Sương mù buổi sáng còn vương trên mái nhà, nhưng Lâm Phiên đã rời khỏi Thiên Hạ Thành. Mảnh kiếm ấm áp trong tay khiến tim anh vừa hồi hộp, vừa sợ hãi. Mỗi bước chân qua con đường đất lầy nhão, anh như cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ mảnh kiếm.
Chưa đi được nửa ngày, Phiên nghe tiếng chân người vội vã phía sau. Quay lại, anh thấy hai bóng người, mang mặt nạ đen, ánh mắt lóe lên hung dữ. Sát thủ Ma Hồn.
Một trong hai người tiến lên, rút dao:
– “Cậu thiếu niên, mảnh kiếm kia không thuộc về cậu. Giao ra hoặc chết!”
Phiên không còn đường lùi. Tim đập mạnh, tay nắm chặt mảnh kiếm. Một luồng ánh sáng xanh bùng lên quanh tay anh, và mảnh kiếm tự động xoay tròn trong lòng bàn tay, phát ra một âm thanh vang vọng như tiếng gió rít.
– “C-cái… gì đang xảy ra?” – Phiên thốt lên.
Kẻ đối diện bất ngờ bị hất văng ra xa, trong khi Phiên cũng bị đẩy lùi mấy bước. Mảnh kiếm tỏa ra một luồng khí kỳ dị, tạo thành một lớp bảo vệ vô hình.
– “Đây là… sức mạnh của Huyễn Kiếm?” – Phiên tự nhủ, vừa sợ vừa kinh ngạc.
Sát thủ thứ hai nhanh chóng hồi phục, lao tới. Phiên chưa kịp phản ứng thì một tiếng “Xoạt!” vang lên. Một luồng kiếm ánh bạc bay ra từ phía sau, chặn đứng đòn tấn công.
Một cô gái xuất hiện, dáng người uyển chuyển, tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng:
– “Ngươi là Lâm Phiên? Mảnh kiếm đó… thuộc về ngươi. Theo ta nếu muốn sống sót.”
Cô gái giới thiệu tên là Tiêu Linh, một kiếm khách huyền bí với quá khứ phức tạp. Cô nhanh chóng dẫn Phiên rút lui, biến mất vào màn sương.
Khi tạm lánh ở một ngọn núi nhỏ gần sông Lưu Vân, Tiêu Linh giải thích:
– “Mảnh kiếm mà ngươi nhặt là một phần của Huyễn Kiếm Lưu Vân. Nó chọn người, nhưng cũng thu hút mọi thế lực hắc ám. Nếu không rèn luyện, ngươi sẽ chỉ là miếng mồi ngon cho Ma Hồn.”
Phiên vừa nghe vừa run. Anh chưa từng biết gì về võ công, chưa từng cầm kiếm ra trận. Nhưng ánh sáng xanh của mảnh kiếm dường như truyền sức mạnh, như thể nó đang gọi anh: “Ngươi là chủ nhân… hãy tìm ta.”
Sáng hôm sau, Phiên bắt đầu luyện tập võ công cơ bản dưới sự hướng dẫn của Tiêu Linh. Anh học cách giữ thăng bằng, điều khiển mảnh kiếm, và cảm nhận luồng khí kỳ lạ xung quanh.
Ngày thứ ba, họ gặp Hàn Phi Nguyệt, một kiếm khách lừng danh giang hồ. Ông già này tinh tường, từng chứng kiến nhiều huyền thoại. Khi nhìn thấy Phiên cầm mảnh kiếm, mắt Hàn Phi Nguyệt sáng lên:
– “Đây là mảnh kiếm Huyễn Kiếm… Trời định phận đã chọn ngươi, thiếu niên. Nhưng con đường trước mắt đầy rẫy cạm bẫy và kẻ thù vô hình.”
Ông nhận lời dạy Phiên những bí quyết cơ bản về kiếm pháp và khí công. Phiên tập luyện ngày đêm, và từng chút một, mảnh kiếm phản chiếu những năng lực chưa từng thấy: có thể tạo ra luồng gió cản đòn, ánh sáng nhảy múa theo nhịp kiếm, và đôi khi hình bóng một con rồng xanh lướt qua trong mộng.
Không lâu sau, Ma Hồn phát hiện vị trí của Phiên. Một trận phục kích bất ngờ xảy ra ngay bên bờ sông Lưu Vân. Tiêu Linh, Hàn Phi Nguyệt và Phiên phải phối hợp để chống lại hàng chục sát thủ tinh nhuệ, những đòn đánh chết chóc như được sắp đặt.
Phiên lần đầu sử dụng mảnh kiếm hoàn toàn, tạo ra cơn lốc ánh sáng, hất văng kẻ thù.
Tiêu Linh tung tuyệt kỹ Thiên Hồn Kiếm, kiếm khí bay như mây cuộn.
Hàn Phi Nguyệt dùng chiêu Băng Vũ Thần Kiếm, đóng băng mặt đất, khiến sát thủ trượt ngã.
Cuối cùng, họ chiến thắng, nhưng Phiên biết đây chỉ là bước khởi đầu. Sức mạnh mảnh kiếm còn chưa bộc lộ hết. Giang hồ, bí mật cổ xưa, những âm mưu hắc ám và huyền thoại Huyễn Kiếm đang chờ đón anh.
Trên bầu trời sông Lưu Vân, mây xanh xoay tròn, như tiếng gọi định mệnh:
“Hãy tìm ta… nếu muốn trở thành huyền thoại.”