Thấy Cido bước vào, Rawls liền buông lời chế nhạo:
“Ồ, có phải tôi nhìn nhầm không đây? Cido của trạm cứu trợ mà cũng đến văn phòng chính quyền cơ đấy! Cậu nhàn rỗi đến mức này luôn rồi sao? Một thiếu tá giải ngũ thế mà chẳng làm nên trò trống gì. Đừng bảo cậu định cứ thế mà ăn không ngồi rồi cho đến lúc nghỉ hưu nhé?”
Châu Dương vừa bước vào đã nghe thấy mấy lời đó, cậu còn chưa kịp hiểu gì thì Cido đã bước lên khéo léo chắn ngay trước mặt cậu.
Cido vốn không lạ gì mấy lời móc mỉa từ Rawls. Trước đây, lúc trước đúng là rảnh rỗi thật nên chẳng thèm phân minh. Nhưng nay thì khác rồi nhé, tất nhiên là anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Anh ta cố ý che Chu Dương, giả bộ mình đang chán nản, uể oải lên tiếng:
“Đúng vậy, ở trạm cứu trợ cả ngày chẳng có ai ghé qua. Tôi ở không từ sáng đến chiều, đến mức lướt hết cả Tinh Võng cũng chả thấy có gì hay ho nữa.”
Chu Dương đứng phía sau nghe mà không hiểu nổi. Trạm cứu trợ vắng khách chẳng phải chứng minh rằng Liên bang đang yên bình hay sao? Với cả, đi làm mà được rảnh rỗi thế thì còn gì sung sướng hơn?
Rawls cười khẩy, mặt đầy vẻ đắc ý nói:
“Tôi đã bảo lúc trước Tần thượng tướng chỉ đang lừa cậu mà cậu không tin. Giờ thì biết rồi đấy, Quân đoàn số Một vẫn đáng tin hơn Quân đoàn độc lập. Tôi ở đây nè, văn phòng chính quyền lúc nào cũng có người đến làm thủ tục, so với trạm cứu trợ của cậu chẳng biết đông hơn bao nhiêu lần!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT