Hiên Viên Linh xoa xoa ngón tay, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như cười như không, trông thấy Thẩm Khanh lén lút nhích chân, nhích một chút lại dừng, không dám động mạnh, gương mặt nhỏ nhắn hơi méo mó.
“Đứng lên đi.”
Thẩm Khanh cúi đầu nghe vậy nhưng không đứng dậy. Hiên Viên Linh hơi nheo mắt, Thẩm Khanh lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt: “Thần thiếp tê chân, không tự đứng lên được.”
Vừa nãy còn muốn động đậy, giờ thì thật sự tê rồi, vừa nhúc nhích là như có kiến bò, sao mà đứng lên nổi.
Hiên Viên Linh liếc nhìn Xuân Hoa, Xuân Hoa vội vàng đến đỡ nàng. Khó khăn lắm mới đứng vững, Hiên Viên Linh đứng dậy, rõ ràng là muốn rời đi, nàng chỉ đành lại “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Còn biết làm sao, phải tiễn hoàng thượng chứ.
Đợi Hiên Viên Linh đi xa, Thẩm Khanh mới đứng lên được, Xuân Hoa thì sợ hãi không thôi: “Lương nhân, hoàng thượng không phải giận rồi chứ?”
“Chắc là không.” Thẩm Khanh ngấm ngầm thấy, vị kia rõ ràng là cố ý thưởng thức dáng nàng quỳ mà thôi, trong lòng mắng vị hoàng đế biến thái này một trận, nhưng cũng chẳng làm gì được ai bảo người ta là hoàng đế.
Không chừng còn có ý trừng phạt?
Nàng cũng thấy chuyện này quá trùng hợp, mỗi lần ra ngoài đều đụng phải hoàng thượng, không chừng Hiên Viên Linh nghĩ nàng cố tình đến Ngự Hoa viên để gặp hắn. Vừa rồi có lẽ còn mang theo thăm dò và cảnh cáo.
Nhưng dù sao thì nàng cũng rất ngoan ngoãn, vốn là tình cờ gặp, hắn là hoàng đế, chẳng cần phải giận nàng.
Hiên Viên Linh đi xa cũng không ngoái đầu lại, tiện miệng hỏi tổng quản bên cạnh là Triệu Hải: “Người mới nhập cung, chỉ còn nàng chưa thị tẩm?”
Triệu Hải nghe xong đáp: “Dạ vâng.”
Trong lòng cũng xoay chuyển một vòng, hoàng thượng quả nhiên nhớ rõ nữ tử này.Bằng không, sao lại biết trong đám mới chỉ còn vị Thẩm lương nhân kia chưa thị tẩm. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu…
Với dung mạo như thế, hoàng thượng nhớ cũng là chuyện bình thường.
Ngay cả hắn là thái giám cũng nhớ rõ vẻ đẹp kinh diễm của nàng lúc mới nhập cung.
Thật sự là kinh diễm kiểu mỹ nhân nhìn một lần là không thể quên.
Huống chi hậu cung bấy giờ, Hoàng hậu vốn chẳng được sủng, Dư phi thì đã đến đỉnh cao, gần đây lại kiêu căng quá mức khiến hoàng thượng cố ý lạnh nhạt. Hai vị tần khác thì nhan sắc bình thường, mấy người mới nhập cung thì chưa nhìn ra gì, xem ra hoàng thượng vẫn nhớ đến Thẩm lương nhân, biết đâu nàng có cơ hội được sủng ái?
Hiên Viên Linh vừa đi vừa nói: “Tối nay là nàng đi.”
Triệu Hải lập tức đáp lời.
Thẩm Khanh quỳ đến đau chân, tất nhiên không thể tiếp tục dạo Ngự Hoa viên, được Xuân Hoa dìu về Chiêu Hoa cung. Thu Lộ thấy dáng vẻ nàng như vậy thì giật mình: “Lương nhân sao thế này?”
Xuân Hoa liền kể chuyện gặp hoàng thượng cho Thu Lộ nghe, Thu Lộ lấy thuốc mỡ bôi cho Thẩm Khanh, đầu gối trước đó chỉ đỏ, giờ đã hơi bầm tím, trông thật thảm.
Khi Thẩm Khanh nghỉ ngơi bên trong, Thu Lộ kéo Xuân Hoa ra ngoài nói chuyện riêng: “Chủ tử chúng ta, vốn tưởng là có dung mạo, sẽ được sủng ái, giờ nhìn một cái đã khiến hoàng thượng chán ghét, sau này Chiêu Hoa cung biết sống sao?”
Xuân Hoa giật mình: “Lương nhân nói hoàng thượng không giận, ngươi đừng nói thế, để lương nhân nghe được thì không hay.”
Thu Lộ nói: “Nàng đang nghỉ ngơi vì đau chân, nghe gì được.”
Xuân Hoa nhíu mày: “Thôi đừng nói nữa, lương nhân đối xử với chúng ta cũng tử tế, sau khi thị tẩm thì ngày tháng sẽ dễ chịu hơn, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Thu Lộ trong lòng vẫn không thoải mái. Ban đầu tưởng Thẩm Khanh có nhan sắc, ít nhất cũng được hoàng thượng để mắt tới, ai ngờ hoàng thượng chẳng mấy để ý đến sắc đẹp, e rằng từ nay cũng nhạt nhòa. Biết vậy, lúc đầu thà được phân đến chỗ chủ tử khác, còn có ngày ra hồn, chẳng đến nỗi thấp hèn như nay.
Nàng để ý mấy người mới nhập cung được phân đến quý nhân đều đã được ban thưởng, ra ngoài cũng khác hẳn, chỉ có chủ tử của nàng là nghèo, nhập cung đến giờ chưa được thưởng gì.
Thẩm Khanh lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng, lại nhớ đến biểu cảm của Thu Lộ vừa rồi có chút kỳ lạ. Nàng không bỏ sót ánh mắt ghét bỏ thoáng qua của Thu Lộ khi nghe Xuân Hoa kể chuyện.
Trong cung luôn có cung nữ muốn trèo cao. Bên nàng chỉ có hai người Xuân Hoa và Thu Lộ. Xuân Hoa hầu hạ nhiều, lại siêng năng. Thu Lộ thì ít khi hầu hạ, rõ là người lười biếng, giờ lại lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng không phải kẻ trung thành.
Thẩm Khanh nghĩ vậy trong lòng, không nói ra. Dù sao người ta muốn trèo cao, nàng cũng chẳng quản nổi.
Gần trưa, quả nhiên lại là Xuân Hoa đi lấy cơm trưa, Thu Lộ càng ít xuất hiện. Thẩm Khanh giả vờ không biết, ăn xong định nghỉ trưa, không ngờ thái giám từ phòng Kính Sự đến truyền tin.
Xuân Hoa tiễn thái giám truyền tin xong vẫn còn ngơ ngác, quay lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Lương nhân, hoàng thượng thật sự không giận người, hoàng thượng... hoàng thượng triệu người thị tẩm!”
Thẩm Khanh nghe xong cũng cười, trong lòng vẫn thấy mình thật thảm bình thường thái giám báo tin vui đều được thưởng, nàng thì nghèo đến mức chẳng có gì.
“Tin vui đấy, chỉ là đầu gối ta hơi thảm.”
Xuân Hoa nhìn đầu gối nàng, thấy chỗ bầm tím càng nặng, thật sự không nỡ nhìn.
“Trời ơi, vậy phải làm sao? Hay để nô tỳ lấy phấn che đi?”
Lát nữa còn phải tắm, che làm gì.
Thẩm Khanh thở dài: “Cứ để vậy đi, chẳng lẽ hoàng thượng lại nhìn kỹ đầu gối ta.”
Mọi chuyện chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt.
Nói là thị tẩm, trong lòng Thẩm Khanh cũng thoáng phức tạp một chút. Nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu — phải hầu hạ thì hầu hạ, còn biết làm sao. Nàng không có cái số tránh được sủng ái mà vẫn sống yên ổn trong cung, vậy thì cứ nghĩ thoáng ra.
Đến giờ, thái giám đến đón nàng, sau đó đưa vào để tắm. Đây là lần đầu tiên Thẩm Khanh trải qua việc thị tẩm, chỉ cảm thấy mình như con heo chờ bị làm thịt bị người ta tắm rửa sạch sẽ, quấn lại rồi khiêng đi. Người của phòng Kính Sự làm việc rất nhanh gọn, rồi Thẩm Khanh được đưa lên long sàng.