Chương 01.
Hộc Tía cúi đầu lầm lũi bước, bàn chân cậu phồng rộp mưng mủ rỉ nước ngấm xuống đôi giày vải màu đen mới tinh mà gã mua cho, dáng người nhỏ gầy dưới nắng chiều đỏ quạch đổ bóng liêu xiêu trên con đường lạ, cơn đau âm ỉ nhói lên theo bước chân chẳng dừng, cậu nâng đôi tay còn nguyên dây thừng siết chặt mấy vòng dụi mắt vì bụi đất khô cằn.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng ruộng xanh rì hai bên đường, lúa xanh rì cao ngang đầu gối, nếp nhà thấp thoáng xa xa bốc khói mờ, tiếng mõ tre lộc cộc của lão nông dắt trâu đi phía trước, những nốt chân trâu ướt bùn lầy trộn đất vàng.
Tầm mắt cậu mon men theo chiều dài sợi dây, đầu dây còn lại buộc chặt vào thắt lưng người đó, thân hình gã cao lớn vạm vỡ như tấm phản nghiến biết đi, tóc gã cắt ngắn trụi lủi như đám cỏ trâu cắt vội bên bờ ruộng lúc nhá nhem cuối ngày, thùy tai gã xuyên xỏ chốt bạc cong lên như nanh thú, cậu chỉ nhìn nghiêng nghiêng từ sau vai cũng thấy rõ xương quai hàm gã bạnh ra vuông vức, da mặt lởm chởm râu đen cứng như mấy hôm chưa cạo rồi.
Quần áo chàm đen mặc trên người gã bợt màu, là cái màu vải bị giặt đến bạc phếch xù vải sợi lởm chởm mép chỉ, ống chân quấn vải đen kịt cùng đôi giày làm bằng da một loại thú gì Hộc Tía cũng không biết nữa, người đàn ông với đôi vai rộng dày cõng giá đỡ, cái giá gỗ sau lưng gã thợ săn chất đầy đồ trong bao gai tối màu bẩn thỉu đất cát như cây, có cả những vết ố lâu ngày do máu thú vật dính vào.
Hộc Tía bước đi chậm lắm, nhưng dù đi chậm mấy thì cậu cũng không dám dừng chân, lén dòm ngó xung quanh một xíu mà cậu cứ sợ gã quay lại nhìn mình, thế nên cậu lại cúi gằm mặt lui cui bước tiếp.
Cổ tay cậu đau nhói lên vì dây thừng siết lâu, chân cũng đau đớn muốn rụng ra như quả chín nẫu trên cành, nhưng Hộc Tía không rên tiếng nào, cậu quen rồi, vì cậu hiểu được mình chỉ có thể lê lết đi tiếp trong đau đớn qua ngày qua tháng trên đường, hoặc cúi đầu cam chịu kiếp nô lệ trong tay chủ mới, hay cậu lại bị bán đi tiếp, rồi Hộc Tía sẽ chết ngất trong đòn roi của chủ buôn, họ sẽ vứt cái xác còm này ở nơi hoang vắng nuôi dã thú no bụng chăng?
Có lúc cơ thể này quằn quại đau đớn quá khiến cậu chỉ nghĩ được rằng, nếu như Hộc Tía chết đi, cậu liệu có được giải thoát trong yên bình hay không…
Nhưng kiếp người như cậu làm gì có nếu như.
Hộc Tía cúi đầu xuống nhưng ánh mắt cậu lại hướng lên tấm lưng chất đầy đồ kia, tầm nhìn của cậu hướng tới nửa gương mắt gã đang lẩn khuất trong ánh chiều tà nhộm nhoạm trước mắt mình.
Ánh mắt cậu chất đầy nghi ngờ, lo lắng, lạ lẫm và cảnh giác, y như một con thú bị đánh đập tàn nhẫn ở chuồng cũ lại vừa mới chuyển vào một chiếc lồng nhốt mới.
Gã đàn ông này rất cao, so sánh thì chiều cao của Hộc Tía ước chừng chỉ đứng đến đầu vai gã, kẻ này mang quá nhiều thứ trên lưng trong bao gai đó, vừa trông đã thấy rất nặng nhọc, vì cậu nhìn ra những vết chân của gã đàn ông này lún xuống chỗ đất mềm, những vết chân cao thấp không đều, từng vết chân đi thật chậm như chờ đợi cậu bước theo sau.
Dây thừng trói buộc hai đầu chỉ cách có hơn sải tay, nhưng sợi dây này đã dắt theo cậu ngồi xe ngựa thồ đi từ trên trấn xuống thôn làng, sợi dây buộc chắc chắn nhưng chưa từng kéo căng lấy một lần, kẻ đi trước mặt cậu chưa từng lôi kéo Hộc Tía ngã trầy trật như súc vật trên đường đi một lần nào cả.
Sau phiên bán giữa trưa hôm nay, Hộc Tía bị bán sang tay cho gã bằng mười lăm quan tiền đồng, giá mua đứt mạng cậu còn cao hơn một con trâu mộng, lão già chủ buôn cười hềnh hệch giới thiệu chẳng tốn một miếng nước bọt, chẳng mắc công cò kè bạc cắc với người mua, tay lão đưa văn kế bán thân của Hộc Tía cho gã rồi cầm tiền của chạy đi mất dạng.
Tới đầu giờ chiều, văn khế bán thân có dấu mộc đỏ trót trao tay gã, phần tiền còn lại được giao nốt, Hộc Tía nhìn từng vòng dây trói chặt cổ tay mình, cúi đầu nhìn gã xỏ đôi giày mới tinh vào hai bàn chân trần lấm lem rữa mùi, cậu cúi đầu nhìn sợi dây trước mắt, cứ bước đi không ngoảnh lại một lần.
Gã đàn ông dắt người vòng qua đường mòn ra sau núi, nhà gã tách riêng biệt những cụm sáng le lói sít lại gần nhau trong thôn làng, khí ẩm xuyên qua tầng cây tán rộng khiến ánh sáng cuối ngày càng le lói, từng cọng ánh sáng bị tầng lớp lá cây cùng tiếng gió lào xào nuốt chửng trong khoảng thời gian ngày chuyển mình vào đêm.
Đi qua một con đường quanh co, qua hết chỗ có đồng ruộng dưới chân núi thì họ đi thêm một đoạn nữa, cây cao lá dày chắn trên đầu, cỏ dại từng bụi rậm rịt có những tiếng động sột soạt khiến Hộc Tía căng thẳng lo lắng, cậu sợ có rắn rết bất ngờ bò ra.
Gã không mồi đuốc và cũng bước đi nhanh hơn, vì đôi chân đó quen đường quen nẻo, quen cả không gian lẫn bóng đêm vốn lạ lẫm ngột ngạt với Hộc Tía, nhưng cậu nào dám nói gì, cậu cắn răng mắc kệ đau đớn dưới chân, bước đi theo nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, một bức tường rào làm từ đá vụn trộn bùn xếp lên cao cao che khuất tầm mắt Hộc Tía, gã dừng chân tìm chìa khóa trong túi da bên hông, Hộc Tía ngẩng mặt nhìn tán cây rung rung trong gió, có mùi hương quen quen…
Tiếng lạch cạch của ổ khóa sắt nảy lên, gã đẩy cửa gỗ dày mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, bỗng một con chó lông vàng nâu khá to chạy ào ra, nó cuống quít quẫy đuôi đón chủ rồi khựng lại, thứ tinh khôn hít mùi lạ đằng sau liền dựng đuôi gầm gừ nhe răng trắng ởn, Hộc Tía run lên bước sát vào sau lưng gã tìm điểm dựa.
Gã không nhìn ra sau nhưng một cánh tay lại cử động ra hiệu cho Hộc Tía ở yên, một tiếng quát lớn trầm dày của gã khiến con chó tiu nghỉu, người và cho như hiểu ý nhau, nó liền cụp đuôi bò vào gần chuồng gỗ kê dưới mái hiên bếp, nằm ngay cạnh một chồng củi chẻ sẵn cao vượt đầu người.
Gã chờ cậu bước vào bên trong liền đóng cổng và khóa lại ngay, trăng lên chênh chếch núi xa phủ một lớp ánh sáng mờ mờ, Hộc Tía len lén đưa mắt quan sát xung quanh, sân nhỏ lát đá xanh đen, có giếng nước, có vườn nhỏ rào tre đan đầy rau non mướt, có lùm chuối đương buồng nặng trĩu, mùi hoa bưởi thoang thoảng.
Không gian yên bình chẳng có gì khác với những ngôi nhà mà Hộc Tía từng nhìn thấy, có chăng là nơi đây rộng rãi và khang trang hơn một chút, vì chỉ có gia đình có của ăn của để mới có điều kiện lát được sân đá hay gạch nung mà thôi, huống chi là một khoảng sân vuông vức phẳng đều như thế.
Trời nhá nhem, gã bỏ đồ trên lưng dựa vào bên hiên nhà, bước chân vào một gian nhà nhỏ hơn ở bên cạnh, thắp lên một ngọn đèn nhỏ ở trong bếp trước, rồi gã cầm thêm một ngọn đèn khác trong tay đi ra sân, Hộc Tía nhìn bóng của gã như hòa cùng thứ ánh sáng nhạt nhòa ấy…
“Ngồi đó chờ ta.”
Gã chỉ vào cái ghế đẩu trúc kê bên hiên nhà chính, Hộc Tía khúm núm ngồi im trên đó, cúi gằm mặt liếc nhìn con chó thò đầu ra gầm ghè theo dõi cậu, nó nhìn thứ lạ hoắc đột ngột xuất hiện ở đây với ánh mắt sáng quắc đầy cảnh giác.
Gã đặt ngọn đèn vào chiếc ghế khác gần cậu, rồi đi vòng tới chuồng chó xích cổ Đùi Gà lại, đúng vậy, con chó gã nuôi có tên là Đùi Gà, nó ư ử gác mõm lên hai chân trước, buồn bực nhắm mắt chẳng thèm quan tâm gì nữa.
Khi người đàn ông đó xích chó xong, gã xoay người bước về chỗ Hộc Tía đang ngồi, Hộc Tía bỗng dưng căng thẳng lên, hai tay đặt trên đùi khẽ siết lại.
Gã rút dao nhọn buộc bên hông cắt dây trói cổ tay cậu, vai cậu run lên rất khẽ, hai tay vừa nới lỏng thì người cậu đã co rúm lại. Hộc Tía biết sợ, cũng biết gã đang cảnh cáo mình, nếu cậu làm trái ý người đàn ông này, con dao đó có thể sẽ cắm vào cổ cậu, Hộc Tía dám chắc, gã sẽ làm chuyện đó gọn gàng dứt khoát, con dao bén ngót sắc lạnh ấy sẽ xử lý theo cách chẳng cần đắn đo.
Đèn trong mấy gian nhà đã thắp lên cả, ánh sáng bập bùng lay động cái bóng đen to lớn của gã, Hộc Tía nhìn người đàn ông này đang xách nước giếng bỏ vào nồi đun, cậu nhìn số củi gã vác vào gian bếp, nhìn gánh nước đầy tràn mà gã mang vào, nước đó với củi chừng đó đủ để luộc chín cậu rồi đấy chứ?
Hộc Tía ngơ ra dựa vai vào cột nhà, ngẩn người nhìn trời đêm lấp lánh, khi cậu căng thẳng quá không nghĩ ngợi được gì nữa, Hộc Tía sẽ tự dưng lẩm nhẩm một giai điệu thân quen vùng quê cậu, âm thanh nho nhỏ man mát như gió đêm theo cùng tiếng dế ri rích trong bụi cỏ.
Giờ nhà Hộc Tía đã xa lắm rồi, cũng không còn nhà để cậu về, nhà ở đâu khi chỉ còn những nấm mồ xanh cỏ khi xuân về, nỗi nhớ lưu luyến xác xơ như cỏ úa giữa đông, lại hóa thành lưu luyến đau đáu như khói mỏng dâng lên từ những nén nhang trong ngày hôm ấy.
Nhang cháy đượm lắm, tro giấy tàn hương xám trắng rơi đầy đất mặc gió thổi đi…
Lát sau, gã xách một thùng gỗ đi đến chỗ cậu, Hộc Tía bất giác kéo căng sống lưng, cái ghế đẩu dưới mông như có lớp vỏ mít dày cộm, làm lòng dạ cậu đứng ngồi đều không yên.
Nước sóng sánh trong thùng ngay cạnh chân cậu, hơi ấm bốc lên thấm qua lớp vải quần nhàu nát lấm bùn đã xe xua vải sợi bục lỗ, hơi ấm khiến da dẻ cậu kêu gào lên nhức nhối, cậu vô thức dịch chân tránh qua chỗ khác, cơ mặt căng lại khiến cậu bặm chặt môi khô nẻ đã tứa máu.
Gã đi một vòng kéo lên từng gàu nước giếng, xách một thùng chứa đầy nước và cầm thêm một cái thau gỗ nhỏ, gã đi đến chỗ Hộc Tía rồi để hai thứ cạnh thùng nước nóng, gã đưa tay kéo cái khăn nhỏ màu trắng đục vắt trên sào phơi, khăn vải khô cong được nhúng xuống chậu nước đã được pha ấm.
Bàn tay gã ướt đẫm nước, bàn tay to lớn đầy vết chai sần giống như có thể vỗ một cái nát nửa mặt cậu lại cẩn thận nắm cằm Hộc Tía, gã nhẹ nhàng xem xét đẩy cằm cậu lật qua trái qua phải hai cái mới buông tay ra, tay gã nhúng vào lại chậu nhỏ cầm khăn vắt bớt nước, từ từ lau đi từng chút lem luốc trên gương mặt này.
Sự ấm áp lẫn hơi ẩm của vải mềm, sự dịu dàng của người lạ, từng cử chỉ cẩn thận tránh đi vết bầm tím trên trán cậu, người đó bình thản chùi sạch bùn đất trộn máu khô bên khóe miệng cậu, những vết bẩn tan ra khi người đàn ông đó dấp khăn vò lại rồi lại tiếp tục lau từng chút cho Hộc Tía.
Nước đục ngầu lõng bõng như cõi lòng cậu cuộn thắt, Hộc Tía rũ mi run rẩy, hơi ấm của tấm khăn đó phủ lên mắt cậu, trong bóng tối đen đặc mà vải mỏng chạm lên, những ngón tay sần chai của gã biết rõ sự lo lắng của cậu, đôi con ngươi đảo loạn xạ dưới mí mắt như muốn rụng ra, rồi tay gã nhanh chóng rời đi.
Gã ngồi trên ghế đẩu như một con gấu đen chồm hỗm trước mặt Hộc Tía, nhưng chẳng có con gấu đen nào lại thành thạo lau rửa vết thương bê bết trên cổ tay và lòng bàn chân Hộc Tía như gã. Người đàn ông này lau đi từng chút, từng chút như bóc kén tằm trên nồi nước nóng, rút ra từng sợi xấu hổ ngượng ngùng quấn quanh người cậu.
Gã lầm lì im lặng như cái bóng của chính gã, lau mặt lau tay chân cho cậu xong liền đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng xốc nách cậu cắp đi thẳng ra bên giếng nước.
Hộc Tía giật thót hoảng hốt suýt la hét to, chỉ là khoảng cách không đủ xa để cậu kịp giãy giụa với người đàn ông này, gã đẩy cậu phải ngồi xuống một cái ghế nhỏ, Hộc Tía co dúm dó ngồi im bên cạnh cái chậu gỗ to đùng, nhìn gã đổ đầy nước ấm vào trong, lại cam chịu bị gã một lần hai lượt kéo xuống bộ đồ bẩn thỉu trên người cậu.
Hộc Tía chẳng thể làm gì hơn ngoài ngồi trần truồng hai tay ôm chân mình, cậu cúi đầu giấu mặt đi, tấm lưng cong gồ lên xương bướm cùng cột sống gầy gò, những chiếc xương sườn như cật tre nan trúc chuốt thật mỏng xếp cạnh nhau dưới lớp da lưng.
Từng gáo nước đổ xuống, mái tóc xơ xác bết bẩn mềm dần ra dưới dòng nước ấm dội thẳng liên tục, bàn tay gã xoa bồ kết nướng thơm cùng vỏ bưởi lên mớ tóc rối nùi của Hộc Tía, mùi hương nóng ấm thật lâu rồi cậu mới được ngửi thấy.
Gã dùng lực tay khá nhiều nên da đầu cậu nhức nhối như ai túm tóc, Hộc Tía vừa định đưa tay lên muốn tự gãi đầu thì bị gã gạt ra, giọng gã hời hợt bảo:
“Đừng có dùng cái tay nát mới rửa ráy sạch đó chạm vào chỗ bẩn thỉu nữa.”
Hộc Tía rụt tay lại, ngồi im để gã muốn vò cào mớ tóc trên đầu mình ra sao thì ra đi, cũng chỉ là đau thêm một lúc mà thôi…
Hộc Tía hít mũi khẽ cất đi chua xót đang lên men trong ruột gan mình, cậu vòng tay ôm chặt đầu gối rồi nhắm mắt lại, mặc kệ người đàn ông đó muốn làm gì thì làm, dù sao sống chết của cậu cũng chỉ nằm gọn trong đôi bàn tay gã, kể từ khi văn kế mua đứt mạng cậu đóng dấu mộc lăn chỉ đỏ trao tay.
Qua hôm nay biết hôm nay, ai biết ngày mai sẽ đến lúc nào nhỉ? Ít nhất lúc này, cậu đang được đối xử giống như một con người... Hoặc cũng có thể là gia súc được tắm rửa sạch sẽ trước khi chọc tiết làm thịt chăng?
Những ngón tay day tròn khắp da đầu cậu dừng lại, lược gỗ được gã chải từng đường cẩn thận, nhưng mớ tóc dơ dáy của cậu vẫn chải ra được cả nắm tóc, mớ sợi rối tung xơ xác y như thân thể gầy nhom của cậu, da bụng mỏng dính sắp dán đến da lưng sau rất nhiều ngày lang bạt đói dài, bữa ăn bữa nhịn lê bước từ các thành thị này tới trấn phường khác, họ rao bán Hộc Tía như món đồ cao giá mà để lâu không buồn chăm sóc, càng nhìn lâu càng thấy xấu xí bẩn thỉu, càng ghé bỏ thêm.
Gã lại lấy thêm nước nóng pha đầy chậu lớn, một chậu nước thơm mùi vỏ bưởi cùng mùi bồ kết nướng xông lên nồng ấm, thứ nước màu nâu lóng lánh xối lên thân thể trần truồng của Hộc Tía, đã bao lâu cậu mới biết nước nóng chảy qua làm da trần nhem nhuốc của mình có thể dễ chịu đến thế?
Gã chỉ dội đại mấy gáo xuống vai lưng cậu rồi vứt gáo bầu vào chậu, chỉ nói:
“Tự tắm đi, ta còn nấu bữa tối. Khăn sạch cùng quần áo ta để ghế, ngươi tự lo liệu đi!”
Nói xong gã quay người đi thẳng bỏ lại cậu cạnh giếng, cậu ngước mắt nhìn theo bóng người đàn ông đó, đôi mắt Hộc Tía thêm một tầng mây mù không hiểu rõ được vì sao, cậu đành lắc đầu múc nước xối lên người kì cọ da thịt đến đỏ bừng, tắm đến mức lột xuống một lớp da mới ngừng lại.