12:26. 6 giờ 48 phút trước khi Ashlance Unit rút khỏi di tích.
Vùng Hõm yên tĩnh đến lạ. Gió thổi qua, đập vào vải bạt phủ đầy bụi cát, rít ù ù như tiếng máy cũ.
Bốn thành viên đội Argus theo chân Rowan đến lều ăn. Cánh cửa lều, đáng lẽ phải thả xuống chắn cát và hơi nóng, lại được buộc gọn như thể biết sẽ có người gia nhập.
Rowan bước vào. Mùi đồ ăn ập tới, nồng nàn, nóng hổi, đập thẳng vào dạ dày. Sau lưng, nghe rõ tiếng Kai nuốt nước bọt.
Mười ba người của Division XIII ngồi quanh ba chiếc bàn ghép. Khay cơm đầy đến mép. Có người vừa ăn vừa luyên thuyên. Có người im lặng, gắp từ tốn. Và có người thì... ngồi chơi game, cơm chỉ lấy một phần ba suất tiêu chuẩn, đũa bỏ chỏng chơ bên khay.
Mí mắt Rowan giật nhẹ. Nếu cảnh tượng này xảy ra trong đơn vị anh, thủ phạm sẽ bị phạt nhịn ăn ba ngày, xin lỗi khay cơm, người nấu, đôi đũa và cái máy chơi game. Mỗi thứ mười nghìn lần.
Nhưng Division XIII chẳng buồn để ý đến sự xuất hiện của họ. Kale chỉ cong khoé miệng, tay vẫn bấm máy. Frederick đặt đũa xuống, chỉ vào góc bếp và bàn ăn kê sẵn gần đó.
"Khay ở đó. Thức ăn ở kia. Bàn bên này. Ăn xong tự rửa. Không ai phục vụ."
Elara chớp mắt, giọng khô như cát.
"Cảm ơn vì lời hướng dẫn tận tình."
"Không có gì." Frederick nhếch mép, tiếp tục ăn. Vừa nhai vừa quay sang lầm bầm gì đó với chỉ huy bên cạnh.
Rowan và đồng đội đi lấy khay.
"Đừng lấy thịt viên." Irina chợt nói.
Tay Kai khựng lại, thìa lơ lửng giữa không trung, đầy thịt viên sốt cà chua. Cậu ngượng ngùng ngó Rowan. Anh không phản ứng, tiếp tục múc canh.
"Không phải tôi cấm." Irina thở dài, ngao ngán liếc về phía đội mình. "Ban nãy Mira đổ hết cả gói ớt bột vào đó. Không phải cà chua đâu."
Món thịt viên sốt ớt lập tức trở nên nguy hiểm trong mắt Kai. Cậu chàng vội lảng sang món khác. Elara lại có vẻ hứng thú, xúc ba viên thịt vào khay.
"Ớt ngon mà! Ớt là gia vị hảo hạng do thần ban, chỉ hoàng tộc mới được nếm. Chị đừng đánh đồng nó với cà chua!"
Người vừa to tiếng phản đối, Mira Endel, đeo mặt nạ màu đen đoán không ra nam hay nữ, chỉ có mấy sợi tóc bạc thò ra sau gáy. Giọng rất đàn ông, nhưng hình thể thì... không tương xứng. Trước khi ai kịp thắc mắc thêm...
"Mi còn dùng giọng của ta là ta thề, vài giây nữa thôi ta sẽ tháo hết giáp và súng của mi ra."
Người đàn ông có thân hình như tảng sắt, mái tóc húi sát bám đầy bụi, dù đang giờ ăn vẫn ngồi vặn mấy con ốc trong cái đèn tín hiệu đã vỡ, gằn giọng đe dọa. Câu nói cũng có sức nặng. Ít nhất thì Mira không dùng giọng của ông nữa...
"Ây dà, đúng là lão già khó tính." Mira nhún vai, quay sang đội khách. "Mấy cậu có thấy vậy không?"
... giọng nói trầm thấp của Rowan vang lên, nhưng không phải anh.
Cả đội Argus vừa ngồi xuống đồng loạt giật mình. Kai suýt sặc nước. Elara nheo mắt. Lena buột miệng "ôi chà". Macus nhìn trân trân. Rowan liếc ngang. Nhưng thứ khiến anh dừng mắt, lại là tên tóc vàng ở cuối bàn đang dùng máy chơi game che mặt, vai rung rung như cố nín cười.
Đúng là khiến người ta ghét.
Anh gắp miếng thịt lên, cho vào miệng, bình thản như không có gì. Dù vậy, phản ứng của đội Argus cũng đủ khiến mặt nạ đen bên kia hếch lên đắc ý.
"Không phải chứ, cậu làm thật à."
Gã trai ngồi cạnh kẻ đeo mặt nạ úp mặt vào khay cơm cười rung vai. Tóc nâu rối nhẹ như bụi muối. Gã ngẩng lên, nhịn không phọt cơm trong miệng ra, nghiêm túc chào.
"Tuần này đại ca đi đâu, em theo đó!"
"Ngoan lắm đàn em của ta." Mira gật gù, quay sang giáo huấn 'đàn em mới'.
Irina đỡ trán thở dài lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày.
"Đừng để ý. Đám này có trục trặc thần kinh. Với ai cũng vậy."
Cả bốn vẫn cảnh giác. Chỉ đến khi Rowan gắp khoai tây cho vào miệng, họ mới yên tâm ăn phần mình.
Bữa ăn diễn ra trong không khí kỳ quặc. Ashlance không vì người lạ mà tiết chế. Ngược lại, càng đông càng phá. Khiến Irina phải quát liên tục. Frederick thì từ lầm bầm chuyển sang gào.
Chỉ huy của họ. Ừ. Vẫn vậy.
Khi khay cơm ai nấy đã gần cạn. Rowan ngẩng lên. Thấy Kale đặt máy xuống, cầm đũa và kết thúc bữa ăn chỉ sau năm lần gắp. Bông cải xanh bị bỏ lại như thói quen. Kale lùa nó sang khay Frederick. Gã càu nhàu nhưng vẫn cho vào miệng.
Giữa đám đông ồn ào, con cáo ranh mãnh quay lại nhìn Rowan, người đang theo dõi mình từ đối diện, mỉm cười.
Dù mỗi lần đối mặt đều khiến Rowan nghẹt thở. Dù tàn tro cảm xúc từng bị chính tay cậu thiêu rụi. Trong anh lại rục rịch bùng lên tia lửa. Nhưng Rowan không quay đi. Anh nhìn thẳng, như muốn dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình để dập tắt ngọn lửa ấy.
Giờ nghỉ trưa trôi qua trong êm đẹp, ít nhất là với Ashlance.
Kale là người đầu tiên rời lều. Cậu vươn vai, ngắm drone phát tín hiệu vàng trên không, rồi nhìn về phía lối vào di tích cách đó năm trăm mét. Mắt trong vắt, nhưng thiếu tập trung.
Rowan vén bạt bước ra. Cái bóng ngược sáng hiện ra trước mắt anh, lạnh lẽo, sâu thẳm và... đơn độc. Anh từng thấy nó hai lần. Vào những đêm tỉnh giấc vì ác mộng. Cậu ngồi trên ghế, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tĩnh lặng. Chỉ một khoảnh khắc khi Ron còn mơ màng, vì sớm thôi, Kay sẽ quay lại, cười nói:
"Tớ dỗ cậu ngủ nhé."
Trái tim nhói lên. Một nhịp. Rồi tắt lịm.
Rowan lập tức kìm lại xúc động muốn bước tới, môi mím chặt thành một đường thẳng, xoay người đi về hướng ngược lại. Như đứa trẻ bỏ chạy khỏi thứ nó hằng ao ước, nhưng phải chịu cái giá đắt đỏ để có được.
Kale nghiêng đầu nhìn theo, mắt cong cong. Frederick vừa bước ra đã thấy cảnh này, cầm quyển sổ tiến lại gần Kale.
"Gì vậy, mày lại chọc điên cậu ta hả?"
"Chó săn sợ bẫy thôi." Kale tủm tỉm, vươn vai thêm lần nữa. "Tớ chỉ đang cảm nhận không khí trong lành. Hôm nay trời đẹp thật."
"Chỉ số bụi đang là hai trăm bảy ba, UV là bảy." Frederick nhổ toẹt. "Đi mặc giáp vào trước khi tao cho mày vô lò nướng để cảm nhận một thể."
"Gió mát ghê đấy!"
Kale thong dong bước đi, đầu hơi ngẩng, cổ áo khẽ lay. Frederick cằn nhằn nhưng vẫn theo sát phía sau.
17:44. Còn 1 giờ 30 phút trước khi Ashlance Unit rút khỏi di tích.
"Thứ duy nhất họ làm. Đó là không làm gì cả!"
Hoàng hôn buông xuống. Sắc cam ấm áp phủ một lớp vải lấp lánh lên sa mạc khô cằn. Mặt trăng vừa ló dạng, mờ ảo khó với. Gió thổi chậm lại, như tan vào khoảnh khắc.
"Họ thu dọn mấy cái lều khác. Rồi mười ba người chen chúc trong một túp lều nhỏ."
Kai nằm bò ra bàn r*n rỉ.
"Thà rằng ra giúp mấy con bọ cạp cát khiêu vũ, ít ra còn đỡ hơn ngồi không."
Drone lơ lửng phía trên lều của Ashlance đã hơn năm tiếng. Không một ai ra khỏi đó cũng được năm tiếng.
"Đừng hòng làm mấy trò tốn đạn, tôi không muốn ghi thêm mục giải trí trong báo cáo quân sự đâu." Elara lẩm bẩm, tay tiếp tục đánh máy. "Vẫn còn một tiếng rưỡi. Đủ để tôi làm xong mấy báo cáo nữa."
"Có vẻ họ đang chờ điều gì đó." Lena gọt thêm một quả táo do gia đình gửi tới từ Vanta, mà cô đem theo làm quà vặt, xếp vào đĩa đưa cho đồng đội.
"Cảm ơn cô." Macus cầm lấy miếng táo được cắt đẹp mắt, cắn xuống phát ra tiếng giòn rụm, ngọt lịm. "Vậy tại sao họ không tới đúng thời điểm, thay vì đợi ở đây bốn ngày?"
Lời Macus vừa dứt. Rowan nheo mắt. Anh quan sát túp lều trên màn hình.
Kể cả một cái bóng của lũ Nemos cũng không thấy.
"Ra rồi! Ra rồi!" Kai reo lên.
Rowan nhìn cái gáy phát ra ánh sáng xanh, nhỏ xíu trên màn hình. Con cáo vàng đang nô đùa với đồng đội. Cậu ta đã mặc giáp gia cường, loại giáp sinh học RBA mỏng dính còn đang thử nghiệm. Hình như sử dụng đầu kết nối loại cũ, cái mà phải làm tiểu phẫu để gắn vào gáy.
Bọn họ vác theo thiết bị, chia nhau lên ba xe dã chiến rồi khởi hành. Drone ẩn mình theo sát trên cao.
Lối vào di tích bị chôn dưới lớp cát. Chỉ được phát hiện khi cát trôi hết và có người quanh quẩn gần đó, hoặc là lũ sắt vụn bò ra từ trong.
"Em không thấy tín hiệu của lũ Nemos quanh đó." Kai khó hiểu nhìn các tần số và bản đồ trên màn hình.
Chỉ thấy Ashlance dựng năm cột phá sóng thu nhỏ gần lối vào. Việc chuẩn bị vừa hoàn tất là bọn họ lại đứng trong phạm vi an toàn đùa giỡn.
Vài phút sau, Kale vừa bị đồng đội lao đến vật xuống bỗng giơ tay lên.
Xung quanh rơi vào im lặng.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Elara nhăn mày.
Leif Aeril, thành viên người điếc của đội, sử dụng ngôn ngữ kí hiệu, như nhận được tín hiệu nào đó gật đầu, bước ra khỏi vùng an toàn.
Tít!
"Cái quái-!" Kai bật thốt.
Âm thanh chói tai vang lên ngay khi Leif vừa rời khỏi vùng phá sóng. Các chỉ số trên màn hình đột ngột báo đỏ. Tần số nhiễu tăng vọt.
"Có thứ gì đó..."
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào Leif trên màn hình.
Leif như bị thôi miên, lảo đảo bước về phía trước. Ngay khi cậu chuẩn bị tiến vào bóng đêm và biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Rít-!
Tiếng súng trường nhiễu loạn vang lên.
Đoàng!
Pháo xung điện từ nổ ra phía xa. Màn hình nhòe đi trong giây lát.
Leif mới tỉnh táo lại, tranh thủ lúc hỗn loạn, ném thiết bị trong tay vào bóng đêm trước mặt.
"Á! Mắt em!"
Ánh sáng lóe lên chói mắt.
Có giọng nói thúc giục Rowan nhanh chóng mở mắt ra. Anh nhăn mặt, cố gắng nhìn vào màn hình và sững sờ.
Drone lơ lửng trên cao, liên tục nhấp nháy tín hiệu đỏ cảnh báo nguy hiểm. Phía dưới nơi ánh sáng chưa tắt hẳn. Thứ hiện ra không có trong bất kỳ hồ sơ nào.
Một khối ác mộng của kim loại và thịt, di chuyển trên những khớp chân máy sắc nhọn như loài nhện, đang vùng vẫy giữa chất dẻo siêu dính do Leif ném ra, nghiến ken két trên cát.
Chiếc hộp nó vác dưới bụng bật mở theo từng cú giãy điên cuồng, ẩn hiện dây cáp điện trần trụi giật giật. Và người bên trong lộ ra, chiến lợi phẩm nó mới tìm được hôm nay. Chất lỏng màu xanh lục rỉ xuống từ vết nứt trên lớp vỏ kim loại.
"Chết tiệt thật..." Kai bàng hoàng.
Rowan chết lặng nhìn màn hình. Từng lớp kịch bản lật mở. Một sân khấu, và tên đó là đạo diễn. Mắt anh chuyển về phía góc nơi bóng hình màu vàng không ngừng dụ dỗ. Anh thấy cậu cười. Chậm rãi nói từng từ, như đã biết anh đang dõi theo.
"Bài. Học. Kết. Thúc."
Drone dừng lại giữa không trung. Màn hình nhòe dần, chỉ còn lại vệt sáng chập chờn và gió cát gào rú.
Rowan không chớp mắt.
Trên môi Kale là nụ cười của ba năm trước, của những ngày yên bình cuối cùng, trước khi sự kiện đó xé toạc lớp vỏ che phủ khuôn mặt người anh yêu.
Một vết xước vô hình vừa cắt ngang thời gian.
- Hết chương 4 -
4/8/25.IF