỗi, có khách tự tìm tới ai lại không làm, ít tiền cũng chẳng sao, kiếm được là được.
Máy móc thiết bị đều có, những cái phức tạp chủ tiệm không làm được, nhưng vẫn có thể thực hiện một số kiểm tra đơn giản.
Phương Triệu quan sát những thiết bị chủ tiệm sử dụng, kết hợp với hình ảnh trong trí nhớ, biết khoa học kĩ thuật quả thực đã phát triển nhiều, những trang thiết bị nặng nề giờ trở nên tinh giản gọn nhẹ, chức năng đa dạng hoá, thao tác lại ngày càng đơn giản, dù là một người bình thường không có kiến thức y học cũng có thể dùng thiết bị tự thực hiện một số kiểm tra nhỏ cho bản thân, huống hồ bác sĩ chuyên nghiệp?
Khoảng hai phút sau, chủ tiệm đưa ra kết luận, “Không có vấn đề lớn, bị thiếu dinh dưỡng, đói thôi, cho ăn no là khoẻ.”
Thế kỉ mới, người dân chuyển sang thích chó cỡ lớn. Ở mạt thế, một bộ phận loài chó trở nên điên loạn, thành kẻ địch của nhân loại; một số khác được con người huấn luyện thành chó canh gác cùng nhau chiến đấu, khi tất cả thiết bị điện tử không thể phát huy tác dụng, chúng là một trợ lực lớn. Bia tưởng niệm diệt thế ở một số thành phố còn có tượng chó điêu khắc để ghi nhớ cống hiến của chúng với thế giới trong thời chiến. Trong đội của Phương Triệu cũng từng nuôi chó.
Quảng cáo
Còn một số khác, thì là chó hoang vừa không trở nên điên loạn, cũng không được con người chọn để huấn luyện. Bọn chúng ẩn nấp cầu sinh trong mạt thế, số còn sống sót ngày càng ít.
Con chó trước mắt này, không biết là đời sau của “chó liệt sĩ” nào hay là dòng giống của chó hoang số lượng sống sót cực ít. Nhưng nhìn lông nó, dù là đời sau của chó liệt sĩ cũng là loại đời sau phối giống thất bại, không có giá trị đáng để nuôi dưỡng. Trong lòng chủ tiệm đã đóng cho con chó này cái dấu “vô giá trị”.
Chủ tiệm lại quan sát Phương Triệu, luôn cảm thấy Phương Triệu của hôm nay tự nuôi mình không xong, sao lại nhặt một con chó không có giá trị gì về?
“Chó này… cậu định nuôi?” Chủ tiệm hỏi.
Phương Triệu nhìn con chó. Không phải có phải nghe hiểu hay không, thấy Phương Triệu nhìn, nó lại vẫy đuôi.
“Tạm nuôi vậy.” Phương Triệu nói. Sinh vật sống đầu tiên nhìn thấy khi tỉnh dậy, cũng là có duyên. Tuy hiện tại tiền bạc túng thiếu, Phương Triệu tự tin tình hình sẽ nhanh chóng tốt lên. Hắn không thể sống mãi bằng số tiền ít ỏi chủ nhân của cơ thể này để lại được.
Chủ tiệm không nói gì thêm. Lựa chọn thế nào là việc của người ta, hắn chỉ nhận tiền làm việc, bèn chỉ con chó nói: “Lông nó xoắn hết lại rồi, không biết đã lang thang bên ngoài bao lâu, tắm cũng không sạch được, còn phí thời gian, phí tiền, không bằng cạo phứt đi.”
“Vậy thì cạo, bao nhiêu tiền?”
“Phí kiểm tra lấy cậu 50, cạo lông phải 100, nhưng nhìn cậu giờ chắc cũng không có tiền, cạo lông tính 50 thôi, tổng 100.” Chủ tiệm nói. Không phải hắn hét giá, mà đúng giá thị trường là vậy. Còn tại sao lại giảm giá… Người đã tuyệt vọng mà vực dậy được, con đường sau này thế nào, không ai dám nói chắc. Trên Phố Tối không nhiều trường hợp giống vậy, nhưng hắn thì đã gặp vài lần. Chỉ là giúp một việc nhỏ nhoi, với hắn đây vẫn là vụ làm ăn có lời, cho dù sau này đối phương lại tìm đến cái chết thì thu giá này hắn cũng không lỗ.
Bản thân mình ăn cơm tiêu 10 tệ, tiêu cho chó lại mất 100, tội gì phải vậy? Phương Triệu thầm lắc đầu. Nhưng giờ hắn được sống lại, đang vui, nên cũng kệ vậy. Còn việc về sau con chó này ở lại hay đi mất thì tuỳ nó.
Phương Triệu chuyển khoản xong, nghe chủ tiệm nói để cạo xong phải mất một tiếng, bèn để chó lại, định ra ngoài dạo một vòng, tìm hiểu thêm về thế giới này, khi đó mới có thể làm việc tiếp theo.
Ra khỏi tiệm thuốc, Phương Triệu đi thang máy lên tầng 50, đi hết lối đi ở tầng 50, ở cuối lối đi có một sảnh nhỏ thò ra, là một ga tàu, đã có người đang chờ tàu ở đó.
Phía trước là các tuyến đường như mạch máu đi từ chỗ thấp đến chỗ cao, như tơ nhện phun ra từ mạn sườn các toà cao ốc, cho Phương Triệu sự rung động cực lớn về thị giác, những hình ảnh trong đầu hoàn toàn thua xa sự rung động khi nhìn thấy tận mắt.
500 năm rồi.
Mạt thế đã kết thúc 500 năm rồi.
Âm báo tàu vào ga vang lên, đoàn tàu, một phương tiện giao thông công cộng từ nơi gần trăm mét từ từ tiến lại. Phương Triệu dựa theo trí nhớ của cơ thể, dùng vòng tay quét mã trên cửa toa tàu cuối cùng, lên xe tìm chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Giờ là 2 giờ chiều. Giờ này trên tàu khá vắng vẻ, thiếu những người đi học đi làm nên chỗ trống rất nhiều.
Tàu chạy, cao ốc nhanh chóng lùi về sau.
Khu quanh đây là một khu nhà cao tầng quy hoạch thống nhất, từng toà nối sát nhau, khoảng hở giữa các toà nhà không nhiều, nếu không đã không có nhiều phố tối như thế. Nhưng khi tàu ra khỏi khu cao ốc, tầm nhìn bỗng trở nên thông thoáng, ánh nắng len lỏi soi qua cửa sổ toa tàu. Trên các toà cao ốc đằng xa, những màn hình cỡ lớn chớp nháy bóng người.
Minh tinh, quảng cáo, tuyên truyền…
Khoa học kĩ thuật cao phát triển, ngành giải trí cũng thế. Sau mạt thế, mọi thứ nhanh chóng đổi mới, Phương Triệu đã không tìm được một chút dấu tích của mạt thế và trước mạt thế.
“Nhìn kìa, là Miyu!”
“Đẹp quá!”
“Idol! Mẫu vòng tay chị ấy đại diện đã cháy hàng rồi, tớ lên mạng đặt mà không được…”
“Nghe đồn Miyu sắp mở concert, các cậu mua vé chưa? Giá trên mạng bị đẩy lên trời rồi!”
Phương Triệu nghe cuộc bàn tán của mấy cô gái trẻ hàng trên, nhìn qua cửa sổ toa tàu tới màn ảnh cỡ lớn trên toà cao ốc đằng xa. Trên màn ảnh, một cô gái trẻ gần như hoàn hảo đang toả ra hào quang loá mắt, mỗi cử động tiếng cười toát lên sức quyến rũ khó lòng cưỡng lại, gương mặt xinh đẹp không một tì vết, vóc dáng đầy đặn cám dỗ vô cùng tận. Va vào đôi mắt lẫn ý cười như biết phóng điện ấy, trái tim cũng phải lỡ nhịp.
Quả là một mỹ nhân, điều này Phương Triệu đồng ý. Mạt thế ai nấy chỉ mải lo sống sót, dù nam hay nữ, không ai lại phí thời gian để ý chăm chút vẻ ngoài, tất nhiên không được thấy những vẻ đẹp nhường ấy.
Nhưng Phương Triệu nhìn thiếu nữ nở nụ cười hút hồn trên màn hình cao ốc, ngay từ đầu đã có cảm giác khác lạ. Rất nhanh kí ức trong đầu đã cho hắn biết nguyên nhân.
Đó không phải người thật.
Phương Triệu quan sát kĩ màn hình, đến khi không nhìn thấy nữa mới rời mắt.
“Thần tượng giả lập.”
Sản phẩm kết hợp hoàn mỹ giữa khoa học và nghệ thuật.
Thần tượng giả lập không phải người sống bằng xương bằng thịt có thể chạm vào, mà là tác phẩm do con người thông qua khoa học kĩ thuật sáng tạo nên.
Thần tượng giả lập sinh ra từ hư ảo, thoạt nhìn không khác gì người thật, từng thịnh hành một thời. Những thần tượng này từng đẩy những siêu sao lớn cùng thời xuống khỏi đỉnh cao, gây sức ép khiến thần tượng người thật không bật lên được, thậm chí suýt thì biến mất khỏi giới giải trí. Tuy giờ idol người thật lần nữa trỗi dậy, nhưng sức ảnh hưởng của idol ảo vẫn không thể coi thường, đây là sản phẩm được cả thế giới thừa nhận.
Một ông bầu lớn chuyên đầu tư idol thực từng bình luận: Idol ảo là quái vật sinh ra từ hư ảo, nếu không triệt để loại bỏ, chỉ cần một cơ hội tạm nghỉ, chúng sẽ lại càn quét tràn tới, khi đó chính là tận thế của idol thật!
5.
Khiến rất nhiều bầu sô nâng đỡ idol thật thấy đáng tiếc là nhiều năm nay, thần tượng giả lập chưa từng lu mờ khỏi giới giải trí. Dù không còn sức ảnh hưởng như thời hoàng kim, dù sự “thay máu” thần tượng giả lập diễn ra nhanh hơn các ngôi sao người thật, họ vẫn vững vàng chiếm lĩnh nửa thị phần giải trí.
Âm nhạc tiết tấu nhanh, tươi trẻ vang lên trong toa tàu kéo sự chú ý của Phương Triệu quay trở lại. Đó là bài nhạc kinh điển của một nhạc sĩ hàng thiên vương từ rất lâu rất lâu về trước, không có lời ca, chỉ là một đoạn diễn tấu trên sân khấu của người đó.
Phương Triệu nhắm mắt, cảm thụ tiếng nhạc từ những nhạc cụ diễn tấu này.
Đoạn nhạc này thường được các tài xế nghe để giúp tỉnh táo. Không chỉ tài xế, cảm xúc của các hành khách cũng bị khuấy động. Từng có người đùa đoạn nhạc này đã thành thần khúc công sở, nghe thôi đã có hứng khởi làm việc.
Âm nhạc truyền tải sự hứng khởi sục sôi phun trào như lửa. Những hành khách đang vắt chân ngồi trên tàu, đôi chân bất giác nhịp nhịp theo từng tiết tấu. Những người đang mơ màng ngái ngủ, tinh thần cũng được vực dậy, đôi chân rung rung theo tiếng nhạc.
Nghe đoạn nhạc này, những người trên tàu bỗng như những luồng âm thanh cộng hưởng với nhau.
Đã bao lâu chưa có cảm giác ấy?
Phương Triệu cảm tưởng máu huyết trong cơ thể lại bắt đầu sôi trào, hưng phấn tới độ muốn hú hét một phen.
Thế giới này, hắn thích!
Đây là chuyến tàu vòng quanh thành phố, tuy rằng chỉ được gần nửa vòng, phạm vi lại ở vùng ngoại ô, không phải khu vực trung tâm sầm uất song đã cho Phương Triệu một ấn tượng khắc sâu, trí nhớ trong đầu cũng dung hợp thêm được không ít.
Quay về điểm ga tàu lúc ban đầu, Phương Triệu đi xuống, tâm cảnh đã đổi khác. Hắn phải nhanh chóng hoà nhập vào thế giới này, sau đó hưởng thụ nó.
Tiền vé tính theo quãng đường đi, bắt đầu tính ngay từ khoảnh khắc Phương Triệu quét mã vòng tay. Nhìn chung vé các phương tiện giao thông công cộng ở mức bình dân, chuyến này Phương Triệu mất 50 tệ, rẻ hơn đi bằng các phương tiện khác một chút, mặc dù theo tình hình số dư của hắn hiện tại là hơi xa xỉ song Phương Triệu vẫn thấy đáng giá.
Về Phố Tối, thoạt tiên Phương Triệu tới tiệm thuốc nhận chó. Con chó lem luốc bẩn, lông bết dính không thể nhìn ra màu lông ban đầu kia giờ sau khi cạo lông trông có vẻ gầy hơn, từng đốt xương hằn lên lớp da thấy rõ.
So với chú chó có vẻ bất an sau khi cạo lông, mặt chủ tiệm thuốc tái xám hẳn đi.
“Lông con chó của cậu sắp làm hỏng cả máy cạo lông của tôi rồi.” Chủ tiệm bực dọc, “Nhưng tôi đã nói thu 50 thì sẽ không tăng giá.”
Lông chó cứng như thế? Phương Triệu nghi hoặc. Lúc trước vì lông xoắn rối thành cục, còn dính bẩn bết lại, không nhìn ra, giờ nghe chủ tiệm trách thế, chẳng lẽ sau mạt thế lông chó trở nên cứng hơn?
Nhưng lời chủ tiệm chưa chắc hoàn toàn là thật, khả năng đã nói quá lên mấy phần.
“Rồi đấy, mau xách con chó của cậu đi đi, tôi còn phải ngủ.” Chủ tiệm xua tay đuổi, thời điểm Phố Tối đông đúc nhất là buổi tối, nên ban ngày hắn phải tranh thủ ngủ bù.
Phương Triệu không nhiều lời thêm, xách con chó đã cạo lông rời đi.
Sau khi Phương Triệu đi rồi, chủ tiệm vệ sinh máy cạo lông, phát hiện thiết bị đã không thể vận hành bình thường. Hắn thề, ban nãy hắn chỉ nói quá lên một chút thôi!
“Cạo lông chó thôi mà cũng hư được?” Chủ tiệm không hiểu nổi, kiểm tra kĩ thêm một lượt, quả thật máy đã không dùng được.
“May mình mua loại rẻ. Thôi sau này không cạo lông chó nữa…” Chủ tiệm lầu bầu.
Lúc về đi qua cửa hàng của Nhạc Thanh, Phương Triệu ghé vào mua ít đồ ăn.
Trở về căn phòng nhỏ thuê ở tầng hai, lúc này trừ những hộ trên tầng 80 còn có thể hưởng thụ chút ánh nắng, những hộ bên dưới đừng hòng thấy thêm một tia nắng nào, đừng nói nơi Phương Triệu ở là dưới tận tầng hai, còn tối hơn trên đó, vào phòng nếu không bật đèn, không gian còn tối hơn khi hắn vừa tỉnh lại.
Dọn dẹp sơ căn phòng, Phương Triệu nhìn màn hình vòng tay, màn hình hiển thị trong thời gian cài chế độ không làm phiền đã có 17 cuộc gọi nhỡ.
Trong 17 cuộc gọi này, có 3 là từ quản lý phụ trách thực tập sinh của công ty, 4 cuộc từ Vạn Duyệt, 10 cuộc từ Tăng Hoàng.
Vạn Duyệt và Tăng Hoàng là hai người bạn chơi từ bé của chủ nhân cơ thể này. Nhưng khác với Phương Thanh, hai người này tuy bình thường không hay ở bên cạnh, tình cảm với nguyên chủ lại là thật lòng. Đáng tiếc nguyên chủ bị Phương Thanh tiêm nhiễm, sau khi lên đại học bắt đầu giữ khoảng cách với hai người, từ lúc vào Ngân Dực thực tập lại càng ít liên lạc.
Tắt chế độ không làm phiền chưa tới hai phút, Tăng Hoàng đã gọi tới.
Phương Triệu nhấn nút nhận cuộc gọi trên vòng tay, một màn hình ảo hiện lên, trên đó là Tăng Hoàng đang sốt ruột lo lắng.
“Phương Triệu ông vẫn ổn đấy chứ?” Thấy Phương Triệu, Tăng Hoàng thở phào một hơi. Trông Phương Triệu có vẻ bình tĩnh, hắn định nói gì song lời ra đến miệng chợt dừng lại, thấp thỏm quan sát sắc mặt Phương Triệu, “Tôi còn lo ông nghĩ không thông, làm chuyện ngu xuẩn.”
Chuyện ngu xuẩn đã làm rồi. Phương Triệu nghĩ bụng.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tăng Hoàng là thật, Phương Triệu nói, “Vẫn ổn.”
“Thế thì tốt, nghĩ thông là tốt, Tiểu Hồng…” Tăng Hoàng định nhắc Tích Hồng, lại cảm thấy thằng bạn vừa thất tình, giờ nhắc bạn gái cũ thì không hay, bèn đổi lời, giọng nói trở nên tức tối, “Cái thằng Phương Thanh giờ giỏi lắm rồi! Đại Triệu, có kiện nó không? Ba bài nhạc của ông người khác không biết, bọn tôi chẳng lẽ không biết? Rõ ràng đều là tác phẩm của ông! Với năng lực của Phương Thanh sao mà sáng tác được!”
“Tạm thời thì không.” Phương Triệu đáp.
“Nếu là vấn đề tiền nong, tôi với Vạn Duyệt vẫn còn chút tiền tiết kiệm.”
“Không cần thật, giờ không có thời gian tranh với hắn.” Phương Triệu nói, “Cuộc thi bắt đầu rồi, tôi phải tranh thủ thời gian.”
Tăng Hoàng giật mình, không thể nghĩ lúc này Phương Triệu còn có ý muốn liều thi đấu. Giải tân binh quý này đã qua hai tháng, chỉ còn một tháng cuối cùng, tháng Sáu mới nhập cuộc, tuy vẫn kịp, song giờ Phương Triệu lại không còn tác phẩm nào có thể dùng.
Tuy trong lòng Tăng Hoàng không mấy coi trọng, song Phương Triệu đã vực dậy tinh thần, hắn sẽ không dội nước lạnh. Miễn Phương Triệu vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất này là tốt rồi.
“Vậy ông… cố lên, cần gì cứ bảo bọn tôi. Giờ ông còn tiền không?” Hỏi xong Tăng Hoàng lại lo làm tổn thương tự ái của Phương Triệu, rốt cuộc ngày thường Phương Triệu rất khó chịu khi nghe người khác nói mình túng thiếu.
Nhưng Tăng Hoàng chưa kịp chữa cháy, Phương Triệu đã nói: “Còn một ít, vẫn có thể cầm cự một tháng nữa.”
“Ò… ờ, thế thì tốt, vậy có gì cứ bảo bọn tôi đấy.”
“Ừ, từ hôm nay tôi bắt đầu bế quan.”
“Bế quan” là tiếng lóng của nhiều người làm nghề sáng tạo, có nghĩa họ sẽ tập trung sáng tác, gạt bỏ mọi quấy nhiễu từ bên ngoài.
Tăng Hoàng hiểu ý Phương Triệu là định chuẩn bị viết nhạc, không có việc khẩn cấp thì đừng quấy rầy. Lúc trước Phương Triệu cũng như thế, song lúc ấy khi nói lời này Phương Triệu tỏ rõ sự bực dọc, giờ cảm xúc này không còn, chỉ đơn giản là thông báo.
Sau khi bị Phương Thanh phản bội, Phương Triệu không chỉ không trở nên gay gắt với họ mà thái độ còn tốt hơn hẳn, điều này khiến Tăng Hoàng vui khôn xiết. Nhóm bọn họ lớn lên cùng nhau, từng chung hoạn nạn, Tăng Hoàng là người lớn nhất trong nhóm, từ khi gia đình mọi người gặp tai nạn, hắn cảm thấy mình nên như anh cả chăm sóc các em. Đáng tiếc là khi lớn lên, quan hệ của năm người cũng dần phai nhạt.
Nhưng khi có chuyện Tăng Hoàng vẫn cực kì lo lắng. Hiềm nỗi Phương Triệu không ở kí túc, lại không cho họ biết nơi ở, không tìm thấy người, gọi điện thì không nghe máy, Tăng Hoàng và Vạn Duyệt dẫu lo lắng vẫn đành vô phương. Giờ được biết Phương Triệu vẫn ổn, Tăng Hoàng coi như đã yên tâm.
Ngắt cuộc gọi với Tăng Hoàng, Phương Triệu tìm số của quản lý Đỗ Ngang gọi đi.
Vừa kết nối, Đỗ Ngang đã hiện lên bốc khói gào rống, “Phương Triệu, rốt cuộc cậu bị làm sao?! Có còn muốn lên chính thức không?! Định không tham gia cuộc thi nữa?! Nhìn xem giờ là lúc nào rồi, hả?! Tháng Sáu tới nơi rồi, tháng Sáu! Có biết tháng Sáu nghĩa là gì không? Bảng xếp hạng quý này đã vào giai đoạn cạnh tranh nước rút rồi. Công ty có mười thực tập sinh, sáu người đã gia nhập cuộc đua, mà bốn người chưa nhập cuộc cũng đã nộp tác phẩm, công ty đã sắp xếp người ghi âm xong, ngày mai là có thể phát hành, chỉ còn cậu! Phương Triệu, bài của cậu đâu hả?!”
“Vẫn chưa viết xong.” Phương Triệu đáp. Đỗ Ngang đang như núi lửa phun trào, lúc này giải thích nhiều cỡ nào cũng vô ích, mọi lý do đều chỉ như viện cớ. Thứ Đỗ Ngang muốn là kết quả, còn những việc khác, như sáng tác có bị trộm không thì không nằm trong phạm vi hắn quản lý.
Đỗ Ngang trợn trừng mắt không dám tin, hít thật sâu, cặp mắt lồi hẳn ra trên màn hình chằm chặp vào Phương Triệu, dáng vẻ như thể ngay giây sau sẽ bùng nổ.
Cuối cùng, Đỗ Ngang vẫn cố nhịn. Không phải hắn không muốn chửi, mà là không muốn lãng phí thời gian để chửi.
Đỗ Ngang gằn giọng nhấn từng chữ: “Mười ngày! Mười ngày sau, nộp sáng tác lên, lập tức chuẩn bị nhập cuộc, suất tham gia cuộc thi của cậu sẽ tạm để lại! Không nộp được, thì cậu, cút!!” Nói xong không đợi Phương Triệu đáp lại đã ngắt máy.
Thái độ của Đỗ Ngang không khiến Phương Triệu bất mãn. Lần này Phương Triệu chậm trễ mãi không nộp sáng tác lên, gọi điện thì không nghe máy khiến Đỗ Ngang rất tức tối, song vì trách nhiệm nên không thể lờ đi như không biết. Lúc này cuối cùng đã liên lạc được, nhưng sáng tác vẫn chưa xong, tất nhiên thái độ của Đỗ Ngang không thể tốt nổi.
Nhưng tuy lời Đỗ Ngang rất quyết tuyệt, Phương Triệu vẫn qua thông tin trong trí nhớ biết Đỗ Ngang làm vậy đã là giúp hắn. Mười ngày này là khoảng thời gian cuối cùng Đỗ Ngang giúp hắn kéo dài, nếu là quản lý khác, đừng nói mười ngày, muốn thêm năm ngày cũng khó, thậm chí có thể thẳng tay đuổi hắn ngay bây giờ.
Bảng xếp hạng mà Đỗ Ngang nói chính là “Bảng tân binh” mà những người mới bước chân vào giới âm nhạc coi trọng nhất.
Vì không phải ai cũng có thể gửi bài lên bảng xếp hạng này. Muốn lên bảng phải là người đã chính thức kí hợp đồng, có tư cách phát hành nhạc, đa số đều là sinh viên sắp tốt nghiệp hoặc mới tốt nghiệp chưa lâu, ngoài ra là một số tài năng đã kí hợp đồng từ trước.
Nhiều công ty vẫn chưa kí hợp đồng với người mới cũng chú ý quan sát bảng này, xem có thể nhặt mót một người mới có tiềm lực, hoặc là đào người của công ty khác không.
Nói tới bảng tân binh, không thể không nhắc một việc: Đối với người sáng tác, sự ra đời của thần tượng giả lập là thuận lợi cực lớn!
Ca sĩ? Công ty thần tượng giả lập có thể tự chỉnh âm, một nhân viên kĩ thuật tiếng như vịt đực cũng có thể chỉnh ra tiếng trời, so sánh ra, các công ty chuyên phát triển thần tượng giả lập lại đề cao nhân viên kĩ thuật và sáng tác sau hậu trường hơn, khi theo dõi bảng cũng sẽ ưu tiên chú ý các tác giả soạn nhạc.
Đây là cơ hội lớn đầu tiên cho tất cả tác giả mới bước chân vào giới nhạc.
Đây là trận khốc chiến của người mới, cũng là cuộc so kè giữa công ty với công ty!
Phương Triệu mở mạng xã hội trên vòng tay ra xem. Đúng như Đỗ Ngang nói, các thực tập sinh soạn nhạc kí hợp đồng với Ngân Dực cùng đợt với hắn có sáu người đã gia nhập bảng xếp hạng, hơn nữa leo lên tốp năm của bảng, chỉ cần công ty tiếp tục tuyên truyền, sức ảnh hưởng của họ sẽ còn tăng lên, đến khi cuộc thi kết thúc, xếp hạng sẽ còn tốt hơn nữa.
6.
Lần này Ngân Dực Media cùng lúc kí hợp đồng với mười thực tập sinh, ba người trong đó là bạn học của nguyên chủ, thực lực đều rất mạnh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Phương Triệu không xem thêm mà chuyển sang suy tính bước tiếp theo.
Chỉ còn chưa tới mười ngày, phải làm thế nào?
Chịu nhiều cú sốc liên tiếp, tinh thần sức lực cạn kiệt, cộng thêm áp lực từ công ty và cuộc thi sắp tới khiến nguyên chủ không thể nghĩ được đối sách.
Sáng tác bừa một bài nộp lên? Chắc chắn sẽ bị gạt bỏ.
Nếu làm thế thật, đừng nói tự trọng của nguyên chủ không cho phép, Ngân Dực cũng chắc chắn khai trừ cậu ta không nể tình, kiếp sống thực tập đến đây kết thúc.
Bị Ngân Dực sa thải tương đương vết nhơ trong sự nghiệp, sẽ mang tới rất nhiều khó khăn cho sự nghiệp âm nhạc sau này.
“Cuộc thi âm nhạc trẻ…”
Phương Triệu tìm kiếm thông tin về giải tân binh giới nhạc trong đầu. Phương thức vận hành của ngành giải trí nơi này có khác biệt cực lớn với các công ty giải trí trước mạt thế. Phương Triệu cần thích ứng với tình thế mới hiện tại, sáng tác cũng phải tính tới thị hiếu của đại chúng.
“Trào lưu” cũng có cách biệt thế hệ. Sau sự kiện diệt thế, thế giới tái phát triển đến hiện tại đã qua mấy trăm năm, các nhạc cụ mới và âm nhạc điện tử nhiều đến độ hoa mắt, tư tưởng đại chúng cũng thay đổi, thị hiếu khác rất nhiều so với thế giới Phương Triệu từng sống.
Tuy Phương Triệu rất muốn gạt bỏ tất cả, sáng tác đúng như ý thích và thói quen vốn dĩ của bản thân, nhưng với tình cảnh của hắn hiện tại, một khi thất bại sẽ thành kẻ vô gia cư mất.
Nghệ thuật gia cũng là người, ăn mặc ở đi lại đều là nan đề cần giải quyết.
Nền vững thì triển khai mới mau, Phương Triệu ngồi ở góc phòng chuyên dùng để làm việc, nhắm mắt lẳng lặng suy nghĩ.
Nghĩ tới gì, Phương Triệu mở một ngăn kéo tủ bên cạnh, lấy ra một quyển sổ tay.
Trong thời đại nhiều người chọn ghi chú trên vòng tay này, nguyên chủ vẫn thích viết những thứ quan trọng ra giấy.
Đây là tất cả ghi ghép của nguyên chủ trong nửa năm trở lại đây, phần trước là ghi chép những điểm chú ý trong lúc thực tập quan sát ở Ngân Dực, phần sau thì là sáng tác cậu ta chuẩn bị cho cuộc thi. Từ mốc thời gian đánh dấu, cho thấy từ rất sớm cậu ta đã chuẩn bị cho cuộc thi.
Trong sổ có ba sáng tác đã hoàn thành bị dùng bút gạch những đường hằn đậm, phần số trang đã bị gạch nát đủ thấy sức tay của nguyên chủ khi đó. Đó là sự phát tiết những cảm xúc thất vọng, tức tối, tuyệt vọng khi phát hiện ba sáng tác bị trộm mất. Nhưng nguyên chủ không xé bỏ quyển sổ này mà sau vẫn cất nó vào lại ngăn tủ, là bởi cậu ta không nỡ huỷ hoại thành quả mình vất vả tạo ra.
Phương Triệu đọc ba ca khúc đã hoàn thành, một bài trong đó đã viết lời, hai bài thì chưa, chắc là định nộp lên để công ty cho những tác giả chuyên viết lời hoàn thành tiếp.
Trong quyển sổ này còn có mấy trang viết một bản nhạc chưa hoàn thành, do nguyên chủ sáng tác khi thất tình. Cậu ta còn viết một quyển nhật kí, có lẽ định dùng nội dung trong đó để viết lời.
Phong cách giai điệu chính đã xác định, ý nguyên chủ là đợi sau khi chứng minh được năng lực trong cuộc thi sẽ mượn tài nguyên của công ty để chế tác hoàn thành bài hát này, rốt cuộc đối với cậu ta bài hát này có ý nghĩa rất đặc biệt. Song không ngờ xảy ra sự việc bị trộm sáng tác, bài hát này cũng không thể được phát hình, trước khi tự sát nguyên chủ còn rất tiếc nuối.
Phương Triệu cẩn thận đọc kĩ bản nhạc chưa hoàn thành, ngón tay nhịp nhịp trên trang giấy, “Chọn mày vậy.”
Trên chiếc kệ ở góc phòng đặt một thứ trông như quạt gấp, mở ra sẽ thành một bàn phím, trên có những nút phím như phím đàn dương cầm, chạm vào trơn láng. Đây là công cụ nguyên chủ thích dùng nhất mỗi khi sáng tác. Chất lượng của nó không phải hàng đầu, nhưng chắc chắn không phải loại rẻ tiền.
Phương Triệu lần đầu tiếp xúc với thứ này, thoạt tiên còn hơi lạ lẫm, nhưng khi dần hoà hợp với trí nhớ trong đầu, những ngón tay cũng càng lúc càng điêu luyện.
Phương Triệu còn thử đàn mấy bản nhạc ngày xưa, nhưng đó đều là những bản nhạc có khiếm khuyết chưa được hoàn thành. Phương Triệu ghi chúng lại tránh sau này nhiều việc mà quên mất, đợi cuộc thi kết thúc sẽ lấy ra tiếp tục hoàn thiện. Tất cả chúng đều là vật báu còn lưu giữ trong kí ức, bầu bạn Phương Triệu qua từng ngày đêm ở mạt thế, rồi sẽ có lúc Phương Triệu đưa chúng tái hiện trước công chúng.
Đợi nhuần nhuyễn với công cụ, hoà hợp với trí nhớ, Phương Triệu bắt đầu đặt mình vào trong đó.
Lúc nguyên chủ sáng tác bản nhạc này có cảm xúc thế nào, Phương Triệu cũng phải cẩn thận nghiền ngẫm, chỉ khi nhập tâm vào cảm xúc đó, hắn mới có thể hoàn thành bản nhạc này.
Mấy ngày liền, trừ ra ngoài phơi nắng và ghé cửa hàng của Nhạc Thanh mua đồ ăn mỗi trưa, Phương Triệu không hề ra khỏi cửa. Khả năng cách âm của cửa sổ không thể cản hết tiếng ồn ào từ Phố Tối buổi đêm, tuy thế không làm nhiễu quá trình sáng tác của Phương Triệu.
Hai đêm đầu quả thật Phương Triệu chưa quen, sự cảnh giác quá độ khiến hắn không thể ngủ ngon. Nhưng từ đêm thứ ba, Phương Triệu đã có thể điều chỉnh sự cảnh giác với tạp âm bên ngoài. Nhanh chóng thích ứng môi trường mới cũng là một kĩ năng được tôi luyện trong mạt thế, hầu hết những người sống sót đều làm được.
Lại một buổi trưa, chủ cửa hàng Nhạc Thanh phơi nắng xong kéo ghế vào cửa hàng. Tuy thời tiết đang chuyển nóng, thậm chí một số người thường ra phơi nắng cũng bắt đầu chuẩn bị kem chống nắng, người ở Phố Tối vẫn rất quý trọng thời gian mặt trời chiếu xuống ngắn ngủi này. Vào cửa hàng, gã lại liếc về hướng toà nhà, đúng lúc thấy Phương Triệu dắt con chó trụi lông đi vào toà nhà.
“Thằng nhóc đó độ này bận ra phết.” Nhạc Thanh nhỏ giọng bình luận.
Sang tháng Sáu, cạnh tranh giữa các tân binh trên bảng bước sang giai đoạn gay cấn, người theo dõi bảng đều đang bàn tán những ai sẽ vào tốp 10 mùa này, là người công ty nào.
Các sếp lớn của Ngân Dực cũng quan tâm tới bảng này. Mấy ngày nay Đỗ Ngang chịu áp lực cực lớn, một mặt ứng đối những câu hỏi từ cấp trên, mặt khác lo liệu cho các thực tập sinh dưới quyền, dẫu có ba trợ lý vẫn không thể giúp hắn tạm nghỉ đôi lát.
Thực ra hắn chỉ cần làm như mọi năm, đốc thúc thực tập sinh sáng tác, hẹn chuyên viên chế tác, thu âm ghi hình, phát hành, chạy truyền thông, rất nhiều việc chỉ cần nói một câu là xong, sau đó sẽ có cả ekip chuyên môn hoàn thành. Nhưng năm nay hình như các sếp có dự án quan trọng, điều này có thể thấy từ số lượng thực tập sinh tuyển dụng năm nay tăng mạnh, mọi năm chỉ chọn ba, năm người, năm nay nhận một lúc tận mười người!
Hơn nữa Đỗ Ngang còn nghe ngóng được đôi điều, bên trên quyết định, nếu mười người này đều thể hiện tốt, chỉ cần vào được hạng 50 sẽ nhận hết thành nhân viên chính thức. Nói công ty không muốn làm một vố lớn, hắn quyết không tin.
Chính vì như thế, bên trên lại càng gây áp lực. Đỗ Ngang chạy tới chạy lui lo liệu công việc, mệt như chó. Những nhân viên phụ trách người mới như họ còn đỡ, đám quản lý phụ trách người cũ thì phải nói sầu lo muốn hói đầu.
Nhưng cứ nghĩ trong mười tân binh của mình còn một Phương Triệu chưa nộp tác phẩm, Đỗ Ngang lại thấy đau nhói đầu.
“Dẫn đội thật khó mà!” Đỗ Ngang thở dài.
Để có thêm mười ngày cho thằng nhóc đó, hắn phải chịu áp lực rất lớn, hơn nữa còn vì năm nay bên trên cực coi trọng tân binh khoá này nên mới xin được, chỉ không biết cậu ta có biết phấn đấu không. Nếu sau mười ngày vẫn không thể nộp sáng tác lên, vậy chỉ có thể cho cút.
Kiểm tra tình hình bảng xếp hạng cập nhật, Đỗ Ngang nhìn chòng chọc hai cái tên xếp đầu, cặp mắt sắp bắn tia lửa.
Tức quá!
Trên sàn đấu đầu tiên cho người mới thể hiện năng lực – Bảng Tân binh, hai hạng đầu bảng đã đứng yên một tuần nay không đổi, vị thế rất vững chắc, còn càng lúc càng bỏ xa những hạng sau. Nếu là người khác có lẽ Đỗ Ngang còn một tranh một phen, đổ thêm tiền đẩy người của mình lên, nhưng từ khi hai người này xuất hiện, Đỗ Ngang liền bỏ cuộc.
Trên bảng xếp hạng tân binh –
Hạng 1:
“Tin anh”, ca sĩ Tuần Hoài, tác giả Tuần Hoài, công ty Đồng Sơn Thực Hoa.
Hạng 2:
“Kẹo cầu vồng”, ca sĩ Phyllis, tác giả Phyllis, công ty Văn hoá Nghê Quang.
Sáng tác và thể hiện ca khúc đều là cùng một người, chắc hẳn người này rất giỏi?
Không hề!
Cả hai đều rất mạnh, nhưng không phải thần tượng người thật mà là thần tượng giả lập!
Thần tượng người thật ra mắt phải trải qua vô số cạnh tranh, các tân binh vắt hết óc nghĩ cách lên bảng, lúc nào cũng nơm nớp toan tính, chỉ sợ thành tích lần đầu không tốt, rốt cuộc thành tích của họ có một phần phụ thuộc vào công ty.
Nhưng thần tượng giả lập thì khác, đặc biệt loại thần tượng ảo có tính mục đích rất rõ này, tất cả đều do công ty đứng sau đổ không ít tiền tài công sức, lên kế hoạch chuẩn bị, tuyển chọn nội bộ thời gian dài mới đưa ra mắt, đồng thời được công ty dồn nhiều tài nguyên để nâng lên, đây là ưu thế mà những tân binh người thật không thể sánh bằng.
Phía sau mỗi thần tượng ảo đều có một ekip hoàn thiện cùng với tư bản đầy dã tâm.
Mẹ kiếp đây mà là tân binh?
Loại thần tượng ảo do công ty lớn đưa tới này, nhân lực vật lực tài lực phía sau là thứ tân binh khác không thể có được. Năm nay không có tân binh người thật đủ sức so kè, mà Ngân Dực thì không thể tập trung mọi nguồn lực để đấu với hai thần tượng ảo như vậy. Công ty chủ yếu tập trung vào các sao lớn, vì vậy lãnh đạo đã quyết định từ bỏ tranh đoạt hai thứ hạng đầu trên bảng tân binh.
Thần tượng giả lập trên bảng tân binh giống như bug, mỗi năm hiện lên tìm cảm giác tồn tại. Mỗi khi có thần tượng giả lập xuất hiện trên bảng, những tân binh khác chỉ có nước làm nền.
Từng có một lãnh đạo cấp cao của Ngân Dực lên tiếng trước Hiệp hội Âm nhạc Toàn cầu đề nghị bỏ tư cách tham gia bảng tân binh của thần tượng giả lập, tiếc là ý kiến này đã bị bác bỏ. Cứ nghĩ chuyện này, người của Ngân Dực lại căm tức trào máu.
Đương nhiên, dân chúng hóng chuyện không biết chân tướng chắc chắn sẽ nói, hai trong ba công ty lớn đã tung ra thần tượng ảo quý này, Ngân Dực không phục cũng tung ra một người đi.
Nhưng chỉ cần có chút hiểu biết về ngành đều biết, trong mảng thần tượng giả lập, Ngân Dực chính là người tí hon, tung người nào hỏng người đó, không một ai có thể tạo được địa vị, thất bại toàn tập!
Năm ngoái công ty xây dựng một team thần tượng giả lập, sau khi thần tượng do nhóm này tạo ra thất bại, nhân viên chế tác bị Đồng Sơn Thực Hoa và Văn hoá Nghê Quang chế giễu không nể nang làm tức giận thổ huyết, tới giờ vẫn đang nằm viện tĩnh dưỡng, thực sự không mặt mũi đối mặt nhân viên và lãnh đạo Ngân Dực. Rốt cuộc lúc đầu người này đã hứa như đinh đóng cột, nhưng giờ… hối không kịp mà!
Lãnh đạo Ngân Dực cũng rất hối hận, sớm biết vẫn không tránh khỏi thất bại, họ đã không chen chân vào chế tác thần tượng giả lập, khiến bây giờ người trong ngành vẫn luôn bóng gió chê cười, mà số tiền đổ vào dự án thần tượng ảo cũng đủ cho họ đầu tư được mấy tân binh có tiềm lực.
Dự án thần tượng giả lập mà Ngân Dực đầu tư gần như đều đổ sông đổ bể. Trên bảng tân binh quý này xuất hiện hai thần tượng ảo, cấp lãnh đạo Ngân Dực đều cảm thấy là Đồng Sơn Thực Hoa và Văn hoá Nghê Quang cố ý, cố ý tung ra thần tượng ảo vào thời điểm họ định ra mắt người mới để khiến họ khó chịu.
Bây giờ công ty đã bỏ ý định chế tác thần tượng giả lập, dốc toàn lực đầu tư thần tượng người thật nên áp lực bên các tân binh cũng rất lớn. Hai thần tượng giả lập trên bảng thì thôi không tính, ý của công ty là mười hạng đầu, giành được bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu. Giành được ba hạng, Đỗ Ngang tăng lương gấp đôi, giành được bốn hạng thì tăng chức.
Bất kể tăng lương hay lên chức đều là cám dỗ cực lớn với Đỗ Ngang.
Mười hạng đầu… có thể giành được mấy suất?
Đang nghĩ, vòng tay vang âm báo, Đỗ Ngang mở ra xem.
Là bản nhạc demo Phương Triệu gửi.
“Ấy, gửi rồi!” Đỗ Ngang lên tinh thần.
Nhận được bản demo, bất kể chất lượng thế nào, bất kể Phương Triệu tự sáng tác hay có người khác giúp sức, thì đến giờ mười tân binh đều đã nộp sáng tác lên, nhiệm vụ của Đỗ Ngang đã tiệm cận hoàn thành.