Sương mù vẫn dày đặc trên bờ sông Lưu Vân, nhưng không khí đã thay đổi. Từng cơn gió lạnh rít qua các tán cây, mang theo mùi hắc ám mà Phiên chưa từng ngửi thấy. Anh đứng cạnh Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt, tay vẫn nắm chặt mảnh Huyễn Kiếm, tim đập dồn dập như trống trận.

– “Họ đến rồi… cảm nhận được mùi kiếm, chắc chắn không phải người bình thường.” – Tiêu Linh thì thầm, mắt quét khắp nơi.

Phiên cố gắng bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn vang dội trên mặt đất, cậu vẫn không khỏi run sợ. Những bóng người trong mưa dần hiện ra – hơn mười sát thủ Ma Hồn,mặt nạ đen, tay cầm dao, kiếm, mỗi người đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Một người bước ra dẫn đầu, giọng trầm như đất sét:

– “Thiếu niên, mảnh kiếm là của ta. Nếu không giao nộp, các ngươi sẽ không sống sót rời khỏi đây!”

Phiên hít sâu, ánh mắt lóe lên quyết tâm:

– “Không ai được chạm vào nó! Đây là của tôi, và tôi sẽ bảo vệ nó!”

Tiêu Linh nhảy lên một tảng đá, kiếm múa theo nhịp gió, ánh sáng bạc lóe lên. Hàn Phi Nguyệt đứng một bên, hai tay nắm chắc kiếm, ánh mắt dồn tất cả kinh nghiệm chiến đấu.

Trận chiến nổ ra.

Sát thủ lao tới như bão tố. Phiên lần đầu sử dụng mảnh kiếm. Khi anh lướt qua, kiếm phát ra ánh sáng xanh, tạo ra luồng gió xoáy, hất tung kẻ địch. Cậu cảm nhận một luồng năng lượng nóng chảy từ mảnh kiếm vào cơ thể, như thể Huyễn Kiếm đang truyền sức mạnh.

Tiêu Linh liên tục tung chiêu, kiếm khí bay vút, mỗi lần chạm đều tạo ra âm thanh sắc bén, vang vọng trên sông Lưu Vân. Hàn Phi Nguyệt dùng Băng Vũ Thần Kiếm, băng giá phủ kín mặt đất, khiến nhiều sát thủ trượt ngã và bị bắt trong lớp băng cứng.

Phiên chợt cảm nhận một sự rung động kỳ lạ từ mảnh kiếm. Nó như muốn dẫn dắt anh, tạo ra những đòn đánh hoàn hảo. Khi một sát thủ lao tới từ phía sau, Phiên khẽ nhấc kiếm – ánh sáng xanh phát tán, tạo thành một bức tường khí, khiến đối phương không thể tiếp cận.

Một phút trôi qua, hai sát thủ bị hất văng ra xa, những người còn lại do kinh ngạc mà giảm nhịp tấn công. Phiên nhận ra: Huyễn Kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là đồng minh, dạy anh cách chiến đấu.

Cuộc chiến kéo dài hàng giờ. Mưa vẫn rơi tầm tã, hòa cùng máu và mảnh vụn kiếm. Phiên, Tiêu Linh và Hàn Phi Nguyệt phối hợp nhịp nhàng, lần lượt hạ gục từng sát thủ.

Khi tất cả tạm yên, Phiên gục xuống bên bờ sông, mảnh kiếm vẫn phát sáng nhẹ. Anh thở dốc, mồ hôi và mưa hòa lẫn. Tiêu Linh đặt tay lên vai Phiên:

– “Đây chỉ là thử thách đầu tiên. Giang hồ còn nhiều kẻ thù, mạnh hơn rất nhiều. Ngươi phải luyện tập, phải mạnh hơn.”

Hàn Phi Nguyệt bước tới, ánh mắt nghiêm nghị:

– “Phiên, nếu muốn sở hữu Huyễn Kiếm, ngươi phải hiểu rằng sức mạnh không chỉ ở kiếm. Tâm, ý chí, và trí tuệ còn quan trọng hơn. Người chưa sẵn sàng sẽ chết dưới kiếm người khác.”

Trong lúc Phiên nhìn ra sông, mảnh kiếm bỗng phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, tạo thành hình dáng một con rồng lướt qua bầu trời mưa, như một lời nhắc nhở: đây mới chỉ là bắt đầu của hành trình huyền thoại.

Không lâu sau, Phiên nhận ra một điều bất ngờ: một sát thủ chưa chết, đang ẩn mình trên cây cao, quan sát họ. Bóng dáng mờ ảo trong mưa, ánh mắt đỏ rực đầy hiểm độc. Phiên cảm nhận luồng sát khí đang hướng thẳng về mình.

– “Nguy hiểm vẫn chưa kết thúc… Huyễn Kiếm vẫn còn nhiều bí ẩn, và kẻ thù chưa lộ mặt.” – Phiên nghĩ thầm.

Sương mù dần tan, mặt trời ló dạng, nhưng không khí vẫn căng như dây đàn. Hành trình phía trước còn dài, Phiên phải đối mặt với những bang hội quyền lực, những âm mưu đen tối, và những bí mật cổ xưa mà ngay cả Tiêu Linh cũng chưa biết hết.

Sông Lưu Vân – nơi bắt đầu cho một huyền thoại, nơi mảnh kiếm dẫn đường, nơi Lâm Phiên phải tìm ra sức mạnh thực sự của bản thân… và bước vào con đường huyền thoại giang hồ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play