Chương 06.

Mưa lộp độp rơi xuống mái ngói âm dương giữa đêm, bầu trời rền rĩ tiếng sấm đầu hè khiến cậu giật thót người tỉnh giấc.

Gã cũng bị đánh thức theo cậu, xoay người lại nhìn Hộc Tía co cụm lại quay mặt vào tường, gã nheo mắt lại nhìn đường nét cơ thể cậu mờ hồ trong đêm, đôi vai chó con ngủ cùng giường với gã lại run lên rồi.

Người đàn ông này vươn cánh tay vượt qua khoảng cách trống không giữa hai người, gã đặt lên đỉnh đầu Hộc Tía, những ngón tay luồn vào tóc cậu xoa nhẹ da đầu đang căng lên, chân tóc cậu ẩm ướt từ nãy giờ vì cơn đau đầu kéo tới.

Những ngày mưa, đặc biệt là lúc mưa kèm sấm chớp đùng đùng, đầu cậu nhức lên từng cơn, cảm giác như dưới da đầu dưới từng chân tóc máu tụ lại căng phồng, mạch máu đi qua hai bên thái dương cứ giật lên từng nhịp giống như muốn bóc tách ra ngoài.

Tay gã ấm nóng, lực tay đều đặn, ngón tay day tròn theo những huyệt đạo trên đỉnh đầu, tiếng loạt soạt của mái tóc bị xoa lên, hơi thở dày nặng của gã đều đều đủ gần, như tiếng mưa rơi rả rích lên mái nhà, khiến cho tiếng tim đập lùng bùng trong ngực cậu cũng dần lấy lại nhịp điệu đều đều.

Từ khi nào cậu lại dễ dàng đón lấy sự chăm sóc tinh tế của gã, có thể yên tâm thoải mái nhận lấy sự tử tế của một người như thế sao?

Cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ, giống như thả tâm trí vào chậu nước ấm, vừa ướt đẫm lại vừa bồng bềnh như trong mây…

Hộc Tía tự hỏi bản thân mình, từ lúc nào cậu đã dựa dẫm vào những hành động của gã để xoa dịu chính bản thân mình?

Tiếng thầm thì của gã hòa vào đêm đen, hòa vào mưa gió bên ngoài, xa lạ như khoảng cách giữa trời và đất, mà lại vang vọng vào trái tim cậu.

“Mới có sấm chớp mưa gió một tí mà ngươi ngủ cũng không để người khác yên ổn ngủ sao?”

Cậu rụt vai lại, lí nhí trả lời:

“Xin lỗi”

Tiếng sột soạt khi gã lật người đổi sang cánh tay khác bóp đầu cho Hộc Tía, giọng nói trầm đục lẫn một chút cằn nhằn lơ lửng bên tai cậu.

“Ngươi bớt phiền phức vì mấy chuyện cỏn con đó đi, đau không nói ai biết.”

Con người gã thích làm những chuyện ngược xuôi kì quặc, những lời nói gai góc xóc xỉa của gã lại đối lập với những hành động cất giấu quan tâm, trêu chọc cậu không chỉ vì đùa giỡn, tuy không có ác ý lại trộn lẫn cả dục vọng, Hộc Tía biết, biết hết nhưng gã chần chừ không vươn xa hơn... Người đàn ông này còn chờ đợi cái gì đây?

Mưa cứ rơi rơi, cuốn đi những nghĩ suy tư lự của cậu vào trong giấc ngủ say, cuộc đời này vô thường lắm, ai mà biết được ngày sau ra sao…

Ngày qua ngày, cậu ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ ngắm mây trắng bồng trôi đi, gió nhẹ trời trong nắng chiều len qua mái hiên, cả căn nhà vắng vẻ trong tiếng ve râm ran không dứt.

Cậu chẳng biết chiều hôm nay mình đã ngậm bao nhiêu viên kẹo cam đường, hương vị ngọt ngào trong miệng sẽ khiến cậu cảm thấy ngày bớt dài hơn, kẹo trong veo màu cánh gián cứng giòn và thơm ngọt, cậu ăn cứ vơi đi rồi lại được gã bỏ đầy…

Cậu thò tay ra ngoài song cửa sổ, nắng chớm lên mấy ngón tay lành lặn, dấu vết tổn thương mờ nhạt dưới nắng ấm nóng cùng gió thổi hây hẩy, thổi tóc mai bay bay bên gò má người gục lên bàn nhỏ, cậu mơ màng ngủ say từ lúc nào chẳng hay.

Gã về tới nhà, vừa đẩy cổng gỗ đã nhìn tới ô cửa sổ mở toang, chờ mong nhìn thấy gương mặt của cậu ta, chó con không hay cười nhưng đôi mắt sẽ sáng lên lấp lánh, giống như tia sáng xuyên qua sương sớm, khi mà Hộc Tía nhìn thấy gã trở về.

Khi nhìn thấy bàn tay mềm rũ thò ra khỏi khung cửa sổ, tim gã bỗng hẫng lại, gã nhanh chân chạy đến nắm cổ tay cậu ta, căng thẳng cảm nhận từng mạch đập đều đều dưới da cùng sắc mặt hồng hào của cậu, gã buông lỏng người thở phào một hơi.

Một khoảng khắc ngắn ngủi như cái chớp mắt, gã đã nghĩ cậu không xong rồi, những điều tồi tệ chợt lướt qua trong đầu gã, ồn ào như lũ ve hè giữa tán cây…

Gã thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhấc cái ghế đẩu ngồi xuống, bàn tay gã cầm lấy cổ tay Hộc Tía bắt mạch thêm một lần nữa, xác nhận chắc chắn cậu chỉ đang ngủ say mà thôi.

Cậu ta nhỏ con, bàn tay cũng nhỏ, bàn tay này nằm gọn trong bàn tay lớn như tay gấu của gã, cũng giống như thân thể cậu ta, gã muốn ôm choàng lên thì Hộc Tía chỉ có lọt thỏm hết cựa quậy trong vòng tay của gã.

Gã sờ nắn từng ngón tay trắng mềm non như măng sặt, móng tay cắt gọn sạch sẽ, lớp da phục hồi lành lặn, một thời gian nữa thôi màu đỏ hồng của lớp thịt mới sẽ hòa cùng màu da ban đầu của cậu ta.

Gã đã mua về một hạt đỗ xanh khô quắt, rất nhiều ngày ngâm nước chờ xem, hạt đỗ nhăn nheo ngốc nghếch của gã, hút no nước phình lên căng mượt, tách lớp vỏ xanh lét xấu xí trở thành một cọng giá đỗ trắng ngần mọng nước.

Những ngón tay đó nắm nhẹ tay gã như nhắc nhở người tỉnh giấc rồi, cậu ta dùng đôi mắt mông lung nhìn gã, một vài giây định thần lại người đang cầm tay mình mân mê là ai, cậu liền rụt tay lại theo phản xạ tự nhiên.

Nhưng gã nhanh tay hơn nắm chặt cổ tay cậu, còn dùng lực kéo nhẹ cậu nằm nhoài ra bàn, chó con dùng ánh mắt ngơ ngác không hiểu gã đang muốn làm gì.

Gã cười cười chẳng nói gì, mấy ngón tay cậu đan răng lược trong tay gã, lòng bàn tay nóng ẩm đổ mồ hôi mà giữ chặt tay cậu không buông.

Môi gã như châm lửa hôn lên cánh tay cậu, bò lan theo cổ tay, khớp cổ tay, mu bàn tay... Gã mút nhẹ đầu ngón tay cậu, khoang miệng nóng rực lưỡi ướt át hút lấy mùi vị còn đọng lại trên da thịt, thì thầm bảo.

“Mùi vị của kẹo cam đường...”

Tim cậu hốt hoảng đập bình bịch, xúc cảm trên đầu ngón tay không thể lờ đi.

Gã vừa nới lỏng tay, cậu rụt tay lại giấu dưới ống tay áo dài, lén lút lau đi cảm giác nhớp nháp đầy xấu hổ vừa nãy…

Mặt Hộc Tía nóng tưng bừng, gò má vốn hồng hào sẵn trong lúc ngủ, nay càng đỏ tợn lên.

Trái cây của gã, chín thơm rồi!

Cửa nhà mở ra, cậu cứ ngỡ gã sẽ bước vào trong nhìn cậu một cái nhưng người đàn ông này lại đi vòng ra sau nhà, một lúc sau gã xách theo một con gà đã trói chặt chân vứt bên cạnh giếng.

Trong nhà tối om im re, ngoài sân tiếng gà đập cánh quang quác, gã thắp nến từ trong bếp lên nhà chính, nhìn cậu ta vẫn ngồi ở đó dùng hai tay ôm đầu, ống tay áo lùng thùng giấu đi gương mặt vẫn còn ngượng ngùng, không muốn nhìn thấy gã.

Gã ngồi xổm trước mặt Hộc Tía, gõ ngón tay lên ngón chân tròn của chó con khiến cậu rụt lại, gã kiên trì bám theo trêu chọc bằng được, không phải gõ gõ nữa mà nắm lấy đôi chân cậu, xoa vuốt vết sẹo vòng quanh cổ chân cậu giống như một loại gông xiềng, khẽ hỏi.

“Còn đau không?”

Hộc Tía lắc đầu trả lời, rũ mắt né đi cái nhìn chằm chằm của gã, bởi vì cậu biết được sâu thẳm trong đáy mắt hắn cuộn xoáy thứ gì…

A Sùng đứng dậy vươn vai, ngón tay quen thói vuốt lướt qua gò má cậu một cái mới chịu bước ra ngoài.

Cậu tắm xong ngồi bên hiên nhà hong tóc ẩm ướt trong gió đêm, hoa bưởi đã tàn rồi, quả bưởi xanh non tròn xoe nấp trong kẽ lá, đom đóm ẩn hiện trong vườn, lấp lánh như sao trời rụng xuống.

Bếp tỏa hương, mùi gà hầm khiến bụng cậu cồn cào, gã nấu ăn đơn giản, món cũng chẳng có gì thay đổi nhiều nhưng hương vị lại ngon lành, với cậu thì món gì cũng không dám chê hết, vì chịu đói khát rồi nên cậu quý trọng thức ăn trong bát môi ngày, cậu cũng biết gã luôn nhìn cậu ăn bằng sạch mới thôi.

Gã xé đùi gà bỏ vào bát cậu, tiện tay xé phay con gà thành miếng nhỏ dễ gắp ăn, vừa xé vừa ném xương cho Đùi Gà dưới gầm bàn.

Cậu nhìn người đối diện, âm thầm đánh giá lại gương mặt gã một cách cẩn thận.

Gã mặt vuông trán rộng, xương cung mày lộ rõ, lông mày như than vạch thẳng đường ngay, sống mũi cao thẳng cánh mũi nở rộng, nhân trung sâu dài rõ ràng, nét môi đầy đặn nhưng toàn trì xuống khiến mặt gã vốn rõ chất phác lại thành một kiểu dửng dưng khó gần, còn thêm cả ánh mắt dò xét như thọc dao vào bụng dạ người khác nữa kìa.

“Không ăn đi còn nhìn ta làm gì?”

Gã nói xong đứng dậy ra cạnh bếp múc nước rửa tay, cậu bối rối thu lại tầm mắt, vội vàng ăn nốt cái đùi gà dang dở trên tay mình.

Buổi tối nào trăng sáng, gã sẽ ngồi đan lưới dưới hiên, gã cũng biết chuốt cật tre nan trúc đan lát đồ trong nhà nữa, mấy món đồ cần sự khéo léo tỉ mẩn như chính con người gã vậy.

Gã hay đưa cho Hộc Tía nhiều thứ nhỏ nhặt, giống kiểu người lớn cho quà con nít mỗi khi về tới nhà, có lần gã sửa báng nỏ còn dư gỗ trắc, người đàn ông này liền chuốt tỉa cho cậu một món đồ có lẽ vô dụng nhất với mái tóc cụt ngủn gã.

Một cái lược gỗ vân đen xen màu nâu đỏ, gã dùng thóc dũa mài trơn mịn từng răng lược một, gỗ mỏng và thân lược chuốt tỉa thành cán dài dễ cầm lại nhẹ tay.

Bởi vì tóc cậu dài quá vai, phần khô xơ đã bị gã cắt đi rồi nhưng vẫn phải buộc lên cho đỡ nóng gáy, nếu có lược thì cậu thoải mái dùng chải, đỡ phải dùng tay cào gom tóc rối chẳng theo nếp nào.

Đêm đã khuya, cậu kéo chăn trùm đầu mà không chắn đi được tiếng nước xối rào rào ngoài sân, dù nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ, bóng lưng ướt đẫm loang loáng ánh trăng tan của gã vẫn lướt qua trí nhớ của Hộc Tía.

Nhưng cậu có ngủ được hay không cũng chẳng quan trọng nữa, cậu hiểu được điều gã muốn trong ánh mắt đó, từ cái nắm tay bên ngoài cửa sổ đến nụ hôn lên bàn tay, có người không muốn cậu ngủ say đêm nay mà thôi.

Trong bóng tối, mọi âm thanh đều phóng đại lên rất nhiều lần, tiếng đóng cửa cài then cẩn thận, tiếng bước chân từ tốn đi vào phòng, dừng lại bên giường rồi lại vòng ra sau, tiếng kẽo kẹt của cửa tủ gỗ mở ra đóng lại, tiếng bước chân ngừng lại và gã đứng lặng thinh nhìn lên giường, lặng lẽ hòa mình vào đêm đen.

Cậu nín thở dưới chăn nghe ngóng mà chẳng thấy động tĩnh gì nữa, rón rén hé một góc chăn lên đưa mắt nhìn ra ngoài.

Gã đứng bất động bên giường đối mắt với Hộc Tía, bốn mắt chạm nhau khiến cậu phải dời ánh mắt trước.

Cậu nhìn thân trên của gã trần trụi lù lù như núi, nhìn nét mặt hứng thú của gã đang chờ xem cậu khi nào sẽ thò mặt ra khỏi chăn, hay lại giống con ba ba ngu ngốc phải bị gã lật ngửa ra mới ngóc đầu khỏi mai cứng, để cho gã tóm cổ cắt tiết.

Cậu nhìn gã ngồi xuống giường, tấm lưng trần còn vết nước chưa khô, da nâu như đổ mật, ánh mắt cậu lang thang theo những vết sẹo mờ lớn nhỏ rải rác trên lưng, đôi mắt men theo sống lưng xuống đến eo hông gã, rồi sững lại trước một vết bỏng lớn cả bàn tay sần sùi gai mắt, một nửa che khuất dưới cạp quần dài lỏng lẻo của gã.

Hộc Tía ngơ ngẩn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đưa tay chạm vào nơi đó, vết thương đã hòa cùng màu da của gã, có chỗ thì nhẵn mịn như bùn non, có chỗ thì xù xì lên như đất khô cằn.

Giờ cậu mới hiểu được, tại sao quần của gã lại được khâu lên cạp cao tốn thêm vải như thế, chỉ để che đi tổn thương của riêng gã đã trải qua.

Ngón tay cậu quanh quẩn hồi lâu mới rút về, người trốn dưới chăn chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, vụng về lại thật gần…

Hộc Tía tựa trán lên vai người đàn ông này, mái tóc rối bời xòa xuống da thịt mát lạnh của gã, bối rối nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play