Sau trận chiến với Hắc Liên Bang, đoàn ba người Lâm Phiên, Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt quyết định tiến về Thiên Hạ Thành ngầm. Nơi đây được mệnh danh là “Trái tim của giang hồ”, một thành phố trong bóng tối, không có triều đình quản lý, chỉ tồn tại bằng quy luật kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết.
Con đường dẫn đến Thiên Hạ Thành ngầm không giống bất kỳ lối nào trong thiên hạ. Từ bên ngoài, nó chỉ là một vực sâu hun hút, khói sương che phủ. Nhưng khi Tiêu Linh cất lên câu mật ngữ cổ:
“Sông Lưu tan, núi mở, thành ngầm hiện.”
Vực sâu bất ngờ tách ra, để lộ một lối đi bí mật dẫn xuống lòng đất.
Ánh sáng lờ mờ từ những viên dạ minh châu treo trên vách đá rọi xuống, soi rõ từng khối đá khổng lồ khắc đầy ký hiệu cổ xưa. Lâm Phiên ngỡ ngàng, vừa bước vừa nghe tiếng mảnh kiếm trong tay rung nhẹ, như đồng vọng cùng nhịp điệu của nơi này.
Đi sâu xuống, một thành trì khổng lồ dần hiện ra dưới lòng đất. Hàng trăm ngọn đèn dầu chiếu sáng, đường phố nhộn nhịp không kém bất kỳ đô thành nào trên mặt đất. Nhưng khác biệt ở chỗ – ở đây, mọi thứ đều gắn với giang hồ: quán rượu đầy sát khí, sòng bạc náo nhiệt, chợ đen buôn bán ám khí và bí kíp võ công, và cả những lầu xanh hoa lệ nơi mật thám ẩn mình.
– “Đây chính là nơi mọi bang hội tranh giành ảnh hưởng. Ngươi nắm Huyễn Kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ bị lôi vào vòng xoáy này.” – Tiêu Linh khẽ nói, giọng trầm hẳn đi.
Trong Thiên Hạ Thành ngầm, quyền lực chia đều cho Tứ Đại Bang Hội:
1. Hắc Liên Bang – tàn bạo, chuyên ám sát và buôn bán bí mật.
2. Kim Đao Môn – giàu có nhờ khai thác mỏ ngầm, dùng vàng mua chuộc người.
3. Thanh Vân Các – nổi danh với mạng lưới tình báo, giỏi bày mưu tính kế.
4. Huyết Sát Lâu – sát thủ khét tiếng, giết người không chớp mắt, nhận bất kỳ ai trả giá cao.
Cả bốn thế lực này đều đang âm thầm nhắm tới Huyễn Kiếm. Tin đồn lan đi nhanh chóng: “Thiếu niên Lâm Phiên, kẻ nắm giữ mảnh kiếm thần, đã tiến vào thành.”
Ngay trong đêm đầu tiên, khi Phiên và đồng đội dừng chân ở một quán trọ, bọn họ đã bị theo dõi. Qua khe cửa, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, thì thầm:
– “Thiếu niên ấy không thể sống lâu. Chủ thượng đã ra lệnh, bằng mọi giá, phải cướp Huyễn Kiếm.”
Đêm hôm đó, Thiên Hạ Thành ngầm tổ chức một sự kiện hiếm có: Đấu Giá Bí Kíp. Đây là nơi các thế lực lớn tụ tập, đấu giá những tuyệt học thất truyền, ám khí cổ xưa, thậm chí cả danh tính thật của cao thủ trong bóng tối.
Trong tiếng trống dồn dập, người chủ trì – một nữ tử che mặt, uy nghi như nữ vương, bước ra, cất giọng vang vọng:
– “Đêm nay, chúng ta có vật phẩm đặc biệt: Bí kíp Thất Hồn Liên – tương truyền là tà công từng khiến cả giang hồ điêu đứng.”
Ngay lập tức, các bang hội nhao nhao. Người của Kim Đao Môn ném cả bao vàng lên bàn, Huyết Sát Lâu thì lạnh lùng tuyên bố sẵn sàng đổi lấy cả trăm mạng người.
Tiêu Linh nghiêng người thì thầm với Phiên:
– “Cẩn thận. Chúng không chỉ đến để mua bí kíp, mà còn muốn nhìn mặt những ai dám bước vào đây.”
Quả nhiên, khi Phiên vô tình đặt tay lên mảnh Huyễn Kiếm dưới bàn, ánh sáng xanh nhạt thoáng lóe ra. Những kẻ ngồi gần lập tức chú ý, ánh mắt như dính chặt vào tay cậu.
Một giọng nói khàn khàn cất lên từ phía sau:
– “Ngươi… chính là thiếu niên giữ Huyễn Kiếm?”
Cả tửu lâu lập tức im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Phiên.
Trong khoảnh khắc ấy, một tên sát thủ Hắc Liên Bang nhảy ra, tung chưởng thẳng vào bàn. Đồ ăn, rượu, đèn nến văng tung tóe.
Tiêu Linh lập tức rút kiếm, thân ảnh như bóng ma. Hàn Phi Nguyệt hét lớn, vung chiêu “Băng Vũ Thiên Hà”, khiến cả gian tửu lâu lạnh ngắt.
Phiên bị ép buộc phải rút Huyễn Kiếm. Ánh sáng xanh rực rỡ tỏa ra, chiếu sáng cả căn phòng tối. Từng chiêu kiếm của cậu dần ổn định hơn, như được một bàn tay vô hình dẫn dắt. Mỗi nhát vung ra, kẻ địch ngã xuống như rạ.
Trong hỗn loạn, Phiên bất ngờ đối mặt với một thiếu nữ áo đỏ, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh băng. Nàng không tấn công, chỉ đứng nhìn anh, khẽ mỉm cười:
– “Ngươi… quả thật xứng đáng để ta quan tâm. Ta là Huyết Y Tôn Nữ của Huyết Sát Lâu. Một ngày nào đó, ngươi sẽ là đối thủ… hoặc người ta chọn.”
Nói xong, nàng xoay người biến mất giữa khói lửa.
Trận chiến chỉ dừng lại khi quan chủ trì gõ mạnh cây trượng xuống sàn, ánh sáng từ hàng trăm dạ minh châu chiếu rực. Bà ta lạnh giọng:
– “Đêm nay, máu đã đổ đủ rồi. Thiếu niên kia… hãy nhớ, từ giây phút này, ngươi đã trở thành trung tâm của ván cờ máu và kiếm. Không ai trong thành ngầm sẽ tha cho ngươi nữa.”
Khi đêm tan, tửu lâu chỉ còn lại mùi máu và khói. Phiên ngồi lặng, bàn tay nắm chặt Huyễn Kiếm run run.
– “Ta… ta thực sự đã bị kéo vào vòng xoáy rồi.”
Tiêu Linh ngồi bên, khẽ chạm vai anh:
– “Không ai ép ngươi. Chính Huyễn Kiếm đã chọn. Nếu ngươi muốn sống, chỉ có một con đường – mạnh hơn tất cả.”
Hàn Phi Nguyệt nhìn sâu vào mắt Phiên, giọng trầm:
– “Ngươi còn quá trẻ, nhưng tâm hồn lại bùng cháy. Đó là may mắn… nhưng cũng có thể là bi kịch. Chuẩn bị đi, Lâm Phiên. Trận chiến thực sự của giang hồ mới chỉ bắt đầu.”
Xa xa, trong bóng tối mái vòm của thành ngầm, một đôi mắt âm u quan sát tất cả. Đó là Thiên Ảnh Tôn Chủ, kẻ bí ẩn giật dây mọi chuyện.
– “Thiếu niên… hãy lớn nhanh. Ta muốn thấy ngươi đủ mạnh để trở thành quân cờ cuối cùng trong tay ta.”