Chương 22
Khi diễn trong đầu suy nghĩ điều gì
Kỷ Bạc Luân chỉ tay vào mình, nghi hoặc: “Cậu vừa nói với tôi?”
Phương Triệu gật đầu, lặp lại: “Cảm phiền đứng sang một bên.”
Kỷ Bạc Luân nhìn Phương Triệu không dám tin, ánh mắt như nhìn kẻ điên. Sau khi chắc chắn Phương Triệu không đùa, mặt hắn trở nên vặn vẹo trong thoáng chốc, đứng bật dậy sải bước bỏ đi, “Được! Đừng có nói tôi bệnh ngôi sao không phối hợp các người!” Hắn nể mặt quản lý mới tới đây chuyến này, đám người này không biết ơn thì thôi, còn chê bôi hắn?!
Vứt hết phong thái hào phóng nho nhã lúc mới tới, Kỷ Bạc Luân sải chân lao phăm phăm tới cửa. Nhưng ngay khi tới cửa, hắn chợt dừng lại, quay đầu về, ngồi xuống trên băng ghế cạnh Tổ Văn, tay khoanh lại, chân vắt chéo, không giữ hình tượng nữa. Hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc những kẻ này định làm gì! Nhìn điệu bộ Phương Triệu, hình như định tự thân lên trận?
Xì – nghe nói tên này chỉ là tác giả soạn nhạc mới, thế mà còn ôm mộng diễn viên, tưởng đóng phim như chơi game chắc? Ngây thơ! Hắn nghĩ hắn là ai? Một tên mới vào nghề, đầu quân theo nghiệp diễn thì chỉ được hợp đồng cấp D, còn thấp hơn mình một cấp nữa!
Kỷ Bạc Luân bắt đầu tính toán, nếu lát nữa đối phương diễn tệ quá, hắn nên nói gì để báo được mối thù bị đuổi xuống ban nãy? Nếu không hắn nuốt không trôi cục tức này! Lý nào lại thế!
Phương Triệu không quan tâm suy nghĩ của Kỷ Bạc Luân, càng không coi ánh mắt đối phương ra gì. Hắn ra dấu tay với Tổ Văn, ý là quay lại đoạn ban nãy.
Phương Triệu không hiểu diễn viên như Kỷ Bạc Luân cần chuẩn bị kĩ xảo cảm xúc gì khi diễn xuất. Ban nãy Kỷ Bạc Luân nói là hoà mình vào cảnh, nhưng biểu hiện của cậu ta cho thấy cậu ta chỉ đang nhập tâm vào một cảnh ảo, một cảnh ảo do não bộ tự tạo ra.
Không chỉ Kỷ Bạc Luân, tin chắc những diễn viên khác cũng giống thế, vì làm gì có ai từng thực sự trải qua năm tháng khiến người ta tuyệt vọng ấy. Tất cả đều chỉ được tìm hiểu về nó từ những đoạn phim. Trừ Phương Triệu.
Tuy có một số đoạn phim phóng sự thực tế ghi lại từ thời diệt thế, đến thế kỉ mới cũng thực hiện quay nhiều bộ phim về thời kì này, đồng thời sự phát triển của công nghệ thực tế ảo giúp con người trải nghiệm sâu sắc hơn những hình ảnh này.
Nhưng trải nghiệm sâu sắc thế nào vẫn không thể bằng người đã thực sự đi qua thời đại đó như Phương Triệu.
Học theo Kỷ Bạc Luân nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc vài giây, Phương Triệu mới mở mắt.
Kỷ Bạc Luân chợt rùng mình, cái chân vắt vẻo hạ xuống, cơ thể vô thức ngả về trước, vẻ bất cần ban nãy đã biến mất tăm tích, thái độ trang trọng hẳn.
Dường đang lắng nghe một khúc ai ca của thế giới, đôi mắt đỏ ửng của Phương Triệu lấp lánh ánh lệ nhưng không một giọt nước mắt trào ra, từ đôi mắt toát lên nỗi đau buồn và bất lực cùng tận.
Trời đất sụp đổ, nhân loại điêu vong. Thiên tai giáng xuống, mới phát giác vạn vật nhỏ bé yếu ớt tới vậy.
Nỗi đau và cảm xúc dồn nén trào dâng trong khoảnh khắc đó như gió bão càn quét căn phòng.
Kỷ Bạc Luân hít thật sâu.
Tất cả những điều này đều do một mình Phương Triệu tạo ra trong điều kiện không gian phong bế không có bất cứ ngoại cảnh hỗ trợ, không người phối diễn, từ đầu đến cuối cũng không có một câu thoại. Hắn chỉ ngồi yên một chỗ, thậm chí cơ thể không có bất cứ cử động nào, nhưng chỉ bằng biểu cảm khuôn mặt và cảm xúc từ đôi mắt đã đủ diễn giải cảm xúc của nhân vật.
Dẫu chỉ là một cái chớp mắt cũng đặt chính xác thời điểm phù hợp nhất, nếu nhanh một khắc, chậm một giây, đều không thể đạt tới hiệu quả giống vậy.
Kỷ Bạc Luân lại hồi tưởng biểu hiện của mình ban nãy. So với Phương Triệu, trông hắn có vẻ kịch hoá rõ ràng, thiếu đi sự rung động thật sự.
Khi họ diễn xuất, Kỷ Bạc Luân từng nghe giảng viên nói cảm xúc đau buồn không chỉ biểu lộ qua kêu gào khóc lóc, đôi khi chỉ một ánh mắt đã đủ.
Người này thật sự không phải diễn viên chuyên nghiệp?
Trong đầu Kỷ Bạc Luân hiện lên vô số đoạn phim kinh điển về thời diệt thế, nhưng không một đoạn nào ăn khớp! Phương Triệu không hề mô phỏng những đoạn phim đó!
Thậm chí Kỷ Bạc Luân nảy sinh cảm giác như người này không hề diễn, mà đã thật sự trải qua đại hoạ ấy, thật sự đang sống trong thời đại như vậy!
Đúng rồi, nhân vật họ chọn là gì?
Tính cách như thế nào?
Thất sách! Hắn lại chưa tìm hiểu kĩ càng đã chủ quan diễn theo điều mình nghĩ!
Đây là đại kị!
Có lẽ do trước khi tới nghe giọng điệu thờ ơ của quản lý nên hắn cũng chủ quan, không coi trọng chuyện này.
Kỷ Bạc Luân không nói gì, Phương Triệu cũng vẫn tiếp tục diễn theo kịch bản ban đầu. Không cần ai nhắc, bản thân hắn hiểu rõ kịch bản mình vạch ra hơn ai hết.
Đây là một đoạn phim không có lời thoại. Vì để lấy mẫu mắt, nên trọng tâm ghi hình chỉ có đôi mắt!
Trong văn phòng, tiếng hít thở rất nhẹ, chỉ có Tổ Văn điều chỉnh âm thanh trên thiết bị. Nhưng dù là Tổ Văn hay Kỷ Bạc Luân ngồi bên cạnh đều nhận thấy bầu không khí trong văn phòng không được coi là rộng lớn này vẫn luôn biến đổi.
Nỗi đau kìm nén, sự tuyệt vọng tới nghẹt thở, hoảng hốt, lưỡng lự, hi vọng sống nơi đâu? Như chú ong mắc kẹt trong căn phòng, tìm kiếm nguồn sáng dẫn lối.
Từng phút trôi qua.
Tận khi Tống Miểu có thắc mắc về việc xử lý âm thanh, Phương Triệu mới tạm dừng việc ghi hình.
“Nghỉ ngơi một lát.” Phương Triệu cho Tổ Văn đi nghỉ, mình thì đứng dậy rời khỏi phòng, đi tới khu vực âm thanh. Khoảnh khắc đứng dậy, Phương Triệu đã thoát hoàn toàn khỏi cảm xúc ban nãy, biểu hiện hệt như bình thường.
Mới đó đã thoát vai? Kỷ Bạc Luân trố mắt.
Đợi Phương Triệu đi rồi, Kỷ Bạc Luân sáp lại hỏi Tổ Văn, “Phương Triệu ấy, chuyên ngành chỉ có soạn nhạc thật hả? Chưa từng học diễn xuất?”
“Có từng học diễn xuất không thì tôi không biết, tôi chỉ biết chuyên ngành chính của cậu ta đúng là soạn nhạc, đợt tham gia cuộc thi chỉ 20 ngày đã leo lên hạng 5 đó, chắc cậu nghe chuyện này rồi.” Tổ Văn nói.
Tất nhiên Kỷ Bạc Luân đã biết chuyện này, nhưng biểu hiện của Phương Triệu ban nãy khiến hắn hoài nghi sâu sắc.
“Ể, cậu không đi à?” Tổ Văn tưởng Kỷ Bạc Luân sẽ tức tối rời đi,, nhưng giờ nhìn đối phương hình như không có ý định đó.
“Đi? Mắc gì phải đi? Đúng rồi, có giới thiệu chi tiết hơn về MV với thần tượng ảo của các anh không? Đưa tôi xem thử.” Kỷ Bạc Luân hỏi.
Tổ Văn nhìn Kỷ Bạc Luân ngạc nhiên, lấy tập giấy trong ngăn kéo ra đưa hắn. Đằng nào lúc tới Kỷ Bạc Luân cũng đã kí hợp đồng bảo mật, hơn nữa những tài liệu này vốn là chuẩn bị để đưa hắn đọc, chỉ là lúc đầu Kỷ Bạc Luân không thèm.
Hôm sau.
Tổ Văn đã hết hi vọng vào Kỷ Bạc Luân, để Phương Triệu thay còn tốt hơn, nhưng hôm nay Kỷ Bạc Luân vẫn có mặt ở tầng 50.
“Đừng nhìn tôi mà, cứ coi như tôi không tồn tại. Các anh tiếp tục, ban nãy diễn tới đoạn nào rồi? Đã biến hình chưa?” Ngó lờ ánh mắt của Phương Triệu và Tổ Văn, Kỷ Bạc Luân tự kéo ghế tới ngồi xem rất nghiêm túc.
Không chỉ ngày hôm sau mà rất nhiều ngày sau đó, Kỷ Bạc Luân luôn có mặt không thiếu ngày nào. Hắn tới đây cũng không để làm gì, chỉ vào phòng ghi hình ngồi yên quan sát. Rất có thái độ bố cứ ăn vạ ở đây không đi.
Tuy Kỷ Bạc Luân nhiều tính xấu song có ý chí cầu tiến của diễn viên. Phương Triệu không đuổi hắn đi.
Khi hoàn thành ghi hình các phân cảnh cần thiết, cuối cùng Kỷ Bạc Luân không chịu nổi, ra tìm Phương Triệu giải mối nghi hoặc.
“Tôi hỏi một câu được không, lúc diễn trong đầu cậu nghĩ tới nhiều nhất là cái gì?” Hắn muốn biết rốt cuộc Phương Triệu làm cách nào để nhập tâm vào bối cảnh diễn, từ đó thể hiện ra một cách chân thật sống động.
Phương Triệu nghe hỏi, động tác uống nước dừng lại, trịnh trọng đáp: “BGM.” (*Background Music, nhạc nền, nhạc bối cảnh)
Kỷ Bạc Luân: “…”
Đột nhiên Kỷ Bạc Luân nhớ tới câu nói của người thầy thời đại học, đừng thử tìm hiểu trong đầu một tác giả soạn nhạc chuyên nghiệp đang nghĩ gì, vì có khả năng mọi thời điểm đi đường ăn cơm uống nước trong đầu họ đều có nhạc hiệu riêng.
23.
Đối với Phương Triệu, khi muốn biểu hiện một cảm xúc nào đó, thứ hắn nghĩ tới chưa chắc là bối cảnh liên quan mà sẽ là đoạn nhạc tương ứng cảm xúc đó.
Như lập trình viên chuyển mọi thứ thành mã lập trình, Phương Triệu cũng mã hoá mọi thứ thành âm nhạc.
Về ca khúc cho MV, hắn đã có sẵn lựa chọn trong đầu. Đó là sáng tác của hắn ở thời diệt thế, chưa hoàn chỉnh, mới được hắn chậm rãi hoàn thiện thời gian gần đây và tiến hành viết lời lại, một số đoạn đã được sửa đổi riêng cho phù hợp với chất giọng của Bàng Phổ Tụng.
Khi ghi hình, hắn từng nhớ về một số cảnh tượng đã trải qua, nhưng đó là những năm đầu mạt thế, kí ức đã phai nhạt, chỉ âm nhạc sáng tác khi ấy là vẫn luôn ở trong tâm trí.
Mỗi lần hồi tưởng những đoạn nhạc chưa hoàn chỉnh đó, Phương Triệu lại một lần trải nghiệm tâm trạng thời kì đầu mạt thế.
Cắt ghép những phân cảnh quay được vào nhân vật ảo xong, Tổ Văn gửi bản mẫu cho Phương Triệu.
Trên màn hình, một nửa là đôi mắt màu nâu trầm, quanh viền mắt đan đầy những vết vỏ cây xù xì, nửa kia thì là ảnh mắt Phương Triệu cắt ra từ hình ảnh quay được.
“Như hai giọt nước đúng không? Hài lòng chứ?” Tổ Văn hỏi.
Phương Triệu gật gù.
Hai đôi mắt rõ ràng khác nhau hoàn toàn lại cùng lúc thể hiện cảm xúc và ánh mắt tương tự, như là, như là một linh hồn đặt trên hai cá thể khác biệt.
Không gian Lôi Triết, quả thật kì diệu!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao thần tượng ảo sinh ra từ không gian Lôi Triết có sức hút tới vậy. Rất nhiều thời điểm, dẫu cho ngoại hình khác biệt lớn với con người, chúng lại dễ dàng khiến người xem quên mất mình chỉ là một ảnh ảo được phục dựng, mà là thực thể tồn tại có linh hồn.
“Hài lòng thì tốt.” Tổ Văn cử động cánh tay, “Hình ảnh mẫu đã xong, giờ thì cần chế tác MV, tốt nhất vẫn nên kiếm thêm mấy người nữa, một người cũng được. Chỉ mình tôi mà muốn xong cả MV thì không biết tới bao giờ. Nếu cậu muốn thấy thành phẩm trong năm nay, vậy buộc phải mượn thêm người.” Những ngày qua Tổ Văn bận tối mặt không có cả thời gian chơi game.
“Tôi đã hỏi rồi, mấy nhân viên am hiểu kĩ thuật không gian Lôi Triết anh từng nhắc tên đều không muốn tới. Năm nay công ty lại không tuyển nhân viên mới, năm qua thì vừa lọc người diện rộng, muốn mượn người trong công ty, đừng hòng.” Phương Triệu thuật lại tình hình hiện tại.
“Thì đào người bên ngoài. Mấy công ty nhỏ hoặc phòng làm việc cá nhân bên ngoài đó, hoặc dùng dịch vụ bên thứ 3 cũng được. Nhưng thường công ty không ủng hộ việc thuê dịch vụ ngoài cho những dự án này mà ưu tiên hoàn thiện nội bộ. Cậu cứ xem thử có đào được vài người bên ngoài vào không. Sinh viên tốt nghiệp năm nay nhiều như vậy, số chưa tìm được công việc phù hợp còn đầy chứ? Cứ lừa vài người vào đã rồi tính tiếp.” Tổ Văn vừa thao tác hình ảnh vừa đề xuất ý kiến.
Lời này của Tổ Văn khiến Phương Triệu nhớ tới một người, “Nhân viên kĩ thuật không gian Lôi Triết không yêu cầu nhiều năm kinh nghiệm?”
“Không yêu cầu cao thế đâu. Quan trọng nhất lúc này là phải tìm được một người hỗ trợ. Tôi mệt chết rồi đây.”
Tổ Văn lại vào phòng làm việc của mình tiếp tục bận rộn, Phương Triệu thì về văn phòng nhắn tin cho Tăng Hoàng.
Chỉ lát sau, Tăng Hoàng gọi điện tới.
“Sao vậy Đại Triệu? Dự án tiến triển không thuận lợi?” Tăng Hoàng đã biết Phương Triệu phải nhận dự án thần tượng ảo, còn hỏi hắn có cần giúp gì không. Khi ấy Phương Triệu nói chưa hiểu rõ về dự án, tạm thời chưa cần.
“Công việc bên ông bận không, có thể nhận việc ngoài không?” Phương Triệu hỏi.
“Bên ông cần người?”
“Phải, thiếu nhân viên kĩ thuật Lôi Triết. Nếu ông bận, thì xem người quen có ai chưa tìm được việc hay đang muốn đổi công việc không? Không yêu cầu chuyên môn cao, đủ dùng là được.”
“Nhân viên kĩ thuật Lôi Triết? Không yêu cầu chuyên môn cao? Tìm người chưa có việc hoặc muốn đổi công tác?”
“Đúng, có đề cử ai không?”
“Tôi chứ ai.”
“…”
“Tôi đang muốn nhảy việc luôn. Ông cũng biết mà, sinh viên mới tốt nghiệp lại không phải tốt nghiệp trường tốp như tôi, đi làm đều không có chế độ tốt. Tôi đang định nhảy đây, bên ông lại đúng lúc thiếu người, vừa đẹp.”
Tổ Văn nói là lừa một người tới hỗ trợ, nhưng khi kể với Tăng Hoàng Phương Triệu đã nói đúng tình hình thực tế. Bọn Tăng Hoàng từng ra tay giúp đỡ khi Phương Triệu gặp khó, bây giờ hại bạn thì thật thiếu đạo đức.
Tăng Hoàng nghe lời Phương Triệu, nói sẽ suy nghĩ thêm, nhưng chưa đầy mười phút sau đã trả lời.
“Đại Triệu, còn cần người không? Tôi với Vạn Duyệt tới giúp ông. Vạn Duyệt cũng biết một chút về kĩ thuật không gian Lôi Triết, nhưng sở trường xử lý hậu kì hơn, không biết ông có cần không.”
“Cần.” Phương Triệu cười nói, “Cảm ơn!”
“Ôi, người nhà cả mà. Đại Triệu, đừng áp lực quá, chúng ta còn trẻ, kể cả thất bại cũng là một trải nghiệm, va vấp nhiều là việc tốt.”
“Tôi biết.”
“Ông nghĩ thông là được. Cứ thế đi, mai tôi với Vạn Duyệt tới ăn bám ông!”
Tăng Hoàng với Vạn Duyệt cũng giống Bàng Phổ Tụng, chỉ làm việc thời vụ, không phải nhân viên chính thức. Đây là quan hệ việc làm ngắn hạn không có chế độ bảo đảm. Những điều này Phương Triệu đã nói rõ nhưng Tăng Hoàng vẫn quyết định tới giúp. Với tình hình dự án ảo của Ngân Dực bây giờ, bọn Tăng Hoàng tới cũng không thể có mục đích gì, chỉ đơn giản là muốn giúp Phương Triệu.
Tăng Hoàng còn đang rầu sao năm nay Phương Triệu xui thế đây. Chuyện lúc trước thì cũng thôi, mãi mới tạo được chút danh tiếng qua cuộc thi thì lại bị ném cho dự án hố đen này. Tăng Hoàng và Vạn Duyệt không muốn nhìn anh em từ bé phải khom lưng nhờ vả người ta, bèn nghỉ công việc hiện tại để tới giúp. Dù sao giờ họ còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội tìm công việc khác, bèn quyết định tới giúp Phương Triệu.
Hôm sau, Tăng Hoàng và Vạn Duyệt đã có mặt ở Ngân Dực. Sau khi kí hợp đồng, Phương Triệu làm cho cả hai thẻ thông hành.
Trừ Tăng Hoàng và Vạn Duyệt, Bech giai đoạn trước phải tham gia đào tạo cũng tới hỗ trợ. Bech biết thành công của mình ở giải tân binh là nhờ vào Phương Triệu, nghe chuyện bên này đang bố trí lắp đặt thiết bị bèn tới góp sức.
“Hể? Bọn họ lại chịu cho cậu tới đây, không sợ cậu bị ảnh hưởng à?” Tổ Văn thấy Bech thì hỏi.
Bech không quan tâm, “Không sao, khoá đào tạo xong rồi, lịch trình mới thì chưa có, được nghỉ 3 ngày nên tới giúp tí.”
Ba người Bàng Phổ Tụng, Tống Miểu và Bech bận rộn ở bên ngoài, Phương Triệu ở trong phòng máy chế tác nội dung MV với bọn Tăng Hoàng và Tổ Văn.
Đã là nội dung về thời diệt thế, vậy không thể tránh đề cập tới một số sinh vật biến dị ở thời này. Tổ Văn đưa tài liệu về một số sinh vật biến dị bản thân đã tổng hợp sẵn cho Phương Triệu.
“Cái này bỏ đi.” Phương Triệu chỉ một hình ảnh, nói.
“Tại sao?” Tổ Văn hỏi.
“Chưa từng gặp.” Vì chưa từng gặp, không biết nó có tồn tại không, Phương Triệu quyết định bỏ hết những thứ mình không biết.
“Hê, cậu nói cứ như từng gặp thật rồi ấy.” Tổ Văn không cố chấp vấn đề này, lập tức bỏ sinh vật đó trên màn hình.
“Cái này, đầu nhỏ hơn một chút.” Phương Triệu lại chỉ một chỗ khác, nói.
“Thế này?”
“Nhỏ hơn nữa.”
“Thế này?”
“Nhỏ quá rồi… Để tôi.”
Phương Triệu nhìn ảnh ảo như đang lơ lửng trên không trung, giơ tay sửa lại phần đầu của ảnh ảo.
Mặc dù không có xúc cảm như sờ vật thật song cách chỉnh sửa trên ảnh ảo này kể cả người không có chuyên môn kĩ thuật cũng làm được, công nghệ đã đến trình độ như nặn hình đất sét.
“Nhìn cứ quái quái.” Tổ Văn nói.
“Không sao, bọn nó vốn trông như thế. Bỏ râu của bọn nó đi.”
“Không có râu? Không phải chứ? Tôi đã xem nhiều phim về thời diệt thế lắm rồi, trong phim đều có râu mà.” Tổ Văn không tin đi tra tài liệu. Hắn đã tải tài liệu về các sinh vật thời diệt thế từ một tạp chí có danh tiếng, tài liệu trên đó do các giáo sư chuyên nghiên cứu sinh vật thời diệt thế tổng hợp, độ tin cậy được cả thế giới công nhận, muốn tải còn mất không ít tiền, nhưng khoản này có thể tính vào kinh phí dự án.
“Trong phim tôi đóng, loài này cũng có râu.” Kỷ Bạc Luân vẫn luôn yên lặng đứng xem cũng lên tiếng.
“Phim cậu đóng vốn dĩ là hoàn toàn hư cấu.” Phương Triệu cũng đã xem bộ phim thời diệt thế mà Kỷ Bạc Luân đóng, sạn nhiều như cơm, nhưng là phim thương mại nên xem qua rồi thôi, không thể soi chi tiết.
“Bản của cậu cũng đâu phải bản thực tế.” Kỷ Bạc Luân còn nhớ hình tượng nhân vật của dự án, đó đâu phải vật thực tồn tại.
“Bản của tôi, tôi quyết.” Phương Triệu ngắn gọn.
“Ok, dự án này cậu to nhất, cậu quyết.”
Lúc này Tổ Văn đã tra được tài liệu lịch sử về sinh vật biến dị ban nãy, lật tới ảnh phục dựng trên tạp chí, “Đúng là không có râu thật.”
Sau khi mấy loại sinh vật biến dị Phương Triệu yêu cầu sửa đều giống hệt ảnh trên các tạp chí đáng tin, Tổ Văn không thèm lật tài liệu nữa, chỉ còn Kỷ Bạc Luân tra xem, tra xong nặn ra một câu, “Cậu giỏi.”
Mấy người trong phòng đều nghĩ bụng, điểm sử của người này phải cỡ nào mới nhớ được nhiều chi tiết vậy?
24.
Khi tầng 50 bận rộn, Đỗ Ngang đang nói chuyện video với bạn cũ trong văn phòng.
Bây giờ Kỷ Bạc Luân ngày ngày tới tầng 50 điểm danh, quản lý của hắn đã bắt đầu lo lắng. Lúc trước bảo Kỷ Bạc Luân đi hỗ trợ hắn còn phản đối ra mặt, sao giờ năng sang đó thế? Chắc chắn có gì đó khuất tất giấu người ngoài!
“Nghe đồn chế tác cậu chọn là người Phố Tối? Có phải đã dùng thủ đoạn ép người ở lại hỗ trợ không?” Quản lý của Kỷ Bạc Luân suy đoán.
“Vẫn chưa ghi hình xong à? Sao mấy hôm trước tôi nghe là họ đã quay mẫu mắt xong rồi?” Đỗ Ngang thấy thế cũng lấy làm lạ.
“Nên tôi mới thấy lạ đó! Giờ tôi không ở Tề An, lão Đỗ, cậu tới xem thử đi, có khi là chế tác của cậu dùng thủ đoạn mờ ám rồi. Nghe nói người Phố Tối ra tay ác lắm.” Nói thì khéo léo vậy, nhưng ý là bóng gió Phương Triệu dùng vũ lực uy hiếp.
“Gượm đã! Phương Triệu chỉ thuê phòng ở Phố Tối! Không phải người lớn lên ở Phố Tối từ bé! Còn nữa, Phố Tối chứ không phải xã hội đen! Đừng có phân biệt đối xử, lúc trẻ tôi cũng từng ở Phố Tối đó!”
Bên kia định nói gì thêm nhưng Đỗ Ngang giành lời: “Rồi rồi, việc cậu nói tôi biết rồi, lát tôi sẽ đi xem. Yên tâm, không sao, Phương Triệu không phải người như cậu nói.”
Ngắt cuộc gọi, Đỗ Ngang cũng cảm thấy đã lâu rồi không ghé tầng 50 xem tình hình, kể cả không có việc Kỷ Bạc Luân, hắn là cấp trên vẫn nên ghé một chuyến.
Bắt thang máy tới tầng 50, thang máy vừa mở Đỗ Ngang đã thấy Kỷ Bạc Luân đang hì hục bê một thiết bị.
Đỗ Ngang: “…” Tự nhiên hơi hoài nghi phán đoán của bản thân. Mấy thần tượng dựa mặt kiếm cơm này tuyệt đối không được đánh mặt, lỡ đánh phải bồi thường không ít tiền, hắn mất cả tháng lương cũng chẳng đủ.
“Ờm, Tiểu Kỷ à, cậu lại đây tí.”
Kỷ Bạc Luân thấy là Đỗ Ngang bèn đặt thiết bị xuống.
Đỗ Ngang nhìn một lượt, không thấy Kỷ Bạc Luân có dấu hiệu bị đánh, hỏi: “Không phải đã ghi hình mẫu mắt xong rồi à? Sao cậu còn ở đây?”
“Em đang trống lịch, tới giúp tí ấy mà.” Kỷ Bạc Luân đáp.
Đỗ Ngang quan sát xung quanh. Tầng 50 trông rất khác, có lẽ do nhân số đã nhiều lên. Nhìn Bech đang phụ giúp bê đồ cách đó không xa, Đỗ Ngang hỏi, “Phương Triệu đâu?”
“Vừa vào văn phòng.” Kỷ Bạc Luân chỉ văn phòng của Phương Triệu.
Khi Đỗ Ngang tới, Phương Triệu đang chuẩn bị đi ra.
“Sếp Đỗ? Tới đúng lúc lắm, đang định đi tìm anh.” Phương Triệu nói, “Đang chuẩn bị ghi ca khúc, anh hỗ trợ đặt giúp một phòng thu âm đi.”
“Xong ca khúc rồi?” Đỗ Ngang nhận bản nhạc giấy Phương Triệu đưa, lại nhận bản phối mẫu đã qua mã hoá, lấy tai nghe luôn mang bên mình ra nghe thử. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc ca khúc Phương Triệu chuẩn bị nó như thế nào.
Đọc bản nhạc vẫn chưa rõ lắm, nhưng kết hợp bản phối mẫu thì đã hiểu ra.
Hắn đã bảo sao nãy đọc bản nhạc cứ thấy là lạ, hoá ra là Phương Triệu chọn phong cách này!
Đỗ Ngang ngẩng phắt lên nhìn Phương Triệu, “Đây là… cậu tự sáng tác?!”
“Phải.”
“Cậu… đây chính là bài hát trong MV?!” Giọng Đỗ Ngang bẻ lên cao vút, những người đang bê đồ đều tò mò nhìn sang.
“Phải.” Phương Triệu không hề bất ngờ trước phản ứng của Đỗ Ngang.
“Cậu từ từ, những việc khác tạm ngừng hết đi, chờ tin của tôi!” Nói rồi Đỗ Ngang hớt hải rời đi, còn về mục đích lúc tới, giờ hắn chẳng có tâm trạng nghĩ nữa. Bây giờ Đỗ Ngang chỉ có một suy nghĩ, đó là tìm người bàn bạc, quyết định có nên phát hành ca khúc này hay không.
Trưởng bộ phận viết lời Yarlyn và trưởng bộ phận marketing Julian đều bị Đỗ Ngang gọi tới gấp.
“Tôi nói này lão Đỗ, rốt cuộc có chuyện gì mà anh gọi bọn tôi gấp thế hả? Dự án thần tượng ảo đổ bể rồi? Tôi nói trước một tiếng, việc của dự án đó tôi không nhúng tay đâu.” Trong văn phòng Đỗ Ngang, cùng vào với Julian là Yarlyn lên tiếng nói.
Đỗ Ngang không đáp, chỉ đưa Julian và Yarlyn hai cặp tai nghe đã chuẩn bị sẵn.
“Làm gì vậy, cứ úp úp mở mở…” Yarlyn chẳng quan tâm, đeo tai nghe lên, nhưng chỉ lát sau đã như hoá đá.
Julian bên cạnh cũng lộ vẻ kinh hãi, “Cái này … từ đâu ra vậy? Sáng tác mới của “Thiên mã”?”
“Không, không phải!” Đỗ Ngang chưa kịp trả lời, Yarlyn đã lên tiếng, “Thoạt nghe thấy phong cách khá giống tuy nhiên vẫn có khác biệt lớn, không thể là sáng tác của “Thiên mã”! Hơn nữa bản phối mẫu của “Thiên mã” cũng không thể sơ sài như vậy.”
“Thiên mã” mà Julian và Yarlyn nhắc tới là “Thiên mã hành không”, phòng làm việc cấp bậc cực cao của Ngân Dực, nơi Yarlyn từng vô số lần muốn chen vào nhưng chưa từng thành công. Đó là nơi quy tụ những nhân tài hàng đầu trong các mảng như sáng tác và viết lời của cả Ngân Dực.
“Nhưng nếu không phải của “Thiên mã”, vậy là sáng tác của ai?” Julian không am hiểu mảng sáng tác, nhưng vẫn biết nếu phát hành ca khúc này chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ! Trong công ty bây giờ, trừ “Thiên mã”, còn ai có năng lực sáng tác ca khúc phong cách này? Nếu như có, thì đã bị gọi vào nội bộ “Thiên mã hành không” lâu rồi.
“Ai? Lão Đỗ, bài này rốt cuộc là của ai trong công ty?” Yarlyn hỏi dồn. Julian là người ngoài nghề, nhưng hắn thì là tác giả viết lời có kinh nghiệm, chỉ từ một đoạn phối mẫu không hoàn chỉnh, hắn đã phát giác nhiều điểm bất phàm.
Biểu cảm trên mặt Đỗ Ngang rất khó tả, có chút kiêu ngạo, lại có chút tiếc nuối, phức tạp khó kể rõ.
Im lặng một lúc Đỗ Ngang mới nói: “Phương Triệu.”
“Ai?!”
Đỗ Ngang chà xát hai tai bị tiếng nói cao vút của hai người làm đau nhức, thổn thức, “Tác giả bài này, là Phương Triệu.”
Yarlyn và Julian im lặng, nhưng đều nhìn Đỗ Ngang bằng một biểu cảm giống hệt: Mé cậu đùa tôi!
“Ôi, tôi nói thật mà, đúng là tên đó đưa tôi bài này. Tôi nhận bài là chạy đi tìm hai anh bàn bạc luôn đó.”
Yarlyn hít một hơi thật sâu, vẫn khó mà tin nổi, “Với số tuổi của Phương Triệu, có thể sáng tác bài này?”
“Tuổi của Phương Triệu thì làm sao? Anh đừng quên thành tích của Phương Triệu trong cuộc thi!” Đỗ Ngang chối nhất là nghe người khác nghi ngờ tác giả dưới quyền mình.
“Nhưng bài này với bài trong cuộc thi khác nhau hoàn toàn! Đây nó là…” Yarlyn hơi kích động, nhưng sau cùng vẫn không nói ra hai chữ còn lại. Chưa nghe thành phẩm, hắn không thể vội vàng kết luận.
“Đừng lắm lời nữa, tôi tìm hai anh tới chính là muốn nhờ hai anh cho ý kiến. Hai anh thấy bài này có nên phát hành không? Nếu phát hành, liệu có gây rắc rối không?” Đỗ Ngang hơi lo lắng.
“Có! Sao lại không phát hành!” Yarlyn còn kích động hơn Đỗ Ngang.
Đỗ Ngang nhìn Julian, chờ câu trả lời của cô. Julian không đồng ý, dù họ hoàn thành chế tác ca khúc cũng không thể phát hành.
Julian nhìn thẳng vào mắt Đỗ Ngang, nhoẻn cười, “Tôi nghĩ giống Yarlyn. Ca khúc như vậy, không phát hành thì phí, hiếm khi tôi có cơ hội được nghe bài hoàn chỉnh.”
Trước đây Julian rất thích sáng tác của “Thiên mã hành không”, nhưng sáng tác của “Thiên mã hành không” cực ít phát hành cả ca khúc hoàn chỉnh, muốn bỏ tiền để tải cũng vô phương. Những quản lý ở tầng dưới như họ cũng không có tư cách mời người của “Thiên mã”.
“Được, thế thì phát hành. Phương Triệu nói sẵn sàng ghi hình bất cứ lúc nào. Bên phía phòng thu âm…” Đỗ Ngang nhìn Yarlyn.
“Tôi đặt chỗ cho cậu!” Yarlyn khá thân với quản lý phòng thu âm, hắn ra mặt tất nhiên tốt hơn Đỗ Ngang rất nhiều.
Yarlyn thở dồn dập. Hắn đã rất nóng lòng muốn biết khi người của Thiên mã nghe ca khúc này, biểu cảm sẽ đặc sắc cỡ nào!
25.
Đã là trung tuần tháng 9.
Thời gian ra mắt từ 1 năm đổ lại vẫn tính là tân binh. Sau khi kết thúc mùa giải vào tháng 6, Phương Triệu đã biến mất trên bảng tân binh gần một mùa. Bây giờ trên bảng xếp hàng toàn là những ca khúc mới, thay thế những ca khúc trên bảng mùa trước.
Đương nhiên, chiếm cứ hạng đầu bảng vẫn là hai thần tượng ảo Tuần Hoài và Phyllis, chỉ là ca khúc đã đổi thành bài mới.
Phương Triệu đã sắp bị quên lãng. Có lẽ vẫn có số ít người nhớ tới ca khúc của hắn mùa trước, nhớ cuối mùa giải trước từng có một con chiến mã khuấy đảo bảng xếp hạng. Nhưng mạng internet thì dễ quên. Trong thời đại phát triển nhanh chóng này, trí nhớ của người xem như bị rút ngắn, những tin tức mới mẻ tung ra lớp lớp luôn sẽ hút mất sự chú ý của mọi người.
Phương Triệu ngồi trong giảng đường bậc thang quy mô lớn, nghe giảng viên trên bục giảng về lịch sử phát triển của thần tượng ảo, phân tích yếu tố tạo nên sức hút của các thần tượng ảo nổi tiếng đương thời.
“Công nghệ ảo là một môn nghệ thuật, lấy ảo làm thực, thực ảo song hành…”
Trong giảng đường với sức chứa hàng nghìn người chỉ có lác đác số người chưa tới một phần mười sức chứa.
Phương Triệu ghi chép một số điều quan trọng vào sổ, viết tay, không có sự trợ giúp từ các thiết bị điện tử.
Trong giảng đường có mấy người nhận ra Phương Triệu. Phương Triệu là một trong những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường, được nhắc tên trên diễn đàn trường khá nhiều, một số người không rõ chân tướng thắc mắc sao Phương Triệu tới đây nghe giảng, sau khi được các bạn cho biết nguyên nhân còn thấy tiếc thay hắn, ánh mắt nhìn hắn có vẻ thương hại.
Nghĩ các sinh viên xuất sắc tốt nghiệp cùng đợt đang làm gì, lại nhìn Phương Triệu ngồi một mình trong giảng đường học các môn hàn lâm này, nói sao đây nhỉ, thực lực người này có mạnh hơn cũng không đỡ nổi vận xui liên tiếp. Thật sự đáng tiếc mà.
Sau khi tiết học hôm ấy kết thúc, sinh viên trong giảng đường tốp 5 tốp 3 rời đi, Phương Triệu cũng thu dọn đồ đạc định rời trường về công ty.
“Phương Triệu.” Sở Hồng đi từ bục giảng tới gọi hắn lại.
“Em nghe giảng hiểu hết chứ?” Sở Hồng hỏi. Không phải ông coi thường năng lực của Phương Triệu, mà vì biết ở trường môn này thực sự quá hàn lâm, lúc trước Phương Triệu cũng chưa từng học những môn về mảng thần tượng ảo, ông không biết Phương Triệu có thể theo kịp tốc độ giảng bài không. Sở Quang đã kể ông nghe chuyện Phương Triệu, nên ít nhiều cũng phải quan tâm một chút.
“Nghe hiểu ạ.” Phương Triệu trả lời. Thực chất đa số những điều Sở Hồng giảng Phương Triệu đã tìm hiểu trước qua giáo trình trên mạng, lên lớp chỉ để lý giải sâu hơn.
“Không hiểu cứ hỏi thầy. Nghe Sở Quang nói thời gian qua em bận rộn việc bên dự án ảo? Tiến triển thế nào rồi?” Sở Hồng hỏi.
“Cũng tạm, gần xong rồi ạ.”
“Thế thì tốt.”
Sở Hồng không hỏi nhiều, vì hỏi nhiều cũng không có được câu trả lời. Những việc này đều là bí mật của công ty, không được tự ý tiết lộ, nên Sở Hồng không hỏi chi tiết tiến triển dự án mà chỉ lấy tư cách giảng viên chính của môn học hỏi Phương Triệu có cần một số chỉ dẫn trong mảng thần tượng ảo không, kế đó nói qua về đặc điểm và điểm sáng của một số thần tượng ảo đang nổi tiếng hiện tại.
“Với những thần tượng ảo hiện tại, điều kiện đầu tiên là phải có ngoại hình đẹp, đây là điều cơ bản nhất, em biết điều này chứ?”
“Vâng, em biết.” Phương Triệu gật đầu.
“Vậy thần tượng ảo bên em định cho ra mắt có ngoại hình thế nào?” Sở Hồng thật sự tò mò, một tay ngang chuyên soạn nhạc sẽ cho ra mắt thần tượng ảo thế nào?
“Không thể coi là đẹp.” Phương Triệu đáp.
Nói uyển chuyển như thế, ý là không hề đẹp? Sở Hồng khó xử. Ải ngoại hình đầu tiên đã không qua, ông biết giúp kiểu gì?
Đợi Phương Triệu đi rồi, Sở Hồng nhắn tin cho Sở Quang, “Bạn học của mi, Phương Triệu ấy, dự án cậu ta đang làm thế nào rồi? Mi đã thấy hình ảnh nhân vật của cậu ta chưa?”
Đúng lúc Sở Quang đang rỗi, thấy tin nhắn bèn gọi điện lại.
“Nghe nói dự án bên đó sắp hoàn thành rồi, chắc sẽ ra mắt sớm thôi. Không biết trông như thế nào, cháu chưa nhìn thấy, sếp Đỗ cũng giấu kĩ lắm, không cho bọn cháu hỏi nhiều.” Sở Quang kể.
“Vậy chắc không phải sản phẩm đạt chuẩn rồi.” Nghĩ lúc nãy Phương Triệu nói ngoại hình không được đẹp, chế tác lại là người ngoài nghề, Sở Hồng không đánh giá cao.
“Trong công ty không ai đánh giá cao, nhưng cháu cứ cảm thấy dạo này sếp Đỗ là lạ, thường xuyên trốn trong văn phòng với quản lý hai bộ phận khác, không biết là bàn chuyện gì, mỗi lần đều phải hai ba tiếng mới ra.”
“Mà kệ bọn họ, giờ này mi cũng đã chuẩn bị xong ca khúc quý cuối cùng rồi đúng không? Mẹ mi nói đã nhờ thầy cũ của nó hướng dẫn mi? Có tự tin dùng ca khúc này đoạt hạng ba không? Hôm qua còn nghe mẹ mi than, nói nếu không có hai thần tượng ảo kia, mi đã có thể giành được hạng nhất.” Sở Hồng lộ ý cười.
Sở Quang cũng nhẹ nhõm thấy rõ, “Hạng ba, cháu nghĩ không vấn đề.”
Không chỉ bên Sở Quang, người trong giới cũng đều đang chăm chú dõi theo tình hình quý cuối cùng của năm.
Mùa giải cuối của năm sắp bắt đầu. Người đã đoạt thành tích cao trong ba mùa giải vừa rồi giờ đều rục rịch chuẩn bị cho một cái kết đẹp. Nếu giành được thành tích tốt trong mùa giải cuối này, có lẽ khả năng nhận thưởng cuối năm sẽ cao hơn.
Sau hai mùa giải tích luỹ danh tiếng, tốt xấu đã hiện, cơ hội không còn phân phối đồng đều, người tốt giờ càng tốt, người kém lại càng kém.
Cả Văn hoá Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa đều dự định nhân mùa giải cuối năm để thúc đẩy hai thần tượng ảo tiến xa hơn nữa. Bộ phim đầu tiên có hai thần tượng ảo này tham gia diễn xuất sắp công chiếu, đã tuyên truyền từ trước đó, chỉ chờ giải đấu hạ màn.
Ngay đến toà soạn danh tiếng trong ngành “Lửa lan đồng cỏ” cũng lên bài: Mùa giải cuối trong năm, sẽ là trận đấu của hai kì phùng địch thủ Văn hoá Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa. Tuần Hoài và Phyllis, hai thần tượng ảo mới ra mắt, đến cùng ai sẽ giành thắng lợi chung cuộc năm nay?
Bài báo đó còn dùng cụm từ “Trận derby Diên Châu”, ý chỉ trận đối chiến của hai công ty mạnh nhất Diên Châu.
Người ủng hộ Ngân Dực Media đọc câu này đều “à há”.
Trận derby Diên Châu?
Đã hỏi họ chưa?!
Ba ông lớn Diên Châu đã nói trước đó là mắt muỗi à?! Ngân Dực bị các người ăn mất rồi?!
Đương nhiên, sau khi nhận một loạt bình luận công kích từ những người phản đối, bên toà soạn giải thích ý họ là hai công ty mạnh nhất trong mảng thần tượng ảo của Diên Châu, không có ý khác.
Nhưng ai nhanh nhạy đều biết, đây là cố ý! Người bình thường không hiểu chuyện trong giới nghe lời này còn tưởng Diên Châu chỉ có Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa nữa kìa!
Nhưng Ngân Dực cũng hết cách. Mảng thần tượng ảo quả thật là điểm yếu của công ty, hơn nữa yếu đến khó mà chống chế, nói ra mỗi chữ đều rỏ máu.
Một số toà soạn còn mở bàn cược tên “Tiêu điểm derby Diên Châu”, cược cuối cùng ai sẽ giành hạng nhất trên bảng tân binh năm nay.
Trong sự thảo luận của người xem, như dự đoán của công ty đứng sau, độ hot của hai thần tượng mới ra mắt Tuần Hoài và Phyllis lại tăng cao.
Giữa những suy đoán trong giới ngoài giới, tháng 9 đi qua, tháng 10 đã đến. Mùa giải cuối cùng của năm nay chính thức vén màn.
Ngày 1 tháng 10.
Không một dấu hiệu báo trước, không một quảng cáo tuyên truyền, đúng 8 giờ sáng, Julian truyền lệnh khởi động tất cả các kênh tuyên truyền đã chuẩn bị.
Tài nguyên cung cấp cho tân binh cũng cần theo thứ tự. Đầu mùa giải, cơ hội cho mọi người là như nhau, tới trước được trước. Nhưng sau mùa giải đầu tiên, ở các giải tiếp theo tân binh sẽ được sắp xếp thứ tự ưu tiên dựa trên năng lực và thái độ của công ty, xếp hạng càng cao càng được ưu đãi.
Mà thứ tự sắp xếp tài nguyên cho giải tân binh cuối cùng của năm nay là:
Vị trí 1 – “Thiên phạt”, ca sĩ Cực Quang, sáng tác Cực Quang.
Vị trí 2 – “Điệu múa hoa lệ”, ca sĩ Enoch, sáng tác Sở Quang.
Nhìn thứ tự xếp hạng tài nguyên, Sở Quang đần thối mặt. Sao khác với những gì đã nói vậy! Tại sao thứ tự tuyên truyền của hắn chỉ xếp thứ 2? Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn là Tống Chính cũng bị đẩy xuống hạng 3?
Cái tên ở vị trí đầu tiên từ đâu chui ra?
Dựa vào đâu được xếp đầu tiên?
Cực Quang là ai? Nếu không phải ca khúc khác, hắn còn đồ rằng tên mình bị gõ sai cơ.
Khi thấy kí hiệu “MV” sau tên ca khúc “Thiên phạt”, Sở Quang lại càng tức. Hắn cứ nghĩ chỉ có mình và Tống Chính thể hiện xuất sắc trong cuộc thi nên ca khúc được hưởng đãi ngộ quay MV, tại sao cái tên từ đâu chui ra này cũng được?!
Nhưng nhìn kĩ lại, biểu diễn, sáng tác đều là cùng một người, còn có MV…
Má nó là tiêu chuẩn ra mắt của thần tượng ảo!
26.
Sở Quang chìm trong hoài nghi cực lớn, nhưng trước khi hiểu rõ nguyên nhân tình hình, hắn sẽ không vội vàng đi dò hỏi.
Hắn định sẽ thử nghe ca khúc này trước. Ca khúc này được Julian đặt ở vị trí đầu tiên nhờ chính thực lực của nó hay vì địa vị đặc thù của thần tượng ảo?
Ở Ngân Dực có rất nhiều phòng máy chiếu, trong một số văn phòng cũng lắp đặt thiết bị chiếu MV. Sau khi kí hợp đồng chính thức, Sở Quang đã có văn phòng riêng, đồng thời xung quanh văn phòng của tân binh như họ sẽ có một phòng chiếu MV trang bị đầy đủ thiết bị. Vì vậy Sở Quang định tới phòng chiếu đó, dùng thiết bị trong phòng để nghe thử xem rốt cuộc là ca khúc thế nào mà có thể giành mất vị trí đầu tiên.
Khi tới phòng chiếu, Sở Quang không ngờ Tống Chính cùng nhóm tân binh kí hợp đồng cùng đợt đã tới trước cả hắn, đều đang ở bên trong. Trông mặt Tống Chính là lạ, lẫn lộn những cảm xúc kinh ngạc, không dám tin, chỉ không có bất mãn.
“Tới rồi à? Cùng nhau nghe đi.” Tống Chính chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Sở Quang ngồi xuống, mắt nhìn hình ảnh 3D phát ra từ máy chiếu. Dàn loa cao cấp truyền tải rõ từng nốt nhạc.
Nhạc điện tử, nhạc rock, hay là loại nhạc thịnh hành nào khác?
Khoảnh khắc âm nhạc vang lên, Sở Quang mới giật mình nhận ra tất cả đều không phải!
Trên ảnh ảo.
Ngút tầm mắt là rừng cây bạt ngàn, ken dày xanh mướt, toả ra sự sống tràn trề. Từng thân cây ngọn cỏ đều xuất hiện trong ngoại hình nhân tính hoá, trên thân cây có những vị trí trông như mắt, mũi, miệng…
Khung cảnh bình yên tuyệt đối.
Song chỉ giây sau, bầu trời xanh lam bị sắc đỏ che phủ.
Tiếng kèn vang lên những nốt âm bồn chồn, quanh quẩn dưới quãng âm thấp, những khoảng nghỉ thoạt như lạc nhịp truyền tải cảm xúc lo lắng mỗi lúc một khắc sâu, tiếng nhạc quản huyền như tiếng nghẹn ngào dự báo tai hoạ sắp giáng xuống.
“Kết cấu nhạc giao hưởng?!” Sở Quang giật mình suýt đứng bật dậy.
Trong ảnh ảo, thiên thạch rực cháy lao thẳng xuống mặt đất. Nền đất thình lình nứt ra, các sinh linh kinh hoàng rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Tiếng trống dồn dập như sấm dậy đằng xa, từ yếu tới mạnh, từ chậm rãi tới gấp gáp, gõ ra những âm rung thấp thỏm.
Thùng thùng! Thùng thùng!
Không rõ là tiếng thiên thạch giáng xuống, tiếng sông vỡ núi đổ, hay là tiếng tim đập nặng nhọc trong lo lắng của ai.
Không khí kinh hoàng và sợ hãi lan rộng.
Sau đoạn hợp tấu làm tai như tê liệt của các nhạc cụ bộ gõ và bộ quản huyền, một âm thanh thấp trầm ngân lên những nốt ngắn.
Khác với chất giọng cao và dày Sở Quang thường nghe trong nhạc kịch, âm thanh này đầy hoang dã và tràn ngập hơi thở tự nhiên, dường là tiếng ai thán từ vật thể hình cây được đặc tả trên màn hình. Âm thanh ẩn chứa một sức mạnh kì diệu, vượt qua các thiết bị âm thanh đi thẳng tới mỗi sợi dây thần kinh trong não bộ.
Tiếng nhạc quản huyền dồn dập lần nữa vang lên, tiếng trống có quy luật đập thùng thùng vào màng nhĩ, các loại âm sắc tạo thành từ các thiết bị điện tử khiến không khí trở nên bất an, những âm rung điên đảo dường kẻ địch tràn tới từ chân trời đằng xa.
Thế giới đổ bệnh.
Tiếng trống thùng thùng cùng tiếng các nhạc cụ thổi đầy sức ép thông báo sự điên cuồng khát máu của các sinh vật biến dị.
Bốn phía bị bao phủ bởi những cái bóng tàn bạo.
Xung quanh chỉ toàn thi cốt gãy vụn, từng thân cây chọc trời đã tồn tại không biết bao nhiêu năm ngã xuống. Một số bị thiên thạch từ trên trời rơi trúng, một số bị cơn động đất cực mạnh bẻ gãy, một số khác, thì bị những cái bóng xung quanh lao tới xé vụn. Vạn vật trong tai hoạ này dần đi tới diệt vong.
Trước thiên tai, vạn vật nhỏ bé tới vậy. Ánh nắng bị lớp bụi dày che phủ, độ ấm còn sót lại không ngừng suy giảm bởi nguy cơ bốn bề.
Bên tai, giai điệu từ tiếng đàn dương cầm và tiếng kèn sáo kết hợp vang lên, đại diện cho chủ đề “Tai hoạ diệt thế”, vén bức cảnh hoang tàn thi cốt la liệt.
Tiếng đàn dây kéo biến ảo từng hồi, từng giai điệu đan quyện vào nhau, thiết bị loa cao cấp truyền tải chương nhạc một cách chân thực. Cảm tưởng có một sức mạnh siêu nhiên đang giằng xéo linh hồn, khiến người nghe bất giác chìm trong đoạn lịch sử bị khói lửa bao phủ ấy.
Sức ép của quãng âm giao hưởng cực trầm vén màn lịch sử phủ bụi. Dẫu nhắm mắt, tâm trí vẫn hiển hiện thế giới tàn khốc, đau khổ, nặng nề, tan tác tổn thương. Đó là đoạn lịch sử mỗi một con người thế kỉ mới đều biết tới.
Trăm năm diệt thế!
Những nốt đàn quãng thấp kết hợp mượt mà, như than như khóc, như cảnh tượng đổ vỡ tan hoang, âm nhạc điện tử mô phỏng sự biến đổi mà nhạc cụ truyền thống không làm được, tựa một nhạc sĩ quỷ quyệt với phương thức biên soạn khác thường vẽ ra khung cảnh khiến người ta ớn lạnh.
Âm sắc từ từ biến đổi, lần nữa xoáy sâu sự bồn chồn bất an trong lòng, bủa vây bằng những cảm xúc bàng hoàng lo lắng.
Trong thế giới đổ bệnh này, đâu đâu cũng chỉ những cảnh hỗn loạn tang tóc, chết chóc gieo rắc mọi nơi, rừng già xanh tốt ngày xưa nay gãy đổ điêu tàn, động vật nhiễm bệnh cắn xé những sinh linh vô tội đã ngã xuống, lửa thiêu đốt tận trời.
Thân hình được đặc tả trên màn hình, hắn quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh, từ đôi mắt chảy tràn đau đớn và hoang mang cùng tận. Đây chính là tận thế? Sự sống có phải sẽ dừng lại vì nó?
Tiếng ngân trầm trầm bên tai dần rõ hơn, tựa tiếng từ đáy lòng trỗi dậy, khóc thương cho những sinh linh đã ngã xuống, ngơ ngác nhìn về tương lai.
Âm nhạc mạnh dần, tiếng nhạc cụ thổi não nề hoà lẫn tiếng trống như tiếng thiên thạch va vào mặt đất đầy quy luật, khoảng lặng sau nốt trường âm đầy sức nặng như ám chỉ vô số do dự trong lòng, nhưng tiếng đàn hơi như kèn hiệu liền sau đó đã lần nữa đánh thức khát vọng sống!
Nguy hiểm đã tiến gần, mảnh đất này không còn là nơi sống thích hợp nữa.
Là co mình trong góc tối, sống tạm bợ nương vào may mắn trong loạn thế, hay tìm kiếm một lối thoát khác?
Hắn đứng giữa tranh tối tranh sáng, đứng trong hiểm cảnh đan bởi máu và lửa, đưa ra lựa chọn.
Sự biến đổi trong giai điệu đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, tiếng sáo với sắc âm khác lạ và tiếng nhạc điện tử mỗi lúc thêm sắc bén. Sau khoảng tạm dừng, âm điệu bỗng vút cao.
Sự bùng nổ sau khoảng lặng giằng xé.
Tiếng đàn dương cầm từng đợt từng đợt ngân vang, tiếng trống định âm rền vang dường đã đánh tan lưỡng lự trong lòng, từ nỗi bi tráng trong tuyệt cảnh tưởng chết mà sống lại, dẫn phát ý chí hào hùng như sóng cuộn phá đất tràn ra.
Trên màn hình, rễ cây hắn vẫn đâm sâu dưới đất giãy khỏi sự bó buộc của đất mẹ, tách đất chui ra. Bó rễ bện lại thành hình dạng có thể đi lại, lá cây xanh mướt cuộn chặt, cành cây um tùm quấn gọn vào.
Cuối cùng, hắn vẫn bước ra bước đầu tiên!
Khi tiếng nói ngân vang lại cất lên, khí thế khiến lông tơ toàn thân dựng đứng ùa tới như gió bão đột ngột nổi dậy.
“Không thể quay lưng
Cũng chẳng thể bỏ cuộc dễ dàng
Hi vọng vẫn còn
Tiến lên
Dẫu phía trước chông gai muôn trùng
…”
Lần đầu trong đời đứng trên mặt đất đúng nghĩa. Hắn không biết cần bao lâu để tìm ra điểm đến trong tim, nhưng đã có bước đầu tiên, tiếp theo hắn có thể đi một nghìn bước, chục nghìn bước!
Đạo trời có phép, nhưng phép tắc và biến số cùng tồn tại!
Một lựa chọn, quyết định chiều hướng số phận.
Hắn ngoảnh nhìn đồng loại.
Tảng sáng, bên tai vang vọng tiếng kèn đánh thức sinh linh say ngủ.
Sau nốt ngân đâm xuyên vạn vật, tiếng hoà thanh cao vút của hằng hà sinh linh cất vang, mang cảm xúc bi tráng hào hùng thổi khắp thế gian.
Một cây, hai cây, mười cây, trăm cây…
Như hiệu ứng cánh bướm, những cái bóng nối nhau đứng dậy như sóng.
Hàng nghìn hàng vạn cá thể còn sống giãy khỏi sự bó buộc của nền đất đứng lên. Cũng như đồng loại đã đặt bước chân đầu tiên, tất cả biến thành hình dạng thích hợp đi lại.
Kể từ khắc này, chúng sẽ rời bỏ quê hương nơi lớn lên từ bé, từ bỏ cuộc sống bình yên.
Kể từ khắc này, chúng không còn e sợ.
Không ai sinh ra đã kiên cường, nhưng để sống tiếp, tiến bước tiến này đã làm sao?!
Không còn đường lui nữa!
Để sống sót, chúng chỉ còn cách tiến lên!
Có lẽ trên đời vẫn còn một nơi cho chúng sống tiếp?
Tiếng nhạc quản huyền kéo âm cuối thật dài, tiếng trống như sấm dậy ẩn hiện nơi tầng mây tưởng sắp vén một bức màn khác.
Trên ảnh ảo, một nửa là bạt ngàn đếm không xuể những kẻ sống sót kề sát nhau rời bỏ quê hương, nửa kia, là khói bụi đỏ rực chớp nháy cái bóng quỷ dữ.
Ảnh ảo mờ dần.
Phụ đề hiện lên –
“Vai chính MV: Cực Quang
Chủng loại: Long tượng thiên la
Tên ca khúc: “Trăm năm diệt thế” chương thứ nhất – “Thiên phạt”, chế tác Phương Triệu
Ekip sản xuất: nhóm dự án Cực Quang, Phương Triệu, Tổ Văn, Tống Miểu, Bàng Phổ Tụng, Tăng Hoàng, Vạn Duyệt, Kỷ Bạc Luân, Bech…
Công ty phát hành: Ngân Dực Media.”
Âm thanh hình ảnh cùng lúc kết thúc.
Người trong phòng đều như ngừng thở hồi lâu, sau đó bất giác hít thật sâu hòng xoa dịu cảm xúc bàng hoàng chưa tan hết.
“Đây là… đây là…” Sở Quang không đủ can đảm nói ra hai chữ phía sau. Hắn nghi ngờ phán đoán của chính mình. Sự bất bình trước đó giờ đã tan biến vô tung.
Hắn không bằng.
…
Bộ phận viết lời.
Yarlyn cũng dẫn các nhân viên dưới quyền tới phòng chiếu.
Hắn nhắm nghiền mắt, hít thật sâu, dường đang hưởng thụ dư âm chưa tan hết.
“Ngửi thấy chưa?” Yarlyn nhẹ giọng hỏi mấy tác giả bên cạnh.
“Gì cơ?” Chưa ai hoàn toàn tỉnh táo.
“Mùi của sử thi.”
Ở thế kỉ mới có một loại âm nhạc. Nó khác với âm nhạc thịnh hành, khác những giai điệu kinh điển được vô số người ngân nga, có lẽ người thích nó không nhiều, nhưng không ai có thể phủ nhận địa vị của nó!
Nó là sinh ly tử biệt, tuyệt cảnh cầu sinh, là trời sao mênh mang, vũ trụ bát ngát, là giấc mơ, là hi vọng không điểm cuối, là sự sống lộng lẫy, là kì tích sinh ra trong tuyệt vọng, là sự rung động thuần tuý từ sâu thẳm linh hồn!
Người đời gọi nó là sử thi!
Sử thi!
Đây là hai chữ Yarlyn đã luôn kìm lại từ khoảnh khắc nghe bản phối mẫu, cũng là hai chữ Sở Quang không dám kết luận.
Khi nghe bản phối mẫu, Yarlyn không dám chắc đến cùng thành phẩm của ca khúc này sẽ như thế nào, không dám kết luận vọng ngôn. Nhạc kết cấu giao hưởng không dễ kiểm soát, không đủ kinh nghiệm và cảm ngộ và cả khả năng thao túng toàn cục thì khó cho ra một kết quả thoả mãn. Dẫu cho Yarlyn tự thân lên trận, hắn cũng không tự tin có thể thực hiện hoàn hảo tới vậy.
Đây chính là lý do khi lần đầu nghe bản phối mẫu, Yarlyn hoài nghi năng lực của Phương Triệu. Vì thoạt nhìn Phương Triệu còn quá trẻ, không hề giống người có thể sáng tác ca khúc như thế, thao túng ca khúc như thế.
Sau khi ca khúc hoàn thành, Yarlyn mới phát hiện khả năng kiểm soát của Phương Triệu ở những tiểu tiết có thể nói là hoàn hảo. Phương Triệu đã kết hợp nhạc giao hưởng và nhạc điện tử của thế kỉ mới một cách hoàn hảo, đổ vô số công sức vào bố cục và trình tự lớp nhạc. Thứ âm nhạc cuộn trào như nước lũ mà lại sắc mảnh như lưỡi lam ấy, nó phô bày thế giới trong MV rõ từng ngóc ngách!
Đã quen nghe thứ nhạc trữ tình trong sáng, đã quen xem những tình cảm bộc phát của điệu vũ khúc, đã quen nghe những dòng nhạc thịnh hành, đây mới là lần đầu Tống Chính và Sở Quang trải nghiệm phong cách tự sự khoáng đạt theo lối sử thi.
Trong tiếng nhạc hào hùng này, mỗi một người nghe như được đưa về thời đại loạn lạc ấy, băng qua từng lớp bụi dày màu máu đỏ, chứng kiến sự thay đổi của một chủng tộc đương thời, theo bước chân chúng tiến tới, tiến tới…
Đó là tiếng gào thét tới từ các sinh mệnh thời diệt thế.
Sự rung động từ âm thanh khắc sâu vào cốt tuỷ.
Lúc này, trong cảm nhận của Yarlyn, đây chính là sử thi!
Trong sự phối hợp hài hoà của âm và tiếng, với sức xuyên thấu và truyền cảm to lớn này, không thể khác được!
“Có phải hay không, có lẽ đến chiều là biết kết quả.”
Song Yarlyn vẫn đánh giá thấp tốc độ phản ứng của người trong ngành.
Không cần tới chiều, vỏn vẹn một tiếng sau khi “Thiên phạt” phát hành, 9 giờ sáng ngày 1 tháng 10.
Toà soạn quyền lực nhất trong giới được cả Diên Châu công nhận, do Hiệp hội Âm nhạc Diên Châu thành lập – “Tiếng nói Diên Châu” – đăng bài đánh giá:
“Cực Quang, tính từ đầu thế kỉ mới, là thần tượng ảo đầu tiên ra mắt với “Sử thi”…”
Chương 27
Gạch vàng trải đường
Ra mắt với sử thi!
Sự thật đã định!
Đánh giá quyền uy nhất trong giới, không ai dám chất vấn!
Đồng thời nhận định “sử thi” này cũng báo trước rằng trong ảnh hưởng của nó, bảng tân binh quý này đã không còn khó đoán.
Không, có lẽ không chỉ bảng tân binh, mà cả giới âm nhạc Diên Châu cũng phải chao đảo. Gọi đây là một con sóng thần cũng không ngoa! Nó phá vỡ kế hoạch của quá nhiều người.
Vì sao Yarlyn và Sở Quang không dám vọng động đưa ra kết luận “sử thi”, bỏ qua yếu tố chất lượng ca khúc, thì là vì trước giờ chưa từng có tiền lệ tương tự.
Ca khúc được xếp vào hàng “sử thi” thực chất không phải không có. Ba công ty lớn Ngân Dực Media, Văn hoá Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa đều có phòng làm việc nội bộ cao cấp. “Thiên mã hành không” của Ngân Dực, “Sóng vàng” của Nghê Quang và “Không gian bốn chiều” của Đồng Sơn Thực Hoa đều là những phòng làm việc có thể sáng tác ca khúc “sử thi”.
Không chỉ Diên Châu, các phòng làm việc cùng cấp bậc ở các châu khác trên toàn cầu cũng có thể. Âm nhạc họ phát hành đa số đều dưới dạng thức âm nhạc bản quyền, đi con đường khác với các dòng nhạc thịnh hành, đối tượng mục tiêu hướng đến chưa bao giờ là người tiêu dùng phổ thông.
Âm nhạc từ các phòng làm việc này chỉ được dùng trong các chế tác quy mô tầm cỡ với lợi nhuận lên đến hàng trăm triệu. Ví dụ các bộ phim điện ảnh, các chương trình truyền hình và quảng cáo lớn, các trò chơi online hay các ngôi sao hàng thiên vương đích thực! Tất cả đều là những đối tượng danh tiếng và quyền lực!
Hơn nữa mỗi lần sản xuất đều giữ bí mật tuyệt đối, không tiết lộ chút tăm hơi, khiến địa vị của những phòng làm việc này trở nên cực kì đặc biệt, dù đối phương là hàng trưởng bộ phận như Julian cũng không hề nể mặt. Julian nói bình thường muốn nghe một ca khúc hoàn chỉnh cũng không được, đây không phải lời nói vô căn cứ.
Nếu các công ty hay tổ chức bên ngoài muốn mượn dùng âm nhạc do các phòng làm việc này sáng tác đều cần trả một khoản phí cắt cổ, không phải ai cũng trả nổi, thấp nhất là 4 chữ số, hơn nữa không phải mua hẳn mà chỉ được quyền sử dụng trong một kì hạn, có thể vài ngày, có thể vài ngày, ngắn dài không đồng nhất.
Còn muốn mua vĩnh viễn, giá sẽ cao hơn nữa. Nghe đồn một ca khúc của phòng làm việc “Thiên mã hành không” thuộc Ngân Dực năm ngoái đã bán cho một công ty game với giá 7 chữ số, cụ thể bao nhiêu không ai biết, chất lượng thế nào cũng không ai từng nghe, nhưng lời đồn chính là như vậy. Mà đó còn không phải ca khúc vào hàng “sử thi”, nếu là một bài “sử thi”, giá còn cao hơn nữa.
Cũng chính vì vậy nên khi biết Ngân Dực cho ra mắt một thần tượng ảo kèm ca khúc “sử thi”, không biết bao nhiêu người kinh ngạc rớt cả cằm!
“Đúng là điên!”
Đây là đánh giá của nhóm dự án Phyllis thuộc Nghê Quang với hành vi của Ngân Dực.
Ngân Dực điên rồi hả?
Một ca khúc “sử thi” lại chỉ dùng trải đường cho một thần tượng ảo không biết tương lai thế nào?! Đó mà là một ca khúc ư?! Không, là gạch vàng!
Nếu phòng làm việc “Sóng vàng” của Nghê Quang họ phát hành ca khúc như thế, chắc chắn họ sẽ không nỡ dùng cho một thần tượng ảo mới ra mắt.
Hành vi của Ngân Dực đúng là mất trí! Lãng phí! Giàu không tính người! Giống như cầm thanh đao diệt rồng đi băm tỏi vậy, Ngân Dực không tiếc, người ngoài nhìn lại tim gan run rẩy.
Giới sáng tác cũng kinh hãi trước hành vi “thổ hào” của Ngân Dực. Lại còn im hơi lặng tiếng, lén lén lút lút chế tác thần tượng ảo, ra là như thế! Họ cứ tưởng “Thiên mã hành không” của Ngân Dực đang tập trung sản xuất âm nhạc cho bộ phim tết đầu tư lớn công chiếu cuối năm nay chứ, thật không ngờ nổi!
Ở trong giới, tình hình như vậy không thể không ai liên lạc hỏi chuyện. Vì vậy từ khi “Thiên phạt” ra mắt, không ngừng có người liên hệ người của phòng làm việc “Thiên mã hành không”, tiếc là không hỏi được gì.
“Mà thôi, các anh không nói tôi cũng có thể hiểu. Không cần giải thích, tôi hiểu. Các anh cũng có điều khổ tâm.” Không hỏi được nguyên nhân, người nọ bắt đầu tự suy diễn.
Song người của phòng làm việc “Thiên mã hành không” cũng thộn cả mặt.
Gượm đã, các người hiểu cái gì?! Nói thử xem rốt cuộc các người hiểu cái gì?!
Nỗi khổ tâm gì ở đây? Sao bọn tôi không biết? Cả ca khúc kia nữa, đến cùng là ai viết hả? Ngân Dực có nhân tài như thế từ lúc nào, sao Thiên mã họ không biết?!
Sau khi lại ngắt một cuộc điện thoại, tổng phụ trách phòng làm việc “Thiên mã hành không” giơ đôi tay run rẩy ôm ngực.
Xót quá đi mất!
Sử thi đó!
Lại chỉ để trải đường cho một thần tượng ảo!
Lãng phí như vậy, ông phải xem xem rốt cuộc là tên nào dám vỗ bàn quyết định!
Uống thuốc trợ lý đưa cho xong rồi, tổng phụ trách phòng làm việc “Thiên mã hành không” không tâm trạng nghỉ ngơi, lập tức đứng dậy lấy một thiết bị liên lạc chuyên dụng.
Phải mách chuyện này với sếp tổng lớn nhất Ngân Dực!
Trong lúc giới âm nhạc bàn tán xôn xao, ngoại giới cũng đang thảo luận sôi nổi.
Một ca khúc được toà soạn báo quyền lực đánh giá là đủ tầm dùng trong tác phẩm điện ảnh quy mô lớn lại chỉ để làm MV ra mắt cho một thần tượng ảo, quả thực là gạch vàng trải đường!
“Tôi nghe thấy cái gì?! Tiền! Cực nhiều tiền!”
“Không, cái anh nghe là tiếng gạch vàng rơi!”
Gạch vàng đó!
Gạch vàng một tệ là mua được đó!
Kể cả những người chưa từng hứng thú với thể loại nhạc sử thi cũng không kiềm nổi ham muốn tải xuống. Tải ở đây chỉ là tải ca khúc, còn MV hiện tại không được tải, chỉ được đánh dấu lưu.
Mà mỗi người sau khi xem hết MV đều sẽ có một suy nghĩ.
“Tại sao có cảm giác chưa hết chờ tập sau?”
“Đằng ấy không sai! Đúng là chưa kết thúc! Không thấy ba chữ “chương thứ nhất” cuối MV hả?!”
“Cuối năm rồi, iêm nghĩ Ngân Dực sắp chơi lớn.”
“Tôi cũng thấy Ngân Dực sắp chơi lớn!”
“Đợt trước hai thần tượng ảo của Nghê Quang với Đồng Sơn Thực Hoa làm mưa làm gió, Ngân Dực chỉ luôn im lặng, hoá ra là thủ sẵn đại chiêu!”
“Đại chiêu đầu tiên đã ra, đại chiêu thứ hai cũng sắp rồi đúng không?”
“Chỉ một mình tôi chú ý tới cái tên “Phương Triệu” thôi hả?”
…
Bất kể thế nào, sự kiện “Thiên phạt” được toà soạn quyền uy trong giới xếp vào hàng “sử thi” đã dấy lên vô số gợn sóng. Từ trên xuống dưới Ngân Dực đều vô cùng bất ngờ, trừ Đỗ Ngang, Julian và Yarlyn.
Sau khi đọc đánh giá, ba người Đỗ Ngang lập tức tới thẳng tầng 50. Vì hôm nay là ngày Cực Quang ra mắt, thành viên của nhóm dự án đều có mặt đông đủ, khi ba người tới, nhóm dự án đang vui vẻ ăn mừng.
Bọn Tổ Văn, Tăng Hoàng không hứng thứ với âm nhạc, tuy vậy vẫn biết đánh giá này có trợ giúp cực lớn với sự ra mắt của Cực Quang.
Ba người Đỗ Ngang đi vào, lập tức khoá kín cánh cửa từ thang máy vào nội bộ tầng, không cho những người tò mò tới quấy nhiễu.
Đỗ Ngang chưa hết kích động, mở miệng nhưng bỗng phát hiện quên hết những lời định nói.
Yarlyn và Julian thấy hắn mấp máy môi mãi không thốt nổi một tiếng, bèn đẩy hắn ra một góc.
“Phương Triệu, đó đúng là ca khúc chính cậu sáng tác?” Julian hỏi. Mặc dù đã hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng hôm nay khi đọc đánh giá từ toà soạn, Julian vẫn không nén nổi hoài nghi.
“Là tôi sáng tác.” Phương Triệu gật đầu.
“Nếu tôi không đoán sai, hẳn cậu còn viết mấy chương nhạc sau?” Yarlyn hỏi dồn.
“Đúng vậy.” Phương Triệu không giấu việc này, “Còn ba chương nữa.”
Ba người Yarlyn đồng loạt hít một hơi thật mạnh.
Ba chương nhạc!
“Đã chế tác chưa? Đưa bọn tôi xem trước.” Đỗ Ngang sốt ruột.
“Chưa bắt đầu chế tác.” Phương Triệu nói.
“Tại sao?” Đỗ Ngang lên giọng.
Phương Triệu thì như rất bất ngờ vì hắn hỏi câu ngu ngốc như vậy.
“Hết kinh phí chứ sao.”
28.
Rất nhiều các thiết bị cao cấp đều có tuổi thọ sử dụng, riêng tiền thuê đã đi quá nửa kinh phí năm triệu bên trên phát xuống, chưa tính các chi phí hao mòn khác. Hơn nữa nhân viên nhóm dự án cũng cần được trả lương.
Vẫn câu nói cũ, nghệ thuật gia cũng cần ăn cơm. Phương Triệu sẽ không bạc đãi người của mình. Kinh phí đã dùng hết, vậy thì nghỉ làm, đợi có thêm vốn đầu tư hẵng tiếp tục. Tất nhiên, quan trọng là sự thành công của chương đầu tiên giúp Phương Triệu dám chắc Ngân Dực sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Ặc – đây đúng là vấn đề rất triết lý.” Lúc này ba người Đỗ Ngang mới sực nhớ vốn đầu tư ban đầu của dự án này chỉ có năm triệu tệ, đấy đã là mức Đỗ Ngang xin xỏ mãi mới được, chứ nếu theo kinh phí phát xuống lúc đầu thì còn ít ỏi hơn.
Cũng phải, xét trên tình hình hiện tại, năm triệu quả thật quá ít. Nhóm Phương Triệu có thể cho ra mắt Cực Quang đã là không dễ dàng.
“Cậu yên tâm, vấn đề kinh phí tôi sẽ báo lại với bên trên, chắc chắn không ít như lần trước. Ngoài ra tiền thưởng của cậu hẳn cũng được kha khá.” Đỗ Ngang nói.
Kẻ ngốc cũng biết lần này thần tượng ảo của Ngân Dực có khả năng trỗi dậy, lý nào công ty không ra sức ủng hộ? Chưa nói còn có khả năng có thêm một bài “sử thi”!
Tên nhóc này sắp khá rồi, ngoài ra còn có thể được chọn vào phòng làm việc “Thiên mã hành không”, nơi Yarlyn cố gắng nhưng tới giờ vẫn chưa với tới.
Bị một vấn đề thực tế như thế dội cho gáo nước lạnh, Đỗ Ngang đã bình tĩnh hơn, “Nhắc chuyện này…”
Đỗ Ngang đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt thoáng ngừng ở chỗ mấy người Tổ Văn, “Thời gian tới các cậu nhớ giữ miệng, đừng nói linh tinh.”
Tổ Văn nhịn cười, “Đã rõ!”
Lúc này ngoại giới đều cho rằng Cực Quang ra mắt bằng “sử thi” là đại chiêu Ngân Dực chuẩn bị từ đầu năm. Cả trong đoạn phỏng vấn vừa chiếu trên mạng ban nãy, phản ứng của đại diện phát ngôn phía Ngân Dực cũng chỉ là bình tĩnh mỉm cười không nói, thái độ rất bí ẩn. Nhưng thành viên nhóm dự án họ đều có thể đoán được sau lưng đại diện đó đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trừ mỉm cười im lặng tạo cảm giác bí ẩn, hắn biết trả lời thế nào? Nói không biết? Thế có khác nào tự tát vào mặt mình?
Nếu thế thật, Ngân Dực sẽ thành trò cười lớn nhất trong giới năm nay, thậm chí còn được ghi vào lịch sử của ngành.
Ngân Dực không thể chịu mối nhục này.
Sau khi ba người Đỗ Ngang rời đi, Phương Triệu nhận được tin cảm ơn của Bech và Kỷ Bạc Luân. Phương Triệu ghi tên họ vào danh sách nhân viên nhóm dự án đã giúp họ được chú ý nhiều hơn. Đối với những ca sĩ, diễn viên như họ, đây là cơ hội rất tốt để gia tăng danh tiếng.
Chính Bech cũng không nghĩ mình chỉ tranh thủ lúc rảnh tới tầng 50 giúp việc, bê thiết bị 3 hôm mà Phương Triệu vẫn ghi tên hắn vào danh sách nhóm dự án. Tuy rằng xét thứ tự chỉ nằm ở cuối cùng, nhưng vậy đã đủ khiến hắn kích động. Ban nãy quản lý thông báo số lần tìm kiếm tên hắn trên mạng tăng cao, bất kể thế nào, đây là một cơ hội tốt. Hắn đã có thêm một ưu thế so với các tân binh khác.
Vui quá! Vui chết mất!
“À há, há há há há, hế hế hế!”
Trong kí túc của tân binh, Bech như người động kinh, kích động chạy loanh quanh khắp phòng.
Ba người bạn cùng phòng trông mà mắt đỏ lòm. Biết nói sao đây? Thứ tên vận may này thật sự khó nắm bắt.
Phương Triệu đọc lời chúc và cảm ơn của Bech và Kỷ Bạc Luân, đoạn mở bình luận trên mạng, đọc lướt xem phản ứng của người ngoài giới. Sau đó hắn tìm kiếm đánh giá của những tờ báo lớn, vì đây chính là những người định hướng dư luận.
Một trong những tờ báo lớn, “Lửa lan đồng cỏ” cứ như quên sạch mấy chữ “derby Diên Châu” đã nói mấy hôm trước, một loạt bài đăng chỉ để phỏng đoán ẩn ý của Ngân Dực sau hành động này và dự đoán bước hành động của Ngân Dực tiếp theo. Phía toà soạn quả quyết Ngân Dực đã có chuẩn bị thời gian dài cho dự án này, các tin đồn trước đó chỉ nhằm tung hoả mù.
Để chứng minh suy đoán này với công chúng, “Lửa lan đồng cỏ” đã mời giáo sư chuyên gia lên chương trình cho đánh giá, lời chuyên gia chắc không đến nỗi lừa gạt đúng không?
Trên chương trình trực tiếp, “Lửa lan đồng cỏ” mời hai khách quý, một là giáo sư Bradley của Học viện Lịch sử thuộc Đại học Diên Châu, chuyên nghiên cứu về thời diệt thế. Người còn lại thì là nghiên cứu viên cao cấp Wanda thuộc Viện khoa học Diên Châu, chuyên nghiên cứu các sinh vật biến dị thời diệt thế.
Cả hai đều là người có tên tuổi trong lĩnh vực mình nghiên cứu, theo nghĩa tốt. Lời họ nói chính là quyền uy. Ở mảng nghiên cứu, không ai hoài nghi độ chân thực trong những lời họ nói.
Trên chương trình, Bradley phân tích MV dưới góc độ chuyên môn từ quá trình tai hoạ giáng xuống đến thứ tự diễn ra các hiện tượng thiên thạch rơi, động đất v.v., vị trí và quy mô phát sinh các vụ việc, cho ra kết luận: Những điều trong MV hoàn toàn ăn khớp với lịch sử, mặc dù thần tượng ảo trung tâm không tồn tại trong lịch sử, nhưng xét bối cảnh thì không thể tìm ra sai sót nào, độ bám sát lịch sử còn cao hơn một số phim điện ảnh về thời diệt thế.
Giáo sư Wanda của Viện khoa học Diên Châu cũng có ý kiến tương tự. Cùng phân tích từ góc độ chuyên môn mỗi một sinh vật biến dị xuất hiện trong MV, kết luận của ông là: Không một chỗ sai sự thật! Loài thú biến dị ở thời diệt thế nhiều vô kể, nhưng trong MV, kể cả những tiểu tiết cực dễ nhầm lẫn cũng được chú ý tới, chính xác tới mức ông muốn tìm gặp vị cố vấn của MV để trò chuyện tâm đắc.
Trong chương trình, hai MC trưng vẻ mặt “xem tụi tôi đào ra nhiều bí mật chưa kìa”, tổng kết: “Vì vậy, chúng tôi phỏng đoán đứng sau dự án này của Ngân Dực phải có một ban cố vấn cực giỏi chuyên môn, hơn nữa đều là người có tên tuổi trong ngành, chỉ là do đã kí thoả thuận bảo mật nên lúc này chưa xuất hiện mà thôi. Từ đó thấy, Ngân Dực đã đổ vào dự án vô số nguồn lực, đoan chắc đã có chuẩn bị thời gian dài.”
Ngân Dực, tầng 50, bọn Tổ Văn xem tới đây đều nhìn về phía Phương Triệu.
Ban cố vấn cực giỏi chuyên môn?
À há.
Người bên ngoài đều đang chờ động thái tiếp theo của Ngân Dực, thực tế trong nội bộ Ngân Dực cũng rất nhiều người đang chờ. Họ đang chờ phản ứng của các sếp lớn. Đây không phải sự kiện ra mắt tân binh thông thường. Sự việc này thu hút quá nhiều ánh mắt chú ý, họ không dám vọng động, không thấy đại diện phát ngôn cũng chỉ “mỉm cười im lặng” đó sao?
Trong văn phòng Đỗ Ngang, sau khi bàn bạc xong xuôi với Yarlyn và Julian, Đỗ Ngang dự định đi tìm cấp trên xin ngân sách. Đến thời điểm hiện tại bên trên vẫn chưa có một chút động thái, hắn định qua hành động này thăm dò một hai. Nhưng chưa kịp đòi tiền, một tin nhắn của cấp trên trực tiếp đã khiến Đỗ Ngang hoảng hồn suýt đánh rơi cốc nước đang cầm, mặt bỗng chốc tái mét.
“Sao đó lão Đỗ?” Yarlyn và Julian thấy Đỗ Ngang sợ hãi như chuột thấy mèo, vội hỏi.
“Giám đốc Thi bảo chúng ta gọi Phương Triệu, lên tầng họp.” Đỗ Ngang giữ chặt cái cốc, trả lời.
“Ba người chúng ta cùng đi?” Julian chỉ tay vào mình.
“Phải. Giám đốc Thi nói, ba chúng ta, với Phương Triệu, là bốn người, không được thiếu một.”
“Lên tầng nào họp?” Yarlyn hỏi. Họp ở tầng nào cho biết người triệu tập và chủ trì cuộc họp giữ chức vị ra sao. Ở Ngân Dực, thông thường tầng họp càng cao thì tương ứng chức vị của người chủ trì cuộc họp cũng càng cao. Lần này bên trên gọi họ lên họp chắc là về việc liên quan tới ca khúc “sử thi” và thần tượng ảo vừa ra mắt, biết họp ở tầng nào sẽ tiện cho họ vận dụng quan hệ tìm hiểu mục đích của người mở họp.
Đỗ Ngang nuốt nước bọt, giơ tay chỉ lên phía trên, giọng run rẩy, “Tầng trên cùng.”
Phòng họp ở tầng trên cùng, người chủ trì cuộc họp trước giờ chỉ có một – sếp tổng lớn nhất công ty.
29.
Thảo nào tới giờ chưa thấy các sếp có động thái gì, hoá ra là đang đợi sếp tổng.
“Chủ… chủ tịch Đoàn?” Giọng Yarlyn run bần bật, “Không phải sếp Đoàn đang ở Hoàng Châu sao?”
“Sao anh biết chuyện này?!” Lúc này Đỗ Ngang cũng không biết nên làm thế nào. Họ đoán được lần này công ty sẽ không xử lý qua loa, nhưng hướng phát triển của sự việc có phần vượt quá tưởng tượng của họ.
“Chắc chắn là người của Thiên mã mách lẻo!” Yarlyn phỏng đoán.
“Bất kể có phải thế không, giờ phải mau chóng chuẩn bị đã. Tôi gọi Phương Triệu, chúng ta cùng đi lên.”
Tầng 50, Phương Triệu đang theo dõi hướng phát triển trên mạng. Khi nhận thông báo từ Đỗ Ngang, hắn hơi kinh ngạc, cũng không ngờ việc lần này có thể kéo cả sếp tổng công ty tới.
Đứng dậy vuốt phẳng bộ quần áo có mấy nếp nhăn, Phương Triệu dặn mọi người: “Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi lên tầng họp.”
“Lên tầng nào họp?” Tổ Văn hỏi.
“Tầng trên cùng.”
“Tầng trên cùng?!” Tổ Văn giật mình đứng bật dậy, “Người anh em, cho cậu một lời khuyên, gặp sếp lớn nhất định phải nhớ sáu chữ: không ba hoa, nói sự thật.”
Sếp tổng của Ngân Dực hiện tại tên Đoàn Thiên Cát, cháu gái của Đoàn Dực Chi, minh tinh hàng thiên vương đã sáng lập nên Ngân Dực, năm nay hơn 70 tuổi. Nghe nói khi Đoàn Dực Chi còn sống, Đoàn Thiên Cát nhỏ tuổi đã theo Đoàn Dực Chi thường xuyên xuất hiện trên màn hình. Về sau Đoàn Dực Chi qua đời, Đoàn Thiên Cát tiếp quản Ngân Dực.
Phương Triệu nhớ lại những tài liệu tra được. Rốt cuộc thông tin trên mạng có hạn, còn có dấu vết bị chỉnh sửa, nên Đoàn Thiên Cát thực sự trông như thế nào, Phương Triệu chưa từng gặp, không thể biết được, chỉ loáng thoáng đoán được đôi điều từ phản ứng của Tổ Văn và hội Đỗ Ngang. Có vẻ vị sếp tổng này không được “điềm tính” lắm, không phải kiểu lúc nào cũng vui vẻ tươi cười.
Thang máy nhân viên bình thường không thể lên tầng trên cùng. Phương Triệu theo hội Đỗ Ngang vào một thang máy khác, càng đi lên, Phương Triệu càng nhận rõ sự căng thẳng của hội Đỗ Ngang.
Mới đầu Đỗ Ngang còn có thể dặn dò Phương Triệu vài câu, đến lúc sau thì im thin thít, toàn thân như hoá đá cứng đơ, không khí xung quanh cũng chuyển động chậm hẳn.
Cửa thang máy mở ra, phía trước là một lối đi bề ngang rộng chừng 5 mét, vách tường hai bên lấp lánh ánh sáng kim loại lạnh lẽo, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào cũng không thể xua tan hơi lạnh vô hình này.
Sau khi xác minh thân phận, một thanh niên mặt vô cảm giơ tay chỉ về trước, ý là họ có thể qua. Phương Triệu nhận thấy ánh mắt quan sát của người này dừng trên người mình nhiều hơn mấy giây.
Khi vào phòng họp, những tiếng bàn tán nho nhỏ bên trong đồng loạt dừng bặt, hơn hai mươi cặp mắt lia tới. Những người đang ngồi trong phòng ai ai cũng ở cấp giám đốc trở lên, còn những quản lý nhỏ như Đỗ Ngang thì ngày thường không có tư cách lên đây họp.
Những ánh nhìn săm soi dò đoán tựa bàn tay vô hình đè nặng. Ba người Đỗ Ngang nhếch mép cười méo xệch, đôi tai dường nghe rõ từng nhịp tim của mình đập như trống.
Nhận thấy ám chỉ của cấp trên trực tiếp, Đỗ Ngang đi tới bốn vị trí cuối bàn. Chức vị của họ thấp nhất, chỉ có thể ngồi ở dưới cùng.
Bàn họp có hình chữ V ngược, đỉnh chữ V là ghế của sếp tổng, nhưng lúc này đang để trống. Trừ chỗ đó, một vị trí bên cạnh sếp tổng cũng đang trống, không biết là để cho ai.
Phương Triệu không căng thẳng lắm. Hắn chỉ đang quan sát căn phòng này đồng thời phỏng đoán thái độ của sếp tổng. Nếu sếp tổng không hài lòng về họ, hắn sẽ không hạ mình luồn cúi, quá lắm thì bỏ của chạy lấy người, tiện thể đào thành viên của nhóm dự án mang theo. Tin chắc lúc này rất nhiều công ty vui vẻ đón nhận họ.
Ngồi xuống chưa tới một phút, các quản lý cấp cao tò mò chưa kịp tới hỏi chuyện thì cửa phòng họp lại bật mở. Phòng họp vừa sôi nổi hơn một chút do bốn người Phương Triệu đi vào giờ trở nên tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả từng tiếng hít thở. Đây không phải khoảng lặng ngắn do tò mò như khi bọn Phương Triệu đi vào, mà là sự tĩnh lặng đầy nghiêm túc và trang trọng.
Phương Triệu nhìn thấy một người phụ nữ mặt nghiêm khắc đi vào. Hẳn do tuổi thọ loài người ở thế kỉ mới tăng lên nên tuy Đoàn Thiên Cát đã ngoài 70, gần 80 tuổi nhưng trông chỉ như tầm 40 trước mạt thế, ngoài mấy nếp nhăn ở khoé mắt thì vẫn trẻ trung tươi tỉnh, mang phong thái đặc trưng của người có chức vị cao.
Sau lưng Đoàn Thiên Cát có bốn người đi theo, hai thư kí hai trợ lý, tất cả đều mang gương mặt không biểu cảm, song so ra vẫn ôn hoà hơn Đoàn Thiên Cát một chút, không nghiêm túc bằng.
Đi cùng Đoàn Thiên Cát còn có một ông lão. Sau khi Đoàn Thiên Cát ngồi xuống vị trí đầu bàn, ông lão đó liền ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
Phương Triệu đảo mắt nhìn. Trước ngực áo ông lão có một lô gô hình con ngựa cánh dài, cho thấy ông ta là người của phòng làm việc Thiên mã hành không.
“Ai là Phương Triệu?” Không bất cứ lời dạo đầu, Đoàn Thiên Cát vừa ngồi xuống đã hỏi thẳng.
Đỗ Ngang cúi gằm đầu, bàn tay dưới bàn vỗ nhẹ Phương Triệu ra hiệu hắn đứng dậy nói chuyện, một tay khác kín đáo lau đi mồ hôi lạnh túa ra thái dương, trong bụng thầm thở phào. Hỏi Phương Triệu đầu tiên, vậy có phải cũng không quá tức giận trước hành vi tự quyết định của họ?
“Là tôi.” Phương Triệu đứng dậy.
Kít –
Vị trí hiện tại của Phương Triệu đã tách khỏi bàn họp hình chữ V ban đầu, dịch lên khoảng trống giữa bàn, gần hơn với ghế chính giữa.
Trong quá trình này, Đoàn Thiên Cát luôn quan sát phản ứng của Phương Triệu. Nếu là tân binh khác, lần đầu lên phòng họp ở tầng trên cùng, mọi diễn biến đều có thể khiến người đó trở nên căng thẳng và nhạy cảm. Phương Triệu thì khác. Không những không căng thẳng, hắn còn quan sát những biến động này với một chút tò mò. Những ánh mắt xung quanh không thể ảnh hưởng tới hắn mảy may.
Đây không phải tân binh bình thường, mà điềm tĩnh khác hẳn những người cùng độ tuổi.
““Thiên phạt” là sáng tác của cậu?” Khi hỏi, ánh mắt dò xét của Đoàn Thiên Cát không rời Phương Triệu một khắc.
“Phải. Là sáng tác của tôi.” Phương Triệu nói. Không né tránh ánh mắt dò đoán của Đoàn Thiên Cát.
Không phát giác dấu hiệu nói dối, vẻ nghiêm khắc trên mặt Đoàn Thiên Cát dịu bớt, “Trong kế hoạch của cậu, “Trăm năm diệt thế” còn mấy chương nữa?”
“Còn ba chương nữa.”
Xung quanh vang lên những tiếng hít mạnh, phản ứng giống hệt Đỗ Ngang khi nghe chuyện này. Ông lão thuộc phòng làm việc Thiên mã ngồi cạnh Đoàn Thiên Cát định nói gì, Đoàn Thiên Cát giơ tay, ông ta đành im lặng, nhưng ánh mắt không giấu sự bức thiết.
“Đã chế tác xong chưa?” Đoàn Thiên Cát hỏi.
“Chưa. Do hết kinh phí.”
Lại một loạt tiếng hít khí vang lên.
Đầu ba người Đỗ Ngang càng cúi thấp hơn.
Ngang nhiên đòi tiền trước mặt sếp tổng, nhóc con gan dạ lắm!
Đoàn Thiên Cát im lặng một thoáng, ý cười hiếm hoi vụt lướt qua đôi mắt.
“Năm mươi triệu, cho việc chế tác MV và chương nhạc thứ hai, tôi muốn thấy thành phẩm trước tháng 11.”
“Được.”
Nghĩ tới điều gì, Đoàn Thiên Cát lại hỏi: “Khi chế tác MV, mẫu mắt lấy của ai?”
“Của tôi.”
“Ban cố vấn?”
“Là tôi.”
Người xung quanh nhìn Phương Triệu như nhìn một con quái vật. Giám đốc phụ trách mảng phim điện ảnh truyền hình thì mắt đảo tròn, mí mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lần này thời gian Đoàn Thiên Cát im lặng lâu hơn, “Kể từ bây giờ, cậu sẽ là giám đốc khối dự án ảo, chế tác chính nhóm dự án Cực Quang, toàn quyền quyết định các vấn đề điều động nhân sự. Về khen thưởng cho nhóm dự án Cực Quang, sau cuộc họp Chúc Trân sẽ liên hệ với cậu.”
Một trợ lý sau lưng Đoàn Thiên Cát bước lên, mỉm cười với Phương Triệu.
“Công ty có chế độ ưu đãi cho nhân tài.” Như là để xoa dịu cảm xúc của Phương Triệu, thấy hắn thực sự nghiêm túc suy nghĩ, Đoàn Thiên Cát bèn hỏi, “Còn có vấn đề?”
“Còn một vấn đề.”
“Nói.”
“Có thể mang chó đi làm không?”
“…”
30
Đỗ Ngang càng cúi đầu thấp hơn. Không khí xung quanh như đột ngột đông cứng. Phòng họp yên tĩnh tuyệt đối có thể nghe cả tiếng kim rơi. Áp lực vô hình lại một lần khiến hội Đỗ Ngang thậm chí hít thở cũng phải thật khẽ khàng.
Đi làm có được mang chó không?
Đây là câu hỏi lần đầu tiên họ nghe có người hỏi ra ở phòng họp tầng trên cùng công ty, ngay trước mặt sếp tổng.
Ranh con, muốn lên trời đấy phỏng?
Còn mang chó? Muốn chó mang cả cậu đi hay gì?!
Có cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ không nên đòi thêm chút lợi ích cho mình hay sao? Trong đầu nghĩ quái gì vậy?!
Quả nhiên vẫn còn quá trẻ, hay là người làm nghệ thuật thì suy nghĩ khác với người thường? Không hổ là bộ não có thể sáng tác ra sử thi.
Sau khoảng lặng dài gần nửa phút, Đoàn Thiên Cát cất giọng từ tốn: “Được. Tôi nói rồi, công ty có chế độ ưu đãi cho nhân tài.”
Tất nhiên ưu đãi này không có nghĩa được dắt chó đi khắp mọi ngóc ngách ngang dọc công ty, mà chỉ giới hạn trong phạm vi tầng 50. Cả khối dự án ảo giờ đều là địa bàn của Phương Triệu, muốn làm gì Phương Triệu tự quyết, cái Đoàn Thiên Cát cần là kết quả. Miễn có thể cho Đoàn Thiên Cát một kết quả hài lòng, đừng nói mang chó, Phương Triệu muốn mang cả sở thú đi làm cô cũng không nói gì.
“Việc bên khối dự án ảo cứ tạm như thế. Trước tháng 11, tôi muốn thấy chương nhạc thứ 2 phát hành. Được rồi, bốn người các cậu có thể đi rồi.” Đoàn Thiên Cát nói.
Đỗ Ngang ngẩng đầu nhìn vị sếp trực tiếp của mình. Nhận được ánh mắt của giám đốc Thi, Đỗ Ngang mới dám chắc ý Đoàn Thiên Cát là chỉ bốn người bọn họ, có nghĩa bốn người họ đã xong phần mở màn, có thể lui trước, những việc còn lại không phải thứ họ được nghe.
Kéo Phương Triệu lúc này đã ngồi về chỗ ban đầu đứng dậy, bốn người Đỗ Ngang rời khỏi phòng họp. Còn việc sau khi rời đi tình hình bên trong diễn biến thế nào thì không liên quan tới họ nữa.
Đến tận khi vào thang máy, ba người Đỗ Ngang mới thở phào một hơi như vừa chết đi sống lại. Yarlyn vỗ ngực bồm bộp, “Sợ chết tôi mất thôi! Mà, Phương Triệu, cậu không sợ?”
“Tại sao phải sợ?” Phương Triệu hỏi ngược lại.
Julian nhìn Phương Triệu vẫn không có gì khác biệt với lúc tới, nghĩ tới câu hỏi to gan của hắn trong phòng họp ban nãy, lại ngó sang Yarlyn sợ tới mồ hôi đầm đìa chưa kịp lau, lắc đầu. Cùng là người làm nghệ thuật, chênh lệch sao mà lớn tới thế?
“Bất kể thế nào, Phương Triệu, mừng cậu lên chức.” Julian cười nói. Lúc trước họ có thể dùng thái độ của người chức vị cao hơn, nhưng từ khoảnh khắc rời khỏi phòng họp, địa vị của Phương Triệu đã không thấp hơn họ nữa, thậm chí nếu chỉ xét chức vụ thì còn cao hơn, chẳng qua bây giờ Phương Triệu chưa nắm quá nhiều thực quyền. Nhưng nếu chương nhạc thứ 2 của thành công…
“Phương Triệu!”
Đỗ Ngang giữ chặt cánh tay Phương Triệu, đôi mắt lấp lánh tia sáng kì dị, thái độ vừa kích động lại vừa khó tin, hoàn toàn không có vẻ lo lắng thấp thỏm như trước khi bước vào phòng họp.
“Phương Triệu! Chương nhạc thứ 2 nhất định phải thành công!”
Đỗ Ngang không hề ảo não vì chức vị bị giành mất. Từ ánh mắt của cấp trên, hắn biết chắc mình sẽ được đền bù không ít thứ, đồng thời khối dự án ảo cũng không phải nơi hắn muốn ở lại, vì vậy hắn không hề có cảm xúc tiêu cực, trong đầu lúc này chỉ nghĩ một việc duy nhất.
Thế kỉ mới, ngành công nghiệp giải trí không giới hạn trong một lĩnh vực cụ thể. Bất kể thần tượng người thật hay thần tượng ảo đều sẽ không chỉ giới hạn trong giới nhạc. Âm nhạc chỉ là một góc nhỏ của giới giải trí.
Một bước đệm để lấn sang các lĩnh vực khác.
Đơn cử hai thần tượng ảo của Văn hoá Nghê Quang và Đồng Sơn Thực Hoa năm nay, sau khi ca khúc phát hành có chút tiếng tăm, lập tức họ bắt đầu chuyển hướng sang phim ảnh. Những thần tượng người thật của Ngân Dực cũng đi theo lộ trình tương tự.
Chỉ là từ khi Ngân Dực thành lập, chưa có một thần tượng ảo nào được công ty ra sức ủng hộ như vậy. Nhưng hôm nay khi rời phòng họp, Đỗ Ngang lại ngửi được một điều gì khác thường.
Tại sao Đoàn Thiên Cát cho Phương Triệu nhiều ưu đãi như vậy? Hắn tin chắc dù là người của phòng làm việc Thiên mã hành không cũng chưa chắc có được đãi ngộ tương tự. Chắc chắc sau việc này còn che giấu gì đó, chỉ là trước khi chương nhạc thứ hai phát hành bên trên sẽ không có hành động rõ ràng.
“Bây giờ chỉ đợi chương nhạc thứ hai của cậu hoàn thành thôi.”
Chỉ khi chương nhạc thứ hai thành công, Đỗ Ngang mới dám chắc suy đoán của mình liệu có chính xác.
Phương Triệu không biết sau khi họ đi cuộc họp kéo dài thêm bao lâu, nhưng chỉ sau khi hắn về tầng 50 chưa tới một giờ đồng hồ, đại diện phát ngôn của Ngân Dực trả lời phỏng vấn đề cập đến dự án Cực Quang vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm hoàn hảo khiến người ta không đoán nổi. Tin tức công ty tiết lộ không nhiều, chỉ dặn mọi người cùng chờ chương nhạc thứ hai ra mắt, thời gian phát hành cụ thể thì không công bố, vẫn giữ thái độ bí ẩn. Nhưng Đỗ Ngang dám cược lần này đại diện phát ngôn làm màu rất tự tin.
Trợ lý Chúc Trân của Đoàn Thiên Cát đã gửi danh sách khen thưởng cho Phương Triệu. Thành viên chính thức tham gia dự án gồm Tăng Hoàng, Vạn Duyệt, Tống Miểu, Bàng Phổ Tụng mỗi người thưởng 100 nghìn, phụ trách kĩ thuật chính Tổ Văn 300 nghìn, Phương Triệu là chế tác thưởng 1 triệu. Đây mới là tiền thưởng, chưa tính tỉ lệ chia của ca khúc sẽ kết toán vào tháng sau.
Kinh phí cũng đã bơm xuống, có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào.
Sau khi trưng cầu ý kiến Tăng Hoàng, Vạn Duyệt và Bàng Phổ Tụng, Phương Triệu sửa hợp đồng của cả ba thành hợp đồng nhân viên chính thức.
Trở thành nhân viên chính thức, Bàng Phổ Tụng cảm giác lưng mình thẳng hơn hẳn, kí hợp đồng xong là lập tức gọi báo tin mừng cho mẹ, hớn hở nói sẽ mua quà tặng mẹ.
Tống Miểu lên kế hoạch đi mua chiếc váy đã xem lần trước.
Tăng Hoàng và Vạn Duyệt thì suy tính có nên mua đứt căn phòng đang ưng không.
“Tổ Văn, anh định mua gì?” Tăng Hoàng thấy Tổ Văn chỉ ngồi yên một chỗ không nói gì, hỏi.
“Tôi? Tôi mua xong rồi.” Tổ Văn mở màn hình vòng tay, chuyển một giao diện khoe với mọi người, mặt phơi phới, “Nâng cấp trang bị! Với game thủ, có tiền không nâng cấp trang bị thì cần tiền làm gì?”
Tăng Hoàng: “…” Anh thích là được.
“Lão đại, cậu định mua gì?” Tổ Văn hỏi Phương Triệu. Giờ đến xưng hô cũng đổi rồi.
Phương Triệu đang đọc tin nhắn vừa nhận được, nói: “Trợ lý chủ tịch Chúc Trân nói còn hai chiếc xe bay sẽ sớm được đưa đến, bảo chúng ta kiểm tra gara, đừng để nhiều đồ cản đường.”
“Còn xe bay?!” Tổ Văn không buồn nâng cấp thiết bị nữa, lập tức phi như bay tới gara.
Từ tầng 20, mỗi tầng đều có gara riêng, tầng 50 tất nhiên cũng có. Chỉ là trước đó khối dự án ảo mới qua đợt “lọc máu”, lọc sạch sành sanh, nhân viên cũng chẳng còn mấy mống, nghèo đến túi tiền cũng kêu. Sau khi Phương Triệu tới tình hình bắt đầu thay đổi, tuy thế tiền bạc vẫn túng thiếu, thuê thiết bị đều phải tính từng giờ, nếu không sẽ thâm hụt ngân sách.
Giờ thì giàu rồi!
“Tôi kiểm tra rồi, gara không có gì hết!” Tổ Văn mở tung cửa gara.
Không lâu sau bên phụ trách giao xe đã tới, để lại hai chiếc xe có biểu tượng đôi cánh bạc rồi rời đi.
Cùng là xe công ty, hai chiếc này lại tốt hơn chiếc Phương Triệu từng thấy Phương Thanh dùng ở Phố Tối. Điều này không có nghĩa xe của Ngân Dực đều tốt hơn xe Nghê Quang, mà từ đây có thể thấy địa vị của người dùng cũng như thái độ của công ty. Địa vị càng cao, càng được công ty coi trọng thì xe càng tốt.
Hai chiếc xe bay này tính là tài sản của công ty, không phải sở hữu tư nhân, đưa tới để nhỡ khối dự án có việc gấp cần dùng thì không phải mất công đi nhờ vả bộ phận khác.
Tổ Văn vuốt ve từ đầu đến đuôi xe, cả bánh xe cũng không bỏ qua.
“Tôi quyết định, hôm nay không chơi game, lái xe đi hóng gió! Lão đại, cậu nói định về nhà một chuyến đúng không? Tôi chở cậu đi!” Tổ Văn hào hứng.
Hôm nay Phương Triệu cho họ nghỉ, ngày mai bắt đầu đợt tăng ca mới, đoán hẳn thời gian dài sắp tới sẽ phải ở lại công ty. Nhưng hiện giờ cả tầng 50 chỉ có mấy người họ, mỗi người chiếm một văn phòng vẫn dư dả, phòng nghỉ cũng có, họ ở công ty lại thành tiện hơn chứ không thấy vất vả.
Khi Tổ Văn chở Phương Triệu tới Phố Tối, trời đã tối đen. Phương Triệu không cho Tổ Văn đáp xe xuống. Phố Tối vào ban đêm đông đúc hơn ban ngày, các phương tiện đi lại cũng nườm nợp đan xen vào nhau, trình lái xe của Tổ Văn chỉ ở trung bình, đáp xuống không an toàn. Vì vậy Phương Triệu xuống xe ở một trạm xe công cộng, bắt thang máy xuống tầng dưới Phố Tối rồi đi bộ về nơi ở.
Phố Tối về đêm khá náo nhiệt. Đèn đường đã hỏng nhiều chỗ nhưng không được sửa, chỉ dựa vào ánh đèn hắt ra từ các cửa tiệm hai bên đường.
Phương Triệu đi men con đường, đang nghĩ chuyện chế tác chương nhạc thứ hai bỗng dừng chân.
Đây là một góc cua, hai bên không có cửa hàng, đèn đường đã hỏng nên khá tối, đồng thời cách đoạn phố nhộn nhịp tầm trăm mét. Lý do khiến Phương Triệu dừng chân là bốn người đằng trước. Hai trong số đó tay cầm súng, nòng súng chĩa vào Phương Triệu. Cả bốn đều đeo khẩu trang đen, giọng nói đã bị biến đổi.
“Tự giác chút, chuyển một nghìn vào tài khoản này.” Một thanh niên mặc đồng phục tài xế giơ một tấm thẻ, trên chiếc thẻ in bóng viết một số tài khoản.
Là số tài khoản ma, nhìn đã biết không phải lần đầu làm việc này.
Sau thoáng ngạc nhiên, Phương Triệu không kìm được bật cười. Kể cả hôm nay lúc biết tin thăng chức, biết có thể điều động nguồn lực từ các bộ phận khác để hoàn thiện chương nhạc thứ hai, được mọi người chúc mừng, hắn cũng chưa từng cười thành tiếng.
Đã bao lâu chưa bị chĩa súng vào? Chính Phương Triệu cũng không nhớ nổi.
Người cầm súng không hiểu nổi trên người mình có chỗ nào đáng cười, còn lấy làm lạ trước phản ứng của Phương Triệu. Người bình thường gặp cảnh này không phải đều run rẩy sợ mềm cả chân, sau đó ngoan ngoãn chuyển tiền sao?
Bệnh tâm thần? Hay điên? Bốn người quan sát kĩ Phương Triệu lần nữa.
Mà kệ, cướp tiền mới là việc quan trọng.
“Chuyển đi, nhanh!”
Người cầm súng thúc giục.
“Súng này mới lấy được hôm nay đúng không?” Phương Triệu đi về phía người cầm súng.
“Hả? Dừng lại, còn đi tới là tao bắn!”
“Lần đầu cầm súng?” Phương Triệu vẫn bước tiếp.
“Liên quan mẹ gì tới mày! Dừng lại, nghe thấy chưa hả?!”
“Tay cậu run kìa.”
“Tao nói rồi, mày còn đi tới là tao bắn!”
“Biết ở thời đại của tôi, những kẻ như các cậu gọi là gì không?”
Bốn người đều nhìn Phương Triệu, không hiểu nổi cái tên chỉ xấp xỉ tuổi họ này có ý gì.
Phương Triệu cười, “Gọi là bọn nhõi con.”