Tác Giả :Thiên Thu Tuế Dẫn Phát
Editor: Metrood + Al
Thẩm Tu: “!”
Trên đời này, còn chuyện nào xấu hổ hơn việc lén nói sau lưng người khác rồi lại bị chính người ta nghe thấy không?
Bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Tu bất giác siết chặt, cố nén lại cơn ngứa ngáy muốn co quắp mười ngón chân, ngượng ngùng cất giọng nhỏ: “... Thật đó.”
Tưởng tượng tới dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Tu, Tuyên Dục Thư chẳng hề coi lời cậu nói là thật. Ta chỉ cho rằng cậu đang cố gắng hòa đồng với đồng đội mình, bèn thuận miệng hỏi: “Ha ha ha, tại sao vậy?”
Chưa chờ Thẩm Tu trả lời, tiếng cười mang theo ý cợt nhả của Tuyên Dục Thư đã truyền tới tai cậu qua bộ đàm: “Ta cảm thấy tính ta khá tốt, cũng khá dịu dàng mà.”
Nghe vậy, khóe miệng Mục Chấn Sơ khẽ giật giật.
Dịu dàng? Có phải Tuyên đội trưởng đã hiểu sai về hai chữ “dịu dàng” rồi không?
Trong mắt anh, Tuyên Dục Thư chẳng khác nào thầy chủ nhiệm thời đi học – miệng thì nói năng nhỏ nhẹ, nhưng bất kể thế nào vẫn toát ra một loại áp lực trời sinh.
… Nhưng mà… Mục Chấn Sơ lại lén liếc nhìn Thẩm Tu ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Lẽ nào không thể nhìn bề ngoài mà đoán được? Trong lòng Thẩm Tu, có khi cũng giống cậu thôi – đối với kiểu “thầy giáo” như Tuyên đội trưởng, bẩm sinh đã mang một chút e dè?
“Tại sao?” – Nghe câu hỏi đó, lưng Thẩm Tu bất giác thẳng tắp hơn, dù xấu hổ nhưng vẫn nghiêm túc: “Bởi vì… Tuyên đạo là thần tượng của tôi”
Là thần tượng mà đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa dám mở miệng xin chữ ký!
“... Ha ha ha ha—” Tuyên Dục Thư im lặng vài giây, rồi trong lúc Thẩm Tu còn đang thấp thỏm chờ đợi, ta liền bật cười sảng khoái.
Buồn cười thật, đến câu “ngài là thần tượng của tôi” mà cậu cũng có thể nghiêm túc nói ra được.
Thẩm Tu vốn dĩ có chút lạnh lùng pha chút hài hước.
Anh không phải chưa từng gặp fan, nhưng chưa từng có fan nào giống Thẩm Tu — mỗi lần gặp đều giữ vẻ lạnh nhạt, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh và điềm đạm, tuyệt không thấy chút nào gọi là “sùng bái”.
Những lời vừa rồi của Thẩm Tu lại càng khiến Tuyên Dục Thư tin chắc: “cậu ta rõ ràng là muốn trấn an các thành viên The Galaxy lần đầu đóng phim, nên mới cố ý bông đùa bằng mấy câu “hài hước lạnh”, để mọi người thả lỏng hơn.”
Cười đủ rồi, Tuyên Dục Thư thuận thế phối hợp hỏi: “Hôm nay quay xong, có cần ta ký tên cho cậu không?”
Thẩm Tu: “…” Còn có chuyện tốt thế này sao?!
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy toàn bộ sự xấu hổ vừa rồi của mình hoàn toàn đáng giá.
Sợ Tuyên Dục Thư đổi ý, Thẩm Tu không hề chần chừ, lập tức gật mạnh: “Cần!”
Tuyên Dục Thư khẽ “tch” một tiếng, thầm nghĩ:" Không hổ là Thẩm Tu, đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn."
Trong khi đó, Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ ngồi trên xe lại ngầm cho rằng Thẩm Tu đang “hòa nhập” với họ, vì muốn giúp họ bớt căng thẳng nên mới cố tình pha trò bằng mấy câu đùa nhạt nhẽo.
Thế nhưng, dù mấy câu nói của Thẩm Tu quả thật “lạnh”, hiệu quả thì vẫn rất tốt — nhờ vậy mà bầu không khí căng thẳng ban đầu đã dịu đi đáng kể.
Xe quay lại phim trường, bối cảnh đã được dựng xong, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cảnh này là phân đoạn của Thương Dụ và đám bắt cóc. Ba người Thẩm Tu xuống xe, tự giác đứng ra ngoài ống kính, lặng lẽ quan sát Thương Dụ diễn.
Sau cảnh của Thương Dụ là tới Ninh Tư Niên và Hướng Dược Đình. Cả hai vừa bước đến liền thấy nhóm Thẩm Tu, bèn khẽ khàng đi tới đứng cạnh.
Vốn là người hay hóng chuyện, Hướng Dược Đình vừa nhìn vừa không nhịn được, hạ giọng khẩn trương hỏi Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ: “Lão Tống, cậu thật sự là lần đầu đóng phim à? Sao mình thấy cậu diễn tự nhiên thế?”
“Còn Lão Mục nữa, hai người có phải lén tìm thầy dạy không? Giấu mình để đi học riêng à?”
Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ không phủ nhận.
Tống Thừa Vọng nhỏ giọng đáp:
“Ừ, có tìm thầy dạy.”
Mục Chấn Sơ liền tiếp lời: “Ừ, tôi cũng có.”
Chưa đợi Hướng Dược Đình thốt thêm, Mục Chấn Sơ đã bổ sung:
“Nhưng mà, lúc diễn mới phát hiện, những gì thầy dạy với khi quay thật sự khác hẳn nhau.”
“Ban đầu tôi còn nghĩ, đứng trước bao nhiêu người thế này mà không giữ được niềm tin thì kiểu gì cũng sẽ bật cười, nhưng khi chính thức bắt đầu, khoảnh khắc đứng sau lưng Thẩm Tu, tôi thật sự cảm thấy mình chính là Bát Tắc, vệ sĩ sát cánh bên Hàn Phi. Cái khí thế và cảm giác nhập vai tự nhiên liền ùa tới. Ngược lại, thứ duy nhất khiến tôi thấy không thoải mái, lại chính là mấy thiết bị thu âm tại chỗ.”
Nhiều lần lúc họ đang thoại, micro thu âm chẳng ở ngay trên đầu thì cũng đặt sát trước ngực, hầu như lúc nào cũng gần hơn hẳn máy quay.
Tống Thừa Vọng vỗ vai Hướng Dược Đình: “Tin tôi đi, khi thấy Hàn Phi của Thẩm Tu ở ngay trước mặt, cậu căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện có bị cười hay không nữa.”
Hướng Dược Đình: “... Nhưng lát nữa cảnh của tôi lại không có đội trưởng Thẩm ở đó.”
Thẩm Tu: “...”
Cậu hoàn toàn không biết ba người này đang bàn tán chính mình ngay trước mặt. Họ có thấy ngượng hay không thì không rõ, nhưng cậu ở phía sau nghe mà thật sự muốn độn thổ!
Thẩm Tu có hơi mơ màng, chỉ thấy ba người Tống Thừa Vọng dường như sống rất thảnh thơi, hoàn toàn không thèm để ý đến sự khổ sở của cậu.
Tống Thừa Vọng ghé sát tai Hướng Dược Đình, cố ý nhỏ giọng trêu chọc: “Khà khà, vậy thì cậu tự cầu phúc đi nhé ~”
Mục Chấn Sơ rùng mình một cái, nghiêng sang phía Thẩm Tu, khẽ thì thầm: “Đến giờ tôi vẫn cảm thấy cậu mới là người hợp với vai Bát Tắc nhất, cái điệu cợt nhả vừa chua vừa lạnh kia, đúng chuẩn luôn.”
“Đội trưởng Thẩm, cậu cũng thấy vậy phải không?” – Mục Chấn Sơ mong có được sự đồng tình.
Bị “gọi tên” khi đang ăn dưa, Thẩm Tu thành thật đáp: “... Không, người hợp nhất với vai Bát Tắc chính là cậu. Xét về vóc dáng thì cậu thô kệch hơn một chút.”
Thể hình vốn là thiên phú, không thể thay đổi. Quả thật, Tống Thừa Vọng thích hợp với vai Dịch Thần hơn – một nhân vật mà so với Bát Tắc, ngoại hình không hề thô ráp bằng.
Mục Chấn Sơ: “... Ra là thế, thì ra bảng phân vai quyết định dựa vào vóc dáng.”
Đối với chính diễn xuất của bọn họ, đạo diễn tự tin đến vậy sao?
“Thế còn tôi? Vai của tôi dựa vào cái gì mà chọn?” – Hướng Dược Đình đầy mong chờ nhìn sang Thẩm Tu.
Chưa kịp để Thẩm Tu trả lời, Tống Thừa Vọng đã nhanh miệng nói:
“Còn phải hỏi? Tất nhiên là khí chất rồi.”
Trước đó, trong bữa tiệc, Hướng Dược Đình đã “khai” sạch cho cả bọn về thiết lập nhân vật của mình. Cộng thêm tính cách vốn có, quả thật cậu ta cực kỳ giống hình tượng trong kịch bản – một “công tử nhà giàu đầu óc đơn giản, lương thiện nhưng khờ khạo”.
Nghe xong, Thẩm Tu lặng lẽ gật đầu trong lòng. Không sai, Tống Thừa Vọng nói rất chuẩn.
Tuy đạo diễn và biên kịch không hề nói rõ, nhưng sau khi đọc toàn bộ kịch bản, Thẩm Tu cũng đoán ra được nguyên tắc chọn vai: “Nếu diễn xuất chưa đủ, thì lấy khí chất hoặc vóc dáng để bù đắp.”
Hướng Dược Đình thì ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý kết luận: “Hiểu rồi, vừa nhìn đã biết ta đây người đẹp lòng tốt!”
Tống Thừa Vọng: “……”
Hóa ra Hướng Dược Đình hoàn toàn không thấy Chung Thừa An giống “công tử ngốc nhà địa chủ” gì cả. Quả nhiên, đôi khi suy nghĩ đơn giản quá mức, cũng là một loại hạnh phúc.
Mục Chấn Sơ sợ mình bật cười, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn Hướng Dược Đình.
Thẩm Tu cũng chột dạ, lặng lẽ quay đi. Cậu sợ nếu Hướng Dược Đình gặng hỏi, mình nói thật sẽ làm cậu ta tổn thương.
Ba người đồng loạt im lặng, Hướng Dược Đình càng thêm tin rằng mình đoán đúng, tâm trạng lâng lâng như trên mây.
Nhưng niềm vui ấy chưa kịp kéo dài đến ba giây, đã nghe tiếng Tuyên Dục Thư hô “Cắt!” rồi lại dõng dạc nói “Qua!”, báo hiệu cảnh quay của Thương Dụ kết thúc. Tiếp theo sẽ tới lượt Hướng Dược Đình và Ninh Tư Niên lên diễn.
Cảnh quay được chuyển từ ngoài trời vào trong nhà. Là hai diễn viên kế tiếp, Ninh Tư Niên và Hướng Dược Đình phải đi vào chuẩn bị.
Trong lúc Tuyên Dục Thư đang cùng phó đạo diễn, đạo diễn thực hiện và biên kịch thì thầm bàn bạc, nhân viên hậu trường bắt đầu chỉ đạo dàn cảnh trong phòng.
Càng tới gần căn nhà, Hướng Dược Đình lại càng căng thẳng. Mà cậu càng căng thẳng thì càng lắm lời lẩm bẩm:
“Xong rồi, xong rồi.”
“Lát nữa không có đội trưởng Thẩm dẫn, ai giúp tôi nhập vai đây?”
“Nếu tôi diễn tệ, có khi Tuyên đạo sẽ giết tôi bằng ánh mắt mất…”
“Đáng ghét, sao trước kia chỉ lo học nhảy mà không học diễn xuất, đúng là lâm trận mới mài giáo thì chẳng ăn thua…”
Mục Chấn Sơ trấn an: “Không có đội trưởng Thẩm, cậu có thể học theo những diễn viên khác mà. Nhìn Thương Dụ xem, cảnh vừa rồi cũng đâu có đội trưởng Thẩm, nhưng diễn cái dáng dở sống dở chết kia rất đạt.”
Tống Thừa Vọng còn thêm dầu vào lửa, cười trên nỗi lo của người khác: “Đúng vậy, mà cảnh kế tiếp Thương Dụ cũng diễn chung với cậu, có cậu ấy ở đó thì lo gì.”
Thẩm Tu: “……”
Khoan đã, sao ngay cả Thương Dụ cũng bị lôi vào?
Ánh mắt ai oán của Hướng Dược Đình rơi trên Thương Dụ đang nằm bất động trên giường không xa. Chuyên viên hóa trang còn đang tỉ mỉ dặm thêm vết thương trên mặt và ngực cho anh.
“… Thương Dụ đóng vai người chết, cả cảnh chỉ nằm im, tí nữa cũng phải bất động trên giường.”
Cậu ta nhập vai bằng cách nào được chứ?
Trong lòng Hướng Dược Đình chỉ còn lại sự hoang mang.
Nhân viên hậu trường vẫn bận rộn chỉnh cảnh trong phòng. Đúng lúc ấy, Tuyên Dục Thư sải bước đi vào, ngồi ngay xuống mép giường nơi Thương Dụ đang nằm, cất giọng sang sảng:
“Chung Thừa An, Cố Hi, Lương Kính, ba người các ngươi qua đây!”
Nghe thấy ba cái tên ấy, Hướng Dược Đình, Ninh Tư Niên và Hạ Văn Hạo đều ngẩn ra một thoáng, sau đó mới nhanh chân bước đến bên cạnh Tuyên Dục Thư.
“Tuyên đạo.”
“Có chuyện gì sao, Tuyên đạo?”
“Tuyên đạo, ngài gọi chúng tôi?”
Ba người đứng ngay ngắn, căng thẳng mở miệng.
Tuyên Dục Thư bắt đầu giảng cảnh cho cả ba: “Chung Thừa An, lát nữa cậu sẽ là người đầu tiên xông vào từ bên ngoài...”
Nghe thấy Tuyên đạo gọi mình bằng tên nhân vật, Hướng Dược Đình liền chột dạ, thoáng ngơ ngẩn.
Trong khi đó, Thương Dụ vẫn nằm trên giường để chuyên viên hóa trang chỉnh lại vết thương. Anh lắng nghe mà thấy mơ hồ:" trong kịch bản có vai chính nào vừa lên sân khấu đã bị bắn chết thế này sao?"
Dù bản phân cảnh mình nhận chưa ghi chi tiết, nhưng trái tim anh rõ ràng mọc ở bên kia cơ mà.
Thương Dụ không khỏi thầm cảm thán: quả nhiên là phim thương mại, kịch bản đúng là cẩu huyết, không biết fan xem xong có chịu nổi không?
“Đều nghe rõ rồi chứ?” – Tuyên Dục Thư giảng xong, miệng đã khô khốc, liền nhấp một ngụm nước làm ướt giọng.
Ba người tuy căng thẳng nhưng vẫn gật đầu: “Rõ rồi ạ.”
Tuyên Dục Thư đứng dậy, dõng dạc: “OK, chuẩn bị quay!”
Tuyên Dục Thư vốn thích kiểu quay một cú máy liền mạch. Ống kính phải theo sát ba người Chung Thừa An, Cố Hi, Lương Kính cùng đám người đi theo, đồng thời đoàn đạo diễn cũng sẽ theo phía sau, để cảnh quay đồng bộ.
Tất nhiên, bên trong căn nhà cũng bố trí máy quay, lúc dựng phim sẽ chọn góc tốt nhất.
“Action!”
Ngay khi xe vừa dừng, Hướng Dược Đình trong vai Chung Thừa An run rẩy mở cửa xe, rồi lao nhanh về phía căn nhà đã sụp đổ vì loạn chiến.
Ninh Tư Niên trong vai Cố Hi thì gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt dưới nắng gắt, mới chạy được vài bước đã thở gấp, nhưng vẫn cắn răng bám sát sau Chung Thừa An, không hề dừng lại.
So với vẻ gấp gáp của Chung Thừa An và Cố Hi, Lương Kính do Hạ Văn Hạo thủ vai lại chậm rãi bước xuống từ ghế phụ. Anh thậm chí còn lười đóng cửa xe, đôi giày Martin gõ nhịp chậm rãi trên nền cát.
Một nhóm bác sĩ đi cùng, ngồi trên chiếc xe chạy chậm hơn xe của Lương Kính vài bước, giờ đã xuống hết, nhanh chóng khiêng cáng vượt qua anh.
Thẩm Tu nhìn Chung Thừa An – cũng chính là Hướng Dược Đình – đang hối hả lao về phía căn nhà đổ nát vì pháo kích, trong lòng dấy lên cảm giác muốn đưa tay dụi mắt.
Mắt cậu có phải có vấn đề rồi không?
Tuyên Dục Thư nhìn chằm chằm vào ống kính, không chịu nổi nữa liền hét lên một tiếng: “Chung Thừa An!”
Để giúp diễn viên nhập vai, nhắc họ luôn ghi nhớ mình là ai trong phim, Tuyên Dục Thư có thói quen gọi thẳng tên nhân vật.
Dĩ nhiên, với Thẩm Tu – người có thể nhập vai rồi thoát vai trơn tru như sô-cô-la tan chảy – Tuyên Dục Thư chưa bao giờ lo cậu quên mình đang đóng ai, nên chẳng cần thiết phải liên tục nhắc.
Nghe thấy cái tên “Chung Thừa An”, Hướng Dược Đình lại quá căng thẳng, hoàn toàn không phản ứng, vẫn tiếp tục chạy về phía căn nhà, trong mắt chỉ có mục tiêu phía trước.
Tuyên Dục Thư cố nín cười, cuối cùng hét: “Cắt!”
Chữ “cắt” vừa dứt, cả ê-kíp lập tức thở phào. Nếu quay thêm nữa, chắc chắn họ sẽ không nhịn nổi mà cười toáng.
“Pfft…” – Tống Thừa Vọng vừa bật cười đã vội vàng che miệng, khẽ ho một tiếng, giả vờ như mình chưa từng cười.
Mục Trấn Sơ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Hướng Dược Đình.
Thẩm Tu: “…”
Rất tốt, cậu xác nhận lại rồi. Không phải ảo giác đâu – Hướng Dược Đình vừa nãy thật sự chạy kiểu… tay chân cùng một bên!
Ninh Tư Niên đuổi kịp, nhỏ giọng nhắc: “Hướng Dược Đình, Tuyên đạo đang gọi cậu.”
Hướng Dược Đình khựng lại, bấy giờ mới chợt nhớ hình như mình vừa nghe ai đó gọi “Chung Thừa An”:
“…”
Hoá ra, trò hề lại chính là mình!
向 Dược Đình ngượng ngùng bước đến gần Tuyên Dục Thư: “Đạo diễn Tuyên, có chuyện gì sao?”
Cậu vừa dứt lời đã phát hiện, không chỉ mấy người bạn cùng tổ, mà ngay cả nhân viên trong đoàn phim cũng đồng loạt né tránh ánh mắt, quay đầu đi… rồi lén cười.
Dược Đình: “?”
Tại sao lại cười mình chứ!
Tuyên Dục Thư nhìn vẻ mặt mơ hồ của cậu, vốn định nghiêm túc nói gì đó, nhưng khóe môi vừa mở ra đã không kìm được cong lên.
Anh điều chỉnh mấy nút trên máy quay, sau đó lùi sang một bên, chỉ tay ra hiệu:
“Cậu tự xem đi… hahaha…”
Chính bản thân Tuyên Dục Thư cũng bật cười.
Anh biết có người chạy bị “thuận tay thuận chân”, nhưng không ngờ có người lại có thể “thuận” suốt một quãng đường dài như thế, hơn nữa bản thân còn hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường nào.
Ngay tại chỗ, Tuyên Dục Thư quyết định: cảnh này tuy không thể để vào bản chính, nhưng chắc chắn sẽ cắt vào hậu trường.
Hướng Dược Đình một bụng khó hiểu, nghiêng người ghé sát vào màn hình.
Một phút sau, xem xong đoạn vừa quay, cậu liền xấu hổ đến mức như muốn dùng mười ngón chân đào cả căn biệt thự có hầm dưới lòng đất.
Hướng Dược Đình: “……”
Không trách người khác cười, ngay cả chính cậu nhìn cũng thấy buồn cười chết mất.
“Xin lỗi đạo diễn Tuyên, em sai rồi…”
Cậu cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Nói xong, lại nhìn sang mọi người vẫn còn nín cười, Dược Đình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng nín nữa, muốn cười thì cười đi…”
“Ha ha ha ha ha…”
Vừa dứt lời, hiện trường lập tức vang lên một trận cười sảng khoái.
Nghe những tiếng cười không mang ác ý ấy, Dược Đình chỉ muốn tìm một cái khe hở nào đó mà chui xuống cho xong.
“Hahaha, quả nhiên là Lão Hướng, đúng là husky bản chính gốc nói không sai mà.”
Tống Thừa Vọng không dám cười dựa vào Thẩm Tu, đành chống tay lên người Mục Chấn Sơ, cười đến mức bụng đau.
Mục Chấn Sơ cũng nhịn không nổi, khóe môi cong lên rõ rệt: “Nhỏ tiếng thôi, Lão Hướng đã xấu hổ lắm rồi, đừng làm cậu ấy thêm ngại nữa hahaha…”
Nói vậy nhưng tiếng cười của Mục Chấn Sơ cũng chẳng nhỏ hơn Tống Thừa Vọng là bao.
Mọi người cười thêm vài phút, Tuyên Dục Thư giơ tay: “Được rồi, được rồi, chuẩn bị nào, năm phút nữa bắt đầu quay.”
Nói xong, Tuyên Dục Thư nhìn về phía Hướng Dược Đình: “Năm phút đủ cho cậu chỉnh lại trạng thái chứ? Đừng để xảy ra trò hề lần nữa.”
Hướng Dược Đình cúi đầu nhìn mặt đất, gật mạnh: “Không thành vấn đề.”
Sợ cậu chịu áp lực quá, Tuyên Dục Thư liền trấn an: “Cảnh vừa rồi khi cậu xuống xe, tay run run diễn rất tự nhiên, rất hợp với tâm trạng Chung Thừa An khi nghe tin bạn mất. Cứ giữ như thế.”
Hướng Dược Đình khẽ “Ừ”, trong lòng ngại ngùng. Thực ra lúc đó tay cậu run không phải vì nhập vai, mà là do căng thẳng.
“Đội trưởng Tu, anh không thấy Lão Hướng buồn cười sao?” Mục Chấn Sơ thấy Thẩm Tu từ đầu tới cuối không cười, liền hỏi.
Thẩm Tu khẽ gật đầu: “Thấy buồn cười.”
Nói xong, cậu chợt nhận ra ý Mục Chấn Sơ là mình không hề cười, thế là cố gắng kéo khóe môi: “Đúng là buồn cười.”
Mục Chấn Sơ nhìn mà im lặng: rõ ràng chẳng thấy buồn cười, vậy mà còn gượng cười chỉ để hòa cùng bọn họ, thật sự là làm khó Thẩm Tu quá.
Sao Thẩm Tu có thể giống bọn họ, chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà bật cười chứ.
Mục Chấn Sơ cười gượng tiếp lời:
“Hahaha, đúng vậy.”
Nói xong, cậu kéo tay Tống Thừa Vọng, hai người lui về phía sau.
Tống Thừa Vọng khó hiểu: “Sao thế?”
Mục Chấn Sơ lấy tay che miệng, thì thầm: “Cậu có thấy không, đội trưởng Tu ngoài lúc diễn mới khóc cười, còn ở ngoài đời thì cứ như không có thất tình lục dục vậy. Ngoài Lucky và bọn mình ra, hình như chẳng có gì khiến cậu ấy để tâm cả.”
Tống Thừa Vọng ngán ngẩm:
“Tưởng chuyện gì ghê gớm, chẳng phải rõ ràng từ lâu rồi à? Tớ với Thương Dụ từng nói rồi, Thẩm Tu y như một cái máy.”
Cậu ngừng một chút, bổ sung:
“Khoan, cậu nói sai chỗ rồi. Người mà đội trưởng Tu để tâm nhất là gia đình. Cậu quên lúc trời mưa tầm tã, chính tay cậu ấy đi mua hoa hồng cho mẹ sao?”
Mục Chấn Sơ tự gõ đầu mình, cười ngượng: “Đúng rồi, trí nhớ của tớ kém quá.”
Thời gian đệm dành cho Hướng Dược Đình kết thúc, cảnh quay lại bắt đầu.
Sau lần lúng túng trước đó, lần này anh cẩn trọng hơn nhiều. Dù trong quá trình vẫn có chút trục trặc nhỏ, nhưng không thành vấn đề, cảnh quay nhanh chóng hoàn tất.
Trang Nghị, người vào vai Chu Ngôn Tầm – anh trai của Chu Thừa An, và Khương Ngạn Hy, người vào vai Tạ Dịch – thư ký của Hàn Phi, không có cảnh quay ở sa mạc, nên chỉ đứng ngoài quan sát học hỏi.
——
Ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc các cảnh quay ban ngày, buổi tối đến lượt Thẩm Tu, Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ diễn cảnh đêm.
Vốn dĩ Khương Ngạn Hy và vài người khác không có cảnh quay, đáng lẽ có thể nghỉ ngơi, nhưng họ vẫn đi cùng đoàn làm phim.
Chín giờ tối, sau bữa ăn, đoàn phim đến địa điểm ghi hình.
Tối hôm trước, theo yêu cầu của Tuyên Dục Thư, Thẩm Tu, Tống Thừa Vọng và Thương Dụ đã làm quen với bối cảnh, nên hôm nay không cần mất thời gian làm quen lại.
Sau khi dựng cảnh xong, Tuyên Dục Thư lần lượt nói rõ cho ba người về phân cảnh, xác định đường đi, cách chạy trốn trong cảnh quay
Nói xong, anh vẫn chưa yên tâm, nhìn sang Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ:
“Lát nữa nếu hai cậu quên, thì cứ đi theo Thẩm Tu.”
Mục Chấn Sơ: “Được ạ!”
Tống Thừa Vọng: “Vâng, đạo diễn.”
“Thẩm Tu.” Ánh mắt Tuyên Dục Thư rơi trên người cậu: “Hai người này giao cho cậu, nhớ dẫn dắt cho tốt.”
Áp lực ngay lập tức dồn xuống người Thẩm Tu.
Thẩm Tu: “… Được.”
Tuyên Dục Thư luôn theo đuổi hiệu quả chân thực nhất cho cảnh quay. Thứ gì có thể làm thật thì tuyệt đối không dùng kỹ xảo, nếu không làm thật thì cũng phải làm cho giống thật nhất.
Việc tạo hiệu ứng nổ hay đấu súng không tốn quá nhiều chi phí, nhưng lại rất phiền phức: chỉ cần quay hỏng, phải quay lại lần hai, thì toàn bộ bối cảnh cũng phải sắp xếp lại từ đầu.
Nghe Thẩm Tu đáp lời, Tuyên Dục Thư giơ tay định vỗ vai cậu, nhưng vừa ngẩng lên thì thấy gương mặt cậu dưới ánh đèn càng thêm lạnh lùng, anh liền đổi hướng.
Bàn tay vốn định đặt lên vai Thẩm Tu, cuối cùng lại đặt xuống vai Mục Chấn Sơ.
“Cố lên!”
Mục Chấn Sơ: “… Cố… lên?”
Nói xong, Tuyên Dục Thư quay người rời đi.
Mục Chấn Sơ nhìn theo bóng lưng anh, rồi cúi xuống nhìn vai mình. Rõ ràng lời cổ vũ là dành cho Thẩm Tu, tại sao bàn tay lại đặt lên vai cậu ta?
---
“Action!”
Trong bóng tối, tiếng đạn va vào thân xe vang lên chói tai, ngay sau đó là loạt tiếng lật xe và những vụ nổ dữ dội, lửa bùng lên rực trời…
Trong chiếc xe bị lật, đạn vẫn liên tiếp dồn dập bắn vào. Bát Tắc cúi xuống nhìn cái chân trái bị kẹt chặt, tức tối chửi thề: “Khốn kiếp!”
Dứt lời, hắn ngẩng lên nhìn Hàn Phi. Ánh lửa chập chờn hắt lên gương mặt tái nhợt của cậu vì mất máu quá nhiều.
Dịch Thần, trán rỉ máu, nghe tiếng chửi của Bát Tắc thì vô thức liếc nhìn Hàn Phi, sau đó cau mày quát: “Bớt phí sức đi. Không muốn chết thì im miệng lại!”
Bát Tắc không đáp, chỉ dám run run nhìn về phía Hàn Phi – người từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.
“Bịch!”
Hàn Phi mím chặt đôi môi mỏng, tung một cú đá mạnh vào phần khung xe.
Bát Tắc lập tức thấy một cơn đau nhói chạy dọc bắp chân, theo phản xạ cúi đầu nhìn chỗ chân đang bị kẹt.
Ngay khoảnh khắc ấy, khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn vì cơn đau, Hàn Phi đã nắm chặt cánh tay, kéo phăng hắn ra khỏi chỗ kẹt.
Dịch Thần không ngờ Hàn Phi sẽ làm vậy. Ánh mắt hắn lo lắng dừng lại nơi vết thương ở thắt lưng anh, máu vẫn rỉ ra không ngừng: “Hàn tiên sinh, vết thương của ngài…”
Hàn Phi đưa tay ép chặt bụng, lạnh lùng quăng một chữ: “Đi.”
Dịch Thần vốn định nói gì, nhưng lập tức ngậm chặt miệng, lặng lẽ theo sau Hàn Phi, hòa vào màn đêm.
Bát Tắc thì đầu óc trống rỗng, không dám thốt câu nào. Hắn chỉ lẳng lặng đi cuối cùng, vừa cảnh giác quan sát xung quanh, vừa nhìn bóng lưng Hàn Phi phía trước, mắt ầng ậc nước.
Ba người vừa tránh đạn vừa rút lui thật nhanh…
Sau cuộc đào thoát căng thẳng, cuối cùng họ cũng thoát khỏi truy sát, trốn vào một ngôi nhà hoang đổ nát.
Hàn Phi ngồi dựa lưng vào tường, chiếc áo đầy máu và khói súng đã cởi vứt sang một bên. Dịch Thần đang lấy thuốc tìm được trong nhà, cẩn thận xử lý vết thương ở thắt lưng cho anh
Ánh mắt Hàn Phi khẽ dừng lại nơi chiếc áo bị vứt, trông thấy vệt máu bên cạnh mà nhíu mày.
Bát Tắc từ ngoài bước vào: “Không ai theo kịp… Chúng ta an toàn rồi.”
Nghe Bát Tắc nói vậy, Dịch Thần mới thở phào một hơi, tiện tay chụp lấy lọ thuốc trên đất, chẳng buồn nhìn, liền ném ra sau:
“Thuốc của cậu, tự xử đi.”
Bát Tắc vội vàng đưa tay chụp lấy, nhưng đứng yên không động đậy, ánh mắt lại lén lút liếc sang Hàn Phi.
Nhìn gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc của anh, hắn lúng túng lên tiếng: “Cho Hàn tiên sinh dùng đi. Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao đâu, không cần thuốc.”
Là vệ sĩ thân cận, bọn họ không chỉ để Hàn Phi trúng đạn, mà còn để ông phải ra tay cứu ngược lại mình. Chuyện này, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
“Thuốc của cậu, Hàn tiên sinh không cần.” Dịch Thần bật cười bất lực.
“…Ờ.” Bát Tắc chột dạ đáp một tiếng, rồi vì thấy Hàn Phi không có ý định mở lời, hắn nhỏ giọng nói:
“Vậy tôi… ra ngoài gác.”
Không ai đáp lại. Căn phòng im ắng đến nỗi làm Bát Tắc khó xử, hắn đành cứng ngắc rời đi.
Đợi đến khi hắn khuất bóng, ánh mắt Hàn Phi vẫn dán chặt vào vệt máu kia, cuối cùng khẽ thốt: “Báo ứng.”
Động tác băng bó của Dịch Thần khựng lại, ngẩng lên hỏi: “Hàn tiên sinh, ý ngài là…?”
Hàn Phi vẫn nhìn vệt máu, giọng lạnh nhạt: “Trước đó, ta đã giết một bác sĩ. Máu trên áo… e là của ông ta.”
Nghe vậy, Dịch Thần thoáng sững người, rồi nhanh chóng nhớ lại, vội vã nói: “Hàn tiên sinh, là tôi bắn, không phải ngài.”
Khi nãy bọn họ trốn chạy quá vội, trong bóng tối mịt mùng không một tia sáng, vậy mà ông chỉ thoáng nhìn đã nhận ra đây từng là nơi họ đi qua. Sự nhạy bén ấy khiến Dịch Thần không khỏi chấn động.
“Không quan trọng.” Hàn Phi nhếch môi cười lạnh: “Dù sao cũng chẳng khác gì nhau.”
Dịch Thần nghe mà không hiểu hết ý tứ, cũng không dám hỏi thêm.
Mười mấy giây sau, anh cau mày, ngẩng đầu lên: “Hàn tiên sinh, vết thương của ngài nhất định phải…”
Lời của Dịch Thần còn chưa dứt, giọng nói lạnh băng của Hàn Phi đã vang lên bên tai anh: “Thông báo cho Tạ Dịch, ta muốn về Dực Thành.”
Nghe vậy, Dịch Thần thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”
Ống kính lia xuống, đặc tả vết thương dữ tợn ở eo Hàn Phi. Ngay sau đó, Tuyên Dục Thư giơ tay ra hiệu rồi hô: “Cắt!”
Tiếng “cắt” vừa vang lên, Mục Chấn Sơ lập tức lao từ ngoài vào.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt anh dừng lại trên người Tuyên Dục Thư, căng thẳng hỏi: “Đạo diễn Tuyên, qua chưa?”
Khoảnh khắc chiếc xe lật, chân anh bị kẹt lại, nửa chiếc xe gần như đè lên người. Cảm giác căng thẳng ấy không hề giả vờ, và Mục Chấn Sơ thực sự không muốn trải qua lần nữa.
Nghe câu hỏi của Mục Chấn Sơ, cả Thẩm Tu và Tống Thừa Vọng đều nhìn về phía Tuyên Dục Thư.
Tống Thừa Vọng cũng chẳng mong quay lại cảnh đó lần nào nữa.
Con đường thì quanh co phức tạp, đạo diễn Tuyên lại ưa thích quay một mạch không cắt, may mà có Thẩm Tu dẫn dắt, nếu không trong cảnh tối đen mù mịt ấy, anh thật sự không biết đường nào mà chạy về được căn nhà ban nãy.
Điều khiến Tống Thừa Vọng càng thấy khó xử là, tuy trên màn hình chỉ có ba người họ đóng, nhưng phía sau ống kính, cả căn phòng chật ních người của đoàn phim.
Đúng là ngại chết đi được.
Ánh mắt Tuyên Dục Thư quét qua ba người, rồi mỉm cười: “Chúc mừng, qua rồi! Không chỉ qua, mà còn rất hoàn hảo.”
Ông phát hiện, hễ có Thẩm Tu tham gia, mọi cảnh quay đều trôi chảy hơn hẳn.
Trên người cậu dường như có một sức hút kỳ lạ, khiến những điều vốn chỉ là hư cấu trở nên chân thực qua diễn xuất của cậu.
Hướng Dược Đình tiến lại gần, nhìn quanh vết thương trên người Thẩm Tu: “Đội trưởng Tu, cậu diễn thật sự quá đạt, tôi nhìn mà còn thấy đau. Đây… thật sự là giả sao?”
Nếu là người khác trong nhóm, anh đã dám đưa tay ra kiểm tra, nhưng đối diện là Thẩm Tu, nên chỉ dám nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tò mò.
Thẩm Tu vừa định mở miệng thì Hướng Dược Đình lại buột miệng nói tiếp: “Sao bụng cậu lúc nào cũng tám múi vậy? Tôi tập sắp chết rồi cũng chỉ được bốn múi. Phi khoa học quá!”
Trong cảnh quay này, Hàn Phi bị bắn trúng bụng, phải cởi áo để Dịch Thần băng bó. Vì thế, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Thẩm Tu.
Thẩm Tu: “……”
Cậu luôn phải bái phục cái khả năng nhảy chủ đề của Hướng Dược Đình!
Hơn nữa, câu này cậu thực sự không biết phải trả lời thế nào!
Không biết đáp lại ra sao, Thẩm Tu lặng lẽ cầm bộ quần áo bên cạnh, vành tai đỏ bừng rồi nhanh chóng mặc vào người.
Hạ Văn Hạo chẳng khách sáo, thẳng thừng nói với Hướng Dược Đình: “Thì tập thêm đi. Dĩ nhiên, như cậu, chỉ toàn dùng miệng nói chứ thân thể chẳng bao giờ chịu hành động, thì làm gì có cơ bụng!”
Thương Dụ chen vào: “cậu cũng có thể học Thẩm Tu, sáng nào bảy giờ cũng dậy, xuống phòng gym trong khách sạn tập thể hình.”
Hướng Dược Đình trố mắt: “Bảy giờ? Đội trưởng Tu, cậu là ác quỷ à?”
Đã không còn trong trại huấn luyện nữa, mà vẫn liều mạng vậy sao!
Không đợi Thẩm Tu lên tiếng, Hướng Dược Đình lại nhanh chóng đổi đề tài: “Khoan đã, Thương Dụ, sao cậu biết chuyện đó?”
Tống Thừa Vọng nhàn nhạt tiếp lời: “Bởi vì anh ta cũng là một con quỷ dậy lúc bảy giờ sáng, lén lút vào phòng gym để tranh hình thể đấy!”
Dù sao thì sáu múi của anh cũng đã đủ dùng rồi, tranh đua thêm là điều không đời nào!
Ninh Tư Niên cúi đầu nhìn thân hình của mình, lắc đầu than:
“Dậy sớm quá, tôi chịu thôi.”
Khương Ngạn Hy cũng gật gù đồng tình: “Tôi cũng thế.”
…
Trong lúc mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả, Tuyên Dục Thư lại chăm chú xem lại cảnh quay vừa rồi.
Sau khi chắc chắn thước phim không có vấn đề gì, ông mới ra lệnh thu dọn trường quay để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Trong vài ngày sau đó, Tuyên Dục Thư quay xong toàn bộ phân cảnh của dàn diễn viên chính lẫn quần chúng tại Akama.
Ngay khi hoàn tất, cả đoàn thu dọn hành lý và lên đường tới Dực Thành trong ngày hôm đó.
Trên chuyến bay đến Dực Thành.
Đoàn phim Gió Lốc sắp xếp để mấy diễn viên chính ngồi quanh nhau, tiện trò chuyện.
Hướng Dược Đình ngồi cạnh Thẩm Tu, lúc thì quay sang nói chuyện với cậu, lúc lại quay sang tám với người khác.
“Nghe nói Dực Thành có tuyết, mấy người biết chưa?”
“Xin lỗi, tối qua bọn mình mới được trả lại điện thoại, tất nhiên là biết rồi.”
“Ôi, cậu đúng là không biết cách nói chuyện. Tôi hỏi như thế, lẽ ra cậu phải nói không biết mới đúng! Để tôi cho cậu xem thế nào mới gọi là biết nói chuyện.”
Hướng Dược Đình quay sang Thẩm Tu: “Tu đội, Dực Thành có tuyết, cậu biết không?”
Thẩm Tu: “… Vừa mới biết.”
Hướng Dược Đình vui vẻ quay đầu nhìn Tống Thừa Vọng, người vừa tranh cãi với mình: “Nghe chưa? Tu đội khéo nói chuyện thế đấy, bảo là vừa mới biết, vừa nhìn đã rõ là do tôi mới tiết lộ ra!”
Thẩm Tu: “…”
Thực ra cậu đúng là vừa mới biết thật, chứ không phải cố tình nói vậy cho hợp lời.
Tối qua lấy lại điện thoại, cậu vẫn mải xem Lucky, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tra thời tiết của Dực Thành.
Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Hướng Dược Đình, cuối cùng Thẩm Tu cũng chẳng nói gì thêm.
---
Tối hôm đó, đoàn phim Gió Lốc từ Akama đáp xuống Dực Thành.
Trước khi tới đây, đoàn đã bao trọn khách sạn và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ổn thỏa.
Khách sạn còn cho xe ra sân bay đón người.
Ngày đầu đặt chân đến Dực Thành, nơi đây không có tuyết rơi, chỉ còn một lớp tuyết đọng lại từ lúc nào chẳng rõ phủ trên mặt đất.
Trong thành phố sáng rực như ban ngày giữa màn đêm, lớp tuyết trắng xóa khiến cho Dực Thành phồn hoa thêm phần lộng lẫy, như khoác lên mình một chiếc áo mới.
Cả nhóm ngồi lên xe khách sạn cử đến, xe vừa lăn bánh, Hướng Dược Đình nhìn khung cảnh bên ngoài mà trầm trồ: “Đẹp quá!”
“Tớ nhớ trong kịch bản hình như có cảnh quay có tuyết, nhưng hỏi nhiều người quá, tình tiết lại lộn xộn, không nhớ rõ là của ai với ai… thôi kệ, quan trọng là được quay phim trong khung cảnh tuyết đẹp thế này, nghĩ thôi đã thấy tuyệt!”
“Đình, cậu thôi đi được không, chưa từng thấy tuyết chắc? Có gì đâu mà phải làm quá thế?” Tống Thừa Vọng bất lực liếc cậu ta.
Thật sự chẳng hiểu nổi sao Hướng Dược Đình có thể hứng thú với mọi thứ đến vậy.
“Thấy rồi chứ, nhưng chưa từng thấy tuyết ở Dực Thành. Đây là lần đầu tôi đến đây. Hay là, chúng ta thêm nơi này vào danh sách điểm đến du lịch sau này đi?”
“Thêm, thêm, thêm vào!”
Thẩm Tu ngồi ở hàng ghế cuối chiếc xe kéo dài, nghe thấy lời của Hướng Dược Đình liền lặng lẽ thêm Dực Thành vào danh sách.
Nếu đi du lịch, tức là lại phải rời xa Lucky… Không biết Lucky có thể đi máy bay không?
Hệ thống:【Đương nhiên là được!】
Có chuyến bay thân thiện với thú cưng, chỉ là làm thủ tục hơi phiền phức một chút.
Tất nhiên, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là còn có chuyên cơ riêng, đừng nói một con Lucky, một trăm con Lucky cũng chở được hết!
Thẩm Tu: 【!!!】
Nghe hệ thống nói vậy, Thẩm Tu liền lặng lẽ thêm Lucky vào danh sách bạn đồng hành trong chuyến đi.
Ban ngày cùng bạn bè đi chơi khắp nơi, buổi tối về nhà liền thấy Lucky… chỉ nghĩ thôi, cậu cũng không dám tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Thẩm Tu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, khóe môi bất giác khẽ cong lên thành một độ cong nhàn nhạt.
Thương Dụ không ngờ, vừa nghiêng đầu liền thấy khóe môi Thẩm Tu cong lên một nụ cười thoáng qua gần như khó phát hiện.
Khoảnh khắc ấy, Thương Dụ thoáng sững người.
Mọi người chú ý đến việc cậu vừa còn đang nói chuyện, sau lại bất chợt im lặng, liền thuận theo ánh mắt của Thương Dụ mà nhìn sang. Thế là, tất cả đều thấy nụ cười nơi khóe môi của Thẩm Tu.
Không khí ồn ào náo nhiệt trong xe thoáng chốc lặng ngắt.
Trong lòng vừa vui xong, ánh mắt của Thẩm Tu từ ngoài cửa kính thu về, liền bắt gặp cả nhóm bạn bè đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu thoáng ngơ ngác. “…Sao vậy?”
Giọng nói lạnh nhạt của cậu khiến mọi người bừng tỉnh khỏi khung cảnh như mộng ảo vừa rồi.
“Khụ khụ, không có gì đâu.”
“Đúng đúng, chẳng có gì cả.”
……
Mọi người đều nói không có gì, dù có thấy kỳ lạ, Thẩm Tu cũng ngại không tiện hỏi thêm.
Hướng Dược Đình nhịn không nổi, lập tức lấy điện thoại ra, trong khung chat nhóm điên cuồng gõ chữ.
Nhưng còn chưa kịp gửi, chợt nhớ trong nhóm có cả Thẩm Tu, vội vàng copy lại, rồi kéo hẳn một nhóm tạm thời mới.
Tên nhóm đã nói rõ mục đích lập nhóm của Hướng Dược Đình:
【Đội trưởng Thẩm cười rồi!!!】
--Hướng Dược Đình: “Mọi người đều thấy chứ?!”
--Hướng Dược Đình: “Cứu mạng, quen với đội trưởng Tu lâu như vậy, tuy không phải lần đầu thấy cậu ấy cười, nhưng nụ cười vừa rồi hoàn toàn khác! Không giống nụ cười khách sáo khi mới quen tụi mình, cũng chẳng giống nụ cười trong chương trình chút nào!”
--Hướng Dược Đình: “Đội trưởng cười là vì nhìn tuyết ngoài cửa sổ đúng không?”
--Hướng Dược Đình: “???”
--Hướng Dược Đình: “Sao mọi người không ai nói gì hết vậy?”
--Hướng Dược Đình: “Đội trưởng đâu có biết, mấy người sợ cái gì?”
Nhìn tin nhắn cứ “ting ting ting” không ngừng, ánh mắt Ninh Tư Niên, Thương Dụ cùng những người khác đồng loạt đổ về phía Hướng Dược Đình.
Ai cũng muốn gõ chữ đáp lại, nhưng vừa nhìn thấy danh sách thành viên trong nhóm mới lập thì lại nghẹn lời — thật sự không dám.
Dù sao… đây là lần đầu tiên họ thấy có người lập hẳn một nhóm mới để bàn chuyện, lại còn kéo luôn cả “nhân vật chính” vào chung.
Đúng là phong cách đặc trưng của Hướng Dược Đình, không ai làm được.
Thẩm Tu vừa phát hiện mình bị kéo vào nhóm, chưa kịp tắt thông báo, tin nhắn đã ùn ùn hiện lên màn hình.
Thẩm Tu: “…”
Cậu không biết Hướng Dược Đình có thấy ngượng không, chứ riêng bản thân mình thì thật sự thấy ngại.
Hơn nữa… cậu cười hồi nào vậy, sao chính cậu không hề hay biết?
【Trong nhóm】
--Thẩm Tu: “Không phải vì cảnh tuyết mà cười.”
--Thẩm Tu: “Tôi… đã cười sao?”
Mấy người Trang Nghị lập tức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như chưa từng thấy gì.
Hướng Dược Đình nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tu, run tay kéo màn hình lên, nhìn lại danh sách thành viên một lượt, rồi lập tức “tự kỷ nặng”.
Không dám nhắn thêm gì nữa, cậu đành lặng lẽ giải tán nhóm.
Thẩm Tu nhìn thông báo nhóm biến mất, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt áy náy của Hướng Dược Đình.
Mặt Hướng Dược Đình đỏ bừng: “Đội trưởng, tôi không có ý kéo nhóm sau lưng cậu đâu. Chỉ là… tôi quá sốc, nên mới muốn lập nhóm tạm để bàn thôi…”
Hướng Dược Đình thật sự rất sợ Thẩm Tu hiểu lầm mình đang cố tình cô lập.
Thẩm Tu: “…Tôi biết.”
Ngay từ những dòng đầu, cậu đã hiểu rõ Hướng Dược Đình không có ý đó.
Cậu đâu phải chưa từng bị cô lập, kinh nghiệm chuyện này cũng gọi là quá phong phú.
Sự cô lập thực sự — chính là kiểu như bạn cùng phòng trước kia của cậu, Lăng Nguyên Trấn.
Ký túc xá của họ có tổng cộng bốn người. Ngoài nhóm chat chung cả phòng, Lăng Nguyên Trấn còn lập thêm ba nhóm khác. Để đủ người cho náo nhiệt, hắn còn kéo cả người từ phòng khác vào, ngày nào cũng bốn nhóm cùng nhau chê bai, bàn tán về Thẩm Tu.
Nếu không nhờ hai bạn cùng phòng kia, mỗi lần rời nhóm đều không quên chụp màn hình gửi cho cậu xem, Thẩm Tu còn chẳng biết Lăng Nguyên Trấn có thể lập tới bốn nhóm chỉ để nói xấu mình.
Đến nay, cậu vẫn phải thầm than đúng là “mở mang tầm mắt”.
Hướng Dược Đình vô tội chớp mắt: “Có thể coi như vừa rồi chưa từng xảy ra được không?”
Thẩm Tu gật đầu không hề do dự:
“Có thể.”
Với tư cách một trong những người trong cuộc, cậu cũng thấy ngượng chẳng kém.
Chiếc xe đưa đón dừng lại tại bãi đỗ ngầm của khách sạn.
Kim Xán bước đến trước chín người, phụ trách sắp xếp chỗ ở, dẫn họ lên phòng: “Đi theo tôi.”
Lần công tác này kéo dài hơn hai tháng. Đồ đạc mọi người mang theo không ít, cơ bản ai cũng kéo theo hai vali.
Chín người chia nhau đi hai thang máy lên lầu.
Sau khi dùng thẻ mở cửa từng phòng, Kim Sán giao thẻ lại cho họ.
Thẩm Tu là người cuối cùng bước vào phòng. Kim Sán lặp lại lời đã dặn với những người khác: “Ngày mai nghỉ ngơi, sáng ngày kia chín giờ sẽ bắt đầu quay. Nếu có thay đổi gì, tôi sẽ báo cho cậu.”
Thẩm Tu gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh đã vất vả.”
“Không có gì.” Kim Sán mỉm cười, chào tạm biệt rồi rời đi thu xếp hành lý của mình.
Họ có một ngày nghỉ, ngày kia mới chính thức bắt đầu quay tại Dực Thành.
Cùng lúc đó, tổ đạo diễn và biên kịch đang tập trung trong phòng của Tuyên Dục Thư, tiếp tục bàn bạc về tiến trình quay sắp tới.
Sau khi bàn xong, Tuyên Dục Thư nói: “Đưa tin chính thức trên tài khoản mạng xã hội đi, thông báo đoàn chúng ta đã có mặt ở Dực Thành.”
Lỗ Văn nói: “Không có ảnh để đăng chính thức, vì vừa xuống máy bay đã đi thẳng lên xe về khách sạn. Giờ ai nấy đều đã ở trong phòng riêng, nên chẳng có ảnh công bố cả.”
Tuyên Dục Thư suy nghĩ một lát rồi bảo: “Vậy dùng mấy cảnh hậu trường lúc quay ở Akama đi. Đặc biệt phải thêm đoạn Hướng Dược Đình đi đứng tay chân lóng ngóng, và cả cảnh Thẩm Tu bị thương ở bụng nữa.”
Nửa tiếng sau, weibo chính thức của 《Gió Lốc》 đăng tải một loạt ảnh động hậu trường.
@Tài khoản chính thức Gió Lốc: Đoàn phim đã đến Dực Thành ~
[GIF x8]
Chương này siêu dài luôn, Husky ngốc Dược Đình mãi hề =))