Chương 05.

Gã đi theo con đường mòn ra bờ suối, bàn chân trần bước lên đám cỏ dại đẫm sương, hơi nước lành lạnh đọng lại sau trên cây cỏ một đêm nhanh chóng tan đi dưới nắng, cảm giác ướt át dưới lòng bàn chân gã cũng qua nhanh nhưng cảm xúc thì không hẳn như thế.

Gã nhớ tới hình ảnh thoáng qua khi nãy, cái đầu bù xù thoáng ló lên rồi núp ngay, tóc cậu ta xơ rối như đám cỏ mọc loạn dưới mà ánh mắt thì như giọt sương lưu luyến đọng lại, ánh mắt long lanh cứ chờn vờn trong đầu gã.

Có người đi ngược chiều từ xa đã hô lên một tiếng 'A Sùng', gã đưa mắt nhìn theo hướng đó rồi mỉm cười, chân gã đi nhanh hơn đứng dạt vào một bên bờ ruộng.

Đường hơi hẹp, ruộng lúa xanh rì hai bên, người đi trước đang gánh hai dậu tre nặng trĩu, đòn gánh vít cong cong nẩy nhẹ theo bước chân vững vàng của anh ta.

Đi tới chỗ gã đứng thì anh ta đứng lại, một tay vắt lên đòn gánh, một tay kéo ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cười hỏi:

“Tao tưởng mày hôm nay không ra khỏi nhà chứ?”

Gã nheo mắt, hỏi lại:

“Nhà đầy việc, ai lại nói gì?”

Anh ta đảo mắt nhìn một lượt từ trên đầu xuống dưới chân gã, tặc lưỡi một cái mới nói liến thoắng:

“Dào ôi, thôn làng bé như đám ruộng góc ấy, chiều qua mày xách người về cũng ối bà ối cô chạy đi kể rồi? Sao tự dưng lại dắt người về? Người ở đâu thế? Xinh không? Nhặt về làm vợ à?”

Mặt anh ta sạm nắng đổ màu mật ong bóng loáng, cái miệng anh ta hỏi gã một tràng như con chim chích chòe không ngừng há mỏ, gã bỗng dưng thấy phiền vì sao lại dừng lại chờ thằng quỷ này qua đây nhỉ? Biết thế đi vòng luôn.

“Mày lắm mồm thế Pàng?”

“Ơ kìa, tiện gặp mày trên đường thì hỏi thôi! Mế tao ở nhà lầu bầu cả tối hôm qua vì cô Sao chạy sang kể lể kìa! Nói cho nhau một câu nào, bạn nối khố ơi!”

Gã vạc lại,

“Có gì để mà nói, mày gánh gạo về nhà đi!”

Anh ta vẫn bám dai như đỉa, hỏi bằng được:

“Ơ, mày lờ nhau à? Có gì mà không nói được thế? Xinh lắm à?”

Gã dẫm xuống ruộng bước vòng ra sau lưng anh ta, cười cợt nói một câu:

“Mày cút về nhà nhanh lên! Xinh gì mà xinh, gầy nhom... Đợi nuôi béo lên đã!”

Anh ta phá cười lên,

“A Sùng, mày là thằng quỷ!”

Đi mấy bước anh ta dừng lại gọi với theo:

“Này, ra suối xem lại mái lều cọn nước nhà mày đi, sáng nay tao thấy nó rụng xuống một góc rồi.”

“Tao biết rồi, đi làm đã!”

Mặt trời khuất dần sau đỉnh núi phía xa, Hộc Tía dõi mắt nhìn mãi vào cánh cổng, ngóng gã đi làm cả ngày chưa về, lại một ngày nhàn chán đơn điệu hết ăn lại nằm cứ thế kết thúc.

Cậu thơ thẩn hết nhìn trời nhìn mây, nhìn quang cảnh đã trở thành quen thuộc trong cánh cửa sổ mở rộng, bao gồm cả người đàn ông đẩy cửa gỗ bước vào nhà.

Đêm tối nhập nhoạng được thắp sáng lên, gã đi đến gần đưa tay xoa đầu cậu, như vuốt lông chó con bông xù mềm mại.

Cậu bẽn lẽn cười, không thể nào ghét được những hành động tự nhiên như không có gì lạ lẫm của gã, đôi tay gã chẳng có chút xíu ngượng ngùng hay chột dạ khi đụng chạm lên người cậu, có nựng nịu, có mờ ám, có trêu chọc…

Cũng có cả thật tâm dịu dàng đối xử tử tế trong từng cử chỉ tưởng như rất bình thường giữa người với nhau.

Gã vọc tay vào trong túi áo thẫm mùi mồ hôi nồng lên cùng đất bùn bám thành vết bẩn loang lổ, thả vào lòng bàn tay cậu một nắm lớn quả mâm xôi chín đỏ, nhìn cậu thích thú bỏ xuống mặt bàn đếm từng quả tươi mọng rồi nhặt bỏ vào miệng.

Gã vươn tay đóng lại cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi cậu.

“Thích đến thế sao?”

Hộc Tía gật đầu, miệng lúng búng nhai nuốt ngon lành, vui lòng trả lời:

“Lâu lắm rồi ta không được ăn quả này.”

Gã nhón tay lấy một quả bỏ vào miệng nhai nuốt, vị chua chua ngọt ngọt vỡ tan trôi xuống cổ họng là hương vị tuổi thơ quen thuộc, cây mâm xôi mọc thành bụi rậm đầy bên bờ rừng, lúc đó gã chỉ nghĩ có thể chó con nhà mình cũng thích, liền cặm cụi nhặt một mớ bỏ vào túi áo đem về nhà.

Đúng là có người thích thật, má môi có thịt mềm đắp lên hồng hồng, cậu ta từ suy nhược gầy nhom đầy tổn thương lớn nhỏ lúc gã mới mua về, gã chăm sóc vết thương, nuôi ăn nuôi uống ngủ ngon nhiều ngày, không còn lo lắng, cậu ta không bị đánh đập hay giày vò liên miên, thân thể cứ như bong bóng thổi căng dần, càng lúc càng giống như một bẹ chuối non mọng nước.

Ánh mắt gã lướt qua gương mặt đó, dời đi sự cồn cào bất thường trong lòng gã, không muốn cậu ta phát hiện ra xao động khi gã chăm chú để ý những phiến môi mềm của một người khác…

Chưa phải lúc thích hợp, gã nghĩ thầm.

“Ta đi nấu cơm, lát có nước nóng thì ta gọi.”

Cậu nhìn gã đi khuất sau cánh cửa mở toang, người đàn ông này luôn khóa chặt cửa mỗi khi đi ra ngoài, bỏ lại cậu trong nhà cùng đồ ăn và nước uống đầy đủ, có cả quà vặt cho cậu, dịu dàng và cảnh giác quan sát cùng nuôi nhốt con mồi gầy nhom nhem của mình, sợ sơ hở cậu sẽ bỏ chạy mất dạng.

Hộc Tía biết sợ gã, cũng kiêng dè gã.

Những ngày đầu có lẽ cậu còn manh nha suy nghĩ bỏ trốn đó, nhưng nghĩ tới kết quả khi cậu bị bắt lại thì sao, chỉ với tờ văn kế mỏng dính trong tay gã, người đàn ông đó đánh chết cậu cũng chỉ bị quan phủ bắt đền tiền mà thôi.

Có thể Hộc Tía bỏ chạy rồi sẽ không chết, có thể bị bắt lại rồi sẽ bị bán qua tay tiếp, lại tiếp tục bị vùi dập nữa chăng, rồi đời cậu sẽ lại trôi dạt về đâu như cọng bèo trên dòng đời bấp bênh…

Cậu sẽ không có nhà, không ăn no bữa, không ngủ yên giấc, đòn roi chẳng nương tay khi nước mắt cậu rơi xuống, cũng không có người quan tâm đến đau đớn của mình…

Nghĩ đến những ngày bị xích dưới đất, mắt vàng hoa lên vì nắng gắt, dưới cái nhìn săm soi đánh giá món hàng ế ẩm, bụi bẩn đầy trong mũi miệng mỗi khi cậu cúi gằm hít thở, những đôi giày sạch sẽ dừng lại trước mắt cậu rồi lại chê bôi rời đi…

Hộc Tía sao không hiểu được, sống quanh quẩn trong ngôi nhà khóa cửa này cũng chính là thiên đường rồi, cậu sao có thể từ bỏ một cuộc sống tốt đẹp gã bày ra cho cậu, chỉ để lao đầu ra thế giới ngoài kia vì một phút giây tự do với nhiều kết quả thê thảm định sẵn đời cậu.

Hộc Tía nhìn những vết thương trên tay mình, vảy khô kết lại dần dần tróc vảy, lớp thịt mới non hồng mọc lên, cậu khẽ cười tự hỏi mình, nỗi đau do vết thương cứ ngỡ nhức nhối liên miên... Giờ có thể liền da lành lặn đúng là chuyện tốt phải không?

Cậu xỏ chân vào đôi dép gỗ, lạch bạch đi theo sau cái bóng mất hút ngoài cửa, hướng đến ánh sáng mà mon men xuống bếp.

Dưới ánh nến vàng ấm, gã đứng đó hòa hợp một cách kì lạ giữa dầu muối củi lửa, đôi tay nhìn thô kệch mà thành thạo đảo thức ăn trên chảo lớn xì xèo, hơi nóng bốc lên nghi ngút, hun trái tim Hộc Tía nóng bừng bừng…

Mùa hè nhón chân qua trong cái nóng dần lên của cơn gió qua cây ổi trong sân, gã vẫn xách nước đã đun nóng đổ vào chậu chờ sẵn cho cậu.

Hộc Tía dội từng gáo nước ấm từ trên đỉnh đầu xuống, đưa tay vuốt nước ướt sũng trên mặt, nhìn đôi tay cậu dần dần có lại độ mềm mại nhất định cũng bớt gầy yếu xơ xác, giống như ngày cậu còn êm ấm có cha có mẹ.

Thuốc không chỉ chữa lành vết thương mà còn tẩy bớt đi khô cằn thô ráp toàn thân, phục hồi dần làn da đúng tuổi mười tám đôi mươi cho cậu, như luống rau mầm phơi nắng hè cả ngày rũ rượi lá mềm, luống rau héo được gã tưới đủ nước khi sẩm tối hôm qua lại xanh tốt dưới bình minh ngày mới sang.

Tiếng gõ cộc cộc lên cửa gỗ làm cậu giật mình đánh rơi gáo nước, cậu ngoáy đầu theo tiếng húng hắng bên ngoài của gã, biết ý đánh tiếng trước mới hỏi.

“Ngươi lấy thêm nước nóng không?”

“Không cần đâu.”

“Ừ, đừng có ngâm nước lâu quá làm lở vảy đóng trên vết thương đó.”

Gã vắt khăn khô dùng để lau người mà cậu quên cầm theo lèn qua khe trên cánh cửa gỗ, chẳng nói gì thêm liền đi luôn.

Ngôi nhà có một mình gã, thú nuôi có một con mèo và một con chó, mèo kiêu hãnh ngẩng đầu bước đi, đuôi dài lướt qua chân cậu, Cơm Nếp kênh kiệu chẳng cho cậu sờ vào, móng vuốt xòe ra khỏi đệm thịt tát vào mũi Đùi Gà khiến nó kêu oẳng lên né tránh.

Gã ngày ngày đun nước nóng cho Hộc Tía tắm, còn bản thân thì tùy tiện múc nước giếng lên dội ào ào, người đàn ông có bề ngoài chân chất như vạt cỏ lau ngoài bờ sông, đứng trước cậu càng cao lớn thô ráp nhưng tâm tư lẫn hành động thì trái ngược, gã nhạy bén nhận ra cậu cần gì mà chẳng cần cậu nói hay xác nhận lại.

Gã dùng một ngày dựng lên một gian nhỏ kín gió dùng để tắm rửa, ngay cạnh khoảng đất trống gần giếng và vườn rau, dùng gạch nung lấy từ lò trong thôn làng làm nền, mái cọ lợp cẩn thận, một lớp vải ngâm dầu chống dột phía dưới cùng, kẹp nan tre kẹp giữ chặt chẽ chống tốc mái khi gió mạnh, gã cũng đào rãnh nước dẫn qua vườn rau, làm cửa kín đáo thay vì vải thô dày.

Gã có thể đông hè tắm trần bên giếng không cần nhà tắm, nhưng gã biết cậu cần, gã cũng không thích nhìn thấy vai cậu ta run lên khi gió lùa qua, cả gió cũng có thể khiến cậu ta gục ngã bên chậu nước nóng hầm hập, yếu ớt khiến gã khó chịu theo.

Cơm tối có cá bống suối rán giòn, rau cũng là rau dại đủ loại nhặt quanh bờ suối luôn, thái rối nấu một bát canh đầy ú ụ.

Cơm là gạo trắng độn khoai lang gọt vỏ cắt nhỏ rồi bỏ vào trong thạ trúc lót vải rồi hấp chín bở, gã bưng tô canh từ kệ bếp ra bàn, cậu nhanh chóng lấy bát đũa trong chạn trúc rồi ngồi vào bàn ăn.

Đùi Gà ngồi ngoan bên chân gã quẫy đuôi tíu tít, Cơm Nếp ngồi xa xa liếm móng chân trước, đôi mắt sáng lên theo mùi hương của đĩa cá trên bàn.

Cậu nhìn gã xới một lưng cơm cho Hộc Tía trước rồi mới tự đơm cho mình, gã có thói quen đơm bát cơm đầy ụ, dù ăn miếng lớn và ăn cũng nhanh nhưng không hề vương vãi linh tinh ra bàn.

Sức ăn thì gã gấp ba bốn lần cậu, nhưng lần nào cũng chờ cậu gác đũa xuống thì gã sẽ ăn thêm lượt nữa cuốn sạch sẽ đồ ăn còn lại, hoặc vừa ăn vừa chia mèo chia chó làm trò vui.

Cậu luôn tự hỏi, tác dụng của mình là gì khi gã tốn một đống tiền để mua về một nô lệ còi cọc, cậu không phải khúm núm phục vụ gã như chủ nhân nanh nọc ác độc, cũng không lao động nặng nhọc như trâu bò, không bị đánh đập lạm dụng, cái gì cũng không cần làm, dù bị gã nhốt lại trong nhà mỗi ngày cũng có cơm ăn no bụng.

Gã thích trêu chọc cậu, lâu lâu đụng tay đụng chân như trẻ con có đồ chơi mới, có lúc gã đùa hơi quá tay làm cậu né tránh lộn nhào xuống đất dúi dụi, nhưng cậu chẳng đặt nặng trong lòng, đơn giản vì cậu hiểu được, những hành động tưởng như vô bổ ấy đúng thật chẳng mang ác ý gì.

Hộc Tía đã thấm thía đủ ác ý từ rất nhiều kẻ khác ngấm lên chính máu thịt của mình, cậu nhắm mắt cũng biết hình dáng của ác ý bủa vây cậu đáng sợ ra sao.

Ngón tay búng vào trán nhói lên kéo tỉnh cậu giữa những suy nghĩ vu vơ về hiện tại, cậu ngẩng mặt lên nhìn gã đang bưng một cái chén bốc khói trên tay, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Gã đẩy cái bát vàng óng thơm nức tới trước mặt cậu, hất cằm ra hiệu cho cậu ăn đi.

Cậu chạm tay vào bát liền rụt lại vì nóng, thổi thổi vào mấy đầu ngón tay mới lên da non đã đỏ lên, gã kéo lại cái bát về phía mình, dùng thìa gỗ xắn một miếng nhỏ thổi nguội bớt, gã nâng thìa hứng tay đưa sát gần miệng người đối diện, trong ngỡ ngàng và sững sờ của cậu.

Gã trầm giọng điều khiển cái người đang ngây đơ ra.

“Ăn đi!”

Hộc Tía dại ra, trúc trắc làm theo lời nói của gã, hé miệng ngậm lấy một thìa vàng óng, mùi thơm của trứng gà chín tới cùng cơm nếp bùi béo thơm ngọt mềm tan trên đầu lưỡi khi cậu khẽ nhai rồi nuốt xuống.

Gã hỏi ngon không, cậu khẽ gật đầu, hương vị mềm ngọt béo bùi, có trứng gà nhưng không tanh, cơm nếp tơi ra trong miệng, càng nhai càng ngọt.

Cậu tròn mắt nhìn gã xúc một thìa đầy, bỏ vào miệng gã, tai cậu nóng rực lên khi gã còn có tình mút lại một lượt nữa cho sạch bong…

Cái thìa mà gã mớm cho cậu ăn trước đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play