Vậy mà giờ đây, khi ông chỉ vừa nằm xuống chưa đầy một năm, lại có người thốt ra ngôn ngữ ấy một cách lưu loát. Liệu có ai mà không nghi ngờ chuyện này đằng sau ẩn chứa một âm mưu?
Tần Định hít sâu cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh bước lùi một chút, định kéo lại chiếc ghế để ngồi, nhưng thử vài lần đều không chạm được. Quay đầu lại anh mới nhận ra chiếc ghế đã vỡ tan thành từng mảnh từ lúc nào. Rõ ràng hành động ban nãy đã dùng quá nhiều lực.
Ngải Duy quan sát toàn bộ hành động của Tần Định, cảm thấy rất buồn cười, nhưng biết đây không phải lúc đùa giỡn, liền giả vờ ho khan hai tiếng để giảm bớt sự lúng túng, sau đó bắt đầu báo cáo về phát hiện chiều nay: “Sếp, tôi chắc chắn đến 99% rằng Chu Dương không hề mất trí nhớ.”
Tần Định gật đầu: “Còn gì nữa?”
Ngải Duy tiếp lời: “Cậu ta đã đến viện ấu tể hôm nay. Ban đầu tôi nghĩ cậu ta có ý định bắt cóc ấu tề, nhưng ánh mắt và giọng điệu của cậu ta rất chân thành, không giống như đang giả vờ. Chỉ có điều, cách cậu ta miêu tả về ấu tể rất kỳ lạ.”
Tần Định ra hiệu cho Ngải Duy tiếp tục. Ngải Duy gãi đầu, ngập ngừng nói: “Cậu ta bảo rằng ấu tể rất thích ôm cậu ta. Nhưng chúng ta ai mà chưa từng làm ấu tể chứ? Lúc nhỏ chúng ta đâu có thích ôm người khác? Sếp, hồi nhỏ anh có thích được người khác ôm không?”
Tần Định… thật ra anh rất thích được người khác ôm. Ngày còn nhỏ, Tần Lãng thường ôm anh vào lòng, bờ vai rộng và vững chãi của cha chính là nơi duy nhất mà anh có thể thoải mái dựa vào không chút e dè. Vì thế đối với anh, việc này chẳng có gì là kỳ quặc cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play