Sau trận chiến khốc liệt bên bờ sông Lưu Vân, Lâm Phiên tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng giang hồ vốn dĩ không bao giờ để yên cho một kẻ nắm giữ báu vật.

Ba ngày sau, khi Phiên cùng Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt tiến sâu vào vùng rừng già phía tây, tin tức về thiếu niên mang mảnh Huyễn Kiếm đã lan khắp nơi. Các tửu lầu, quán trà, thậm chí cả những góc chợ tăm tối đều râm ran bàn tán:

– “Nghe nói, Huyễn Kiếm đã xuất hiện rồi…”

– “Một thằng nhóc mồ côi mà cũng dám giữ kiếm? Hắn sẽ chẳng sống được bao lâu đâu.”

– “Bang hội lớn chắc chắn sẽ ra tay.”

Quả nhiên, trong bóng tối, một thế lực đã bắt đầu hành động: Hắc Liên Bang – một trong Tam đại bang hội của giang hồ, nổi danh tàn độc và tham lam, luôn khát khao chiếm đoạt những báu vật cổ xưa.

 

Một buổi chiều, khi Phiên đang luyện tập cùng Tiêu Linh, thì Hàn Phi Nguyệt cau mày, ánh mắt lóe lên cảnh giác:

– “Có người theo dõi.”

Chưa kịp phản ứng, tiếng gió rít qua tai, hàng loạt ám khí bay tới như mưa. Tiêu Linh nhanh chóng vung kiếm gạt đi, tia lửa tóe ra trong không trung.

Từ bốn phía, hơn hai mươi hắc y nhân lao ra, áo choàng in hình liên hoa đen – dấu hiệu của Hắc Liên Bang. Dẫn đầu là một đại hán cao lớn, vai rộng như gấu, ánh mắt hung dữ:

– “Ta là Trần Kỳ, Đường chủ của Hắc Liên Bang. Thiếu niên, giao mảnh Huyễn Kiếm ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Phiên siết chặt mảnh kiếm, ánh sáng xanh thoáng lóe trong mắt:

– “Huyễn Kiếm chọn ta. Ta không giao cho bất kỳ ai!”

– “Ngu ngốc! Trong giang hồ, kẻ yếu giữ báu vật, chỉ có đường chết.” – Trần Kỳ quát, rồi vung đao bổ xuống.

Tiếng kim loại chấn động cả khu rừng. Tiêu Linh lập tức chắn trước mặt Phiên, tung chiêu “Bạch Vân Phi Ảnh”, thân ảnh như mây trắng, di chuyển nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp.

Hàn Phi Nguyệt bước lên, múa kiếm như nước chảy, ngăn chặn một lúc bốn hắc y nhân. Ông hét:

– “Phiên! Đừng chỉ đứng đó! Hãy nghe mảnh kiếm, để nó dẫn dắt ngươi!”

Phiên hít sâu, nhắm mắt, tập trung vào luồng khí tỏa ra từ mảnh kiếm. Trong khoảnh khắc, anh thấy mình đứng giữa biển mây mờ ảo, có một con long ảnh xanh biếc đang uốn lượn. Nó cất tiếng gầm:

“Sức mạnh của ta… ngươi đã sẵn sàng đón nhận chưa?”

Phiên mở mắt. Ánh sáng xanh bùng phát, lan khắp chiến trường. Cậu vung mảnh kiếm, một luồng gió xoáy hình rồng lao ra, cuốn bay ba hắc y nhân xuống đất.

Mọi người sững sờ. Ngay cả Trần Kỳ cũng lùi lại, ánh mắt kinh ngạc:

– “Đây… đây chính là Huyễn Kiếm lực sao?!”

Hắc Liên Bang không bỏ cuộc. Chúng thay đổi đội hình, bao vây chặt chẽ. Từng tên lao lên như sói đói. Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt chống trả quyết liệt, nhưng số lượng kẻ địch quá đông.

Trong hỗn loạn, Phiên liên tục nghe tiếng thì thầm trong đầu, như có ai đó dạy anh từng chiêu kiếm. Cơ thể anh tự nhiên vận dụng những đường kiếm chưa từng học, nhẹ nhàng tránh đòn, phản kích chuẩn xác.

Mỗi nhát kiếm vung ra, ánh sáng xanh lại lóe, gió rít lên như bão. Máu nhuộm đỏ nền rừng.

Nhưng Trần Kỳ quá mạnh. Hắn cười gằn, vận công toàn lực, đao pháp nặng nề như núi, ép Tiêu Linh lùi dần. Một nhát đao xé gió chém xuống thẳng đầu Phiên.

Trong giây phút sinh tử, mảnh kiếm trong tay Phiên tự động hoàn chỉnh thêm một đoạn, như thể được ghép từ hư không. Âm thanh kiếm ngân dài, ánh sáng xanh rực rỡ hóa thành hình long ảnh hiện thực, quật thẳng vào Trần Kỳ.

Cú va chạm tạo thành tiếng nổ như sấm, khiến cả rừng tùng rung chuyển. Trần Kỳ bị hất văng, máu phun ra từ miệng, kinh hãi nhìn mảnh kiếm:

– “Không thể nào… mới chỉ là mảnh vỡ, mà đã mạnh đến vậy…”

Hắn ra hiệu rút lui. Hắc y nhân tản ra nhanh như gió, biến mất trong bóng rừng.

Khi yên tĩnh trở lại, Phiên quỳ xuống, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lấm tấm. Tiêu Linh đỡ anh, giọng nghiêm nghị:

– “Ngươi thấy rồi đó, chỉ mới một bang hội thôi, đã nguy hiểm thế này. Phía trước sẽ còn nhiều kẻ mạnh hơn gấp bội.”

Hàn Phi Nguyệt vuốt chòm râu bạc, ánh mắt sâu thẳm:

– “Huyễn Kiếm không chỉ là vũ khí, mà là một lời thách thức. Ai giữ nó, đều phải trở thành kẻ mạnh nhất hoặc chết. Phiên, ngươi không còn con đường quay lại.”

Phiên nhìn mảnh kiếm, nó giờ đã dài thêm nửa gang tay, ánh sáng xanh nhạt dần nhưng vẫn vang vọng tiếng ngân mơ hồ. Trong lòng cậu vừa sợ hãi, vừa dâng trào một quyết tâm:

– “Ta sẽ không bỏ chạy. Nếu Huyễn Kiếm đã chọn ta, ta sẽ đi đến cùng, dù phải đối mặt cả thiên hạ.”

Xa xa, trong bóng tối rừng sâu, có một đôi mắt lạnh lẽo quan sát tất cả. Một giọng nói khàn khàn vang lên:

– “Thiếu niên này… quả thật là mấu chốt. Nếu hắn hoàn toàn thức tỉnh Huyễn Kiếm, e rằng thiên hạ sẽ đổi chủ. Phải hành động sớm thôi.”

Đó chính là Thiên Ảnh Tôn Chủ, kẻ đứng sau Hắc Liên Bang, một trong những cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ. Cuộc săn đuổi đã thực sự bắt đầu…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play