Sau đêm hỗn chiến tại tửu lâu, danh tiếng của Lâm Phiên như một ngọn lửa ném vào thùng dầu, lập tức bùng cháy khắp Thiên Hạ Thành ngầm. Chỉ trong vòng một ngày, không còn ai trong giang hồ không biết đến cái tên ấy.
– “Thiếu niên giữ Huyễn Kiếm xuất hiện rồi.”
– “Nghe nói, cậu ta chỉ một nhát kiếm đã hạ mười mấy cao thủ Hắc Liên Bang.”
– “Nếu cướp được mảnh kiếm ấy, ta sẽ thành bá chủ thiên hạ!”
Lời đồn như dao sắc. Chúng khiến Phiên trở thành mục tiêu lớn nhất.
Đêm hôm đó, khi Phiên cùng Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt trở về quán trọ, không khí lạ lùng đến rợn người. Phố phường náo nhiệt ban ngày giờ im ắng bất thường. Cửa sổ đóng kín, đèn lồng tắt ngúm. Chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ và mùi máu nhàn nhạt len trong không khí.
Hàn Phi Nguyệt nhíu mày, giọng trầm xuống:
– “Cẩn thận. Đây không phải sự yên lặng bình thường… Đây là cái bẫy.”
Quả nhiên, vừa rẽ vào con hẻm dẫn về quán trọ, bóng người ào ra dày đặc như sóng tràn. Trên mái nhà, dưới lòng đường, trong ngõ hẹp… hơn trăm hắc y nhân đồng loạt xuất hiện, vây chặt cả ba người.
Tiếng giày giẫm vang dội, từng ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng trong đêm.
Dẫn đầu là một nữ nhân mặc hắc y bó sát, mái tóc dài cột cao, đôi mắt như rắn độc. Nàng cất giọng lạnh băng:
– “Ta là Huyết Ảnh Sát Thủ, đứng đầu đội truy diệt của Huyết Sát Lâu. Thiếu niên, giao Huyễn Kiếm ra. Nếu không, ngươi sẽ không còn xác để chôn.”
Không cần thêm lời, nàng vung tay. Hàng chục ám khí như cánh bướm đẫm máu lao tới.
Tiêu Linh lập tức chắn trước, vung chiêu “Liên Hoa Lạc Ảnh”, mũi kiếm hóa thành vòng tròn phòng thủ, đánh văng phần lớn ám khí. Nhưng máu vẫn rỉ ra từ vai nàng – một lưỡi phi đao đã xượt qua.
Phiên nghiến răng, ánh sáng xanh từ mảnh kiếm bùng lên, xua tan bóng tối xung quanh.
– “Nếu muốn Huyễn Kiếm… hãy bước qua xác ta trước!”
Cuộc hỗn chiến bùng nổ.
– Hàn Phi Nguyệt như một con sói già, kiếm pháp dày dạn kinh nghiệm, từng nhát kiếm dứt khoát lấy mạng một kẻ. Tuy nhiên, ông cũng thở dốc dần vì số lượng kẻ địch đông như biển.
– Tiêu Linh di chuyển như mây trôi, thanh kiếm vẽ thành vệt sáng giữa bóng đêm. Nàng chém gục từng tên sát thủ, nhưng máu đã loang đỏ vạt áo trắng.
– Lâm Phiên chính là tâm điểm. Kẻ địch liên tục dồn về phía cậu. Ánh sáng xanh của Huyễn Kiếm rạch nát màn đêm, tạo thành những vòng kiếm như long ảnh gào thét. Mỗi nhát chém, một hoặc hai kẻ ngã xuống.
Nhưng chúng không dừng lại. Huyết Ảnh Sát Thủ lạnh lùng vẫy tay, và một đội sát thủ áo đỏ bước ra – đội tử sĩ của Huyết Sát Lâu, những kẻ thề chết vì chủ.
Chúng đồng loạt tung chiêu “Huyết Ảnh Liên Trận”, hợp lực tạo thành một vòng xoáy sát khí, ép Phiên vào giữa.
Áp lực khủng khiếp khiến mảnh kiếm trong tay rung dữ dội, gần như muốn vỡ tung. Tim Phiên đập loạn, đầu óc như nổ tung.
– “Không… không thể… ta không thể chết ở đây…”
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, mạnh mẽ như sấm dậy:
“Ngươi đã chọn con đường này. Ngươi sẽ đi đến tận cùng! Hãy gọi tên ta – Huyễn Long Kiếm!”
Phiên hét lên, vung mảnh kiếm bằng tất cả sức lực:
– “Huyễn Long Kiếm!”
Một luồng sáng xanh lục bùng phát, chói lòa cả bầu trời ngầm. Mảnh kiếm trong tay Phiên tự động kéo dài, từng mảnh vỡ ẩn giấu trong hư không như được triệu hồi, gắn liền thành một thanh trường kiếm hoàn chỉnh.
Kiếm ngân dài, tiếng gầm của một con rồng xanh khổng lồ vang vọng khắp hẻm tối. Long ảnh lao ra, quét qua trận đồ tử sĩ, phá nát vòng xoáy sát khí.
Hơn bốn chục sát thủ bị hất tung, máu phun đỏ cả bức tường đá. Tiếng kêu gào vang vọng, rồi chìm vào im lặng.
Cả thành ngầm rung chuyển. Người dân run rẩy đóng chặt cửa, trong khi các cao thủ ẩn mình ở xa đều rúng động:
– “Đó… chính là sức mạnh thật sự của Huyễn Kiếm sao?”
– “Một thiếu niên… lại có thể triệu hồi Huyễn Long?!”
Huyết Ảnh Sát Thủ lảo đảo lùi lại, đôi mắt lần đầu ánh lên sự kinh hãi. Nàng thì thầm:
– “Không thể nào… Một kẻ mới chỉ mười sáu tuổi… lại có thể khơi dậy uy lực này…”
Khi ánh sáng tan dần, hẻm nhỏ chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc. Xác người ngổn ngang, tường đá loang đỏ.
Lâm Phiên đứng giữa vũng máu, tay cầm Huyễn Kiếm, ngực phập phồng dữ dội. Đôi mắt cậu ánh lên một tia sợ hãi… nhưng cũng là quyết tâm thép.
Tiêu Linh dìu lấy anh, giọng nghẹn:
– “Ngươi… đã vượt qua giới hạn của chính mình.”
Hàn Phi Nguyệt nhìn vết kiếm sâu hằn trên đất, khẽ thở dài:
– “Từ nay, không còn ai có thể xem thường ngươi nữa, Lâm Phiên. Nhưng cũng từ nay… cả giang hồ sẽ coi ngươi là kẻ phải diệt trừ.”
Trong bóng tối, một đôi mắt lạnh băng vẫn theo dõi. Thiên Ảnh Tôn Chủ nở một nụ cười quỷ dị:
– “Huyễn Long đã thức tỉnh. Tốt… rất tốt. Trò chơi mới thực sự bắt đầu.”