Tác giả:Thiên Thu tuế Dẫn phát
Editor: Metrood + Al
“Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
“Hoan nghênh ~”
“Hoan nghênh……”
...
Tiếng reo hò vang lên, cùng với những tràng vỗ tay dồn dập.Thẩm Tu lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.
Giờ phút này, trong lòng cậu hối hận vô cùng.
Ngay từ đầu cậu tuyệt đối không nên đứng ở vị trí cuối hàng, trở thành người cuối cùng bước vào thang máy. Thế mà khi cửa thang máy mở ra, để nhường đường cho người phía sau, cậu lại vô tình thành người đầu tiên bước ra.
Dải lụa rực rỡ cùng pháo giấy đồng loạt tung xuống, tất cả đều rơi thẳng vào Thẩm Tu — người đi đầu tiên.
Bộ phận marketing cũng chỉ làm theo ý bộ trưởng, vừa thấy thang máy mở liền theo quán tính tung pháo và vỗ tay.
Ai ngờ, người đầu tiên đi ra lại chính là Thẩm Tu.
Đối mặt với gương mặt vô cảm của cậu, bọn họ lập tức cứng họng. Đã thế, số dải lụa rực rỡ còn rơi nhiều nhất trên người cậu: từ tóc đến quần áo đều phủ đầy.
Không khí xung quanh dần trở nên xấu hổ, tiếng vỗ tay và reo hò yếu dần, để lại những nụ cười gượng gạo trên mặt mọi người.
Ánh mắt lạnh băng của cậu nhìn về phía họ, khiến tất cả hoang mang: Không lẽ cậu tức giận rồi?
Một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí cực kỳ lúng túng.
Cuối cùng, để phá tan im lặng, Thẩm Tu nghiến răng gượng gạo nói:
“Cảm ơn.”
Trong lòng thầm thề: Lần sau đi thang máy, cậu tuyệt đối không đứng ở cuối cùng nữa!
Tuy ánh mắt của cậu vẫn lạnh lùng, nhưng ít nhất cậu chịu mở miệng. Đoàn phim Tiên Đồ nghe được câu “cảm ơn” quen thuộc ấy liền biết ngay cậu không thực sự nổi giận.
Bởi nếu cậu thật sự tức giận, dựa theo tính cách thường ngày khi quay Tiên Đồ, chắc chắn cậu đã hóa thân thành “Đại Ma Vương độc miệng” rồi, tuyệt đối không chừa cho ai đường lui.
Nghĩ vậy, đoàn phim lập tức cười phụ họa, đi theo Thẩm Tu cúi đầu cảm ơn bộ phận marketing:
“Ha ha, cảm ơn nhiều nha!”
“Vất vả rồi!”
Bộ phận marketing cũng nhanh chóng phản ứng, vội đáp lại:
“Không có gì, không có gì!”
“Không khách khí……”
Hai bên bắt đầu màn xã giao đầy gượng gạo.
Thực ra bọn họ cũng không muốn làm như vậy. Nhưng do Tần Mặc rời đi, bộ trưởng marketing nhất quyết bắt họ làm theo, lấy lý do đây là “gia đình ấm áp” mà Tần Mặc yêu cầu.
Thế nhưng... ngoại trừ tiệc sinh nhật bất ngờ, còn ai bước vào nhà mình mà lại bị pháo giấy với dải lụa phun đầy người như thế chứ?
Quá lố! Bọn họ thậm chí âm thầm quyết định: lần sau tới sinh nhật bộ trưởng, nhất định phải tìm cơ hội “phun trả thù” để bớt xấu hổ cho hôm nay.
Trong lúc hai bên hàn huyên, cậu lặng lẽ lùi về phía sau, đứng sau lưng hai đồng nghiệp quen thuộc là Phương Thừa Tinh và Lương Trừng. Có người quen ở xung quanh, trái tim bất an của cậu cuối cùng cũng yên lại.
Nếu không có sự cố thang máy hôm nay, theo thói quen, cậu chắc chắn sẽ chọn đứng ở hàng sau cùng. Nhưng giờ đây, cậu đã có “bóng ma tâm lý” với vị trí ấy, thà đứng giữa còn hơn.
Một chuyên viên trang điểm đi theo lập tức giúp cậu phủi bớt dải lụa và pháo giấy dính trên tóc và vai. Có vài mảnh quá nhỏ, lại lẫn trong tóc, không thể gỡ ra mà không làm rối tạo hình.
“Xin lỗi, có vài cái không gỡ xuống được.” – chuyên viên khẽ nói.
Ở đây không có gương, cậu chỉ có thể liếc vai mình thấy cũng tương đối sạch, liền nói:
“Không sao, thế này là được rồi. Cảm ơn.”
“Không có gì, đây là công việc của tôi.” – tuy vậy, được đích thân cảm ơn, chuyên viên vẫn không giấu nổi niềm vui.
---
【 Bộ phận marketing lúc nãy nhìn thấy tu đại lão bước ra từ thang máy, bọn họ lỡ tay phun cả pháo giấy và dải lụa lên người cậu. Giây phút ấy, ai nấy đều xấu hổ và hoảng sợ thấy rõ. 】
【 Đổi góc độ mà nghĩ thử xem, đi làm mà vừa bước ra khỏi thang máy, trên tay cầm một ly sữa đậu nành rồi bất ngờ hắt thẳng lên vest của sếp tổng, lúc đó ngươi có thở nổi không? 】
【 Xin miễn, chắc xấu hổ đến mức nghẹn thở luôn. Còn lo ngày mai vừa bước chân trái vào cổng công ty đã bị khai trừ ấy chứ! 】
【 Tu đại lão đổi chỗ đứng lần này, ta dám chắc là cố tình né đó! Nếu không thì người luôn thích đứng cuối để tính toán như cậu ấy, sao tự nhiên lại chọn đứng ở giữa mọi người chứ! 】
Thấy cảnh này, Lý Nặc khẽ thở phào một hơi.
Khi cửa thang máy mở ra, hắn còn đang đứng ở bên trong bấm nút, chưa kịp phản ứng thì Thẩm Tu đã bước ra ngoài trước.
May mắn thay, cậu không nổi giận.
Lý Nặc đứng sang một bên, nhìn hai diễn viên chính của Tiên Đồ cùng nhân viên marketing trò chuyện vài câu. Đợi bầu không khí bớt gượng gạo, hắn mới lên tiếng:
“Các vị, bên này mời……”
“Được.”
Mọi người trong đoàn Tiên Đồ đồng loạt đáp lại, trên mặt mang theo nụ cười, nối đuôi theo sau Lý Nặc.
“Các ngươi hiện tại nhìn thấy chính là chúng ta……” – Lý Nặc vừa đi vừa giới thiệu theo đúng kế hoạch.
Giờ hắn mới hiểu, vì sao Tần Mặc đặc biệt chỉ định hắn phụ trách tiếp đón, đồng thời nhấn mạnh phải dẫn đoàn đi thăm bộ phận marketing đầu tiên.
Trong lúc giới thiệu, ánh mắt Lý Nặc vẫn không kìm được mà lén nhìn về phía Thẩm Tu, muốn xem cậu có hài lòng với phần giới thiệu của mình không. Nhưng từ đầu đến cuối, gương mặt Thẩm Tu vẫn lạnh nhạt, không để lộ chút cảm xúc nào. Lý Nặc trong lòng thấp thỏm, hoàn toàn không biết cậu hài lòng hay bất mãn.
Bộ phận marketing chiếm đến một phần tư diện tích cả tầng, không gian vô cùng rộng. Phần lớn nhân viên mới đều ngồi ở bàn làm việc tiếp tục công tác, chỉ có tổ trưởng cùng vài nhân viên lâu năm mới bước ra nghênh đón đoàn phim Tiên Đồ.
Trong đội ngũ, Lý Nặc đi phía trước dẫn đường, đoàn người 《Tiên Đồ》 thì bị các “lão nhân” của bộ Marketing vây quanh ở giữa. Khi giới thiệu đến chức trách của từng người, phía bộ Marketing lập tức phụ họa, giới thiệu chi tiết hoặc tán dương nhiệt tình.
Phương Thừa Tinh: “......”
Lương Trừng: “......”
Nhân viên công tác 《Tiên Đồ》: “......”
Nhân viên bộ Marketing: “......”
Rõ ràng bọn họ đến đây chỉ để… quét sàn?
Nhưng nghe cách Lý Nặc và đám người bên bộ Marketing nói, sao lại khiến người ta có cảm giác giống như… bọn họ được cấp trên phái đến thị sát, tuần tra công ty vậy?
Không khí này chẳng khác nào đang họp báo cáo công tác!
Lý Nặc khi giới thiệu còn luôn liếc nhìn về phía Thẩm Tu. Tình huống này… quả thực khó mà giữ bình tĩnh.
Thẩm Tu: “?”
Không hiểu sao, cậu lại có cảm giác như mình đang xem PPT và ngồi nghe báo cáo tổng kết.
Thân là diễn viên chính của 《Tiên Đồ》, lần này vốn dĩ họ chỉ đến tham gia hoạt động tuyên truyền chính.
Lương Trừng và Phương Thừa Tinh tuy nghe chẳng hiểu mấy, nhưng vẫn cố gắng kìm nén tâm tư hóng chuyện, không dám giống Lý Nặc cứ dán mắt nhìn Thẩm Tu. Hai người buộc mình phải nhập vai “chế độ công tác”, vừa phụ họa vừa cố tỏ ra nghiêm túc, giả vờ như đây thật sự là một buổi “báo cáo công việc”, đồng thời tranh thủ quảng bá cho 《Tiên Đồ》.
“Nghe thôi đã thấy phức tạp, mọi người thật sự giỏi quá.”
“Wow, sản phẩm mới này thần kỳ thật! Thế nhưng cũng giống như 《Tiên Đồ》 của chúng tôi vậy. Muốn biết điều kỳ diệu đó là gì, mỗi tối 8 giờ, nhớ đón xem kênh Trái Cây nhé ~”
“Không hổ danh là khoa Tháp, thật mong chờ sản phẩm mới! Gì cơ? Các bạn cũng mong chờ diễn biến tiếp theo của 《Tiên Đồ》 sao? Ha ha, vậy thì chúng ta cùng mong chờ nhé!”
“Chức năng này cũng quá khốc huyễn rồi, quả thực giống hệt 《Tiên Đồ》—tiền đồ tươi sáng vô cùng, ha ha ha...”
Mặc kệ Lý Nặc cùng bên marketing nói cái gì, Lương Trừng với Phương Thừa Tinh lúc nào cũng tìm được lời để chen vào, mà còn có thể lái hết về 《TiênĐồ》. Hiệu quả tuyên truyền khiến khán giả trước màn hình nhìn mà muốn bật cười.
Thẩm Tu: “......”
Chuyện chẳng liên quan tám đời, mà bọn họ vẫn có thể lôi vào với nhau? Thật sự lợi hại!
May mà không ai hỏi mình, nếu không cậu cũng chẳng biết phải bịa thế nào.
Đây là lần đầu Thẩm Tu tham gia hoạt động quét lâu. Mỗi lần bị Lương Trừng với Phương Thừa Tinh “cue” đến, cậu ngoài gật đầu ứng hòa ra thì hoàn toàn không biết phải nói gì. Hai người kia lời lẽ bay bổng quá, còn cậu thì vừa ngốc vừa kính nể.
Suốt cả hành trình, ánh mắt kính nể của Thẩm Tu luôn không kìm được mà dừng lại trên người Lương Trừng và Phương Thừa Tinh.
Lý Nặc nói năng thì cẩn trọng, nhưng Thẩm Tu lại chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chú thưởng thức hai người kia.
Vậy nên đến khi phần giới thiệu kết thúc, Lý Nặc vẫn không rõ rốt cuộc Thẩm Tu hài lòng hay không hài lòng.
【 Sản phẩm của Khoa Tháp quả thật cao siêu, nghe mà tôi mơ mơ màng màng. May mà 《Tiên Đồ》 nói gì thì tôi còn hiểu được, nhưng không hiểu sao vẫn thấy hoang mang ghê gớm. 】
【 Giống hệt cảm giác bạn nói đông tôi nói tây mà vẫn có thể trò chuyện đến cùng, ánh mắt Tu Bảo nhìn họ đúng y như ánh mắt của chúng ta vậy – tràn đầy bất đắc dĩ, ha ha ha. 】
【 Nói nhỏ một câu, Tu Bảo nhìn chẳng khác nào bị cả nhóm vây quanh để… tuần tra công tác vậy đó. 】
【 Tỷ muội, tự tin chút đi. Không phải giống như cậu nghĩ đâu. Tôi xem lại buổi phát sóng trực tiếp trước đó rồi, Tu Bảo có đến 99% là dùng chính văn để giải khóa, chứ không phải dựa vào may mắn mà vào được. Nhân viên Khoa Tháp xuất hiện trước mặt Tu Bảo, ánh mắt nhìn cậu ấy đều tràn ngập cẩn trọng, cho nên hẳn là giống như cậu tưởng rồi… 】
【 Tu học giả lại bắt đầu khoác lác rồi kìa, còn bảo không xây dựng hình tượng “phú nhị đại”. Thế mà ngày nào cũng tung tin đồn, đúng là thích gây chú ý thật, buồn cười ghê! 】
【 Cái thứ rác rưởi gì cũng lọt vào đây vậy? Nghe thôi đã thấy chua lòm mùi chanh rồi ~ 】
Tần Mặc vội vã tới.
Vừa đến nơi, hắn nhìn thấy Thẩm Tu đang tỉ mỉ chỉnh sửa tóc, trên người đeo dải lụa rực rỡ phản sáng, ánh mắt của hắn lại dừng trên chiếc túi bên cạnh đã không còn pháo hoa.
Tần Mặc: “?”
Nhìn cảnh tượng này, bước chân hắn khựng lại nơi hành lang gần thang máy. Tay theo bản năng che lấy ngực, thiếu chút nữa không thở nổi.
Giây phút ấy, Tần Mặc phảng phất như nhìn thấy hình ảnh khoản thưởng cuối năm vốn thuộc về mình đang dần dần rời đi, xa đến đáng sợ.
Lăn lộn chốn thương trường bao năm, hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào tàn khốc như thế!
Lý Nặc vốn nhìn không rõ Thẩm Tu là hài lòng hay không, đến khi thấy Tần Mặc xuất hiện thì lập tức có cảm giác như nhìn thấy cứu tinh, kích động gọi thành tiếng:
“Tần trợ lý!!”
Mọi người nghe thấy Lý Nặc kêu, theo bản năng dời mắt nhìn sang.
Ngay khi bắt gặp Tần Mặc, từ diễn viên chính đến nhân viên công tác của 《Tiên Đồ》 đều không hẹn mà cùng thẳng lưng, cẩn thận nhìn về phía hắn.
“Tần trợ lý…”
“Tần tiên sinh…”
Người của bộ marketing cùng ekip 《Tiên Đồ》 đồng loạt lên tiếng chào.
“Ừ.” Tần Mặc khẽ gật đầu với phía marketing, sau đó cẩn trọng nhìn sang nhóm 《Tiên Đồ》, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa:
“Các ngươi vất vả rồi.”
Nói xong, ánh mắt Tần Mặc dừng lại trên người Thẩm Tu.
Thẩm Tu đối diện với tầm mắt ấy, sống lưng vô thức căng thẳng, giọng hơi cứng nhắc:
“Ngươi hảo.”
Không gọi tên, chỉ đơn giản là “ngươi hảo”… Cậu như đang nhắc nhở bản thân, cũng không cần khách sáo gọi “Thẩm tiên sinh”.
Tần Mặc lập tức hiểu ý, khẽ mỉm cười, đáp lại:
“Ngươi hảo.”
Nhìn thấy lượng phiến lấp lánh trên người Thẩm Tu, anh liền chột dạ. Nghĩ đến khoản thưởng cuối năm của mình, Tần Mặc nhịn không được hạ giọng:
“Xin lỗi, quần áo của cậu…”
Thẩm Tu lại chẳng hiểu vì sao mọi người đều quan tâm đến những dải lượng phiến kia, chỉ bình thản nói:
“Không sao.”
Nghe vậy, Tần Mặc mới thở phào. Cậu đã nói “không sao”, vậy nghĩa là thật sự không sao. Thưởng cuối năm của anh… cuối cùng cũng được cứu rồi!
Mọi người ở hiện trường: “……”
Khán giả trong phòng livestream: 【……】
Giây phút này, trong lòng tất cả chỉ có một suy nghĩ:
—Không khí gì kỳ quái thế này, chắc chắn có ẩn tình!
Sau khi xác định Thẩm Tu không định nói thêm, Tần Mặc mới dời tầm mắt đi, khôi phục dáng vẻ trầm ổn thường ngày, mỉm cười nói với đoàn làm phim Tiên Đồ:
“Các vị, muốn đến tham quan thể nghiệm quán trước, hay đi Song Tử Tinh Kiều?”
Lời vừa dứt, Phương Thừa Tinh lập tức giơ tay, phấn khích hô:
“Song Tử Tinh Kiều!”
Đó vốn là khu vực chỉ mở cho nhân viên và khách hàng cấp cao của Khoa Tháp. Nghe bạn bè từng làm ở đó kể, bước lên nhịp cầu, không gian giả lập bốn phía sẽ hiện ra, số liệu len lỏi tạo thành cảnh tượng kỳ ảo, giống hệt như bước vào một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mỗi người khi bước lên, cảnh tượng nhìn thấy đều không giống nhau. Đặt mình vào trong, vừa mang màu sắc khoa học viễn tưởng, lại vừa mộng ảo, khiến người ta muốn dừng cũng không thể.
Các thành viên khác của đoàn Tiên Đồ nghe vậy, lập tức đồng loạt hưởng ứng ý kiến của Phương Thừa Tinh.
“Đúng rồi, đi Song Tử Tinh Kiều trước đi!”
“Tôi cũng bỏ phiếu cho Song Tử Tinh Kiều!”
…
Mọi người đều háo hức, Thẩm Tu cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ gật đầu: “Được, vậy đi Song Tử Tinh Kiều.”
Khán giả trong phòng livestream:
【Dù ngoài đời thật không thể đi được, nhưng chỉ cần xem thôi cũng đã vui rồi!】
【Khụ khụ, nghe nói khi bước trên cầu, mỗi người sẽ nhìn thấy cảnh tượng khác nhau. Cảnh đó chỉ mình họ mới thấy được, người xung quanh hoàn toàn không trông thấy. Ngoài thiết bị đặc thù của Khoa Tháp, máy quay livestream bình thường cũng không ghi lại được. Cho nên… lát nữa chúng ta có khả năng chỉ nhìn thấy một cây cầu pha lê khổng lồ trong suốt, trắng ngà xen lẫn sắc trà mà thôi.】
【Bắt được một người của Khoa Tháp rồi! Mau giao ra bản đồng nhân, để ta lén vào cùng, không thì… ta “giết” đó!】
Đoàn Tiên Đồ nhất trí bỏ phiếu chọn Song Tử Tinh Kiều. Tần Mặc khẽ gật đầu, mỉm cười:
“Được, vậy chúng ta xuất phát.”
Mười phút sau, đoàn người đã đến Song Tử Tinh Kiều.
Mọi người đứng ở đầu cầu, ngẩng mắt nhìn lên, liền thấy hai tòa office building đối xứng nhau, gần như copy – paste giống hệt, chỉ cách một khoảng không trung. Giữa không trung ấy, một cây cầu pha lê khổng lồ lơ lửng nối liền hai tòa nhà.
Dưới ánh mặt trời, mặt cầu rộng mở, sắc trắng cùng màu trà xen kẽ luân phiên biến hóa, sáng lấp lánh như mộng.
Vẫn luôn cẩn thận duy trì vị trí giữa đoàn phim Tiên Đồ, Thẩm Tu đi đến gần, vừa ngẩng đầu nhìn, trong đầu liền “ong” một tiếng như nổ tung.
“!” Thật… đáng sợ quá đi mất!
Nghĩ đến lát nữa phải bước lên cây cầu ấy, Thẩm Tu chỉ muốn xoay người bỏ chạy. Ở dưới nhìn lên thì biết đây là cầu pha lê, nhưng ai mà ngờ khi thật sự đứng gần, cách chưa đến ba bước, cảm giác sợ hãi lại ùa đến mãnh liệt như thế! Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ bịt miệng mình lại, không đời nào đồng ý đi cùng.
Trong khi đó, Phương Thừa Tinh ôm ngực, mặt đỏ bừng vì phấn khích: “Rốt cuộc cũng được thấy tận mắt rồi!”
Dù rất muốn lập tức bước lên, hắn vẫn cẩn thận quay sang hỏi Tần Mặc: “Bây giờ… có thể đi chưa?”
Tần Mặc mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên, cứ tùy ý trải nghiệm. Đợi mọi người đi xong, chúng ta sẽ đến khu thể nghiệm giả thuyết.”
“Cảm ơn!” – Phương Thừa Tinh gần như không kìm nén nổi sự phấn khích, còn cố ý quay sang camera livestream, dõng dạc tuyên bố: “Các vị, ta muốn bắt đầu rồi đây!”
Nói xong, hắn hít sâu một hơi, bước chân kiên định tiến lên Song Tử Tinh Đại Kiều…
Nhìn dáng vẻ hưng phấn như sắp bay lên trời của Phương Thừa Tinh, Thẩm Tu chỉ im lặng: “……”
Đúng là nhân loại, buồn vui chẳng bao giờ tương thông!
Lương Trừng nhìn thấy Phương Thừa Tinh cất bước lên đại kiều, thấy vẻ mặt hắn vui sướng xen lẫn kích động, trong lòng ngứa ngáy liền nói ngay:
“Tôi cũng đi!”
Cứu mạng! Hai người kia đều là nhân vật chính, bọn họ đã bước lên rồi, vậy… mình có phải cũng phải đi không?
Thẩm Tu ngẩng đầu nhìn cây cầu pha lê treo lơ lửng giữa hai tòa office building mang đậm phong cách công nghệ, hô hấp liền trở nên khó nhọc. Cậu căn bản không dám cúi xuống, chỉ sợ bản thân nhìn thấy “vạn trượng vực sâu” dưới lớp pha lê trong suốt thì chân sẽ mềm nhũn, chưa bước đã ngã.
Những người khác trong đoàn Tiên Đồ cũng lần lượt không nhịn nổi tò mò, rối rít bước lên trải nghiệm.
Không đến một phút sau, Thẩm Tu bi thương nhận ra—
vây quanh mình, tất cả “người quen” đã đứng cả trên cầu.
Thẩm Tu: “……”
Chỉ còn lại mỗi mình không đi, có phải sẽ bị coi là kì lạ không? Ai đó mau cứu cậu với!
Phương Thừa Tinh đi đến giữa cầu, ngoảnh lại không thấy Thẩm Tu, bèn gọi to: “Thẩm Tu, cậu không lên sao?”
“……”
Trong lòng Thẩm Tu lập tức nhảy ra một câu oán hận đã ấp ủ từ lâu: Đúng là kẻ thù mà!
Cậu không đáp, giả vờ như không nghe thấy.
Phương Thừa Tinh lại gọi: “Thẩm Tu?”
Cuối cùng, Thẩm Tu cứng ngắc mở miệng:
“Mọi ngươi đi đi… tôi chờ ở đây.”
Chỉ nhìn thôi mà đã thấy choáng váng, nếu thật sự bước lên, có khi cậu phát bệnh tim ngay tại chỗ mất!
Mất mặt thì mất mặt đi. Dù sao cũng tuyệt đối không bước lên. Đôi chân cậu giờ phút này đã khóa chặt vào một tấc vuông đất dưới chân. Chìa khóa? Xin lỗi, nuốt luôn rồi! Ai cũng đừng hòng kéo cậu đi được!
Lương Trừng khẽ kéo tay áo Phương Thừa Tinh, hạ giọng trêu:
“Động não đi, ngươi cái đồ đầu óc rỉ sét kia.”
Phương Thừa Tinh giật mình, nhanh chóng hiểu ra: “Quả nhiên là thế!”
Hắn vốn đã đoán không sai. Cây cầu treo giữa hai tòa nhà mang tên Song Tử Tinh, Thẩm Tu trước kia nhất định đã từng đi qua không ít lần, bởi vậy từ lúc nhìn thấy cây cầu trứ danh này, sắc mặt cậu ta vẫn luôn thản nhiên.
Đi nhiều đến quen rồi, vậy còn cần phải hồi hộp trải nghiệm như bọn hắn sao?
“Là tại cậu… tầm nhìn chưa đủ rộng thôi~”
Lương Trừng cười, ném lại một câu rồi mặc kệ Phương Thừa Tinh tự gãi đầu.
Sau khi toàn bộ đoàn Tiên Đồ đã bước lên cầu, góc quay phát sóng trực tiếp cũng dần kéo xa. Tầm mắt Tần Mặc vô thức nhìn về phía Thẩm Tu. Nhân lúc khán giả trên màn hình chỉ có thể thấy hình ảnh mà không nghe được âm thanh, hắn vội vàng tranh thủ hỏi nhỏ:
“Thẩm tiên sinh, ngài…”
“Khụ khụ khụ…”
Lý Nặc lập tức ho khan, liếc mắt cảnh báo.
Mọi người xung quanh nhìn qua đầy nghi hoặc, Lý Nặc liền trợn mắt nói bừa: “Ngượng ngùng, tôi… giọng hơi khàn thôi.”
Tần Mặc nghe vậy, lập tức hiểu ý, sửa miệng hỏi lại:
“Thẩm tiên sinh, ngài cảm thấy hôm nay những gì nhìn thấy… đều có thể chấp nhận được chứ?”
Thẩm Tu: “……”
Cái này là đang khảo sát điều tra xã hội học sao?
Sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Tu vẫn gật đầu, nghiêm túc trả lời:
“Rất tốt.”
Tần Mặc nhìn rõ ràng câu “Rất tốt” miễn cưỡng từ miệng Thẩm Tu, liền do dự vài giây. Rõ ràng đó không phải lời khen thật lòng, giống như chỉ để ứng phó. Hàng mày hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt theo bản năng lia sang Lý Nặc.
Lý Nặc lập tức vô tội chớp mắt: “Ủa, Thẩm Tu đã nói hài lòng rồi còn gì, sao lại nhìn tôi? Yêu cầu cao dữ vậy?”
Trong khi đó, Thẩm Tu chỉ cảm thấy áp lực tăng gấp đôi. Vừa mới miễn cưỡng khen cho xong, vậy mà Tần Mặc vẫn cứ nhìn, rồi đến những người khác cũng tò mò nhìn theo.
Thẩm Tu: “……”
Có gì sai đâu? Trả lời như vậy chẳng phải rất bình thường sao? Sao ai cũng nhìn mình dữ vậy trời? Một người nhìn còn được, chứ cả đám cùng dòm là thế nào?
Cứu với!!! Cái bệnh “truyền nhiễm ánh mắt” này rốt cuộc là sao đây?!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tu thà chịu bị nhìn còn hơn phải bước tới phía trước. Ở đó, với anh chẳng khác nào một khoảng không treo lơ lửng, có thể làm tim ngừng đập bất cứ lúc nào.
Bị nhìn chằm chằm thì cùng lắm là ngượng chết, chứ tiến lên thì mình thật sự… có khi chết thật.
Để tránh ánh mắt của mọi người, anh dứt khoát giả vờ như không thấy gì, cố gắng tập trung nhìn về phía mấy bạn nhỏ trong đoàn 《Tiên Đồ》. Ngay cả nhịp thở cũng khẽ nén lại, chỉ sợ hô hấp mạnh quá khiến ánh mắt người khác càng dồn lên mình.
Sau khi miễn cưỡng buông ra một câu "Rất tốt”, Thẩm Tu chỉ khẽ mím môi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, thẳng tắp nhìn về phía trước, rõ ràng không hề có ý muốn tiếp tục giao lưu.
Điều đó khiến lòng Tần Mặc càng thêm bất an, mơ hồ có cảm giác… cuối năm chắc khó mà giữ nổi cái “tiền thưởng an toàn”.
Tần Mặc im lặng, những người khác vốn không rõ thân phận thật sự của Thẩm Tu cũng chẳng dám mở miệng. Không khí trong khoa tháp chợt lặng xuống, ngay cả hô hấp của mọi người cũng vô thức nhẹ bẫng đi.
Ngay lúc Thẩm Tu sắp xấu hổ tới mức khó mà hít thở, đoàn người 《Tiên Đồ》 cuối cùng cũng quay lại.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Mặc, cả nhóm tiến vào khu giả thuyết thể nghiệm quán.
Đến 6 giờ rưỡi chiều, đoàn 《Tiên Đồ》 rời khỏi khoa tháp. Lần này, người được xe đoàn phim đưa về trước chính là Thẩm Tu.
Ngay khi Thẩm Tu vừa rời đi, Phương Thừa Tinh nhịn không nổi mở miệng: “Bất kể là ở Song Tử Tinh kiều hay giả thuyết thể nghiệm quán, Thẩm Tu đều giữ được sự bình tĩnh khác thường. Các cậu nói xem, rốt cuộc ở khoa tháp anh ta có thân phận gì?”
Lương Trừng thoáng liếc về phía Tần Mặc và Lý Nặc, lại nghĩ đến thái độ kính cẩn của những người trong khoa tháp dành cho Thẩm Tu, liền trầm giọng đáp: “Cậu biết trong khoa tháp, mọi người gọi Tần Mặc bằng danh xưng gì không?”
Anh dừng một nhịp rồi tiếp: “Cậu đóng nhiều phim cổ trang như vậy, thử đem thân phận Tần Mặc đặt vào khung phim cổ trang mà suy, tám phần là có thể đoán ra Thẩm Tu rốt cuộc là ai.”
Đám nhân viên công tác đang dựng tai hóng hớt, nghe đến đó lập tức giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về màn hình phát sóng trực tiếp. Một người vội ho khan mấy tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Khụ khụ… cái kia… phát sóng trực tiếp còn chưa cắt đâu!”