Thẩm Khanh xuyên rồi.

Nếu biết đọc tiểu thuyết sẽ bị xuyên không, nàng nhất định đã không đọc truyện cung đấu trước khi đột tử.

Tên truyện là 《Linh Lung Truyện》.

Nữ chính Chử Linh Lung vốn là nữ tử phóng túng, trước khi nhập cung thích giả nam trang du ngoạn nhân gian, từng có duyên gặp gỡ hoàng đế vi hành. Sau khi vào cung tuyển tú, hai người nối lại tiền duyên, nữ chính độc sủng hậu cung, nhưng cuối cùng bị người hãm hại, bị hoàng đế lạnh nhạt, bị cung nhân ức hiếp, gia tộc cũng bị liên lụy. Nàng thay đổi tâm tính, hiểu rõ không thể dựa vào sủng ái mà phải tranh đấu. Về sau hắc hóa, chủ động xuất kích, đấu thắng toàn bộ nữ nhân trong cung, kể cả hoàng hậu. Cũng vì thế mà xa cách với hoàng đế. Cuối cùng, nhờ ngoại thích có thế lực, nữ chính vận khí tốt, hoàng đế nhiễm dịch bệnh qua đời khi vi hành, nàng đưa con trai lên ngôi, trở thành Thái hậu.

Vi hành là hành động một người có thân phận quan trọng, như vua chúa hay lãnh đạo, cải trang để bí mật ra khỏi nơi làm việc nhằm quan sát, tìm hiểu thực tế tình hình đất nước và đời sống dân chúng, thay vì chỉ dựa vào báo cáo của cấp dưới.

Tất nhiên đó là chuyện sau này. Hiện tại Thẩm Khanh xuyên đến thời điểm nữ chính còn chưa nhập cung, còn hai năm nữa. Mà nàng lại xuyên thành một pháo hôi nhỏ bị tiểu boss giết ngay, hiện tại là một tú nữ mới nhập cung.

Nói cách khác, hiện tại nàng chỉ còn hai năm tuổi thọ.

Thật sự là quá uất ức. Nàng cũng muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng điều kiện thực tế không cho phép!

Thứ nhất, nàng không có thân phận.

Phụ thân nàng là một tiểu quan ở nơi xa, nên nàng là người có địa vị thấp nhất trong hậu cung.

Thứ hai, nàng không có tiền.

Địa vị thấp, không có bạc để mua chuộc hạ nhân, ai cũng có thể bắt nạt nàng.

Thứ ba, nàng quá đẹp.

Đúng vậy, vì quá đẹp nên mới được chọn vào cung. Dáng người quyến rũ, dung mạo xuất chúng, nhưng không có thân phận chống lưng, chỉ là cái bia sống cho các phi tần khác ghen ghét.

Thứ tư, vị hoàng đế này không phải hôn quân mê sắc.

Xuyên suốt toàn văn, hoàng đế luôn đặt cơ nghiệp quốc gia lên trên tình ái. Hậu cung phi tần được sủng ái nhiều hay ít, toàn dựa vào thế lực gia tộc bên ngoài, rất hiếm khi thật lòng. Cả nữ chính còn không chắc hoàng đế có bao nhiêu phần chân tình, thì nàng càng không có cửa.

Vậy nên, dựa vào sắc đẹp để thăng vị là chuyện không tưởng.

Hiện tại nàng là người bị ghét, không có địa vị, không có tiền.

Tranh thì không đủ tư cách, không tranh thì sống khổ. Muốn sinh con thì địa vị thấp không được nuôi, còn dễ bị “lưu tử bỏ mẫu”. Đường nào cũng khó.

Suy đi tính lại, nàng chỉ có thể sống sót đến khi nữ chính nhập cung, sau đó giúp nữ chính vài lần, đảm bảo cốt truyện diễn ra đúng hướng, rồi đợi hoàng đế băng hà, nàng được phong làm Thái phi là xong.

“Lương nhân, mau dậy đi. Chỗ chúng ta ở hơi xa, phải đến bái kiến Hoàng hậu nương nương, không thể đến trễ.”

Cung nữ Xuân Hoa nhẹ giọng thúc giục.

Thẩm Khanh lề mề ngồi dậy: “Biết rồi.”

Vào cung rồi, lúc cần giả làm cháu ngoan thì cũng đành chịu, ai bảo nàng địa vị thấp.

“Hoàng hậu nương nương nhân hậu, lương nhân bái kiến xong, hẳn là sớm có cơ hội thị tẩm.” Xuân Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cảm thấy vẫn còn hy vọng.

Thẩm Khanh nghe mà méo miệng.

Nói đến thị tẩm là đầy oán niệm. Người ta xuyên không thì có bàn tay vàng, nàng thì không có gì, phải giả vờ ngoan ngoãn hầu hạ nam nhân để sống qua ngày, nghĩ thôi đã thấy chán.

Sau khi rửa mặt thay y phục, nàng xuất phát.

Với thân phận hiện tại, nàng phải đi bộ. Có hai cung nữ: Xuân Hoa theo hầu, Thu Lộ ở lại trông cửa. Trên đường đi, từ xa thấy một đoàn người tiến đến.

“Lương nhân mau tránh sang bên quỳ xuống, là ngự giá của Hoàng thượng."

Thẩm Khanh đành quỳ theo.

Trên ngự liễu, Hiên Viên Linh liếc mắt một cái, liền thấy một người quỳ bên đường.

Thẩm Khanh quả thật xinh đẹp, dù quỳ cũng nổi bật, dáng người quyến rũ khiến người ta phải nhìn thêm vài lần. Hiên Viên Linh chợt nhớ ra nàng là tú nữ được chọn vào cung, dung mạo xuất chúng, khiến hắn – người vốn không ham sắc cũng không nhịn được.

Nhưng hắn không thấy có gì lạ. Là hoàng đế cũng là nam nhân, thấy mỹ sắc thì muốn thử một lần, động tâm chút cũng chẳng sao.

Tại Phượng Nghi điện của Hoàng hậu, Thẩm Khanh là người đến sớm nhất. Sau đó các phi tần lần lượt đến.

Nàng không cần nhìn cũng biết ai cũng có địa vị cao hơn mình. Đứng hàng cuối cùng, hôm nay là buổi bái kiến tập thể nên không phải quỳ từng người.Về sau mỗi khi gặp bất cứ ai, nàng đều phải thi lễ.

Với thân phận khổ sở thế này, nàng chỉ mong thời gian tua nhanh, nữ chính nhập cung độc sủng hậu cung, mọi người đấu đá nhau, nàng thì cầm kịch bản sống sót.

Hoàng hậu chưa đến, nhưng các phi tần đã có mặt.

Bên phải là Như phi và Thuần phi.

Bên trái là Thuận tần và An tần.

Hoàng đế mới đăng cơ, hậu cung vẫn là người cũ từ vương phủ, chưa đông lắm. Nghe nói người được sủng ái nhất là Dư phi, hiện chưa đến. Đợt tú nữ mới vào cung có tám người, trừ nàng là lương nhân thấp nhất, còn có ba quý nhân và bốn mỹ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play