Tác Giả: Thiên Thu Tuế Dẫn Phát

Editor: Metrood + Al


Để tránh việc mọi người bỏ lỡ, Tuyên Dục Thư yêu cầu bộ phận vận hành sau khi công bố chính thức thì đồng thời mua thêm một hot search.

Một đoàn phim trước giờ chưa từng nghe tên, đột ngột leo lên hot search nhờ tin khai máy, khiến cư dân mạng không khỏi bối rối.

— Đây là đoàn phim gì vậy? Trước giờ hoàn toàn không để ý, sao lại bất ngờ thế. Chút bình luận và lượt thích thế này mà cũng lên hot search, chắc chắn là mua rồi.

— Nhưng trọng điểm là một đoàn phim chưa từng nghe danh, vậy mà lại mời được đại đạo diễn Tuyên Dục Thư cùng toàn bộ thành viên The Galaxy?! Với đội hình khiến người ta rớt cằm thế này, còn cần phải mua hot search sao? Tôi không hiểu nổi, thế giới này đúng là kỳ ảo quá, cho tôi bình tĩnh lại chút đã.

— Thật hay giả vậy? Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư à… không đúng, Cá Tháng Tư là tháng Tư, bây giờ đã tháng Giêng rồi, vậy thì là thật ư?

— Hóa ra không phải đi dự sinh nhật thành viên nào của The Galaxy, đáng ghét, đoán sai mất rồi.

Ngay khi tài khoản chính thức của 《Gió Lốc》 đăng loạt ảnh khai máy, phòng làm việc và weibo cá nhân của chín thành viên lần lượt chia sẻ lại.

Cho dù ban đầu chẳng ai biết đến đoàn phim 《Gió Lốc》, nhưng nhờ chín người cùng nhau đăng lại, tin tức khai máy của bộ phim nhanh chóng lan rộng.

Trong những tấm hình khai máy mà đoàn phim công bố, Thẩm Tu đứng dưới ánh nắng ban mai, mặc áo thun đen ngắn tay để lộ bắp tay, bên dưới là chiếc quần công sở màu xám ống rộng, thắt bằng dây lưng da đen, ống quần gọn gàng cắm vào đôi bốt Martin màu đen.

 Toàn bộ tạo hình trông rất gọn gàng, Thẩm Tu hơi nhấc cánh tay lên, ánh mắt hờ hững rơi xuống lòng bàn tay mình. Chỉ nhìn qua tấm ảnh thôi cũng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo ập tới.

— Lần này đại lão Tu đóng vai gì vậy, nhìn tạo hình này chẳng đơn giản chút nào. Chẳng lẽ là lính đánh thuê giết người không chớp mắt? Tôi cũng không muốn nghĩ vậy đâu, nhưng sát khí quá nặng, nhất là khi cúng bái, cho tôi cái cảm giác giây trước còn thắp hương, giây sau liền có thể khiến máu bắn tung tóe tại chỗ!

— Thì ra không phải hẹn nhau cùng đi du lịch, mà là hẹn nhau cùng đi đóng phim. Thương Dụ mặc sơ mi quần tây này, Ninh Tư Niên mặc trường sam, Tống Thừa Vọng và Mục Trấn Sơ lại mặc kiểu gần giống đại lão Tu. Bộ phim này rốt cuộc kể cái gì vậy? Trong một phút thôi, tôi nhất định phải biết nguyên tác của 《Gió Lốc 》là gì!

Dưới những bài đăng lại của chín thành viên trên weibo cá nhân và phòng làm việc, phần bình luận đều rất hòa thuận, fan vừa sốc vừa mừng, như một buổi tụ hội chung.

Nhưng ở khu hot search, lại có khá nhiều người tỏ ra không mấy tin tưởng vào diễn xuất của họ.

Trong những bình luận phân tích có lý, không tránh khỏi bị anti xen vào gây rối.

— Tuy mới chỉ là vài tấm ảnh, chưa có video, nhưng ai nấy đều xuất sắc quá trời. Có điều… bọn họ thật sự biết diễn chứ?

— Đương nhiên là không rồi. Không thấy toàn bộ The Galaxy đều góp mặt sao, đạo diễn lại là Tuyên Dục Thư. Ông ta vì tiền mà từng quay không ít phim thương mại hút máu, lần này chẳng phải rõ ràng là bắt tay với The Galaxy để bán tình cảm, dựa hơi nổi tiếng của nhóm, rồi chém fan các người à.

— Xì, chua quá rồi đó. Đừng quên, cho dù Tuyên đạo có làm phim thương mại thì cũng chưa bao giờ dưới mức đạt chuẩn. Tôi tin chắc, có ông ấy và đại lão Tu, thì gà mờ cũng biến thành cao thủ!

— Thôi đừng cãi nữa, phiền chết đi. Đồ chanh chua lăn đi cho khuất. Cho dù diễn xuất có không tốt, chỉ cần có chín người bọn họ, tôi vẫn tình nguyện bỏ tiền ra xem, thì sao nào?

The Galaxy từ sau khi debut thì độ hot chưa từng giảm, lượng fan nền tảng rất vững. Một vài anti trong số đông fan chẳng tạo nổi sóng gió, nhanh chóng xóa bình luận rồi rút lui.

Các fan chỉ ủng hộ riêng từng thành viên hoặc fan cả nhóm, ban đầu thì sốc, sau đó thì cãi nhau với anti, cuối cùng lại đồng loạt kéo nhau đi tìm nguyên tác tiểu thuyết Gió Lốc ở khắp các trang tiểu thuyết lớn.

Tìm suốt nửa tiếng vẫn không thấy gì, đành vòng về dưới bài đăng của tài khoản chính thức để hỏi.

— Có gan mở máy quay phim thì có gan công bố nguyên tác đi chứ

— Tôi không ép đưa nguyên tác đâu, tôi chỉ muốn biết nhân vật nhà tôi bảo bối Thẩm Tu đóng tên là gì thôi mà?

— À à, định từ tên nhân vật mà mò ngược ra tiểu thuyết hả? Hội học giả của nhà Thẩm Tu chuẩn bị bung sức rồi!

Bộ phận vận hành đọc thấy những bình luận này, liền liên lạc với phó đạo diễn. Phó đạo diễn đem chuyện báo lại cho Tuyên Dục Thư.

Tuyên Dục Thư lúc ấy mới sực nhớ, hình như trong bài công bố thật sự chưa từng nhắc rằng 《Gió Lốc》 là kịch bản gốc do Lỗ Văn viết.

“Chưa nói thì tạm thời đừng nói. Trong lúc chưa rõ diễn xuất của họ thế nào, giữ bí ẩn vẫn là lựa chọn tốt nhất.”

Là đạo diễn, ông phải chắc chắn ít nhất nền tảng phòng vé không bị sụp.

Nói xong với phó đạo diễn, Tuyên Dục Thư nhìn vào màn hình trước mặt, gương mặt hiện lên vẻ hài lòng, cầm loa hô to: “Qua!”

Anh vốn thích làm việc với những diễn viên gạo cội đóng vai phụ. Diễn xuất vừa chắc, vừa chuyên nghiệp, hầu hết đều quay một lần là đạt.

Nghe tiếng hô “qua” của Tuyên Dục Thư, cơ thể Thương Dụ lập tức căng chặt. Bởi vì cảnh vừa kết thúc xong, tiếp theo sẽ là cảnh đối diễn của anh với Thẩm Tu.

Sau khi nhận vai Chu Ngôn Lâm, anh đã mời giáo viên diễn xuất huấn luyện cấp tốc, nhưng Thương Dụ hiểu rõ, những lời thầy dạy cũng nửa thật nửa giả. Diễn xuất của anh rốt cuộc ra sao, vẫn phải xem hôm nay Tuyên Dục Thư nhận xét thế nào.

Càng khiến anh căng thẳng là cảnh đối diễn đầu tiên của mình lại chính là với Thẩm Tu. Dù thời lượng chỉ vỏn vẹn chưa đến một phút, áp lực trong lòng Thương Dụ cũng lập tức tăng gấp đôi.

“Thẩm Tu, Thương Dụ, Tống Thừa Vọng, Mục Chấn Sơ, chuẩn bị!”

Nghe tiếng Tuyên Dục Thư, mấy người Thẩm Tu lập tức theo như đạo diễn đã căn dặn từ trước, đứng vào vị trí của mình.

“Chuẩn bị xong hết chưa?” Tuyên Dục Thư không nhìn Thẩm Tu mà quay sang ba người Tống Thừa Vọng, Thương Dự và Mục Chấn Sơ.
Thương Dự dựa lưng vào lồng sắt, giơ tay ra hiệu OK. Đứng phía sau Thẩm Tu, Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ cũng lần lượt làm theo.

Ánh mắt Tuyên Dục Thư rơi thẳng lên người Thương Dự, kẻ đang thủ vai nam chính Chu Ngôn Lâm.

Thẩm Tu thầm thở phào khi nhận ra đạo diễn không nhìn mình. Nếu lần đầu tiên phải diễn xuất ngay trước mặt thần tượng mà còn bị theo dõi, căng thẳng chắc chắn sẽ nhân đôi.

Sau vài giây, Tuyên Dục Thư mở miệng: “Ta biết đây là lần đầu tiên cậu đóng vai chính, đừng căng thẳng. Cứ nắm bắt nhịp cảm xúc của Thẩm Tu, cậu ấy sẽ dẫn các cậu nhập vai.”

Thẩm Tu: “?”

Vừa rồi cậu còn mừng hụt!

Thương Dự nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Được.”

Dù thầy huấn luyện từng nói một diễn viên giỏi có thể đưa bạn diễn nhập vai, nhưng… anh vẫn lo mình chưa đủ tốt.

Ánh mắt Tuyên Dục Thư lại rơi xuống Mục Chấn Sơ, người đảm nhận vai Bát Tắc – vệ sĩ của Hàn Phi.

“Vốn dĩ ngoại hình cậu đã hợp với nhân vật rồi. Chỉ cần mang cái khí thế phóng túng trên sân khấu ra, cậu chính là Bát Tắc.”

Mục Chấn Sơ: “… Được.”

Tuyên Dục Thư lại nhìn sang Tống Thừa Vọng, thủ vai vệ sĩ thân cận của Hàn Phi – Dịch Thần.

“Cậu nghiêm túc một chút, thế là thành Dịch Thần rồi.”

Tống Thừa Vọng gật đầu trầm ngâm: “Cảm ơn đạo diễn, tôi hiểu rồi.”

Sau khi căn dặn từng người xong, Tuyên Dục Thư đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phụ trách hô bắt đầu.

Thẩm Tu: “?”

Không có câu nào dành cho cậu sao?! Bị lơ hẳn khiến cậu có chút hụt hẫng.

Câu chuyện bắt đầu từ cuộc gặp gỡ và kết oán ở AKama giữa Chu Ngôn Lâm – nhị thiếu của Chu gia tại Dực Thành, và Hàn Phi – đại thiếu của Hàn gia cũng ở Dực Thành.

“Action!”

Hàn Phi bước ra khỏi lều, khóe mắt lia thấy cái lồng không xa, liền đổi hướng tiến lại gần.

“Ngài Hàn, phía đó ngài không thể—”

“Bây giờ thì được chưa?”

Đứng ngay sau Hàn Phi, Bát Tắc rút súng, họng súng đen ngòm dí thẳng vào người vừa định cản lại, môi nhếch lên cười nhạt.

Đối diện với nòng súng lạnh lẽo, kẻ bị chĩa vào lập tức nuốt khan, mồ hôi túa đầy trán, cuống quýt gật đầu: “Được được được!”

“Ngoan.” Bát Tắc dùng khẩu súng lạnh lẽo gõ nhẹ lên mặt tên tay sai.

Dịch Thần liếc mắt nhìn Bát Tắc: “Đừng giỡn nữa.”

Bát Tắc lập tức thu lại vẻ cợt nhả, cùng Dịch Thần nhanh bước theo sau Hàn Phi.

Xào xạc…

Trong lồng sắt, Chu Ngôn Lâm sắc mặt tái nhợt, yếu ớt dựa vào thành lồng, nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cát ngày một gần, chậm rãi cố gắng mở mắt. Nhưng ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào, dù cố thế nào cũng không mở nổi.

Hàn Phi đứng trước lồng, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trong bộ sơ mi và quần tây đầy bụi bặm, gương mặt lộ rõ vẻ suy kiệt.

Tiếng bước chân dừng lại, dù không mở mắt, Chu Ngôn Lâm cũng biết có người đang đứng ngay trước mặt mình.

Không nhìn thấy đối phương, nhưng chỉ riêng khí thế của người đàn ông này thôi cũng khiến toàn thân anh nổi da gà, một cảm giác lạnh lẽo rùng mình bao phủ.

Chỉ dựa vào khí thế và những lời vừa nghe được từ đám bắt cóc, Chu Ngôn Lâm đã có thể đoán ra: người này tuyệt đối không tầm thường.

Mở mắt có lẽ sẽ chuốc lấy phiền phức. Trong tình thế bị giam giữ thế này, anh dứt khoát nhắm nghiền mắt, nằm im bất động, giả chết. Chỉ mong người kia nhìn một lát rồi sẽ bỏ đi.

Ánh mắt Hàn Phi từ đầu đến chân quét qua người xa lạ trong lồng, lông mày khẽ nhíu lại.

Giây sau, Chu Ngôn Lâm nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: “Anh ta là bác sĩ.”

Chu Ngôn Lâm: “?”

Thế thì sao?

Tên bắt cóc vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Hàn tiên sinh.”

“Dịch Thần.” Vừa gọi, lông mày đang nhíu của Hàn Phi lập tức giãn ra, hắn đưa tay.

Dịch Thần lập tức đưa tới một con dao găm, đồng thời nói với tên bắt cóc: “Mở lồng ra.”

Tên bắt cóc không dám mở, cuống quýt giải thích: “Hàn tiên sinh, người ra lệnh bắt hắn nói là không thể…”

Lời còn chưa dứt, Hàn Phi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng lia tới, giọng nói trầm thấp khẽ bật ra: “Hả?”

Từng tiếng “Hả” lạnh băng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lập tức khiến bọn bắt cóc câm nín, ngoan ngoãn mở lồng sắt ra.

Chu Ngôn Lâm: “!”

Âm thanh lồng sắt bị mở ra khiến anh không thể tiếp tục giả vờ, buộc phải gắng sức mở mắt.

Trong khoảnh khắc ánh mắt mở ra, điều đầu tiên anh thấy là một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Người đó đứng ngược sáng, ánh sáng gắt gao khiến vẻ âm trầm trên gương mặt càng khó phân biệt — rốt cuộc là hiệu ứng ánh sáng ngược hay vốn dĩ bản thân hắn đã mang theo sát khí nặng nề. Tóm lại, Chu Ngôn Lâm sững lại một giây.

Hàn Phi mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trong lồng, lông mày lại nhíu: “Không giả vờ nữa à?”

Hắn vốn bình đẳng mà căm ghét tất cả những gì dính đến “ăn sung mặc sướng”.

Chu Ngôn Lâm: “…”

Làm sao hắn biết được mình đang giả vờ? Rõ ràng từ lúc nhận ra người này tiến lại gần, anh thậm chí không động đậy đôi mắt.

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ấy, Chu Ngôn Lâm bừng tỉnh, lập tức cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, cố kiềm chế bản thân không liếc xuống con dao găm trong tay hắn.

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Hàn Phi cũng chẳng bận tâm, ánh mắt như băng vẫn khóa chặt trên người trong lồng, tiếp tục nói: “Nghĩ rằng không nhìn thì sẽ thoát được à?”

Chu Ngôn Lâm cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nhún vai, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “…Anh đúng là thích đùa thật.”

Đúng là gặp quỷ! Người này chẳng khác nào con giun trong bụng anh, làm sao anh nghĩ gì hắn cũng biết hết vậy?

“Ta không thích đôi tay của cậu.” Hàn Phi hạ ánh mắt xuống đôi tay Chu Ngôn Lâm.

Lớp bụi bẩn trên bề mặt không che được sự trắng trẻo, mịn màng của đôi bàn tay vốn quen được nuông chiều, hoàn toàn không thuộc về thế giới của hắn.

Chu Ngôn Lâm khẽ cười, nhàn nhạt đáp: “Thế thì xin lỗi vậy.”

Không trách được, thì ra vì quan sát tay nên mới đoán anh là bác sĩ!

Hàn Phi không buồn nói thêm, ném phăng con dao găm xuống đất. Bát Tắc lập tức đá mạnh vào tên bắt cóc, thay hắn truyền đạt mệnh lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chặt đứt tay hắn đi!”

Tên bắt cóc sững sờ, hoàn toàn choáng váng. Nếu hắn nhớ không nhầm, Hàn Phi chỉ tới đây để bàn chuyện làm ăn, nói trắng ra thì cũng chỉ là “tiện đường ghé qua”.

 Vậy mà giờ, chỉ mới vài câu không hợp liền muốn chặt tay con tin bọn chúng bắt được? Thế này có hợp lý không trời?!

Tên côn đồ run lẩy bẩy, trong đầu rối loạn: nếu lão đại quay về mà phát hiện con tin mất tay, hắn cũng chết chắc. Dù thế nào cũng là đường cùng, hắn nghiến răng liều mạng mở miệng:

“Ngài Hàn… hắn không thể chết được…”

Bát Tắc lập tức quát: “Mày…”

Chưa kịp nói hết câu, Hàn Phi đã khẽ nâng tay. Bát Tắc lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm nửa lời.

Ánh mắt lạnh băng của Hàn Phi rơi thẳng lên người tên côn đồ, giọng trầm khàn mà dứt khoát:
“Chặt tay, chặt chân thì vẫn chưa tính là mất mạng. Cùng lắm hắn chỉ không thể đặt chân lên bàn mổ, không thể tiếp tục đóng vai cứu thế nữa mà thôi.”

Chu Ngôn Lâm: “…”

Giờ cậu mới hiểu tại sao ngay từ đầu người này lại cố ý nhấn mạnh câu “hắn là bác sĩ”. Thì ra tất cả là để chờ khoảnh khắc này!

Sự ác ý vô cớ ấy như lưỡi dao sắc bén, khiến toàn thân Chu Ngôn Lâm lạnh buốt.

Cậu nhớ đến lời Cố Hy từng nói: “ngay từ đầu cậu vốn không nên đến Akama, cái nơi tràn ngập máu tanh và bạo lực này, cái chốn ngoài vòng pháp luật.”

Chu Ngôn Lâm liếc sang tên côn đồ đang bồn chồn, không biết làm sao để phản bác, rồi ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói: “Hàn tiên sinh, ngài không thích thì có thể không xem.”

Cậu thật sự không hiểu nổi, rõ ràng bọn chúng chủ mưu bắt cóc mình, nhưng lại cứ khăng khăng giữ lại mạng cậu.

Nghe vậy, Hàn Phi khẽ gật: “Ừ, cậu nói đúng.”

Chu Ngôn Lâm: “?”

Dễ nói chuyện vậy sao?

Thế nhưng trong lòng cậu bỗng dấy lên dự cảm bất an.

Hàn Phi không thèm liếc cậu thêm một lần nào nữa, xoay người bỏ đi.

Ngay giây sau, dự cảm kia liền hóa thành sự thật. Giọng nói lạnh lùng của Hàn Phi vang lên, như một nhát búa đập thẳng vào tim:

“Dịch Thần, hai phát.”

“Rõ, Hàn tiên sinh.”

Dịch Thần nâng tay, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trái tim Chu Ngôn Lâm, bóp cò không chút do dự.

Khoảnh khắc nhìn thấy súng hướng về mình, nụ cười trên môi Chu Ngôn Lâm cứng đờ lại.

Đoàng——

Tiếng súng vang rền, Chu Ngôn Lâm trợn tròn mắt, ngã gục trong chiếc lồng sắt.

Đoàng——
 

Tiếng súng thứ hai vang lên, tên côn đồ chưa kịp thốt lời nào thì đã kinh hãi ngã xuống đất.

Dịch Thần thu súng lại, xoay người đi theo sau Hàn Phi.

Bát Tắc ngồi vào ghế phụ lái, lén nhìn Hàn Phi qua gương chiếu hậu, vừa nhìn vừa cười hì hì lẩm bẩm: “Ôi chao, Dịch Thần, cậu đúng là bạo lực quá mức rồi!”

Dịch Thần khởi động xe, không thèm đáp lại.

Chiếc xe từ từ chạy xa dần trong ống kính, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

“Qua!” Giọng nói đầy kích động của Tuyên Dục Thư vang lên, mọi người mới bừng tỉnh khỏi màn diễn vừa rồi.

Âm thanh của Tuyên Dục Thư cũng truyền đến tai ba người trong xe qua bộ đàm. Nghe thấy, Tống Thừa Vọng lập tức quay đầu xe, chạy ngược lại về phía đoàn phim.

Khi xe vừa ra khỏi khung hình, Thẩm Tu mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là cảnh quay này cậu ít thoại, nếu nhiều hơn chắc chắn trước mặt thần tượng cậu sẽ quên sạch, mất mặt thì không còn gì để nói!

“Dọa chết tôi rồi!”

Thẩm Tu vừa dứt lời thì nghe Tống Thừa Vọng – người lái xe – cũng lên tiếng: “May mà vừa nãy tay tôi không run! Nếu trong lúc mọi người đều diễn tốt mà tôi lại lỡ hỏng, thì thật sự mất mặt lắm.”

Ngồi ghế phụ, Mục Chấn Sơ cũng nhịn không được chen vào: “Tôi thấy vai này hợp với lão Tống cậu lắm đó. Lúc nãy tôi còn lo mình không thể diễn ra cái kiểu cười âm dương quái khí ấy, may mà nhìn cậu cười nhiều nên học được vài phần.”

Nghe Tống Thừa Vọng và Mục Chấn Sơ đều thừa nhận mình căng thẳng, trái tim đang lo lắng của Thẩm Tu cũng an ổn hơn. Có người cùng chung tâm trạng, cậu cảm thấy mọi chuyện hình như cũng chẳng đáng sợ lắm.

Nói xong, Mục Chấn Sơ và Tống Thừa Vọng liếc nhìn nhau.

Vừa lái xe trở lại, Tống Thừa Vọng vừa hỏi Thẩm Tu: “Nói thật đi, đội trưởng Tu, lúc nãy cậu có căng thẳng không?”

Thẩm Tu gật đầu: “Có.”

Nói xong, cậu lại cảm thấy hai chữ ấy vẫn chưa đủ để diễn đạt, thế là nghiêm túc bổ sung thêm:
“Nhất là khi nhìn thấy đạo diễn Tuyên, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài luôn.”

Tuyên Dục Thư nghe thấy giọng trong bộ đàm thì bật thốt: “... Thật hay giả vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play