Chương 04.

Gã đưa tay xoa má cậu, móng tay gãi lên cánh mũi, vòng qua giữa hai chân mày, gã luồn tay vào mái tóc khô ráo của Hộc Tía, da đầu lẫn chân tóc cậu bị kéo căng theo lực tay của người đàn ông này, một tay gã giữ chặt đầu cậu và chống tay còn lại ngồi dậy.

Khi gã cúi đầu, bóng dáng gã phủ xuống đôi mắt cậu, những đường nét nhòe mờ hòa vào đêm đen, như thú hoang ẩn mình trong góc khuất, giấu nhẹm hơi thở dùng đôi mắt sắc bén dòm ngó con mồi.

Da đầu Hộc Tía tê dại, sức lực đôi tay gã đang dùng để lôi kéo cậu ngồi dậy theo như muốn bứng đầu Hộc Tía ra khỏi cổ, cậu run run chống hai bàn tay nâng thân thể lên theo, sợ sệt kêu lên một tiếng.

Khí nóng trong hơi thở của gã gần gương mặt cậu trong gang tấc, chậm rãi sâu nặng hút sạch không khí xung quanh hai người, bầu không khí ngột ngạt cô đọng như một đêm đông sương giá, hơi ẩm ướt lạnh lẽo thấm qua da thịt chỉ làm máu chảy nhanh hơn.

Gã thả lỏng tay, ngón tay du di lả lướt tìm kiếm vị trí khác trên gương mặt cậu, da tay sần cộm bởi lớp chai dày nóng rực như mồi lửa, ngón tay gã chạm đến đâu cũng đều cháy lên những kí ức quen thuộc ấn lên da thịt cậu…

Những thứ xấu hổ cùng đau đớn vùi lên thân thể cậu, bắt máu thịt phải ghi nhớ tới dù tâm trí Hộc Tía không muốn nhớ đến một chút nào cả.

Ngón tay gã mân mê cái cằm nhỏ trơn láng, ánh mắt men theo đường nét thân thể cậu ta trong bóng tối, trần trụi im lìm trong tấm mạng che của đêm.

Chẳng biết cậu ta phát dục kiểu gì mà cả trên cả dưới đều nhẵn nhụi, gã nghĩ nếu cơ thể non nớt này được chăm sóc tử tế đầy đủ, nếu da thịt đắp căng tràn sức sống vóc dáng này, gã có thể vươn tay chạm tới sao?

Gã biết những vết thương trên cơ thể chàng trai này hình thành theo kiểu gì, màu sắc vết thương có mới có cũ, là dấu mới chồng lên vết cũ, tầng tầng lớp lớp ép sâu xuống da thịt, bắt buộc thân thể cậu ta phải ghi nhớ như một loại phản ứng quen thuộc…

Gã hỏi khẽ, giọng điệu hạ xuống thật trầm, âm sắc chẳng gắt gỏng cũng chẳng mỉa mai, thế mà rõ ràng từng chữ đâm vào trong tai Hộc Tía:

“Thiếu đàn ông đến thế sao?”

Lời nói như vuốt chông chọc thẳng vào cổ họng và tâm trí Hộc Tía, lưỡi cậu như nếm được vị mặn chát của gỉ sắt tứa ra từ từng âm tiết gã nói mà không thể nào nôn ra khỏi miệng mình.

Cậu nuốt khan, trong khoang miệng chua loét, gã sẽ không nhìn ra được nét môi méo mó khó coi của Hộc Tía, gã sẽ không biết sống mũi cay xộc lên cùng hốc mắt cậu nước mắt cứ lăn xuống hôi hổi, chỉ mong sao có thể pha loãng kí ức đi cùng theo dòng chảy, sẽ rửa trôi bớt tổn thương.

Trong bóng tối đen đặc, những con người xa lạ thật gần, im lặng dè chừng lẫn nhau.

Cậu tự hỏi,

“Ta được lựa chọn sao?”

Phải, ai cho cậu được lựa chọn đâu…

Gã thình lình đẩy cậu ngã ngửa xuống phản giường, đầu cậu va chạm xuống mặt cứng đau điếng, tâm trí cậu biêng biêng chẳng kịp nghĩ gì khi cơn đau đầu nhói lên do xô đẩy mạnh, khoảnh khắc đó cậu tự hỏi đúng một điều, lại khuất phục giày vò như vô số lần sao?

Gã kéo chăn chụp lên người Hộc Tía, đôi tay thô bạo một hai ép đè vai cậu lật trái xoay phải, vải mềm bao chặt quanh người cậu như vây kén, quấn kín từ cổ xuống đến gót chân.

Cậu không thể giãy ra, cả thân thể thẳng đuột trong chăn giống một đòn bánh tét trên giường, cậu ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bầu không khí u ám nãy giờ bốc hơi như sương tan dưới ánh nắng.

Gã quấn Hộc Tía như bọc kén rồi đẩy thẳng cậu sát tường, kéo chăn kéo gối của gã nằm xuống phần giường còn lại, vứt cho cậu một bóng lưng từ chối quen biết cùng giọng điệu cảnh cáo trầm đục, dày nặng như đá chìm đáy nước.

“Ngủ đi!”

“Đừng đoán bừa tâm tư của ta bằng cách quen thuộc của ngươi.”

Gã nằm xuống lật chăn đắp lên người mình, giữ đúng khoảng cách như ban đầu giữa hai người, vẫn là quay bóng lưng rộng phẳng ấy về phí cậu, im re như chu từng tỉnh giấc.

Một bên mặt cậu ép xuống mặt phản cứng, giây phút ngỡ ngàng qua đi nhanh đến nỗi, tự dưng Hộc Tía thảng thốt cười, có lẽ gã sẽ không biết được khóe môi chớm cong lên ngay sau lưng mình…

Ai biết được trong nụ cười kia có bao nhiêu căng thẳng đã được giải tỏa, hàng mi ướt mềm khẽ chớp, gã khiến cậu nhớ đến con nhím với lớp lông nhọn dài tua tủa trên lưng mà lại có cái bụng lông mềm nhũn, giống như gã chăng?

Cậu co duỗi cơ thể như một con sâu đo, chật vật nhích từng tí sát lại gần gã, chạm cái trán còn vết bầm tím của cậu tựa vào lưng người đàn ông này, lớp da lưng gã chẳng láng mịn gì cả, cậu cảm thấy làn da gờn gợn bởi những đường lằn thành sẹo bị màu da ngăm đen che lấp, da gã nóng ẩm như nước sôi dội qua.

Cậu cảm thấy người gã rung nhẹ cùng tấm lưng cứng lại thì phải, gã giống như tảng đá kê dưới chân cầu, mặc nước chảy và rêu xanh rì bám lên.

“Tạ ơn...”

Lời nói nhỏ xíu của Hộc Tía như tiếng ve cuối thu, mỏng manh lạc lõng giữa bóng tối, giữa tán cây xào xạc, giữa trăng mờ lạc giữa mây ngàn…

Con chó nhỏ tìm thấy chỗ dựa đã thôi nức nở, có vẻ ngấm thuốc rồi nên hơi thở cậu đều đều, chìm vào trong giấc ngủ say chẳng cần bận tâm gì cả…

Chỉ có hơi ấm lan tỏa sau lưng tìm một chỗ dựa khiến gã nhắm mắt trằn trọc cả đêm.

Khi Hộc Tía tỉnh giấc, đòn bánh tét tối qua đã có người im ỉm bóc vải quấn ra giùm rồi, chăn gối riêng gấp gọn dưới chân cậu, quần áo cậu cũng để tử tế một góc nốt, người đêm qua không thấy đâu.

Cậu lồm cồm bò dậy mặc lại quần áo vào người, một mình ngơ ngẩn nhìn quanh gian phòng một lượt. Có tủ gỗ góc tường cùng một cái giá tre xếp gọn những giỏ trúc có nắp đan thành, có một giá gỗ vắt đầy quần áo.

Bức tường nhà làm từ đá xếp trộn bùn rất dày, vừa giữ nhiệt cũng vừa cách nhiệt giúp căn nhà đông ấm hè mát, lại dùng phiên trúc vàng ép phẳng làm vách ngăn, vừa sạch sẽ vừa sáng sủa.

Vách tường trong nhà lại dùng phản gỗ ghép lại ngăn cách, có cửa phòng bằng gỗ mở vào trong, cũng có rèm vải dày nặng che đi ánh mắt từ bên ngoài nhìn vào, giữ riêng tư nhưng lại thoáng khí trong ngôi nhà.

Song cửa sổ là gỗ đặc chuốt thanh tròn xếp sát nhau chỉ đủ thò tay ra đóng mở cửa sổ, cánh cửa cũng làm từ trúc vàng như vách ngăn, cũng có rèm vải cuộn lên một góc, món đồ bằng đất nung hình con nghé ở góc cửa đã phủ một lớp bụi mỏng, chẳng ai để tâm.

Ngay bên cạnh cửa sổ là một bàn trúc nhỏ vuông vắn, ghế tựa kê ngay ngắn, ngọn đèn tối qua đặt trên mặt bàn.

Tiếng bước chân ngày một gần, cậu đưa tay muốn cào mấy cái lên mái tóc rối thì nhận ra tay cậu chẳng thuận tiện tẹo nào, Hộc Tía bồn chồn ngồi ngoan lại một góc bên giường.

Gã thò đầu vào liếc nhìn tới giường thấy Hộc Tía ngồi đó nhìn lại mình liền đảo mắt sang chỗ khác, tay gã cuộn rèm che lên cao cho đỡ vướng, cậu nhìn qua cửa chính mở toang, nắng non ấm áp bên bụi nhài trước hiên, bình dị lạ lùng.

Gã quay ra quay vào mang theo đủ thứ, đầu tiên là một khay gỗ có bát đũa thìa đầy đủ, một cái chén nhỏ có ba quả trứng luộc, một đĩa rau dưa muối cùng hành tăm, một chén xì dầu đen ngòm, một cái nồi đất nhỏ bốc hơi nóng nghi ngút, mùi của gạo nấu chín, giống hệt cơm trắng tối qua Hộc Tía được ăn no.

Gã lại đi ra lần nữa rồi vòng vào, gã bưng chậu nước sạch để trên ghế đẩu cạnh giường, xắn tay áo lên tới khuỷu tay rồi cầm lấy hai bàn tay cậu, bàn tay gã dấp khăn ướt đắp lên một lát mới bóc xuống lớp băng vải bám keo thuốc khô dính cả đêm, rồi gã tiếp tục vắt khăn ẩm lau đi lớp xanh lét dư thừa xung quanh vết thương, tỉ mẩn từng chút một.

Gã chẳng nói chẳng rằng, Hộc Tía cũng không biết nói gì cả, cả hai giống như đồng tình lờ đi những câu nói gai góc cùng hành động tối qua, coi như không có gì xảy ra vậy.

Giờ Hộc Tía được gã ân cần chăm sóc như thể cậu là một thứ quý giá cần nâng niu khiến cậu nảy sinh cảm hoang mang cùng ngạc nhiên kì lạ.

Cậu rũ mi liếc nhìn gã, thấy gã lau sạch sẽ tay chân cậu rồi đứng dậy mở tủ lấy ra một lọ sứ nhỏ màu nâu đen.

Ngón tay gã vọc lấy một lớp cao vàng đục trong lọ sứ miệng rộng, gã nhẹ nhàng bôi lên những vết thương nhìn thấy bên ngoài quần áo, Hộc Tía cúi đầu càng thấp hơn, ngoan ngoãn ngồi im như chó con nhận ra chủ, cổ áo cậu lỏng nút cài mở rộng, mắt gã lướt qua những vết cắn tím bầm nham nhở trên da thịt cậu, mí mắt gã cụp xuống âm thầm bỏ qua.

Lớp thuốc mỡ xoa lên vết thương khiến da dẻ bóng nhẫy, Hộc Tía phải giữa yên một lúc cho thuốc ngấm vào da thịt khô ráo hẳn, cậu nhàn chán nhìn băng vải ngâm vào chậu nước cho mềm ra thành màu xanh lợt loang lổ, gã vò vò cho tan nhựa thuốc rồi vải vắt kiệt nước, bê chậu ra ngoài.

Cháo múc ra bát đặt trên bàn, gã dùng ánh mắt cùng cái ngoắc tay ra hiệu chỉ thẳng vào ghế trống, cậu rụt rè đi chập chững tới ghế trúc ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi ngước mắt nhìn gã.

Gã cúi xuống, đưa tay cài lại cúc cổ áo Hộc Tía, bàn tay chai sần quẩn quanh cổ cậu, miết miết gãi gãi lên lớp da cổ mỏng với mạch máu rần rần chảy ngược xuôi, trêu đùa cậu như thú cưng, từ tốn dặn dò.

“Đói thì tự ăn, đau chỗ nào dưới quần áo ngươi tự bôi thuốc vào, giá đồ tầng trên cùng có kẹo cam đường trong hũ, chán thì ngươi tự lấy xuống ăn, nghe hiểu không?”

Cậu bị đụng chạm không dám cự nự gì, gò má đỏ bừng lên như bồ quân dưới nắng hè, bàn tay túm chặt ống quần lùng thùng, rũ mi gật đầu.

Gã nhếch môi, cúi thấp hơn chút nữa, nhìn cho rõ thêm bàn tay gã đang mân mê cái tai mềm của chó con, gã bóp bóp day kéo thùy tai cậu đỏ bừng rỉ máu đến nơi rồi.

“Ở nhà ngoan nhé, chiều tối ta mới về.”

Gã xoay người đóng cửa gỗ đóng lại, tiếng lách cách của khóa cửa vang lên, cậu dỏng tai theo tiếng bước chân xa dần, lại vội vã đưa tay đẩy cửa sổ ngó nghiêng tìm kiếm bên ngoài.

Gã khoác thêm áo ngoài xanh bợt màu, ngồi ngay dưới bậc thềm nhà bếp quấn xà cạp, quấn xong gã gỡ nón cọ trên vách nhà đội lên đầu, vòng qua bếp xách gùi tre lên vai, cầm dao quắm rồi mở then cổng đi ra ngoài.

Bóng dáng đó vừa có dấu hiệu xoay người lại, Hộc Tía ngồi thụp xuống vì sợ gã phát hiện ra mình lén lút dòm ngó, nào có hay cái đỉnh đầu bù xù của cậu vẫn lọt vào tầm nhìn của gã.

Trời trong xanh, nắng ấm áp trên nét môi cong cong của gã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play