Trạm cứu trợ trước đây là một khách sạn bỏ hoang suốt 60 năm. Sau khi được đội quân độc lập mua lại, nó đã được cải tạo thành dạng như hiện nay, chia thành khu văn phòng ở phía trước và tòa nhà cư trú phía sau.Tòa nhà cư trú gồm các ký túc xá dành cho trẻ em và người lớn. Ký túc xá cho trẻ em nằm ở tầng một, trong khi ký túc xá cho người lớn được bố trí ở tầng hai. Cả hai khu đều được xây dựng theo tiêu chuẩn một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, chỉ khác biệt ở kích thước đồ nội thất.
Tòa nhà cư trú có hình chữ nhật, con đường đá màu xám trắng chia sân trong thành hai nửa. Hai bên sân có những vườn trồng hoa hướng dương, những cây hướng dương xếp thành hàng đang kiên nhẫn chờ đợi mùa hoa đến, trông như những cô gái duyên dáng khoác trên mình màu áo xanh, dễ thương vô cùng.
Chu Dương đi trên con đường đá giữa sân, nhận thấy toàn bộ phố Esvi chỉ có nơi đây trồng hoa, chủ yếu là hướng dương, chúng mọc ở cả trước và sau mỗi ngôi nhà. Những nơi khác đều chỉ là cây bụi xanh, có vẻ như Cido là một người yêu thích vẻ đẹp cuộc sống.
Cido đi phía trước, nghĩ về hoàn cảnh đặc biệt của Chu Dương, việc ở trong phòng dành cho người lớn có thể sẽ bất tiện, anh dự định sẽ sắp xếp cho Chu Dương ở phòng dành cho trẻ em, nhưng vẫn chưa nói chuyện này với Chu Dương, dự đinh sẽ dẫn cậu đi xem các phòng trước.
Cido mở cửa phòng 3 của khu ký túc xá dành cho trẻ em, đứng yên ở cửa mà không bước vào trong, cúi đầu nhìn Châu Dương hỏi: “Cậu xem thử phòng này có được không? Đây là phòng có ánh sáng tự nhiên tốt nhất trong số các phòng.”
Gần trưa, ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào phòng, bên trong phòng sử dụng nhiều trang trí màu xanh lá và vàng, tạo cảm giác ngây thơ và đáng yêu, phong cách hoàn toàn khác biệt với căn phòng đen trắng mà cậu đã ngủ tối qua. Các món đồ nội thất cũng không quá lớn, không hề giống với tưởng tượng của Chu Dương về việc phải leo lên giường cao chót vót để ngủ, mà thực tế còn thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Dương bước vào trong, phát hiện phòng còn có cả nhà vệ sinh riêng, tốt hơn rất nhiều so với ký túc xá hồi còn ở nhà trẻ. Cậu quay lại cửa, ngẩng đầu lên cười nói: “Cảm ơn anh Cido, tôi rất thích phòng này.”
Châu Dương vẫn nhớ lời Ngải Duy nói hôm qua, những người khổng lồ có thân hình giống cậu rất hiếm. Vậy sao trạm cứu trợ lại chuẩn bị nhiều đồ đạc chẳng bao giờ sử dụng vậy?
Cido cũng vui lây khi thấy Chu Dương hài lòng với sự sắp xếp của mình, nụ cười trên môi anh càng rõ ràng hơn: “Đây là phòng dành cho trẻ nhỏ, những người trưởng thành bình thường sẽ ở tầng trên, nhưng vì cậu có hoàn cảnh đặc biệt, tôi nghĩ ở đây thoải mái hơn. Hy vọng cậu không cảm thấy phiền lòng.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play