Sáng sớm, ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa gỗ cũ, hắt lên khuôn mặt cô còn bàng hoàng sau đêm dài. Cô ngồi trên chiếc giường gỗ, tay run khi nghĩ đến khoảnh khắc hôm qua – lần gặp lại anh. Mọi thứ quá thật, đến mức cô tự hỏi: liệu đây có phải là giấc mơ hay sự thật?
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cầu thang. Anh xuất hiện, áo đồng phục chỉnh tề, nghiêm nghị như mọi khi, nhưng ánh mắt thoáng chút bối rối khó giấu.
“Ăn sáng chưa?” Giọng anh trầm thấp, nhưng có chút lo lắng.
Cô gật đầu, cố mỉm cười: “Rồi… nhưng em không thấy đói lắm.”
Anh không nói gì thêm, chỉ im lặng đi ra sân. Cô theo sau, bước chân nặng nề nhưng quyết tâm. Không khí buổi sáng dịu dàng, gió thổi qua đồng ruộng, mang theo mùi cỏ khô. Nhưng yên bình chỉ là bề ngoài; cô biết, sự xuất hiện của cô trong quá khứ này sẽ gây ra sóng gió.
Anh dừng lại, mắt nhìn cô nghiêm nghị:
“Em… thật sự trở lại. Nhưng em cần hiểu, mọi thứ đã khác. Quá khứ không dễ dàng quay lại.”
Cô hít một hơi, giọng kiên định:
“Em biết… nhưng em sẽ không bỏ lỡ lần này. Em sẽ không chạy trốn.”
Anh nhíu mày, bước tới gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn:
“Em chưa biết được thế giới này khắc nghiệt thế nào. Nếu không cẩn thận, em sẽ bị cuốn đi.”
Cô nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực:
“Anh có thể đối mặt khó khăn… nhưng em sẽ đối mặt cùng anh. Không rút lui.”
Khoảng lặng kéo dài, anh nhìn cô, dường như đang chiến đấu với chính cảm xúc của bản thân. Một phút… hai phút… rồi anh hít sâu, giọng trầm hơn:
“Được. Nhưng phải nghe anh, tuyệt đối không liều mạng.”
Chưa kịp nói thêm, từ đầu làng vang lên tiếng hô hoán:
“Anh quân nhân! Có người lạ xuất hiện gần kho lương thực!”
Anh nhăn mày, giọng lạnh lùng:
“Em đứng yên đây. Đừng lại gần.”
Cô nhìn theo anh, tim dồn dập. Anh bước đi, áo quân phục phấp phới, từng bước đầy quyết đoán. Một lần nữa, cô nhận ra: anh vẫn là người đàn ông mạnh mẽ, cương trực, sẵn sàng lao vào nguy hiểm.
Khi anh quay lại, ánh mắt nghiêm nghị pha chút dịu dàng:
“Em… không được đi theo.”
Cô mỉm cười, giọng run run:
“Anh có thể đối mặt nguy hiểm một mình, nhưng em… em sẽ không để anh đơn độc.”
Anh lặng im, ánh mắt sâu thẳm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận mọi cảm xúc bùng lên: hờn giận, ngọt ngào, khao khát, và cả sự hiểu lầm chưa được giải tỏa.
Chiều đến, họ cùng nhau đi dạo quanh làng. Cô học cách sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt: kéo nước từ giếng, nhóm bếp, nhận thức được những hạn chế của thời đại. Anh quan sát cô, vừa lo lắng vừa ngạc nhiên trước sự kiên cường, mạnh mẽ của cô.
Một lần, khi cô vấp phải cành cây, anh lao tới kịp, giữ cô trong vòng tay. Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai con người như tan biến. Tim cô đập nhanh, ánh mắt chạm vào anh – ngọt ngào xen lẫn kịch tính, nhưng cả hai đều biết rằng, ngoài tình yêu còn có bao hiểu lầm và thử thách đang chờ phía trước.
Buổi tối, trong căn phòng nhỏ, cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhạt hắt lên cánh đồng xa, tiếng gió thổi qua mái tranh. Cô thầm nghĩ:
“Lần này… mình sẽ không bỏ lỡ. Dù sóng gió, dù hiểu lầm, dù thử thách… anh vẫn là anh, và em vẫn thuộc về anh.”
Nhưng trong bóng tối, một tiếng thở dài của anh vang lên, mang theo cả nỗi lo lắng, hối tiếc, và cả một thông điệp chưa nói ra: quá khứ này sẽ không hề dễ dàng, và tình yêu của họ sẽ phải trải qua thử thách dữ dội trước khi tìm lại được nhau…