Buổi sáng thứ ba sau khi cô xuyên không về thập niên 70, không khí trong làng vẫn trầm mặc, nhưng cảm giác căng thẳng và bí ẩn len lỏi khắp nơi. Cô đang giúp anh kiểm tra kho lương thực thì nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ góc sân.
Một cô gái khoảng tuổi cô, mặc váy giản dị nhưng ánh mắt sắc sảo, đang đứng dựa vào gốc cây. Cô ta nháy mắt một cách bí ẩn, giọng trong trẻo nhưng đầy ẩn ý:
“Ồ, hóa ra em là người mới về đây sao? Thấy anh ấy nghiêm nghị lạ thường, đúng không?”
Cô nhìn người lạ, vừa cảnh giác vừa tò mò. Cô gái này có vẻ tinh ranh, nhanh nhẹn và dường như biết nhiều hơn những gì cô nói ra.
Anh bước tới, nghiêm nghị:
“Minh Thảo… không được quấy rầy người khác.”
Minh Thảo cười khẩy, bước lại gần cô, đôi mắt lấp lánh:
“Chị không phải lo, tôi chỉ… quan sát thôi. Nhưng mà, em… có vẻ khác lạ. Không giống những người ở đây.”
Cô nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Em chỉ… trở về thập niên 70. Còn cô, sao biết tôi khác lạ?”
Minh Thảo mỉm cười bí ẩn, nhún vai:
“Chúng ta đều có bí mật của riêng mình, đúng không? Tôi sẽ để mắt đến em. Nhưng đừng nghĩ tôi là người dễ bị qua mặt.”
Cô nhận ra một điều: không chỉ cô có bí mật, mà cả Minh Thảo – dường như biết nhiều về quá khứ và tương lai – là một ẩn số khó lường.
Chưa kịp định thần, một thanh niên cao lớn bước ra từ kho lương thực. Anh ta mặc bộ quần áo công nhân, nhưng ánh mắt cảnh giác và thân pháp nhanh nhẹn khiến cô không thể rời mắt.
“Anh Hùng đây là lính mới, nhưng rất đáng tin. Cậu ấy sẽ giúp chúng ta trong những việc nguy hiểm,” anh quân nhân giới thiệu, ánh mắt nghiêm nghị.
Anh Hùng bước tới, cúi chào cô một cách lễ phép nhưng vẫn mang theo nét bí ẩn: “Chào… tôi nghe nói cô vừa trở về từ tương lai. Thật sao?”
Cô giật mình, không hiểu tại sao mọi người ở đây lại biết quá nhiều về mình. Họ dường như sống trong một thế giới mà mọi hành động, mọi sự xuất hiện đều có thể tạo ra hệ quả.
Trong suốt buổi sáng, họ cùng nhau kiểm tra kho lương thực, phân chia nhiệm vụ. Cô thấy mình phải nhanh chóng thích nghi: kéo nước, nhóm lửa, kiểm tra từng thùng gạo, từng túi muối. Mỗi hành động đều đòi hỏi chính xác, nếu sơ suất, hậu quả có thể nghiêm trọng.
Chiều đến, khi ánh nắng chiếu xiên qua mái nhà tranh, cô ngồi nghỉ bên hiên. Minh Thảo xuất hiện, giọng nhỏ nhẹ:
“Em nên cẩn thận với anh ấy… anh ấy nghiêm nghị, đúng. Nhưng còn rất nhiều chuyện anh ấy không nói ra.”
Cô nhíu mày: “Ý em là gì?”
Minh Thảo nhún vai, rồi bước đi, để lại cảm giác bí ẩn: “Tất cả sẽ lộ ra theo thời gian. Chỉ là… đừng để trái tim em bị tổn thương trước khi quá khứ hé lộ.”
Khi hoàng hôn buông xuống, anh quân nhân bước lại, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:
“Em đã quen với nhịp sống nơi đây chưa?”
Cô khẽ mỉm cười: “Chưa… nhưng em sẽ cố gắng. Dù có sóng gió, dù hiểu lầm… em sẽ không bỏ rơi anh.”
Anh im lặng, nhìn ra cánh đồng rộng lớn. Trong ánh chiều tà, bóng hai người như hòa vào nhau, nhưng mọi thứ chưa hề đơn giản. Quá khứ này vẫn còn ẩn chứa nhiều bí ẩn: những người lạ biết quá nhiều, những nguy hiểm tiềm ẩn và cả những cảm xúc chưa được giải quyết.
Cô thầm nhủ: “Lần này… em sẽ không để lỡ. Dù sóng gió, dù thử thách, dù bí ẩn đang rình rập… trái tim em vẫn thuộc về anh.”
Và ngay trong bóng tối của làng, những bóng người lạ – bí ẩn, tinh ranh – âm thầm quan sát. Họ sẽ là những nhân tố vừa hỗ trợ, vừa thách thức tình yêu và sinh tồn của cô trong thập niên 70.
---