Drone vù vù trên trời, tín hiệu xanh đột ngột chuyển sang vàng.
Không khí trong lều ngột ngạt. Tiếng máy móc đang trong quá trình sửa chữa va vào nhau lạch cạch. Mùi thuốc, cồn và dầu máy trộn lẫn, tạo ra một hỗn hợp kì quái, khó ngửi.
Rowan và Kale đứng giữa tất cả, mặt đối mặt, không nói lời nào.
Ánh sáng đèn huỳnh quang chao đảo trên trán Kale, nơi mồ hôi chưa kịp khô. Rowan quan sát bàn tay chìa ra phía trước, thon dài, không dính bụi, giữa nơi nguy hiểm mà chẳng hề thấy lớp giáp gia cường như bất kì ai cũng phải có khi tiến vào Hõm. Vẫn đôi tay đó, tưởng như có thể đập vỡ một mệnh lệnh bằng nụ cười. Giờ lại yên tĩnh đến đáng ngại.
Anh ném chiếc vương miện làm từ bìa carton cho nó, rồi quay sang Frederick đứng bên cạnh, lạnh nhạt và chuyên nghiệp.
"Trung úy Rowan Vale Ashford, Chỉ huy Đội Tiên Phong Argus thuộc Liên Đội Vũ Trang CA.OP, UAF. Ai là người chịu trách nhiệm chính ở đây?"
Kale nhìn chiếc vương miện trong tay. Một hình dán sắp bong ra. Cậu nhún vai, quay lưng, ung dung bước tới bàn tiếp khách, đặt nó lên trên rồi ngồi phịch xuống ghế mềm với tư thế thoải mái nhất, như thể không gì nghiêm trọng.
Frederick liếc qua hai người, rồi chỉ tay về phía ghế đối diện Kale.
"Chỉ huy Division XIII - Ashlance Unit, Trung tướng Kale Milo Varen sẽ trao đổi với cậu. Mời cậu ngồi."
Rowan gật nhẹ, sải chân bước đến ghế, thẳng lưng, ngồi xuống. Elara và ba thành viên đội Argus tiến lên, đứng ở tư thế nghỉ sau lưng anh. Frederick cũng đi tới ngồi cạnh Kale.
"Phì!" Kale vắt vẻo trên ghế thấy cảnh này, bật cười. "Gì đây, cậu dẫn người đến thẩm vấn tớ hả? Trang trọng quá."
"Trung tướng Varen có toàn quyền suy diễn."
Rowan cầm tài liệu Elara đưa ra từ bên cạnh, đặt lên bàn. Trên đó là hình ảnh và báo cáo của người trong cuộc phía CA.OP về các trận xung đột.
"Từ đầu năm đến giờ, Division XIII đã ba lần tấn công lực lượng UAF, không có lý do chính thức. Đây là hành vi gây hấn, vi phạm Hiệp ước Tái Thiết giữa Xera và CA.OP."
"Cả ba lần Ashlance Unit đều tiếp cận di tích trước. Đại đội UAF là bên xâm nhập. Binh sĩ của chúng tôi buộc phải hành động nhằm vô hiệu hóa mối đe doạ."
Frederick đẩy gọng kính, giọng nói không cao, không thấp, lý lẽ đương nhiên. Kale bên cạnh ngồi ngả lưng vào ghế, thiếu điều nằm luôn xuống, nhìn Rowan không chớp, nụ cười nửa miệng như đang nhớ lại một trò đùa mà cậu là người duy nhất bật cười.
Rowan giữ ánh mắt lạnh, nhưng một phần trí nhớ bất trị bắt đầu cựa quậy. Nụ cười ấy từng dùng để dụ anh trốn học môn thống kê khô khan, vào một ngày tuyết rơi dày khi họ vừa lên năm ba.
"Theo Hiệp ước Tái Thiết, mọi di tích khi được phát hiện đều thuộc quyền giám sát của CA.OP. Dù có đồng kiểm soát, Xera cũng không sở hữu chúng. Mục đích là bảo đảm quyền tự do khám phá và an toàn cho mọi lực lượng."
Anh nhướn mày.
"Trung tướng Varen chắc chưa quên điều khoản 7.4 được học ở Liên Bang đâu phải không."
"Xera ký hiệp ước. Ashlance Unit đến từ Xera, nhưng không thuộc quyền kiểm soát của họ, Ron à."
Hai chữ "Ron à" cứ văng vẳng trong đầu Rowan không cách nào chặn lại. Cái lưỡi không xương nên từ nào thốt ra cũng nhẹ bẫng, như thể chuyện xảy ra giữa họ chẳng có gì lớn lao, và anh chỉ đang làm quá lên. Nó khiến cơn giận vô lý cuộn lên trong Rowan, không phải vì nhiệm vụ, mà vì chính bản thân anh.
Kale chớp mắt, ngó sang phía tay trái trống trải vài giây rồi trở lại. Ngón tay phải khẽ xoay chiếc khuy vỡ trên tay áo trái, một động tác nhỏ không ai chú ý, trừ Rowan.
"Nhưng nếu cậu thích, bọn tớ có thể chia lại vài món di vật khác. Đồ hiếm đấy."
Rowan cau mày, giọng hạ dần, lạnh đến rợn người.
"Tôi không quan tâm lý do. Nếu một người của chúng tôi bị thương, dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ đích thân xử lý Division XIII."
"Điều này không khó. Nhưng cậu biết mà, ở vùng Hõm khó nhất là sống sót, và Ashlance thì rất giỏi việc đó."
Kale lắc nhẹ cổ chân, vui vẻ như đang nói về thời tiết.
Rowan nghiến răng, anh phóng ánh nhìn sắc lẹm về phía Kale, miệng nhếch thành nụ cười mỏng như lưỡi dao.
"Ít nhất Trung tướng Varen cũng nên học cách xích mấy con chó cậu nuôi."
Một đường ranh chém ngang lều. Âm thanh chợt biến mất. Frederick và ba thành viên Ashlance dồn ánh mắt về phía đội Argus. Irina đổ dung dịch trong ống nghiệm vào bình, nhướn mày. Elara và ba binh sĩ vẫn điềm tĩnh, dáng đứng nghiêm trang, nhưng bàn tay sau lưng khẽ siết chặt, một tín hiệu sẵn sàng cho mọi mệnh lệnh có thể đến.
Không khí trong lều đông đặc, rét lạnh. Mùi thuốc khử trùng như thấm vào da thịt. Bên ngoài, gió thổi, cát bay lạo xạo như tiếng dao mài trên xương.
Rowan không nhúc nhích. Anh biết câu đó sẽ đánh trúng, như cách người ta dùng từ "quái vật" để nhấn chìm một người lính đã trở về từ quá xa.
Và rồi Kale bật cười.
"Biết làm sao đây, một con cáo thì đâu thể chỉ đạo đàn chó. Cậu thay đổi nhiều thật đấy, Ron à. Mất cả khiếu hài hước rồi."
Một thoáng nhói lên trong mắt Kale. Hay là ảo giác? Rowan không chắc. Nhưng anh nhận ra, Kale không giận, như thể anh vừa ném một quả bom mà nó chẳng buồn nổ.
"Còn Trung tướng Varen không khác xưa là bao. Vẫn lỗ mãng và vô kỷ luật."
"Một lời khen không tệ." Kale nghiêng đầu, im lặng sờ nhẹ lên cổ tay trái rồi đứng dậy, mỉm cười. "Tớ nghĩ là đến đây thôi. Cậu có toàn quyền với di tích này. Ashlance Unit sẽ rút sau bảy giờ nữa."
Lời tuyên bố rơi xuống như lưỡi dao. Cả đội Argus bàng hoàng. Gân trên thái dương Rowan giần giật, cơ hàm bạnh ra.
"Ý cậu là sao?"
"Ý trên mặt chữ." Kale nheo mắt cười, đi tới nhặt lấy chiếc máy chơi trò xếp gạch từ bàn làm việc của Irina. "Các cậu cứ ở đây đi, nhưng đừng lại gần lối vào di tích trong bảy giờ tới nhé."
Kale vừa nói vừa thong thả bước đi.
"Giữa vùng Hõm, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không."
Rồi biến mất sau cửa lều, nhẹ như một vệt sáng loé qua.
Đội Argus ngỡ ngàng. Elara liếc ngang, ba binh sĩ còn lại cũng nhìn nhau, ánh mắt cảnh giác. Rowan vẫn dõi theo cánh cửa, chậm rãi hít vào rồi quay sang Frederick vừa đứng dậy khỏi ghế, tay cầm sổ ghi chép.
"Là vậy đó. Các cậu có thể nghỉ ngơi ở lều số ba, nhưng đừng đi quá xa trong bảy tiếng tới. Chỉ thế thôi."
Frederick đẩy gọng kính, nhắc lại lời Kale. Trong ngực Rowan, có gì đó bùng lên. Một thứ không rõ tên, nhưng nóng bỏng và không kiểm soát được.
"Ngay từ đầu mấy người đã không định giữ di tích này."
"Mục đích của chúng tôi không phải di tích." Frederick nhún vai, mắt vẫn chăm chú vào trang giấy như thể đang đọc một ghi chú cuối sách. "Do Đại đội của UAF liên tục khiêu khích, người trong nhóm tôi không nhịn được mới dạy cho bọn họ một bài học thôi."
Gã ngẩng đầu, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Trừ trang bị hỏng một số chỗ ra, thì cũng đâu ai bị thương hay thiệt mạng. Phía UAF các cậu cứng nhắc thật đấy."
Ánh mắt Rowan lạnh như gió phương Bắc, im lặng nhìn gã. Rồi nhìn cái ghế Kale vừa ngồi, chỗ đó vẫn còn ấm, và cảm giác bị bỏ lại bắt đầu gặm nhấm từ từ.
"Nếu cậu không còn câu hỏi gì nữa thì tôi xin phép. Chúc các cậu một ngày tốt lành."
Frederick cúi nhẹ đầu xem như lời chào rồi xoay người bỏ đi. Bốn thành viên còn lại của Ashlance Unit cũng kết thúc công việc, lần lượt ra khỏi lều. Irina đi sau cùng, đến lối ra cô dừng bước, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng quay lại, nhìn thẳng vào Rowan.
"Tôi hy vọng cậu không phải hối hận vì những lời đã nói ra."
Cái nhìn của Irina như xuyên qua lồng ngực Rowan, mềm mại nhưng sắc bén. Anh đứng đó, máu toàn thân chảy chậm lại, khô khốc đáp lời.
"Sẽ không." Ít nhất thì không phải bây giờ...
"... Đồ trẻ con. Nếu các cậu đói có thể đến nhà ăn, chúng tôi không ngại thêm vài ba cái miệng."
Irina cười nhạt, quay lưng rời đi, để lại câu nói như tiếng gió thì thầm.
"Hai đứa giống nhau thật đấy..."
Trong lều chỉ còn lại đội Argus và câu nói chưa tan khỏi vải bạt.
Rowan ngồi xuống ghế. Anh nhìn tập tài liệu đặt trên bàn, hai bàn tay đan vào nhau. Gió luồn qua vải bạt khe khẽ. Trong đầu anh, câu nói của Irina lặp lại như tiếng vọng.
Hai đứa giống nhau thật đấy...
Rowan không muốn nghĩ đến chuyện đó. Nhưng chỗ ghế Kale vừa ngồi vẫn còn cái bóng dửng dưng, và sự im lặng dần thành hình.
Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
"Woa, em bị sốc văn hoá luôn nè! Bộ đội nào từ Xera cũng... à mà thôi."
Hạ sĩ Kai Jensen - Spark, tên nhóc hai mươi hai tuổi có đôi mắt như con mèo nhỏ sáng rực lên, bắt đầu công cuộc khám phá từ việc chạy quanh mọi góc trong lều.
"Uầy! Mấy cái trang bị này lạ ghê luôn ấy! Em nghĩ họ tự cải tiến nó."
"Đứng yên một chỗ đi Kai. Đừng có động vào bất kì thứ gì của họ." Elara mệt mỏi day sống mũi, lên tiếng. "Ngày hôm nay đủ dài rồi, ta còn phải viết báo cáo gửi trước hai mươi giờ tối nữa. Phải giải thích thế nào về việc họ cứ thế giao di tích ra."
Trung sĩ Lena Petrova đưa tay chạm lên má, nghiêng gương mặt thanh tú, giọng nói dịu dàng.
"Họ không dễ nói chuyện nhưng có vẻ rất tin tưởng vào chỉ huy của mình. Chị thấy Trung tướng Varen đáng yêu hơn chị tưởng tượng nhiều."
"Con mắt nào của chị thấy cậu ta đáng yêu vậy?" Elara không đồng ý, tay phủi phủi phần da gà nổi lên. "Cậu ta đáng ăn đập mới đúng."
"Nhưng không thể phủ nhận việc anh ấy là Trung tướng ở tuổi trẻ như vậy. Đây là một huyền thoại sống!" Kai từ trong góc nhảy ra, chen mồm vào.
"Cậu ấy rất mạnh."
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Macus Thorne - Bastion, người cao lớn nhất, lớn tuổi nhất và gương mặt khắc khổ nhất đội với bộ râu quai nón tỉa gọn. Anh nhắm mắt khoanh tay, gật gù khẳng định.
"Rất mạnh."
"Em cũng thấy vậy!"
"Không phản đối."
Kai và Lena đồng thanh.
"Tại sao ai cũng khen cậu ta hết vậy..." Elara ôm đầu chán nản.
"Kai."
Rowan lên tiếng sau một hồi im lặng. Cả đội tập trung lại bên phải anh, chờ mệnh lệnh.
Ngọn lửa trong lồng ngực vẫn còn đó. Rowan giam nó lại sau hàm răng siết chặt, và kiềm chế bản thân khỏi việc nhìn cái ghế ấy thêm một lần nữa.
"Thả drone ra. Tôi muốn biết bảy tiếng tới mấy tên đó có trò gì thú vị mà không để ta tham gia."
Kai gật đầu, đôi mắt sáng lên như thể đây là phần thú vị nhất trong ngày.
"Rõ!"
- Hết chương 3 -
3/8/25.IF