Tô Bồi Lương ôm hành lý ngồi trên tàu hỏa. Anh ấy không dám cử động. Trên tàu có quá nhiều người, phần lớn là thanh niên trí thức trở về thành phố. Mọi người chen chúc nhau, nam nữ nói chuyện, cười đùa, anh ấy cảm thấy vô cùng khó xử.
Tô Bồi Lương có đôi mày rậm mắt to. Trên đường, vài cô gái thanh niên trí thức nhìn anh vài lần. Nhận thấy ánh mắt của người khác, Tô Bồi Lương chỉ biết rúc vào bên cửa sổ.
Một nam thanh niên trí thức thấy anh có vẻ ngoài không được tự nhiên, nhỏ giọng châm biếm: “Đồ nhà quê.”
Những thanh niên trí thức này coi như đã được nở mày nở mặt. Sau nhiều năm về nông thôn, một sớm trở về thành phố, họ hận không thể trút hết sự khó chịu trên đường đi. Chờ trở lại thành phố, họ sẽ không cần phải tiếp xúc với những người nhà quê kém phát triển kia nữa.
Một số người trên xe, sau khi trở về thành phố, quyết tâm đoạn tuyệt với mấy năm quá khứ. Không chỉ từ bỏ vợ, chồng, mà ngay cả con cái có quan hệ huyết thống cũng không cần. Không ai có thể cản trở họ trở về thành thị.
Tô Bồi Lương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nghe thấy những lời nói nhàn rỗi đó. Trên suốt quãng đường đi, anh ấy ở trên chiếc tàu hỏa chầm chậm này, giống như một miếng bọt biển, nhanh chóng hút lấy tất cả những điều mới mẻ xung quanh.
Tàu hỏa xanh tuy chậm, nhưng khiến người ta cảm nhận sâu sắc phong cảnh khắp miền nam bắc của Tổ quốc. Phong cảnh ven đường khiến Tô Bồi Lương mở mang tầm mắt. Hóa ra, ngoài nông thôn, ngoài huyện, ngoài tỉnh… đất nước chúng ta có nhiều nơi như vậy. Hóa ra thế giới mà anh ấy sống lại rộng lớn đến thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play