Chương 15
Anh thích ngôi sao nào không?

“Vậy anh nghĩ chúng ta nên sáng tạo nhân vật thế nào?” Phương Triệu hỏi. Trong mảng thần tượng ảo, hắn hoàn toàn là tay mơ. Mặc dù trước mạt thế từng có thần tượng ảo xuất hiện nhưng chưa hề vận hành theo quy trình hệ thống hoàn chỉnh như bây giờ, khiến hắn khó mà quyết định.

“Đừng hỏi tôi chứ!” Tổ Văn nhảy bật dậy khỏi ghế như bị gai đâm, “Làm ơn đừng hỏi tôi mà! Tôi chỉ là nhân viên kĩ thuật phụ trách thao tác trực tiếp. Hình tượng nhân vật phải là do chế tác quyết định, tôi chỉ có trách nhiệm mô phỏng ra hình ảnh theo ý chế tác thôi. Nói đơn giản là tôi làm việc theo lệnh cậu, còn cụ thể làm gì do chế tác cậu quyết định.”

Tổ Văn không muốn gánh tránh nhiệm. Dự án thần tượng ảo của Ngân Dực xưa giờ chỉ được tới vậy, nếu cuối cùng thứ hắn gợi ý khiến dự án thất bại, hắn coi như xong.

Thấy ai nấy nghe hỏi về hình tượng nhân vật ảo đều sợ tái mặt, Phương Triệu đã nhận ra việc thiết kế nhân vật này chỉ có thể do hắn tự làm, người khác không dám động.

“Ờ thì, không có gì tôi về trước đây.” Tổ Văn chỉ tới để báo danh, xem xem rốt cuộc chế tác mới tròn méo thế nào.

“Được, anh về trước đi.”

Được phóng thích, Tổ Văn không nói một câu, lập tức sải bước đi, bỏ lại Phương Triệu một mình trong văn phòng thênh thang trầm tư nhìn cuốn sách trên bàn.

Nên chọn hình tượng nhân vật thế nào đây?

Đúng lúc ấy, vòng tay thông báo có tin nhắn.

Là chuyện bên Phố Tối. Hắn đã hẹn bên lắp đặt cải tạo lại căn phòng đang thuê.

Thù lao Ngân Dực trả đã cộng vào tài khoản. Theo điều khoản hợp đồng, tính trên lượt tải của ca khúc trong cuộc thi, Phương Triệu nhận được một triệu tệ, cụ thể chín trăm nghìn là phần được chia từ bài hát, một trăm nghìn là tiền thưởng của công ty cho hạng năm.

Phương Triệu có thể dùng số tiền này thuê một căn phòng tốt hơn, thậm chí mua một căn hộ nhỏ cho người độc thân ở ngoại thành, công ty cũng từng hỏi có cần sắp xếp chỗ ở không, vì nhân viên chính thức có thể xin công ty sắp xếp chỗ ở.

Ban đầu Phương Triệu định mua một căn hộ nhỏ ở ngoại thành, nhưng lúc sau nhận dự án này, Phương Triệu quyết định tạm hoãn việc đó lại, vì khả năng một thời gian dài sau này hắn sẽ ở lâu tại công ty. Soạn nhạc làm việc linh hoạt thời gian, không cần tới công ty chấm công mỗi ngày, nhưng giờ hắn là chế tác, cần tìm hiểu thông tin chi tiết về dự án thần tượng ảo, một số tài liệu mảng này chỉ khi ở công ty mới được tìm đọc miễn phí, còn rời công ty, tìm xem trên mạng sẽ phải trả một khoản phí cao.

Đọc tài liệu ở công ty, thậm chí ngủ cũng có thể ngủ lại công ty. Nghĩ vậy, tìm nơi ở không còn là việc thiết yếu nữa. Thời mạt thế hắn từng ở nơi điều kiện kém hơn, không vội tìm nơi ở mới lúc này, cứ nên đợi kết thúc dự án này hẵng tính tiếp. Vì vậy Phương Triệu chọn cải tạo lại căn phòng đang thuê.

Báo với Đỗ Ngang một tiếng, Phương Triệu rời công ty, về nơi ở trên Phố Tối.

Sau khi quyết định tạm thời không đổi nơi ở, Phương Triệu chuyển sang nâng cấp trang thiết bị đồ dùng, từ tai nghe, mắt kính, loa đều đổi sang loại tốt hơn. Lúc này thợ lắp đặt đang thay cửa sổ cách âm và quạt thông khí cho phòng.

Chưa đầy một giờ đồng hồ, việc lắp đặt đã xong.

Xem thời gian thấy đã 5 giờ chiều, Phương Triệu xuống tầng, con chó lông xoăn nọ cũng bám từng bước chạy theo.

Tới cửa hàng, Phương Triệu đi vào mua đồ ăn. Giờ túi tiền hắn đã rủng rỉnh, không cần bạc đãi bản thân, bèn gọi một số loại đồ ăn tốt hơn.

Phương Thanh đưa Phương Triệu đĩa thức ăn đã giải nén. Thức ăn lần này mềm mịn hơn mấy cái bánh nén lần trước, vị cũng tự nhiên hơn.

“Bao nhiêu tiền?” Phương Triệu hỏi.

“Thôi khỏi, tôi tặng, mừng cậu đạt thứ hạng cao trong cuộc thi.” Bình thường Nhạc Thanh không chú ý chuyện trong giới nhạc, hôm qua nghe mấy thanh niên vào cửa hàng nói chuyện mới biết.

Phương Triệu không kì kèo, nhận đĩa, “Cảm ơn.”

“À mà sếp Nhạc, anh thích ngôi sao thần tượng thế nào? Là thần tượng ảo hay người thật?” Phương Triệu hỏi.

“Ngôi sao thần tượng?” Nhạc Thanh ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Không, không thích ai hết. Mấy ngôi sao thần tượng bây giờ tôi xem không có cảm giác gì, nghe nhạc thì không quan tâm tác giả, ca sĩ là ai, cả giải âm nhạc của các cậu cũng chỉ nghe người ta nói mới biết chứ không theo dõi. Chỉ là…”

Nhạc Thanh thậm thụt ngoảnh lại ngó vào trong tiệm, chắc chắn bà xã còn đi làm chưa về mới tiết lộ với Phương Triệu: “Nhưng tôi nhớ có một sao nữ, dáng đẹp lắm.” Nhạc Thanh nói giọng mơ màng, tay ra dấu, “Tên gì ấy nhỉ, ôi, không nhớ tên nữa.”

“Thần tượng ảo hay người thật?” Phương Triệu lại hỏi.

“Cái này tôi không nhớ. Hầy, thần tượng ảo hay người thật thì có khác gì? Là gì thì cỡ chúng ta cũng đâu với tới được?” Nhạc Thanh nói.

“Vậy sếp Nhạc, anh có ngưỡng mộ ai không?” Phương Triệu hỏi.

“Ngưỡng mộ? Có chứ, sếp tôi. Nhưng sếp tôi trong bộ đội, nhớ năm đó khi chưa xuất ngũ…” Nhạc Thanh nhắc về cuộc sống quân ngũ trước kia, thần trí hơi lơ đễnh song lập tức tỉnh táo lại, “Cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?”

“Tôi mới nhận dự án thần tượng ảo.” Phương Triệu nói. Đây không phải bí mật, không cần giấu giếm.

“Thế tôi không giúp được cậu rồi. Tôi xem mấy ngôi sao rồi thần tượng đều không có cảm giác gì hết, dù nhớ được ngoại hình cũng không nhớ tên, nhạc thì chỉ nghe chứ không biết thưởng thức, chỉ là thấy bài nào hợp gu lắm thì lưu lại. Nhưng giờ ít nhạc hợp gu, toàn là da diết quá không thì cũng lắc giật inh cả tai, tôi không thích.” Nhạc Thanh thật sự không rành âm nhạc, bình thường cũng ít nghe.

Lúc này có người gọi Phương Triệu.

“Ê, Phương Triệu! Ở đây!”

Phương Triệu nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy chủ tiệm thuốc đang vẫy tay gọi hắn lại.

“Chắc Evan có việc tìm cậu.” Nhạc Thanh nói.

Evan là chủ tiệm thuốc.

Nhét hết chỗ đồ ăn còn lại vào bụng, Phương Triệu trả đĩa đoạn rời cửa hàng, rảo chân về hướng tiệm thuốc.

“Có việc gì?” Phương Triệu hỏi.

Evan liếc con chó theo sát bên chân Phương Triệu, “Việc về con chó lông xoăn của cậu.”

Dẫn Phương Triệu vào trong tiệm, Evan đưa hắn kết quả kiểm tra mấy hôm trước. Lúc đó sau khi cạo lông chó, hắn đã muốn xem xem lông con chó này có gì đặc biệt mà có thể làm hỏng máy cạo lông của mình. Nhưng kiểm tra thì thấy không có gì quá khác lạ.

“Có năm chỉ số kim loại hiếm vượt tiêu chuẩn, lúc trước không kiểm tra ra, nhưng không phải việc lớn. Chắc do nó kiếm ăn ở bãi rác thời gian dài nên vậy. Ngoài bãi rác có nhiều rác thải độc hại, không cần để ý.” Evan nói.

Phương Triệu đọc kết quả kiểm tra Evan đưa, hỏi: “Anh chỉ muốn nói chuyện này?”

“Tất nhiên là không.” Evan lấy ra một kết quả kiểm tra khác, “ Lúc kiểm tra lông chó tôi so sánh dữ liệu DNA trích xuất được với thông tin trong kho dữ liệu. Thì cậu từng hỏi nguồn gốc của nó mà? Kết quả cho thấy nó có khả năng là hậu duệ của giống chó săn nước Spaniels hoặc chó săn lông xoăn Curly Coated trước thời diệt thế. Nhưng con chó của cậu thì lông xoăn thành cuộn lớn hơn, hơn nữa thời diệt thế đa số sinh vật bị biến đổi gien nên đây chưa phải kết quả chính xác hoàn toàn. Vì số lượng sinh vật tuyệt chủng ở thời diệt thế quá nhiều, dữ liệu được bảo tồn trong kho dữ liệu có hạn nên không thể tìm được dữ liệu chính xác hơn. Nhưng tôi đã so sánh với dữ liệu các loài chó sau mạt thế.”

Evan mở một biểu đồ, “Chắc cậu không biết, sau mạt thế đã phát hiện ở những con chó liệt sĩ có một số gien kí hiệu, mà ở những con chó hoang còn sống sót cũng có loại gien kí hiệu riêng khác với chó đã qua huấn luyện. Những chuyên gia nghiên cứu về loài chó đã phân tích hai loại gien kí hiệu này để xác định một con chó là đời sau của chó liệt sĩ hay chó hoang.”

Evan chỉ vào biểu đồ kết quả, lại chỉ con chó lông xoăn bên chân Phương Triệu, “Mà trong lông con chó này, có cả hai loại gien kí hiệu trên.”

“Vậy kết luận của anh là?” Phương Triệu hỏi.

“Các đời trước nó chắc chắn có một con là kết quả phối giống giữa chó liệt sĩ và chó hoang, chỉ là đến đời nó khả năng gien chó hoang đã mạnh hơn, rốt cuộc thể hình nó khá nhỏ, chó liệt sĩ thì đa số đều là chó cỡ lớn. Tất nhiên không loại trừ khả năng là đời sau của số ít chó liệt sĩ cỡ nhỏ, song tôi nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.”

Thể hình nhỏ, sức sống mạnh mẽ là tính chất đặc trưng của chó hoang sau mạt thế, vì chó hoang cỡ lớn đều đã chết hết.

“Cậu nghĩ lại xem khi nhặt về trông nó như thế nào. Ngoài ra với chỉ số kim loại nặng trong cơ thể nó, nếu là con chó khác thì đã không sống nổi. Chính huyết thống chó hoang trong người đã cứu nó.”

Nói đoạn Evan định lại gần sờ đầu chó nhưng bị tránh.

“Hê, còn trốn à, lúc cạo lông ngoan biết mấy, ấn một cái là nằm im thin thít.” Evan trách móc.

“Cảm ơn.” Phương Triệu nói. Mặc dù hắn không yêu cầu, nhưng Evan chịu bỏ thời gian kiểm tra còn cho hắn biết kết quả, cũng nên cảm ơn người ta.

“Đừng khách sáo, tại tôi tò mò nên đi tra thôi, cậu không để bụng là được.” Evan xua tay.

Phương Triệu nghĩ một lúc, lại hỏi: “Anh Evan, anh có thích ngôi sao thần tượng nào không?”

“Ngôi sao thần tượng? Có chứ! Tên gì ấy nhỉ, là một sao nữ diễn vai y tá trong một phim điện ảnh chiếu năm ngoái, hì hì, dễ thương lắm đó.”

“Nhớ tên không?” Phương Triệu hỏi.

“Tên thì giờ không nhớ ra.”

“Thần tượng ảo hay người thật?”

“Ảo, ôi, cậu bảo nếu là người thật thì tốt biết mấy, có khi ngày nào đó có thể gặp được. Nhưng người thật không diễn tốt bằng. Vai y tá cô ấy diễn khi đó thật lắm, cảm giác hệt như y tá ở phòng khám bệnh viện vậy, diễn viên khác diễn không tạo được cảm giác như thế, kể cả nhìn giống vẫn không có cảm giác là người làm nghề y.”

Rời tiệm thuốc, Phương Triệu về căn phòng trọ ở tầng hai, mở máy chiếu mới mua xem một số phim hoặc buổi diễn có thần tượng khá nổi dạo trước tham gia biểu diễn, nhìn xem những thần tượng ảo đã từng nổi tiếng trông như thế nào.

Chương 16
Tốt nghiệp

Mắt kính và tai nghe linh cảnh chất lượng thượng thừa có thể giúp Phương Triệu cảm nhận không khí trong đoạn phim rõ ràng hơn, về đúng với cảnh tượng ở thời điểm ấy.

Kĩ thuật linh cảnh, tức kĩ thuật “biến giả thành thật”, cũng chính là kĩ thuật mô phỏng thực tế ảo người ta hay nói.

Buổi diễn của thần tượng ảo có hai loại, một là buổi diễn sân thật, hai là buổi diễn sân ảo.

Diễn sân thật tức biểu diễn trên sân khấu vật lý thực tế, các fan mua vé tới trực tiếp hiện trường buổi diễn. Còn diễn sân ảo thì là mở buổi diễn trên mạng, sử dụng thiết bị linh cảnh để cảm nhận không khí.

Sự phát triển của kĩ thuật mô phỏng thực tế ảo giúp con người vượt qua khoảng cách không gian và thời gian trải nghiệm cảm giác máu sục sôi toả ra từ khán đài sân khấu.

Những nhân vật toả sáng trên sân khấu bất kể người thật hay người ảo, trong khoảnh khắc đến hội trường, đối với fan người trên sân khấu chính là tất cả của họ.

Sân khấu rộng lớn, âm nhạc inh tai, tất cả được tái hiện như thật. Bất kể những bài hát được biểu diễn chất lượng thế nào, điều Phương Triệu chú ý là nhân vật trung tâm có thể khuấy động không khí ở hội trường.

Thần tượng ảo vang danh rất nhiều, loại hình nào cũng có. Như các ngôi sao có định vị hình tượng riêng biệt, thần tượng ảo khi ra mắt cũng được ekip phía sau ấn định cho một hình mẫu, hoặc sáng sủa cởi mở hoặc trầm tĩnh sâu sắc, theo phong cách trưởng thành hoặc dễ thương.

Khác với thần tượng người thật, thần tượng ảo có thể ở mãi một độ tuổi, một thần tượng với thiết lập 16 tuổi có thể mãi mãi tuổi 16, không cần can thiệp trang điểm hay dao kéo để che giấu tuổi tác như người thật.

Phương Triệu không thể xem hết tất cả các thần tượng ảo đang nổi hiện tại, nên hắn chỉ xem lướt qua một số đại diện. Đa số thần tượng ảo đang nổi tiếng đều được chế tác dựa theo thị hiếu của người trẻ. Nghĩ cũng đúng, vốn dĩ người trẻ là nhóm đối tượng yêu thích giới giải trí đồng thời chấp nhận tiêu tiền vào đây, còn đến tầm như Nhạc Thanh đều không quá quan tâm lĩnh vực này.

Sau khi xem một số thần tượng đại diện, Phương Triệu vẫn chưa tìm được ý tưởng.

Thần tượng ảo từng nổi đình đám bao gồm rất nhiều hình mẫu, đặc biệt ở thời đại của cha đẻ công nghệ thực tế ảo Lôi Triết, đầy đủ người, thú, thú nhân, thần tiên, yêu quái, có thể nói quần hùng trỗi dậy tạo ra thời hoàng kim của thần tượng ảo, nếu không cũng không đến mức suýt đẩy thần tượng thật biến mất khỏi ánh đèn sân khấu.

Thời hoàng kim của thần tượng ảo còn được gọi là thời đại Lôi Triết. Những thần tượng ảo khi đó không phải tất cả đều do Lôi Triết tạo ra, nhưng đều là sản phẩm của kĩ thuật “Không gian Lôi Triết”.

Những thần tượng ảo đang nổi tiếng bây giờ, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng dáng thời đại đó, so sánh với thần tượng thời đại đó sẽ tìm được những điểm tương tự.

Hay là hắn cũng học theo, mô phỏng những thần tượng vang danh ở thời đại Lôi Triết?

Phương Triệu phân vân khó quyết, nhưng lại không muốn làm qua loa như Đỗ Ngang nói. Phàm việc gì, hoặc hắn không làm, hoặc đã làm thì phải hết sức.

Vì vậy, Phương Triệu quyết định mai tới trường sẽ xin cố vấn từ các giảng viên giảng dạy kiến thức thực tế ảo ở trường.

Hôm sau, đây là lần cuối cùng các sinh viên tốt nghiệp khoá này có mặt ở trường với tư cách sinh viên. Sau hôm nay, họ sẽ vứt bỏ vai trò sinh viên, bước vào các ngành nghề trong xã hội.

Tâm điểm chú ý của giảng viên sinh viên trong trường tất nhiên là những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của khoá này. Ví dụ khoa soạn nhạc, mười hạng đầu trên bảng tân binh mùa rồi có sáu bài là từ khoa soạn nhạc của trường, trừ hai thần tượng ảo thì Học viện Âm nhạc Tề An đã chiếm 6 trên 8 bài lọt top!

Thầy trò khoa soạn nhạc vui một, lãnh đạo trường lại càng vui mười, vênh mặt vung tay: Gáy đi! Gáy to lên!

Hiện tại năm bảy ra trường, lứa tuyển sinh mới sắp bắt đầu, việc này càng gáy to gáy mạnh thì sẽ càng thu hút được nhiều tài năng đăng kí thi vào trường.

Vì vậy mấy hôm nay Học viện Âm nhạc Tề An luôn chìm trong không khí vui tươi hứng khởi, chủ nhiệm khoa soạn nhạc lại càng mặt mày phơi phới, đi đường khoan khoái nhẹ nhàng hơn ba phần, cho đến khi nghe chuyện Ngân Dực giao dự án thần tượng ảo cho Phương Triệu.

“Tôi mặc kệ, các người bắt nạt tân binh! Lãng phí nhân tài! Sỉ nhục!”

Khi Phương Triệu tới, chủ nhiệm khoa đang nói chuyện video, đầu kia trùng hợp chính là Đỗ Ngang, trưởng bộ phận soạn nhạc của Ngân Dực hiện tại.

Đỗ Ngang cũng bó tay hết cách, hiếm khi dịu giọng giải thích vài câu. Chịu thôi, vì chuyện này quả thật bên hắn hơi quá đáng. Đồng thời hắn cũng phát giác ý đồ của vị trưởng khoa này.

Sinh viên ưu tú thành tích nổi trội của khoa bị đối xử như vậy, ít nhiều cũng phải tỏ thái độ. Cho dù đối phương là Ngân Dực, một trong ba công ty giải trí lớn thì họ cũng là trường danh giá, nên có sự kiêu hãnh của trường danh giá, khi nên lên tiếng thì phải lên tiếng, việc này dù xảy ra với bất cứ sinh viên nào cũng vẫn như thế.

Mặc dù biết sự phản đối của mình không thể thay đổi kết quả, nhưng thay đổi được không là một chuyện, có lên tiếng không lại là một chuyện khác, chí ít vẫn phải tỏ rõ thái độ.

Đỗ Ngang cũng đang rủa thầm trong bụng. Lão cáo già, thật biết chọn thời điểm, gọi ngay lúc Phương Triệu tới tìm, có khi đã tính trước rồi ấy chứ.

Tức tối ngắt cuộc gọi, trưởng khoa quay sang nhìn Phương Triệu, thái độ dịu hẳn, ra chiều thở dài tiếc nuối, còn an ủi Phương Triệu mấy câu.

“Tóm lại đừng áp lực quá. Bên họ thuê cả chuyên gia còn không làm nổi một sản phẩm ra hồn, em không nên tự tạo áp lực cho mình.”

“Cảm ơn thầy, em biết rồi. À mà, Tống Chính nói thầy có việc tìm em?” Hôm nay Phương Triệu vừa tới trường bạn cùng khoa Tống Chính đã báo trưởng khoa có việc tìm hắn.

“Không có gì, chỉ muốn bảo em đừng quá để tâm việc này, dù sao Ngân Dực bọn họ cũng không coi trọng, hơn nữa trong lúc thực hiện dự án vẫn có thể tiếp tục sáng tác.”

An ủi Phương Triệu thêm mấy câu, xác nhận Phương Triệu thật sự không suy sụp như họ nghĩ, bấy giờ trưởng khoa mới thả người.

“Ôi, hạt giống tốt biết mấy, chỉ tiếc không gặp thời, lại phải bỏ phí một năm.” Trưởng khoa trông bóng lưng Phương Triệu rời đi, cúi đầu thở dài. Nhưng nghĩ tới mấy sinh viên khác của khoa, tâm trạng lại tốt lên.

Nhận dự án thần tượng ảo chắc chắn phải bỏ mất già nửa năm thậm chí hơn năm. Tuy ông nói với Phương Triệu trong lúc thực hiện dự án có thể tiếp tục sáng tác, nhưng khi vào guồng bận rộn thì lấy đâu ra tâm trạng và cảm hứng sáng tác? Vì vậy không tránh khỏi phải bỏ phí một năm. Nhưng trong một năm này, ngành soạn nhạc của trường họ vẫn còn mấy sinh viên ưu tú khác hoạt động trong giới, sáu tác giả soạn nhạc vào tốp 10 trên bảng tân binh, thiếu Phương Triệu chẳng vẫn còn 5 đấy ư? Ngành soạn nhạc của trường họ vẫn là cây đa cây đề trong giới, đây là điều những trường khác không thể so sánh.

Cùng lúc đó, Phương Triệu đã rời văn phòng trưởng khoa cũng đoán được đôi phần tâm tư của ông lão này. Hắn không phải tấm chiếu mới vừa bước chân vào xã hội, thành thử không quá để bụng mấy lời của trưởng khoa.

Khiến Phương Triệu khá chú ý là những người kêu gào ủng hộ hắn xông lên lúc cạnh tranh bảng tân binh giờ thấy hắn lại có vẻ tránh né.

Trong sáu tác giả lọt top 10 trên bảng tân binh, đãi ngộ Phương Triệu nhận được khác biệt rõ ràng với năm người còn lại. Không đến mức lạnh nhạt hay xa lánh, mà là mọi người không biết nên nói gì với hắn, người tới bắt chuyện cũng đa số là an ủi. Đối với tân binh, năm đầu tiên sau khi tạo được danh tiếng quan trọng thế nào, họ đã nghe các tiền bối tốt nghiệp trước đó giảng qua. Vì một dự án mà tạm hoãn sự nghiệp một năm thậm chí lâu hơn, sau thời gian đó biến số quá nhiều, tương lai khó đoán.

Phương Triệu thì không mấy để ý, người khác an ủi, hắn chỉ cười cảm ơn.

Trong buổi lễ tốt nghiệp, là một trong số các sinh viên nổi bật, Phương Triệu cùng một số sinh viên lên sân khấu nhận thưởng. Hỏi tại sao sinh viên đều liều mạng chen vào tốp 10 trên bảng tân binh, nguyên nhân chính vì vào tốp 10 là cơ hội được lộ mặt và cho mọi người biết tới.

Phương Triệu nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của những người ngồi dưới, cảm nhận ánh mắt mọi người nhìn mình. Có lẽ ai cũng cho rằng một năm tới hắn sẽ vắng bóng trong lĩnh vực soạn nhạc.

Lễ tốt nghiệp kết thúc, Phương Triệu không rời đi cùng mọi người. Ngày thường ở trường nguyên chủ cũng không có người bạn thân thiết nào, thành ra không có gì để trò chuyện.

Hắn đi làm một tấm thẻ dự thính môn thần tượng ảo. Giờ hắn đã tốt nghiệp, không thể tiếp tục hưởng thụ quyền lợi của sinh viên trường, muốn dự thính phải trả phí làm thẻ.

Giờ học môn thần tượng ảo diễn ra ở một giảng đường bậc thang lớn. So với giảng dạy online, giảng dạy trực tiếp ở giảng đường có độ tương tác cao hơn, quan trọng là trên giảng đường đầy đủ thiết bị, còn đều là thiết bị cao cấp giúp mang tới trải nghiệm sống động và ấn tượng, Phương Triệu tình nguyện lặn lội đường xa tới nghe giảng.

Lúc làm thẻ dự thính, Phương Triệu gặp Sở Quang. Giống Phương Triệu, Sở Quang cũng là sinh viên ngành soạn nhạc, cùng kí hợp đồng với Ngân Dực, hạng 4 trên bảng tân binh.

“Thẻ dự thính? Ông tới nghe giảng?” Sở Quang cực kì ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới dự án Phương Triệu được giao cho thì hiểu ngay, “Môn này ở trường ta không đông sinh viên lắm, nhưng giảng viên dạy là chú tôi, tên Sở Hồng. Tôi bảo chú một tiếng, sau này ông có gì không hiểu cứ hỏi chú tôi. Nhưng chú ấy mới bị mấy giảng viên gọi đi rồi.”

“Đa tạ.” Phương Triệu nói.

“Đừng khách sáo, chúng ta là bạn học, vào cùng công ty, cảm ơn gì chứ.” Nếu Phương Triệu không bị giao cho dự án thần tượng ảo, có lẽ Sở Quang còn có đôi chút đề phòng, rốt cuộc đôi bên có quan hệ cạnh tranh. Nhưng giờ quan hệ này tạm không còn, hắn bằng lòng giúp đỡ.

“Đúng rồi, chú cậu giảng dạy môn thần tượng ảo, vậy cậu cũng am hiểu mảng này?” Phương Triệu hỏi.

“Am hiểu gì đâu, nhưng tôi biết một chuyện… Cái này là chú tôi bảo, không phải tôi nói!” Sở Quang vội vã rũ bỏ trách nhiệm.

“Ừ, yên tâm, tôi không nói với ai.” Phương Triệu cũng hiểu điều Sở Quang đang lo lắng.

Nghe Phương Triệu đảm bảo, Sở Quang yên tâm hơn, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới thì thầm: “Có lần chú với bố tôi uống say, nghe chú ấy than là, “loạn thế chuộng anh hùng, thái bình ưa thư sinh, có lẽ về sau thần tượng ảo sẽ phát triển nghiêng về loại thứ hai”.”

Phương Triệu nghe vậy cau mày: “Tại sao?”

“Vì thị trường không cần một anh hùng chiến đấu định càn khôn nữa.”

17.

Thấy Phương Triệu vẫn cau mày, Sở Quang mở màn hình ảo trên vòng tay, chuyển chế độ vẽ.

“Nói đơn giản thì là…”

Sở Quang vẽ hai vòng tròn trên màn hình, nối lại bằng một đường thẳng rồi chỉ vào vòng tròn bên trái, “Đây, là kiểu anh hùng cường tráng.” Đoạn chỉ vào vòng tròn bên phải, “Đây, là kiểu xinh đẹp yếu đuối.”

Phương Triệu gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sở Quang lại vẽ một vòng tròn ở chính giữa đường kẻ, “Còn đây, là kiểu kết hợp hài hoà cả hai. Ở thời đại Lôi Triết, đa số thần tượng ảo có hình tượng nằm ở đoạn giữa hoặc nghiêng về ngả bên trái, dù có thiên về bên phải cũng chỉ chiếm thiểu số. Nhưng sau thời đại Lôi Triết thì chậm rãi phát triển nghiêng về phía bên phải, nên chú tôi mới nói thế. Mặc dù lời này hơi cực đoan, đồng thời tình hình hiện tại chưa nghiêm trọng như vậy, nhưng số liệu thống kê cho thấy tình hình chung là như thế.”

Phương Triệu đã hiểu. Trong tài liệu hắn đọc cũng từng đề cập sự chuyển biến trong phong cách chế tác thần tượng ảo. Để có thể cạnh tranh với thần tượng người thật, phong cách của thần tượng ảo cũng phải thay đổi, và xu hướng thay đổi quả thật như Sở Quang vừa nói, tức phát triển nghiêng về hình mẫu bên phải.

Sở Quang tắt màn hình ảo, “Đây là thời đại thị giác. Qua mỗi thời gu thẩm mỹ lại thay đổi. Kể cả những thần tượng nổi tiếng ở thời đại Lôi Triết mang tới hiện tại cũng chưa chắc có thể thành công. Mặc dù những thần tượng ảo bây giờ đều hoặc nhiều hoặc ít có bóng dáng những hình mẫu thần tượng kinh điển ở thời đại Lôi Triết, nhưng cũng đã được sửa đổi dựa theo quan điểm thẩm mỹ đương thời cho phù hợp hơn với thị hiếu phổ biến. Kể cả những tác giả soạn nhạc như chúng ta, phong cách soạn nhạc cũng thay đổi xuyên suốt trong đời.”

“Một thương nhân từng nói, “Thị trường không bao giờ sai, nếu không được thị trường chấp nhận, vậy anh mới là người sai. Vạn vật không ngừng vận động và phát triển, nên đừng chống lại thị trường.””

Thấy Phương Triệu có vẻ vẫn chưa tìm được đáp án, Sở Quang cười an ủi, “Nhưng ông không cần nghĩ quá nhiều. Ông là tác giả soạn nhạc, không phải nhà chế tác thần tượng ảo chuyên nghiệp, hơn nữa Ngân Dực cũng không quá coi trọng dự án này, chỉ cần bắt chước theo những sản phẩm của Ngân Dực trước đây là được rồi. Nhanh chóng hoàn thành dự án này, quay về sáng tác mới là hướng đi đúng, bọn tôi chờ ông trên bảng xếp hạng.”

Bảng xếp hạng của giới nhạc trừ bảng tân binh vẫn còn nhiều bảng khác. Bảng tân binh chỉ là đấu trường nhỏ ở bậc sơ cấp, sau này họ còn phải chinh chiến ở rất nhiều bảng khác.

Ra khỏi cổng trường, Sở Quang lái xe bay riêng rời đi, Phương Triệu cũng lên tàu. Hắn còn phải chuyển một lần tàu mới về tới Phố Tối.

Khi Phương Triệu về đến Phố Tối đã là 4 giờ chiều, Phố Tối vẫn tăm tối không đổi.

Con chó lông xoăn nghe tiếng đã nằm sẵn trước cửa chờ, Phương Triệu vào nhà, nó gầm gừ vẫy đuôi rối rít.

Phương Triệu rảo mắt nhìn căn phòng, thấy không có thứ gì bị phá hỏng thì xoa đầu nó, đổ thức ăn lên cái đĩa của nó.

Vừa cất túi xong, chưa kịp uống cốc nước, vòng tay đã thông báo có cuộc gọi.

Nhìn tên người hiển thị, Phương Triệu nhướng mày, thoáng ngạc nhiên.

Cuộc gọi kết nối, trên màn ảnh hình vuông hiện ra gương mặt Phương Thanh.

Có lẽ do bị Phương Triệu đẩy khỏi tốp 10 trên bảng xếp hạng, giờ tuy đãi ngộ của Phương Thanh ở Nghê Quang không đến mức rơi xuống đáy vực, nhưng quả cũng không còn o bế như trước.

Một thời gian không gặp, Phương  Thanh không còn vẻ sáng sủa tinh thần dạo trước. Giờ sắc mặt hắn rất tệ, cặp mắt sưng vù và quầng thâm dưới mắt đã nói rõ tình trạng hắn thời gian qua không hề tốt, không biết đã trằn trọc mất ngủ bao lâu.

“Phương Triệu, mày được lắm!” Phương Thanh rít qua kẽ răng.

“Cảm ơn đã khen.” Phương Triệu mặc kệ sự thù hằn trong lời hắn. Trộm cắp cũng có tư cách oán hận?

“Chơi đùa tao như vậy, mày vui lắm chứ gì?” Phương Thanh đã đoan chắc Phương Triệu giấu ca khúc riêng, đã có sự đề phòng hắn từ trước! Nếu không cái bài “à há” kia từ đâu ra? Trước đó hắn luôn kè kè bên Phương Triệu nhưng không hề phát hiện.

Không thể trách Phương Thanh. Thực sự là thứ như nhật kí thất tình này, trừ phi hoàn thành tác phẩm, nếu không Phương Triệu sẽ không cho bất cứ ai xem, kể cả Phương Thanh khi đó được cậu ta coi là bạn tốt.

Phương Triệu đặt cốc xuống, không trả lời câu hỏi, mắt nhìn Phương Thanh trên màn hình, “Cậu nghĩ thế là đã kết thúc?”

Vốn dĩ Phương Thanh còn định giễu chuyện Phương Triệu nhận dự án thần tượng ảo của Ngân Dực, nghe lời này thì giật mình, “… Mày có ý gì?”

“Đợi mà xem.”

Đợi cái gì?

Phương Triệu còn định làm gì?

Chẳng lẽ trừ ba bài đó, Phương Triệu còn giấu nhiều ca khúc chất lượng tốt hơn?!

“Phương Triệu, nói cho rõ, rốt cuộc mày có ý gì?!”

Phương Triệu mặc kệ hắn nóng nảy, thẳng tay ngắt máy.

Hắn đi tới góc phòng chuyên dùng sáng tác, mở ngăn kéo nguyên chủ cất nhật kí, cất bằng khen hạng 5 Hiệp hội Âm nhạc Diên Châu trao tặng trên buổi lễ tốt nghiệp hôm nay vào tủ.

Tuy người soạn nhạc là Phương Triệu, nhưng tác giả chính vẫn là chủ nhân của cơ thể này. Giải thưởng này, theo lý nên trao cho cậu ta.

“Còn lại, để tôi lo.”

Đã tốt nghiệp nên Phương Triệu không cần tới trường. Kì nghỉ hè đã đến, học phần môn thần tượng ảo tiếp theo phải tháng 9 mới bắt đầu. Giờ mới đầu tháng 7, vẫn còn hơn tháng nữa.

Phương Triệu cần tranh thủ hơn một tháng này để lên kế hoạch tổng thể cho dự án, nếu không đến lúc đó bị dồn việc sẽ không sắp xếp được thời gian dự thính.

Các vấn đề triệu tập nhân viên gì gì đó để sau, việc tiên quyết hiện giờ là phải xác định hình tượng nhân vật.

Lời Sở Quang Phương Triệu hiểu hết, nhưng rốt cuộc hắn là “đồ cổ” vừa tới nơi này, chưa thể hoàn toàn hấp thu phong cách thịnh hành đương thời.

Bắt chước tiền bối, tạo ra một sản phẩm bình mới rượu cũ?

Ưu thế của thần tượng ảo ở nó không nhất thiết là người. Hình tượng thần ma làm mưa làm gió ở thời đại Lôi Triết và hình tượng thú cưng lắm lông dễ thương từng thịnh hành đều có thị trường rất lớn, một số hình tượng kinh điển thậm chí ảnh hưởng tới một, hai thế hệ. Phong cách hình tượng khác nhau thì đối tượng thị trường nhắm tới cũng khác nhau.

Thị trường?

Làm sao bắt đúng thị hiếu thị trường?

Nhưng thị trường là thứ không thể nắm bắt, cũng không ai có thể đưa ra một câu trả lời chính xác.

Vắt óc nghĩ đến hôm sau, Phương Triệu vẫn chưa thể nghĩ ra đối sách.

Sáng dậy ăn sáng, Phương Triệu thấy quyển sổ lấp ló trong cái túi đã mở khoá. Quyển sổ này hắn dùng để ghi những thông tin quan trọng khi tra cứu tài liệu ở công ty, sau thấy những thứ cần ghi chép quá nhiều, bèn dứt khoát chuyển sang chức năng quét và lưu trữ của vòng tay.

Nhưng trong quyển sổ chỉ ghi chép vài câu này, có một câu Phương Triệu cực kì ấn tượng. Chính là câu nói của Lôi Triết, cha đẻ của thần tượng ảo thế kỉ mới: Cái tự tay ta sáng tạo nên mới là điều ta theo đuổi.

Soạn nhạc, cũng là một kiểu sáng tạo.

Là một người sáng tạo, dẫu cơ thể trong ngục tù, trái tim vẫn nên được tự do.

“Cái tự tay ta sáng tạo mới là điều ta theo đuổi.”

Phương Triệu khẽ giọng lặp lại câu này, kế đó cười, mở quyển sổ trắng tinh, cầm bút bắt đầu vẽ từng nét.

Không ai biết trái tim trong cơ thể này đã trải qua trăm năm diệt thế. Phương Triệu không thể xoá bỏ dấu ấn thời đại khắc sâu trong linh hồn mình.

Thay vì bó tay bó chân mất phương hướng, không bằng cứ thoả sức mà làm!

Thời gian dần trôi, ngoài cửa sổ sáng dần. Gần tới giờ trưa, ánh mặt trời sắp sửa chiếu xuống con phố này.

Nhạc Thanh mặc áo ba lỗ quần đùi kéo ghế ra ngồi trước cửa hàng phơi nắng. Không thấy Phương Triệu, hắn khá ngạc nhiên.

“Thằng nhóc đó ra ngoài rồi?” Evan ghé qua hỏi.

“Không biết, sáng giờ không thấy.” Nói đoạn Nhạc Thanh liếc về ô cửa sổ đối diện. Cửa sổ đang mở.

“Không ra ngoài, thằng nhóc đó còn ở trong phòng.” Nhạc Thanh nói chắc nịch.

“Thế thì lạ thật, chuyện hiếm đó.” Evan lắc đầu. Do thói quen nghề nghiệp, hắn đã nghiên cứu Phương Triệu rất nhiều ngày, luôn cảm thấy người này có chỗ kì lạ, khó nhìn thấu, có lẽ người làm nghệ thuật đều thế chăng.

Trong phòng, chó lông xoăn ăn hết bữa sáng Phương Triệu cho, nằm yên lặng dưới sàn, hai cái tai dựng đứng chốc chốc chuyển động theo những tiếng động phía ngoài.

Ánh nắng ban trưa ngoài cửa sổ và tiếng ồn ào trên Phố Tối không hề ảnh hưởng đến đôi tay cầm bút của Phương Triệu.

18.

Anh hùng thời diệt thế không thể tự do lấy làm thần tượng ảo. Thời điểm thần tượng ảo mới phát triển, để thu hút người xem, một số công ty đã sử dụng hình ảnh các anh hùng thời diệt thế. Nhưng dần dà, hình ảnh của họ bị thay đổi lệch lạc, khiến đời sau của họ phẫn nộ bắt tay nhau cùng cấm hành vi này.

Từ đó về sau, giới thần tượng ảo không được phép sử dụng hình ảnh của các anh hùng có thật thời diệt thế, kể cả tên. Nếu thật sự cần dùng phải xin phép vô số cấp bộ ban ngành, qua duyệt mới được phép dùng. Nếu không, gặp nhau trên toà.

Hình ảnh các chiến hữu không thể dùng, mà Phương Triệu cũng không có ý nghĩ sử dụng hình ảnh của bản thân. Hắn đã ở đây rồi, muốn làm gì thì tự hắn lên, không cần tạo ra một ảnh ảo.

Nhưng nếu bảo chọn, chắc chắn Phương Triệu sẽ chọn người hoặc vật gần gũi gắn kết với mình nhất. Nếu không thể dùng người thật, vậy lấy sự vật khác thay thế.

Suốt hai ngày, trừ ăn uống đi ngủ, Phương Triệu ở nguyên trong góc phòng chuyên dùng sáng tác. Hắn cứ vẽ rồi sửa, sửa rồi vẽ, mới hoàn thành bản phác thảo ban đầu. Hắn không phải hoạ sĩ, khả năng hội hoạ có hạn, việc cần chuyên môn chắc chắn vẫn cần giao cho người có chuyên môn thực hiện, việc của hắn chỉ là xác định hình tượng tổng thể, sau đó sẽ đưa người khác hoàn thành.

Lại một buổi trưa, ngoài cửa sổ mỗi lúc một sáng.

Trên bàn làm việc trước mặt Phương Triệu đang trải một trang giấy vẽ một hình ảnh phác thảo. Mặc dù nét vẽ không đủ tinh tế  trau chuốt, nhưng chỉ bằng bức phác hoạ đơn sơ này, dù là ai cũng có thể nhận ra đó là một cái cây.

Phương Triệu hít sâu. Hắn không biết quyết định này của mình có chính xác không, nhưng đây đúng là điều lúc này hắn nghĩ tới.

“Long tượng thiên la.”

Long tượng thiên la, một loài thực vật phổ biến ở mạt thế. Không ai biết trước mạt thế nó là cây gì, nhưng dựa vào số lượng, hẳn đó là loại cây phổ biến và rất thường gặp, phân bố rộng trên khắp trái đất. Mạt thế đến, nhiều loài cây chết đi tạo thành cuộc đại tuyệt chủng diện rộng, bên cạnh đó cũng có một số cây nhờ biến dị mà tiếp tục tồn tại, ví dụ Long tượng thiên la.

Cái tên Long tượng thiên la được đặt bởi một nhà thực vật học. Tiếc là nhà thực vật học đó đã qua đời ở giai đoạn đầu mạt thế. Không ai biết nhà thực vật học đó tên gì, nhưng cái tên Long tượng thiên la thì vẫn được gọi mãi.

Ở mạt thế khi đa số loài cây không thể kiên trì tồn tại, loài cây này vẫn bền bỉ sống tiếp, trở thành loài cây có số lượng khổng lồ ở mạt thế. Long tượng thiên la không độc, có giá trị làm thuốc, rất nhiều loại thuốc ở mạt thế có nguyên liệu từ nó.

Khi định hình hình ảnh thần tượng ảo, Phương Triệu chợt nhớ cuộc trò chuyện với mấy người bạn cũ trong một lần gặp mặt –

“Lão Triệu, ông thấy đám chúng ta có giống Long tượng thiên la không? Trước mạt thế bình thường cỡ nào, tôi chỉ là tên cai ngục, Tô Mục là thằng chăn trâu…”

“Lão Hề, ông nói sai rồi, tôi chăn cừu.” Tô Mục ngồi bên cạnh sửa lại.

“Như nhau ấy mà. Lão Triệu ông xem, chăn cừu này, dạy học này, cai ngục này, còn nhà soạn nhạc như ông nữa, đều là người bình thường. Mạt thế đến, tất cả thay đổi. Không chỉ chúng ta, người sống đến giờ còn ai giống như trước? Không vì danh tiếng, bất kể biến thành dáng vẻ thế nào, tất cả cũng chỉ để sinh tồn.”

Không ít công cụ bằng gỗ ở mạt thế đều lấy nguyên liệu từ Long tượng thiên la, đồng thời thuốc lấy nguyên liệu từ nó cũng giúp nhiều người chống lại bệnh tật ở mạt thế. Có thể nói, Long tượng thiên la đã bên loài người cùng đi qua mạt thế.

Từng có người cười gọi, Long tượng thiên la là một chiến hữu của loài người.

Phương Triệu cất bản vẽ, rửa mặt xuống tầng.

Ba ngày không thấy hắn xuống, Nhạc Thanh và Evan đều tò mò lại hỏi chuyện.

“Mấy hôm rồi lại bế quan sáng tác à?”

“Phải.” Phương Triệu mua ít đồ ăn trong cửa hàng của Nhạc Thanh, vừa ăn vừa phơi nắng.

“Những người làm nghề sáng tác như cậu cũng vất vả, dùng não nhiều.” Evan cảm thán.

Câu được câu chăng với Nhạc Thanh và Evan một lúc, đợi nắng khuất dạng trên Phố Tối, Phương Triệu về phòng sắp xếp lại đồ đạc rồi đeo ba lô tới Ngân Dực, lên thẳng tầng 50.

Không biết có phải tối qua Tổ Văn lại ở công ty cày game tới khuya không, mà Phương Triệu gọi mấy tiếng mới thấy nhúc nhích.

“Ai đó… á! Chế tác mới tới!” Tổ Văn ngủ mụ cả đầu, suýt thì quên khối dự án ảo mới có thêm Phương Triệu, may mà kịp thời nhớ ra.

“Nghĩ ra hình tượng nhân vật rồi?” Tổ Văn vừa ngáp vừa hỏi.

“Xong phác thảo rồi.” Phương Triệu mở sổ quay ra trước mặt Tổ Văn.

Tổ Văn nhìn chằm chặp trang giấy đang mở mất mấy giây, dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn thật kĩ trang giấy, hồi lâu sau mới nặn ra một câu, “Không phải tôi chưa tỉnh ngủ, thì là cậu điên rồi!”

Tổ Văn nhìn rõ hình vẽ trên giấy, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Cái lùm mé đùa nhau đấy à?!

“Nếu tôi không nhìn nhầm, cái cậu vẽ là… cây?”

Mấy hôm nay Tổ Văn từng nghĩ Phương Triệu sẽ chọn hình tượng nhân vật thế nào, thậm chí nghĩ liệu có khả năng Phương Triệu dựa trên sản phẩm của những dự án trước chắp vá thành một thần tượng mới, lấy mũi của người này, mắt của người kia, dáng mặt của xx, dáng người của yy vân vân mây mây, chỉ không nghĩ nổi Phương Triệu cho hắn một cái cây.

Người, thú, thần tiên, yêu quái, trước đó đều đã có người chọn làm hình ảnh định hình thần tượng ảo. Nhưng là một nhân viên kĩ thuật mảng này, Tổ Văn chưa thấy công ty nào cho ra mắt một cái cây.

Là cây thì thôi đi, nhưng chí ít cũng nên có chút đặc sắc chứ? Ví dụ đáng yêu tí này, quyến rũ tí này, hay màu mè tí cũng được vậy, cứ thế nào hút được khán giả thì làm, chỉ có Phương Triệu là khác loại.

Người anh em, cậu định biến nó thành thảm hoạ trong giới thần tượng ảo đương thời đúng không?!

Tổ Văn nhìn chòng chọc Phương Triệu, thấy Phương Triệu thật sự gật đầu xác nhận, tức thì mặt ủ rũ mờ mịt với tương lai.

“Đây là cây gì?” Tổ Văn chỉ hình ảnh trên giấy, chỉ ước có thể chọc rách giấy.

“Long tượng thiên la.”

“Gì cơ?”

“Chính là cây thiên la anh biết.”

“Từ bao giờ cây thiên la có cái tên “Long tượng thiên la”?” Ôm lòng hoài nghi, Tổ Văn mở máy tính trên bàn ra tra.

“Cây thiên la, còn gọi Long tượng thiên la, một thực vật thời diệt thế, được gọi là rồng trong các loài cây thời diệt thế…” Đọc từng chữ trong tài liệu tra được trên màn hình, Tổ Văn không tỏ ra một chút xấu hổ, “Xin lỗi, điểm sinh của tôi trước giờ toàn không đạt, giờ mới biết nó còn có tên này.”

“Cậu thật sự định làm cái này? Ý tôi là, cậu bàn với sếp Đỗ chưa?” Tổ Văn hỏi.

“Sếp Đỗ nhiều việc, không có thời gian.” Phương Triệu đáp.

“Đã hiểu.” Bất kể Đỗ Ngang bận thật hay bận giả, nhưng không muốn nhúng tay việc này là thật. Nên trong dự án thần tượng ảo này, tất cả nghe chế tác là Phương Triệu.

“Anh cần bao lâu để hoàn thiện bước dựng hình ảnh?” Phương Triệu hỏi.

“Dựa theo phác thảo cậu đưa, nếu là ảnh mẫu ban đầu thì sẽ mất khoảng một tuần. Đừng chê chậm, rốt cuộc chỉ có một mình tôi, thế đã là nhanh lắm rồi.”

Hình ảnh mẫu cũng như bản vẽ phác thảo, mới chỉ là bước đầu tạo hình, sau đó vẫn phải tiếp tục chỉnh sửa và hoàn thiện.

So với thần tượng người thật, thần tượng ảo ưu thế hơn ở có thể thay đổi tạo hình không giới hạn.

Đẹp hoá? Một cái cây có thể đẹp tới mức nào? Kể cả là cây được hình người hoá cũng không đẹp nổi.

Chibi hoá? Cái này thì còn được, cứ làm cho dễ thương một chút.

Tổ Văn đang nghĩ bụng sửa tạo hình thế nào đã nghe Phương Triệu nói: “Thần tượng ảo ra mắt đều phải chuẩn bị MV?”

“Bình thường thì đúng là thế. À, đúng, nhắc chuyện này, cậu phải bắt đầu chuẩn bị đúc hồn đi.” Tổ Văn nói.

Xác định ngoại hình mới là bước đầu tiên, sau đó còn bước quan trọng hơn là đúc hồn cho nhân vật.

Đúc hồn ở đây, tức truyền cho nhân vật sự sống, xác định bối cảnh, giọng nói, tính cách… của nhân vật.

Nhân vật này có bối cảnh thế nào? Tới từ nơi đâu? Tính cách ra sao?

Mục đích để người xem hiểu về nhân vật hơn.

Đây là quá trình đắp nặn linh hồn cho nhân vật.

Thần tượng ảo ra mắt thông thường đều đi kèm một MV, như Đồng Sơn Thực Hoa và Văn hoá Nghê Quang, khi cho ra mắt Tuần Hoài và Phyllis trong cuộc thi cũng đã phát hành MV.

Với các thần tượng ảo ở thế kỉ mới, thông thường MV ca khúc đầu tiên sẽ cho người xem biết bối cảnh nơi thần tượng này sinh ra và tính cách riêng biệt của thần tượng.

Cho ra một thần tượng ảo cũng là quá trình sáng tác một câu chuyện. Có lẽ mới đầu không ai chú ý, nhưng nếu sau này nổi tiếng thì sao? Khi ấy mới bịa một câu chuyện?

Từ khi chưa xong bước đầu tiên, ekip thần tượng ảo đã phải chuẩn bị chu toàn cho cả trăm bước tiếp theo.

Nếu chỉ định làm qua loa thì cũng thôi, cứ thế nào đơn giản nhất mà làm. Nhưng đã muốn làm cho nghiêm chỉnh, vậy phải chuẩn bị đầy đủ.

Tại sao đầu tư cho dự án thần tượng ảo lớn như vậy, vì những thứ cần chuẩn bị thực sự quá nhiều.

“Việc xây dựng hình ảnh ban đầu mình tôi có thể lo được, cậu cũng cần tranh thủ thời gian tìm giọng hát gốc, với tìm thêm kĩ thuật viên. Hệ thống âm thanh chuyên nghiệp vẫn cần người có chuyên môn thực hiện, sở trường của tôi không phải mảng này. Một mình tôi cũng không kham hết được, nên buộc phải bổ sung thêm kĩ thuật viên. Bất kể là tuyển người mới hay mượn người từ các bộ phận khác, tốt nhất nên xong càng sớm càng tốt. Còn về giọng hát gốc… Ca sĩ của công ty có rất nhiều, chọn đại một người là được.” Tổ Văn nói.

19.

Sau lưng thần tượng ảo là cả một ekip, Phương Triệu đã cảm nhận sâu sắc điều này, vì lúc này chỉ dựa vào hắn và Tổ Văn, ngày ngày mệt như chó vẫn không thể đẩy nhanh tiến độ chế tác.

Tuyển người mới?

Người ta nghe tới tầng 50 đã tránh như tránh tà, chỉ sợ bị dính dáng vào.

Hơn nữa kinh phí có hạn, tuyển người e là khó, chỉ còn cách mượn người từ các bộ phận khác.

Đã xác định được hình ảnh bước đầu, giờ Phương Triệu cần nhanh chóng tìm giọng hát gốc, sau đó tìm nhân viên kĩ thuật hoàn thiện hệ thống âm thanh.

Mượn nhân viên thì trả công theo giờ, tạm thời chưa gấp, tìm được giọng hát phù hợp hẵng mượn người cũng không muộn.

Tổ Văn bảo Phương Triệu tìm ca sĩ trong công ty, vì tuy công ty có nhân viên phối âm chuyên nghiệp, song số lượng ít, hơn nữa đều đã bận việc khác, dù mời được thù lao cũng không hề rẻ, vì trong đó có không ít chuyên phối âm cho các sao lớn, chưa chắc đã coi trọng dự án thần tượng ảo này. Thay vì nhờ vả họ, không bằng tìm một ca sĩ đang trống lịch, mà ca sĩ tầng dưới thì giá cũng khá rẻ. Kể cả người cùng công ty cũng cần minh bạch về tiền bạc.

Phương Triệu tới chỗ các ca sĩ tân binh trước. Đỗ Ngang là cấp trên trực tiếp của hắn, Phương Triệu cần gì đều phải báo hắn trước.

Hôm nay từ sáng sớm ngủ dậy mắt Đỗ Ngang đã giật liên hồi, luôn cảm thấy sẽ có việc không hay xảy ra. Bởi vậy hắn đã soát lại hết lượt từ những việc đã hoàn thành, đang thực hiện, và cả việc đang chờ mấy hôm gần đây.

Việc sắp xếp cho ca sĩ tân binh đã xong xuôi, kế hoạch của quản lý mới nhậm chức nộp lên hắn cũng đã đọc qua, không có vấn đề lớn.

Bên các tác giả soạn nhạc mới cũng vẫn ổn, không có vấn đề.

Tác giả viết lời… viết lời đã giao cả cho tên ẻo lả Yarlyn, hắn hết trách nhiệm, không cần lo.

Báo cáo cuộc họp hôm qua đã viết xong.

Còn gì nữa?

Hình như, quên một bộ phận…

Ting!

Thông báo nội bộ. Từ trợ lý của hắn.

“Sếp Đỗ, Phương Triệu tìm anh.”

Cái lùm mé!

Đỗ Ngang thấy mí mắt càng giật mạnh.

Lần đầu tiên, Đỗ Ngang cảm thấy gặp cấp dưới còn căng thẳng hơn gặp các sếp.

Uống miếng nước bình tĩnh đã nào.

Hít sâu cho bình ổn tâm trạng, lại hắng giọng mấy tiếng, Đỗ Ngang ra điệu bề trên nghiêm giọng nói: “Cho cậu ta vào.”

Phương Triệu vào văn phòng Đỗ Ngang, nhận thấy trạng thái của Đỗ Ngang hơi khác lạ, tuy thoạt nhìn khá bình tĩnh nghiêm nghị tuy nhiên dựa vào ánh mắt và kinh nghiệm của Phương Triệu có thể cảm nhận được lúc này cơ toàn thân Đỗ Ngang đang căng hết lên, như thể Phương Triệu hắn là quả bom hẹn giờ.

Vờ như không biết gì, Phương Triệu vào thẳng chủ đề, “Sếp Đỗ, anh cần xem qua tiến độ dự án không?”

“Dạo này tôi bận nhiều việc, đã nói rồi mà, mọi việc của dự án cậu tự xem rồi quyết định là được.” Đỗ Ngang vờ vịt chỉ vào màn hình kín mít hình với chữ bên cạnh.

Phương Triệu gật đầu, làm như không nhìn thấy chữ “đã hoàn thành” ở dưới cùng màn hình.

“Tôi đã xác định hình tượng nhân vật, Tổ Văn đang xây dựng tạo hình bước đầu. Giờ dự án thiếu người, cần tìm giọng hát gốc. Tôi đã xem bản kế hoạch dự án năm ngoái, hình như còn cần tìm diễn viên? Kĩ thuật viên thì có thể chờ quyết định xong các hạng mục rồi mượn người, nhưng giọng hát gốc cần tìm ngay. Anh xem trong tân binh có ca sĩ nào trống lịch thời gian này không?”

Lúc nghe Phương Triệu nói đã xác định hình tượng nhân vật, Đỗ Ngang định nói “đưa tôi xem thử”, nhưng nghe tiếp đoạn sau, hắn lập tức nuốt lời định nói vào. So với dự án thần tượng ảo đã vô vọng, hắn để ý mấy tân binh dưới quyền mình hơn. Đã mất một Phương Triệu vào đây, giờ hắn không thể để mất thêm người khác nữa.

Quảng cáo

“Thời gian này mọi người đều rất bận. Không phải tôi lấy lệ với cậu, mà là hôm kia đám Bech đã bị lôi đi huấn luyện chuyên môn rồi, chưa biết bao giờ mới về.”

Lời này của Đỗ Ngang nửa thật nửa giả. Nửa câu đầu nói ca sĩ tân binh bị triệu tập huấn luyện chuyên môn là thật, vì tuy thành tích ở giải âm nhạc tạm ổn, song kĩ xảo luyện thanh vẫn có thể nâng cao hơn. Để sau này họ phát triển tốt hơn, quản lý mới nhậm chức đã sắp xếp chương trình đào tạo chuyên biệt để cải thiện điểm yếu của mỗi người. Đỗ Ngang đã duyệt đề án này, các ca sĩ giờ đều đã không còn ở công ty, Phương Triệu muốn tìm người cũng không tìm được.

Nhưng nói chưa biết ngày về thì rõ là nói dối. Kế hoạch do chính Đỗ Ngang duyệt, hắn không biết còn ai biết?

Lúc Đỗ Ngang nói lời này, Phương Triệu nhìn hắn một cái, nhìn tới mức mí mắt Đỗ Ngang càng giật liên hồi.

“Bên các tân binh không còn ai, cậu có thể lên phòng đào tạo tầng 51 xem thử. Khi rảnh rỗi các ca sĩ của công ty đều lên đó tập luyện. Ngay trên tầng của cậu, gần lắm.” Đỗ Ngang vội đá quả bóng này đi.

Lúc trước mấy tầng trên và dưới tầng 50 đều là địa bàn của khối dự án ảo. Chỉ là về sau khối này xuống dốc, trừ tầng 50, các tầng còn lại đã bị công ty thu hồi dùng cho các việc khác.

Ví dụ tầng 51 ngay trên tầng 50, giờ được sung làm khu vực luyện thanh chung của công ty.

Phương Triệu ra khỏi văn phòng Đỗ Ngang, đi thẳng lên tầng 51. Nhân viên chính thức trong nội bộ công ty đều có thể tự do tới nơi này, không bị hạn chế. Nhưng thực tập sinh và nhân viên cộng tác ngoài biên chế thì không được, mà cần xin giấy thông hành qua các con đường khác.

Phương Triệu đã là nhân viên chính thức, còn là chế tác của dự án tầng 50, tất nhiên có tư cách vào đây.

Xác minh thân phận xong, Phương Triệu bước qua cánh cửa lớn đi vào. Sau cánh cửa là một khu vực yên tĩnh có chức năng như bộ đệm, là nơi cất đồ và nghỉ ngơi chung.

Khi Phương Triệu đi vào, bên trong có 7, 8 người đang bàn luận chuyện gì, thấy Phương Triệu đều nhìn hắn tò mò. Họ biết hết những gương mặt quen thuộc hay ghé qua đây, Phương Triệu là người lạ.

Xét ngoại hình, Phương Triệu ở mức ưa nhìn. Nhưng trong công ty nơi minh tinh thần tượng như lá mít trên cây, đa số đều có nhan sắc thượng thừa, tướng mạo trung bình trung bình khá chỉ có nước làm nền.

Song vì sự kiện dự án thần tượng ảo được thảo luận rôm rả trên diễn đàn nội bộ mấy hôm nay, vẫn có người nhớ ngoại hình Phương Triệu.

Có người không nhận ra còn định bắt chuyện với Phương Triệu, bị người bên cạnh kéo lại, thì thầm mấy câu vào tai, lập tức ngậm miệng. Có người làm như không thấy Phương Triệu, cũng có người lịch sự gật đầu cười, trong nụ cười có vẻ áy náy và xấu hổ. Phương Triệu không để ý, cười đáp lại cho phải phép rồi đi vào khu luyện thanh chính.

Qua thêm một cánh cửa nữa, bước vào trong, đủ loại âm thanh kéo nhau ùa đến khiến não bộ sốc mất cảm giác trong một khoảnh khắc.

Nhưng ở mạt thế Phương Triệu từng gặp sự biến thanh đột ngột còn đáng sợ hơn. Hắn chỉ thoáng động hàng mày, đoạn đi tới một băng ghế cạnh khu luyện thanh ngồi xuống.

Người tới đây luyện thanh đều không phải ca sĩ nổi bật trong công ty, vì người có chút thực lực hoặc quan hệ đều đã tới khu luyện thanh ở những tầng khác. Ở đó có phòng luyện thanh riêng cho cá nhân, còn đây lại là nơi công cộng.

Người luyện thanh ai cũng nhét bịt tai, mạnh ai nấy hát.

Phương Triệu nhìn lướt một vòng. Ở đây có tầm 80 người, không phải tất cả đều là ca sĩ, một số là nhân viên các bộ phận khác, do công việc áp lực nên tới đây gân cổ gào mấy tiếng. Tuy trong công ty có phòng karaoke phục vụ giải trí, song cái đó nhân viên bình thường không được dùng. Họ không tìm được nơi giải toả, tới khu luyện thanh chung để trút cảm xúc cũng là một cách hay, lại không cần trả phí.

Một số người nhận ra Phương Triệu, ghé sát người bạn đi cùng chỉ hướng Phương Triệu, kế đó bắt đầu châu đầu xì xào, chốc chốc lại liếc về phía Phương Triệu, chắc hẳn đã đoán ra mục đích hắn tới đây.

Chế tác của dự án thần tượng ảo. Trong mắt những người khác, đây là một chức vị có tiếng không có miếng, không quyền lực không tương lai, thế nên dù nhận ra Phương Triệu nhưng không ai tới bắt chuyện.

Người khác nói gì, nhìn hắn thế nào, Phương Triệu đều mặc kệ. Từ khi vào đây, hắn đã chú ý âm thanh trong tầng. Vì cần tìm giọng hát, hắn chỉ nghe tiếng không nhìn người. Mặt mũi ra sao, tuổi tác thế nào, có kinh nghiệm không, tất cả đều không quan trọng.

Kể cả khi có thể chỉnh âm, Phương Triệu vẫn mong tìm được giọng hát gần với yêu cầu nhất có thể.

Mắt hắn không tiêu cự, đôi tai như màng lọc tra soát tất cả âm thanh trong phòng. Đột nhiên Phương Triệu dồn ánh mắt về một nơi.

Người quá nhiều, đồng thời còn có các thiết bị che chắn, Phương Triệu không nhìn thấy chủ nhân chất giọng này, bèn đứng dậy đi về phía đó.

Những người đang bàn tán về hắn thấy hắn đột ngột đứng dậy cũng trở nên hào hứng, tò mò đi theo.

Phương Triệu đi thẳng tới nơi phát ra âm thanh, đến một góc trong phòng. Ở đó có một thanh niên trông như vừa tốt nghiệp, thấp hơn những người xung quanh một chút nên trước đó Phương Triệu không trông thấy.

Ngoại hình cũng rất bình thường, đứng trong đám đông khó mà chú ý. Nếu phải nói có gì đặc biệt, thì là cổ người này cũng ngắn hơn hẳn người khác, may mà không béo, nếu không chắc đã không thấy cổ.

Người luyện thanh xung quanh đều có vẻ tránh né người này, người đứng gần nhất cũng cách trên 10 mét, đã đeo tai nghe nhưng vẫn giơ tay bịt tai.

Phương Triệu nhìn bảng tên trước ngực cậu ta, có kí hiệu của nhân viên ngoài biên chế. Ca sĩ dạng này thường hát bè cho người ta, hoặc sẽ được những dàn hợp xướng thiếu người lấy vào cho đủ số, không tính là nhân viên của Ngân Dực, không được hưởng các chế độ của công ty, địa vị còn không bằng thực tập sinh.

Dạng ca sĩ này còn được gọi là vai quần chúng chuyên nghiệp trong giới ca sĩ. Lúc chìm lúc nổi, địa vị phập phù, không biết tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu để lấp một chỗ trống không quan trọng.

Chương 20
Quái vật song đôi

Phương Triệu nghe bài cậu ta vừa tập, đoán là chuẩn bị cho buổi hợp xướng.

Thấy Phương Triệu tới, người đó lập tức dừng tiếng hát lúc ngừng lúc nghỉ. Thấy mục tiêu của Phương Triệu là mình, hắn liền trở nên căng thẳng.

“Xin xin xin lỗi, tôi quấy quấy quấy rầy cậu sao?” Người đó lắp bắp nói.

“Không, cậu tập tiếp đi, tôi tới nghe thôi.” Phương Triệu ngồi xuống băng ghế ở góc phòng gần đó. Dù sao cũng không có ai, tất cả đều tránh nơi này, ghế cũng bỏ không ai ngồi.

Người kia vò đầu nghi hoặc, hết nhìn Phương Triệu lại nhìn những người xung quanh, miệng há ra không hát nổi. Cứ cảm giác xung quanh có vô số người đang nhìn mình, căng thẳng quá, hơi sợ nữa, nếu hát làm người ta sợ thật thì biết làm sao? Liệu có bị đuổi đi không?

Nghĩ một hồi, cậu ta quyết định ra một chỗ ngồi xuống, không hát nữa, nghỉ ngơi một lúc đợi mọi người thôi chú ý mới hát tiếp.

“Cậu tên gì?” Phương Triệu hỏi, “Sắp tới có buổi hợp xướng?”

“Sắp tới một đoàn hợp xướng của Ngân Dực cần người, tôi tới thử vận may.” Người nọ hồi hộp siết chặt ly nước, “Tôi tên Bàng Phổ Tụng, có phải nghe giống tên một bài hát không? Ha ha…”

Bàng Phổ Tụng cười mấy tiếng để làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng, nhưng cười xong lại chỉ thấy càng hồi hộp bồn chồn, đoán thầm có phải đối phương sắp đuổi mình đi không.

“Tôi tên Phương Triệu.” Bàng Phổ Tụng nghe đối phương nói, “Chế tác một dự án thần tượng ảo của Ngân Dực.”

Chế tác kìa! Nghe đã biết là có máu mặt!

Bàng Phổ Tụng lập tức cảnh giác. Rõ ràng trông đối phương chỉ tầm tuổi mình, thế mà đã thành chế tác, thảo nào trông uy nghiêm như thế.

“Tôi đang tìm giọng hát mẫu, nghe tiếng cậu tập hát cảm thấy khá phù hợp, nhưng vẫn muốn nghe thêm. Cậu hát lại đoạn ban nãy một lần đi. Không cần kiểm soát giọng, đừng hát kiểu như hát trong dàn hợp xướng, bình thường cậu hát thế nào thì giờ cứ hát thế ấy.” Phương Triệu nói.

Bàng Phổ Tụng cảm giác bị cả cơn mưa tiền đập vào người, đầu choáng choáng, nghĩ bụng có phải mình vừa ảo giác không, “Hát hát hát hát lần nữa?”

“Đúng, hát luôn đoạn vừa hát ban nãy. Cứ hát hết sức, kệ bọn họ.” Phương Triệu kiên nhẫn lặp lại.

“Được được được được!” Bàng Phổ Tụng đặt cốc nước xuống, đứng bật dậy hát, cốc nước chao đảo suýt đổ cũng không nhìn một cái, mặt nghiêm nghị như sắp lên chiến trường.

Mấy ánh mắt theo dõi xung quanh vẫn khiến Bàng Phổ Tụng hơi do dự. Cậu ta hắng giọng, không cất tiếng hát.

“Cứ hát của cậu đi, nhìn bọn họ làm gì?” Phương Triệu nói.

“Vâng!” Bàng Phổ Tụng cố tập trung. Hôm nay cậu ta tới đây vốn là để tranh vị trí còn trống trong dàn hợp xướng. Phỏng vấn diễn ra lúc hơn 4 giờ chiều, cậu của cậu ta nhờ bạn bè làm giúp cho một tấm thẻ ra vào khu luyện thanh chung của Ngân Dực, trước khi phỏng vấn thì vào đây luyện tập, không ngờ gặp được việc tốt cỡ này. So sánh ra, làm giọng hát mẫu tất nhiên tốt hơn tham gia dàn hợp xướng. Sự khác biệt giữa hai việc giống như vai chính với vai phụ vậy.

Bàng Phổ Tụng cố gắng lờ đi những ánh nhìn xung quanh, buông bỏ lo lắng, bắt đầu cất giọng hát đoạn vừa luyện tập ban nãy.

Mới đầu vẫn hơi lúng túng, nhưng sau mấy câu, cậu ta bắt đầu không kiểm soát giọng hát nữa.

Mấy ca sĩ đeo tai nghe xung quanh vốn đang phiêu theo âm nhạc trong tai nghe, nghe tiếng Bàng Phổ Tụng thì không hát nổi nữa. Ai nấy cau mày tắt nhạc, hét lên với Bàng Phổ Tụng: “Muốn hát thì ra ngoài hát, chỗ này không chào đón cậu!”

“Đúng đó, ở đây không chào đón cậu!”

“Hay là bảo Phương Triệu dẫn cậu xuống tầng dưới hát đi?”

“Đúng đó, có gan thì theo Phương Triệu xuống tầng, xuống đó muốn hát thế nào cũng mặc.” Có người hùa theo.

Lần này Bàng Phổ Tụng sợ thật, họng nghẹn lại, nhìn Phương Triệu bối rối.

Phương Triệu mặc kệ những lời chỉ trích xung quanh, không những thế còn cười, tâm trạng khá tốt.

“Đây là nơi luyện thanh chung của công ty, mọi người ai thích hát cứ hát. Bản thân không có khả năng tập trung còn trách người khác? Các người có gan sao không tới phòng luyện thanh cho cá nhân?” Phương Triệu bình tĩnh liếc những người vừa chỉ trích một cái, nói vậy rồi thôi. Với người không quan trọng, hắn chẳng hơi đâu nhiều lời. Chuyện sợ mạnh hiếp yếu ở đâu chả có.

Phương Triệu chỉ Bàng Phổ Tụng, nói: “Cậu, đi theo tôi.”

Bàng Phổ Tụng hệt cậu học sinh lạc đường, cái cổ vốn đã ngắn rụt lại, theo sát Phương Triệu rời khỏi phòng luyện thanh.

“Xì, tưởng mình máu mặt thật đấy à!” Có người nhìn bóng lưng Phương Triệu chế giễu.

“Phương Triệu tới tìm giọng hát mẫu à?”

“Chắc thế rồi. Hừ, xin tôi cũng chẳng đi.”

“Chỉ lừa được mấy người bên ngoài không biết chuyện thôi. Nhìn tên ngốc ban nãy kìa, lúc rời đi còn đang vui nữa chứ.”

Rời khỏi phòng luyện thanh chung, Phương Triệu dẫn Bàng Phổ Tụng tới văn phòng tầng 50, hỏi hắn sắp tới có kế hoạch công việc nào không, nếu có thì cố gắng thu xếp để tiến hành thu giọng mẫu.

“Không có! Sắp tới không có việc gì hết!” Bàng Phổ Tụng vô thức dịch ra mép ghế, lưng thẳng tắp mất tự nhiên, chờ Phương Triệu nói tiếp.

“Đây là hợp đồng, cậu đọc đi.” Phương Triệu xuất bản hợp đồng từ con chip trên bàn. Những hợp đồng này đều là bản mẫu đã sử dụng trước giờ, sửa sơ lại là có thể lấy dùng luôn.

Bàng Phổ Tụng nghiêm túc đọc kĩ hợp đồng, không thấy có chỗ nào không phù hợp, lập tức gật đầu đồng ý.

Mặc dù vẫn chỉ là hợp đồng tạm thời, không phải làm nhân viên chính thức của Ngân Dực, Bàng Phổ Tụng vẫn hưng phấn suýt nhảy nhót ăn mừng. Kí hợp đồng xong, cảm giác người lâng lâng như trên mây.

Cậu ta không có ngoại hình đủ để đứng trên sân khấu, chỉ có thể ra sau hậu trường. Nhưng công việc sau hậu trường cũng phân chính phụ. Lúc trước cậu ta vẫn luôn nhận những công việc quần chúng cùng những người khác, đây là lần đầu tiên kí hợp đồng cá nhân, đây cũng giống làm vai chính rồi!

“Tôi sẽ báo thông tin của cậu lên trên, đợi làm xong thẻ thông hành sẽ báo cậu tới.” Phương Triệu nói.

“Được… được… được ạ! Cảm ơn! Cảm ơn!” Bàng Phổ Tụng suýt thì cúi lạy Phương Triệu, lúc đi ra chẳng biết có phải hưng phấn quá không mà va cộp vào cửa.

Phương Triệu thấy vậy lắc đầu, “Thôi vậy, tôi xuống cùng cậu. Tôi cũng cần xuống tầng tìm người.”

Phương Triệu cần đi gặp Đỗ Ngang, nhưng hắn quyết định đưa Bàng Phổ Tụng xuống trước. Bàng Phổ Tụng vẫn chưa bình tĩnh lại, với tình trạng cậu ta lúc này, nhỡ sơ sẩy gặp tai nạn gì, trong thời gian ngắn hắn đi đâu tìm giọng hát thích hợp khác nữa?

Khi ra khỏi toà nhà Ngân Dực, một đoàn xe từ trên không trung bay tới.

Khác với nhân viên quèn như Phương Triệu, nơi làm việc của các ngôi sao tên tuổi nằm ở tầng cao hơn, trong tầng có nơi đỗ xe riêng, nên nhiều lúc Phương Triệu không thể thấy bóng dáng họ, vì người ta đã lái xe bay thẳng vào toà nhà.

Nhìn những chiếc xe đó lái thẳng vào mấy chỗ đoạn trên trăm tầng, chắc là mấy nhân vật tầm cỡ của công ty.

“Nếu lên được độ cao đó, tôi chết cũng không tiếc.” Bàng Phổ Tụng nghển cái cổ ngắn nhìn lên, nói một cách ao ước.

Phương Triệu chỉ cười, “Tương lai, ai biết thế nào.”

Nhìn Bàng Phổ Tụng vào ga chờ tàu, Phương Triệu quay vào toà nhà. Hắn còn có thể nghe tiếng Bàng Phổ Tụng kích động gọi báo tin tốt này cho mẹ.

“A lô, mẹ… vâng vâng, hôm nay con tới Ngân Dực luyện thanh… Vâng, dùng cái thẻ cậu cho để vào… Không có chuyện gì, thật mà, con đã hạ tông giọng rồi, không ảnh hưởng ai hết, chỉ là… Ôi, mẹ đừng kích động, nghe con nói hết, mẹ đừng có thấy lạ lạ đã nghĩ là chuyện xấu thế… Hôm nay con kí một hợp đồng… Đúng, hợp đồng với một dự án nội bộ của Ngân Dực… Không phải hợp xướng, là hợp đồng cá nhân, chế tác của một dự án thần tượng ảo trong Ngân Dực bảo con thu giọng hát mẫu…”

Giống như một diễn viên nhỏ chuyên chạy vai quần chúng đột nhiên lên làm vai chính, kể cả là dự án nhỏ, đó cũng là vai chính đúng không? Đối với người từ nhỏ đến lớn đã đóng cơ man các vai quần chúng, đây chính là cột mốc lịch sử trong đời.

Phương Triệu vào toà nhà, tới gặp Đỗ Ngang báo chuyện làm thẻ thông hành cho Bàng Phổ Tụng, sau đó về tầng 50 xem tiến độ của Tổ Văn.

Trước đó khi Bàng Phổ Tụng tới, Tổ Văn đang bế quan trong phòng không đi ra. Nghe Phương Triệu nói đã tìm được người đồng thời kí hợp đồng xong xuôi, Tổ Văn bật thốt theo phản xạ: “Hắn bị khờ à?”

Thấy Phương Triệu nhìn sang, Tổ Văn lập tức sửa lời, “Không phải, ý tôi muốn nói, hắn đúng là người tốt.” Hợp đồng không ghi rõ thời hạn bao lâu. Nếu thời gian làm việc kéo dài, vậy chẳng lại làm lỡ của người ta một năm? Tổ Văn cảm thấy Bàng Phổ Tụng đúng là trẻ người non dạ, dễ lừa.

Nhưng nhắc chuyện giọng hát mẫu, Tổ Văn lại tò mò, “Phòng luyện thanh đông như vậy, sao cậu chọn trúng hắn?”

Phương Triệu ngẫm nghĩ, không trả lời ngay mà hỏi, “Anh biết “thế” không?”

Tổ Văn lắc đầu. Kể cả lúc trước còn ở nhóm dự án cũng chưa từng nghe ai nhắc tới thứ này.

““Thế”, không hình không dạng, có thể tồn tại trong im lặng tuyệt đối, cho người ta cảm giác bồn chồn lo lắng, cũng có thể tồn tại trong âm thanh, làm sâu sắc thêm những cảm xúc sợ hãi, đau buồn, mừng vui, hưng phấn… Đối với ca sĩ, ca hát không chỉ là cất tiếng theo lời nhạc, mà còn cần điều chỉnh một số yếu tố trong giọng hát để làm sâu thêm ham muốn thưởng thức của người nghe, khuấy động suy nghĩ của họ. Đây chính là sức mạnh của “thế”.” Phương Triệu giải thích.

“Giống như cùng một ca khúc, có người hát khiến người nghe ấn tượng khắc sâu, có người hát thì lại nghe rồi quên?” Tổ Văn nói.

“Đúng vậy. Đó cũng là một kĩ xảo, khi âm thanh thay đổi, nó sẽ giải phóng ra “thế” đang ẩn tàng, đánh động cảm quan và cảm xúc của người nghe, khiến trái tim người nghe rung lên. Nhưng ở một số người, bẩm sinh đã có thể phát ra “thế” mạnh hơn người khác mà không cần vận dụng các kĩ thuật chuyên biệt.”

“Cậu đang nói cái tên vừa kí hợp đồng kia?”

“Ừm. Chỉ là trong hợp xướng, “thế” này khá khó kiểm soát, nên khi luyện thanh cậu ta mới phải kiểm soát khí thế trong giọng hát, khiến giọng mình không nổi bật lên mà bình thường như mọi người. Cậu ta cho rằng trong chất giọng của mình cất giấu một con quái vật ngủ say khiến cậu ta khác với mọi người, khi hợp ca dễ ảnh hưởng tới người khác, khi luyện thanh thì bị xa lánh, gặp trở ngại khắp nơi, vì vậy luôn luôn kiểm soát giọng hát. Nhưng cậu ta không biết đó là một sức mạnh tiềm ẩn có thể bao trùm tất cả, xáo trộn tất cả! Đó không phải quái vật, đó là tài năng!”

Tổ Văn chà chà mớ da gà da vịt dựng kín cánh tay, cứ cảm thấy, đó chính là quái vật!

Nhưng chợt lại nghĩ, một quái vật âm thanh, một quái cây hư cấu, tổ hợp tuyệt biết mấy!

Quái vật lồng tiếng cho quái vật, vừa đẹp. Hắn đã bắt đầu chờ mong rồi.

21.

Tìm được giọng hát mẫu rồi, Phương Triệu liền đi thuê thiết bị xử lý âm thanh chuyên nghiệp. Trong công ty, những thiết bị này đều là loại cực cao cấp. Không chỉ trang thiết bị xử lý nguồn âm, những thiết bị máy móc khác cũng đều là loại chất lượng cao cấp nhất, bất kể là ai, bộ phận nào, muốn thuê đều phải trả phí cắt cổ.

Một số thiết bị dùng nhiều thậm chí còn cần đặt trước. May là những trang thiết bị trong mảng thần tượng ảo thì không ai tranh dùng, không cần đặt trước. Phương Triệu đi tìm Bright, mượn hết những thiết bị cần dùng từ kho thiết bị.

Kĩ thuật viên phụ trách âm thanh thì mượn từ bộ phận khác, là một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp, chuyên nghiệp vụ xử lý âm thanh, chế tác hậu kì, chỉnh âm v.v. Nhưng vì là tân binh, vừa kí hợp đồng với Ngân Dực, nên khi Ngân Dực tới mượn người lập tức bị đẩy ra.

“Chào… chào anh, tôi… tên Tống Miểu, lúc trước phụ phụ phụ trách khâu chỉnh âm, đây là… chứng nhận tốt nghiệp với bằng cử nhân của tôi.” Tống Miểu lấy các loại bằng với chứng nhận ra. Vừa tới khối dự án ảo, cô ấy còn khá căng thẳng, lời nói không được liền mạch.

Phương Triệu nhìn cô nhân viên mới mượn được. Mái tóc dài vừa phải buộc đuôi ngựa, mặc đồ thể dục và giày đế bằng đơn giản, cách ăn mặc điển hình của nhân viên kĩ thuật, tay xách một cái hòm đựng thiết bị, mặt căng cứng, có lẽ vẫn chưa thích ứng với môi trường làm việc mới.

Hỏi vài chuyện về xử lý nguồn âm, Phương Triệu bèn gọi Bàng Phổ Tụng tới: “Dẫn Tống Miểu tới văn phòng.”

“Rõ!” Mãi cũng tới lúc bắt đầu thu âm, Bàng Phổ Tụng phấn chấn hẳn.

Để xây dựng một kho âm thanh hoàn chỉnh cần hệ thống xử lý âm thanh chuyên nghiệp. Các thiết bị đã đầy đủ, việc tiếp theo thì để Tống Miểu lo việc lấy mẫu giọng và xử lý kĩ thuật để tạo kho âm thanh.

Được cái ngày nay các thiết bị đều có mức độ tự động hoá cao, tiết kiệm được nhiều công sức, nếu không chỉ mình Tống Miểu khó mà lo xuể. Giải quyết xong vấn đề âm thanh, Phương Triệu tới chỗ Tổ Văn xem tiến triển xây dựng hình ảnh.

“Đúng rồi, mẫu mắt cần tìm người đóng không?” Tổ Văn hỏi. Vì là hình tượng người cây nên không kì vọng có biểu cảm gương mặt phong phú cỡ nào, thành ra biểu đạt của mắt vô cùng quan trọng.

Mẫu mắt, tức hình ảnh mẫu để tạo thành đôi mắt cho thần tượng. Với một số diễn viên không nhan sắc không tiền tài, lại kém may mắn không nắm bắt được cơ hội tốt, địa vị của họ trong giới khá thấp, khó được xuất hiện trên sân khấu, bình thường cũng không được nhận nhiều phim, còn đều là những vai ít cảnh diễn, nên họ sẽ nhận một số công việc khác, ví dụ cung cấp mẫu mắt gốc cho thần tượng ảo.

Dự án thần tượng ảo không yêu cầu cao sẽ lấy mẫu từ kho dữ liệu. Mẫu này có thể từ những cảnh quay trong các bộ phim trước đó, mượn diễn xuất của diễn viên thực lực trong phim để sử dụng cho thần tượng ảo. Nhưng với dự án yêu cầu cao, thì sẽ thuê riêng một người lấy mẫu mắt cho các cảnh quay khác nhau.

Kể cả các diễn viên thực lực đạt giải thưởng lớn cũng cần căn cứ theo bối cảnh và diễn biến nội tâm nhân vật để diễn xuất. Nếu nền bối cảnh và định vị nhân vật của thần tượng ảo khác đi mà vẫn dùng những ảnh mẫu đó sẽ là không phù hợp, cho người xem cảm giác không tự nhiên.

Một số người phản đối thần tượng ảo cũng thường chỉ trích diễn xuất của họ rập khuôn, cứng nhắc. Nhưng ekip sau những thần tượng này không để ý. Vốn dĩ người ảo đã là như vậy, ai chẳng như ai, người xem chịu chi tiền là được.

Chính vì nhận thấy Phương Triệu quá nghiêm túc với dự án này, Tổ Văn mới dò hỏi.

“Hôm qua tôi đã nói với sếp Đỗ việc này. Anh ấy nói sẽ để ý giúp xem có ai phù hợp không.”

Phương Triệu đang nói thì Đỗ Ngang dẫn một người tới tầng 50.

Tuy Đỗ Ngang không muốn quan tâm việc bên dự án, nhưng rốt cuộc bị chức vụ ràng buộc, hắn không thể hoàn toàn làm lơ. Sau khi tò mò hỏi Phương Triệu về hình tượng nhân vật, Đỗ Ngang ngồi lặng trong văn phòng trầm tư rất rất lâu, thậm chí nảy sinh ý nghĩ tạm dừng mọi công việc của Phương Triệu, tự tay tiếp quản dự án.

Nhưng sau đó Đỗ Ngang nghĩ thông. Đỗ Ngang biết bản thân không phải nhân tài trong mảng sáng tác. Bất kể Phương Triệu nghĩ thế nào, giờ dự án đã khởi động, mọi việc sẽ do Phương Triệu quyết. Kể cả thất bại, bị chê cười, đó cũng là một trải nghiệm. Người trẻ ấy mà, va vấp nhiều là việc tốt. Tóm lại dự án hố đen này thất bại đến mức nào, công ty cũng không đến mức đổ hết tội lỗi lên một tân binh như Phương Triệu.

Hôm qua sau khi Phương Triệu tới tìm, Đỗ Ngang đã hỏi mấy người bạn quản lý khối diễn viên.

Trong công ty, bất kể ca sĩ hay diễn viên đều có chia cấp bậc. Dựa trên hợp đồng, cấp bậc từ thấp tới cao lần lượt là D tới A, đặc biệt cấp S cao nhất không nằm trong xếp hạng này, là tồn tại ngoại lệ.

Bình thường cấp D là tân binh và nhân viên cấp thấp, với ánh mắt Đỗ Ngang bây giờ không nhìn nổi những người này, khi hỏi mượn người cũng hỏi diễn viên cấp B và cấp C.

“Cấp B không đưa anh được, tôi phải giữ lại để đào tạo lên cấp A, không thể để có sơ suất. Nhưng cấp C tôi có thể xem hộ.” Đây là câu trả lời của người bạn Đỗ Ngang hỏi hôm qua, hôm nay đã dẫn người tới.

Có một diễn viên cấp C tới, Đỗ Ngang đã khá hài lòng. Mặc dù diễn viên cấp C thì diễn xuất không bằng cấp cao hơn, nhưng chắc chắn tốt hơn người bình thường. Nếu vẫn không được, vậy lấy luôn cảnh quay có sẵn trong kho dữ liệu cho nhanh gọn đỡ việc.

“Đây là Kỷ Bạc Luân, từng đóng một phim điện ảnh bối cảnh thời diệt thế, có lẽ sẽ giúp được cậu.” Đỗ Ngang giới thiệu qua rồi bỏ người lại chạy mất.

Phương Triệu nhìn diễn viên mới mượn tới, nghe nói là diễn viên cấp C. Hắn không rõ diễn viên ở các cấp bậc khác chênh lệch thế nào, kí ức trong đầu cũng không có nhiều thông tin về mảng này, vì vậy thái độ khá khách sáo, suy cho cùng đối phương tới đây để giúp mình.

Nhưng khác với sự căng thẳng của Tống Miểu, cậu diễn viên này đã có chút điệu bộ của ngôi sao. Mặt mũi tất nhiên không phải nói, thời này người có thể làm minh tinh đều không thể xấu được. Tóc tai chải chuốt bóng mượt từng sợi, dáng cao ráo, hành vi điệu bộ vừa hào phóng vừa nho nhã. Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Kỷ Bạc Luân lia ánh mắt soi mói qua các trang thiết bị trong tầng, ánh mắt nhìn đám Phương Triệu có sự cao ngạo và trịch thượng không che giấu.

“Bắt đầu đi, mấy người muốn quay gì? Thời gian của tôi có hạn.” Phủi phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên tay áo, Kỷ Bạc Luân nhấc chân đi vào.

Tổ Văn nhìn Phương Triệu, thấy Phương Triệu gật đầu bèn dẫn Kỷ Bạc Luân tới phòng ghi hình, “Bên này.”

Phương Triệu giảng sơ lược bối cảnh cần quay, mới nói mấy câu Kỷ Bạc Luân đã ngắt lời, “Được rồi, tôi biết rồi, những cái cậu nói tôi đã từng diễn rồi. Tránh ra một bên đi.” Đoạn nhìn Tổ Văn, “Chú ý, bắt đầu.”

Phương Triệu không nói gì, lùi ra hàng ghế cạnh Tổ Văn ngồi xuống. Thái độ của đối phương không đến nỗi khiến hắn tức giận, miễn diễn tốt là được.

Bên kia, Kỷ Bạc Luân chuẩn bị cảm xúc một lúc, bắt đầu nhập tâm biểu diễn.

Khỏi nói chứ, tuy thái độ Kỷ Bạc Luân hơi ngạo mạn, nhìn ai cũng như bề trên nhìn xuống, nhưng khi diễn lại khá nghiêm túc, hiềm nỗi…

“Theo tôi thấy, hay chúng ta cứ chọn vài cảnh quay phù hợp trong kho dữ liệu?” Tổ Văn viết mấy chữ lên vòng tay. Người ta vẫn đang mải diễn, hắn không dám nói thẳng.

Kỷ Bạc Luân thật sự đang diễn rất nhập tâm, không thấy có vẻ qua loa đối phó, nhưng so với những diễn viên thực lực vẫn có chênh lệch rõ rệt, đặc biệt nếu tập trung vào ánh mắt, chênh lệch lại càng rõ. Độ này Tổ Văn xem nhiều phim về thời diệt thế, giờ thấy diễn xuất của Kỷ Bạc Luân, cảm thấy hơi cay mắt. Thế này thì lấy dữ liệu có sẵn trong kho còn hơn.

Phương Triệu cũng càng lúc càng cau chặt mày. Đọc mấy chữ Tổ Văn viết, hắn đứng dậy đi về phía Kỷ Bạc Luân, vỗ vai đối phương.

“Làm gì vậy?! Không thấy tôi đang diễn hả?” Kỷ Bạc Luân cau có, “Biết gì là hoà mình vào cảnh không? Cảm xúc của tôi bị cắt ngang hết rồi.”

Vừa định tiếp tục hồi tưởng tìm lại cảm xúc ban nãy thì thấy đối phương vỗ mình thêm mấy cái, Kỷ Bạc Luân lập tức nổi cơn, quay phắt lại thấy Phương Triệu giơ tay chỉ vào một chỗ, “Đứng sang một bên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play