Tôi không cho Giang Mục thêm bất kỳ món ăn vặt nào nữa.
Bình luận trên mạng nói, chiêu này gọi là “câu được rồi thì thả”.
Liên tục ba ngày tôi không tìm cậu ta nữa.
Câu ta chỉ nhắn tin cho tôi vào ngày đầu tiên: [Đồ ăn vặt của tôi đâu?]
Tôi không trả lời.
Cậu ta cũng không hỏi nữa.
Mỗi lần đi vệ sinh giữa giờ học, đi ngang qua lớp của Giang Mục, tôi đều vô thức tìm kiếm bóng dáng cậu ta.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, chúng tôi chạm mắt nhau mấy lần.
Ánh mắt cậu ta lúc nào cũng lạnh nhạt.
Có lúc tôi nảy sinh một loại ảo giác.
Hình như, chúng tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.
Phòng học, sách giáo khoa, bảng đen, đồng phục học sinh, khung cửa sổ màu xanh…
Những điểm neo của ký ức này vô cùng rõ ràng.
Nhưng tôi ở ngoài hành lang và Giang Mục ở trong lớp lại vô cùng xa cách.
Như hai đường thẳng song song.
Cảm giác như sẽ không bao giờ có khả năng giao nhau, khiến tôi nảy sinh một nỗi buồn không có căn cứ.
[Cô gái đừng ngây ra nữa, Giang Mục tới rồi!]
[Mau làm theo kế hoạch kích thích cậu ta, cậu ta đã cắn câu rồi.]
Tôi hoàn hồn, vội vàng lấy ra một tờ đề cương, nhờ bạn nam ngồi bàn trước giảng bài cho tôi.
Giang Mục đi ngang qua lớp tôi.
Cậu ta vừa nhìn đã thấy cảnh tôi và bạn nam bàn trước ngồi gần nhau.
Tôi giả vờ chăm chú nghe giảng, nhưng thực tế, ánh mắt tôi vẫn luôn lén lút dõi theo Giang Mục.
Giảng bài xong, tôi lấy đồ ăn vặt ra để cảm ơn.
Tôi mỉm cười và vô tình nhìn ra ngoài cửa số.
Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt âm u của Giang Mục.
Đây là ngày thứ tám tôi không tìm Giang Mục.
Tôi cố ý đăng mấy tấm ảnh lên vòng bạn bè.
Tiêu đề
[Cảm ơn bạn nào đó đã giúp mình giảng bài.]
[Bạn nào đó thật tốt, vừa đẹp trai, tâm hồn cũng tốt.]
[Khó quá đi, điểm thi giữa kỳ thấp quá, hình như không thể thi cùng một trường đại học với cậu ấy được rồi.]
[Vui quá, học bá đã đồng ý tan học sẽ cùng mình học bài, không hiểu mình có thể hỏi cậu ấy!]
Quả nhiên như bình luận đã nói, Giang Mục không nhịn được nữa.
Hôm nay đã đến rồi.
Sau khi tan học, cậu ta còn trực tiếp đi vào lớp tôi.
Túi sách ném lên bàn của bạn tôi.
Vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo: “Tôi giúp cô phụ đạo.”
Tôi lén cười.
Quả nhiên cắn câu rồi.
Giang Mục mồm miệng độc địa.
Khi giúp tôi phụ đạo, cậu ta thường xuyên chê bai chỉ số thông minh của tôi.
Ban đầu tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó tìm được cách đối phó với cậu ta.
“Không sao đâu, sau này con của chúng ta giống cậu là được rồi.”
“Tôi cố gắng như vậy không phải là muốn thi cùng một trường đại học với cậu sao, bây giờ không được thì thi một trường đại học gần cậu một chút cũng tốt.”
“Giang Mục, cậu thông minh và giỏi quá, không hổ là chồng tương lai mà tôi đã chọn.”
Những lúc như vậy, lời nói độc địa của Giang Mục sẽ biến mất.
Trên khuôn mặt lạnh lùng và kiêu hãnh có mấy phần ngại ngùng, mấy phần xấu hổ.
“Tôi giúp cô phụ đạo không phải là để cô dùng thủ đoạn theo đuổi tôi.”
“Không được nói chuyện.”
“Không được nhìn tôi.”
“Không được…”
"Không được gì?" Tôi tò mò hỏi.
Câu ta nhìn chăm chăm vào đôi môi vô thức cắn nắp bút của tôi, yết hầu chuyển động.
Đưa tay ra bóp gáy tôi, xoay mặt tôi đi.
“Không được quyến rũ tôi.”
Tôi nghĩ, có lẽ câu ta có hiểu lầm gì đó về việc quyến rũ.
Dưới sự giúp đỡ của Giang Mục, thành tích của tôi quả thật đã tiến bộ đáng kể.
Hai lần thi thử đều lọt vào top 100.
Tôi cố tình – hoặc vô tình – hướng dẫn cậu ta chọn một ngành học trong khối xã hội.
Trong những lần dò hỏi đầy ẩn ý, câu ta đều không trả lời thẳng vào vấn đề.
“Chờ có điểm thi đại học rồi nói sau.”
Thế nhưng đến khi thi xong, có điểm rồi, cậu ta lại nói:
“Tôi sẽ chọn khoa tự nhiên.”
Tôi hốt hoảng nắm lấy tay cậu ta:
“Tại sao chứ?”
“Nếu tôi chọn xã hội thì cậu định làm gì?”
Cậu ta rút tay ra, mấy ngón tay vô thức co lại.
Giọng điệu thờ ơ: “Gia đình đã sắp đặt rồi.”
Tôi hoàn toàn sững người.
Nếu cậu ta vẫn cứ đi theo nội dung gốc trong sách, về sau sẽ lại dây dưa với nam nữ chính, ảnh hưởng đến việc nữ chính cứu rỗi nhân vật phản diện... thì chẳng phải tôi lại phải quay lại lớp 12 sao?
“Cậu đừng đi mà”
Tôi nhìn Giang Mục, nước mắt rơi xuống vì nghĩ đến những ngày tháng lặp đi lặp lại như địa ngục của năm lớp 12.
Ai hiểu được
Số tôi thật sự quá khổ.
Giang Mục nhìn thẳng vào mắt tôi, bỗng hỏi:
“Vì sao cô lại thích tôi?”
Tôi khựng lại.
Đầu óc trống rỗng.
Tôi cố nhớ lại những tình tiết trong phim thần tượng, trong tiểu thuyết ngôn tình.
Sau đó mới chậm rãi tổ chức ngôn từ:
“Không có lý do gì cả, thích thì là thích thôi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cậu thu hút. Mỗi ngày đều nhớ đến cậu, nhìn thấy cậu là thấy vui, muốn mãi mãi ở bên cậu.”
Tôi không nghĩ lời tỏ tình chân thành này sẽ khiến Giang Mục dao động.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại tối sầm.
Đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú.
Một cảm giác kỳ lạ, căng thẳng khiến tôi khó chịu.
Tôi lặp lại từng câu mình vừa nói - không có câu nào sai cả mà.
“Thích... mãi mãi.”
Giang Mục khẽ cười, nói:
“Sao có chắc chắn được là cô sẽ mãi mãi yêu tôi, mãi mãi không thay lòng đổi dạ?”
Tôi gắng chịu áp lực từ ánh mắt của cậu ta, trả lời:
“Tương lai chúng ta sẽ kết hôn mà. Người lăng nhăng thì lăng nhăng, người chung tình thì chung tình. Tôi hiểu rất rõ bản thân mình, tôi đã chọn cậu thì chắc chắn sẽ mãi mãi hướng về cậu.”
"Người lăng nhăng thì lăng nhăng, người chung tình thì chung tình..." Giang Mục lặp lại câu này.
“Nhưng tôi nhớ lần đầu tiên gặp, cô đã nói tương lai tôi sẽ chết, còn có cả tự sát.”
"Cô nói cô rất hiểu bản thân tôi, nhưng tại sao lại có thể nói ra những lời như kiểu tôi sẽ làm mấy chuyện yếu đuối như tự sát?
Tôi không phải kiểu người làm chuyện đó, tôi chỉ biết phá huỷ tất cả những thứ khiến tôi không vui."
“ Khương Ninh, cô luôn nói với tôi là tương lai rất tươi đẹp, vậy tại sao lại nói tôi sẽ tự sát?”
Tôi nghẹn lại, hơi thở khựng lại một nhịp.
Gắng sức giữ bình tĩnh trên gương mặt.
Tại sao?
Tôi phải trả lời thế nào đây?
Ngay từ đầu câu hỏi này đã không phải của người bình thường rồi.
Quả nhiên, một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.
Gió hè nóng nực khiến người ta bực bội.
Tôi đứng dưới gốc cây trong công viên, mồ hôi tuôn rơi.
Nhưng sống lưng lại lạnh ngắt.
Giang Mục tiến lại một bước, tôi theo phản xạ lùi về sau.
Cậu ta càng tiến, tôi càng lùi.
Cho đến khi lưng đập vào thân cây phía sau.
Giang Mục cúi đầu nhìn tôi, đưa tay ôm chặt tôi vào lòng.
“Nói đi.”
Tôi đổ mồ hôi như tắm.
Không nghĩ ra được lý do gì, đành phải thú nhận vậy.
Bình luận:
[Khỏi nói nhiều, hôn cậu ta đi!]
[Cậu ta sẽ tự đông "tự câu" chính mình thôi!]
[Tôi dạy cô nhé: kiễng chân, túm cổ áo, ngẩng mặt lên, áp môi vào.]
Không phải!
Mấy bình luận này có liên quan gì đến mồm miệng không vậy? Lần trước dạy tôi lừa Giang Mục nói rằng cậu ta có tật khi hôn.
Giờ lại bảo tôi cứ thế mà làm.
Không đáng tin chút nào.
Thật quả vô lý!
Tôi đưa tay chặn Giang Mục đang tiến lại gần.
Nhắm mắt nói bừa: “Tôi thú nhận là tôi đã nói dối!"
“Thực ra là vì lúc tôi mới xuyên qua, chúng ta cãi nhau, tôi tức giận nên tát cậu một cái rồi nói mấy lời vô nghĩa đó.”
Tôi cũng không biết liệu Giang Mục có tin cái lời nói dối quái đản này không.
Nhưng chắc chắn đáng tin hơn là việc tôi hôn cậu ta!
Giang Mục từng nói cậu ta ghét nhất là hôn.
Nếu tôi thật sự hôn thì lộ tẩy ngay!
Yên tĩnh quá.
Tôi hé mắt quan sát phản ứng của Giang Mục.
Khóe miệng cậu ta cong lên như đang cười.
Nhưng ngay khi tôi mở mặt, nụ cười đó liền biến mất.
Nhanh đến mức tôi tưởng mình nhìn lầm.
Giang Mục làm bộ suy nghĩ.
Cậu ta nói: “Tôi muốn xác nhận một chuyện.”
Tôi hỏi dè dặt: “Chuyện gì?”
Giang Mục đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải ngại ngùng, mà là sợ hãi.
Toi rồi!
Hôn nhau thì lộ tẩy rồi còn gì!
Giang Mục chỉ áp nhẹ rồi lùi lại.
Ngón tay cậu ta lau khóe miệng tôi, thì thầm: “Hóa ra tôi thật sự không ghét em.”
Tôi cứng đờ vì câu nói đó, rồi bừng tỉnh.
Hả?
Chưa kịp suy nghĩ, Giang Mục đã ôm mặt tôi, hôn lần nữa.
Lần này không còn là nụ hôn chạm môi đơn thuần.
Mà là một nụ hôn sâu, xâm nhập vào khoang miệng.
Tôi cảm thấy người nóng bừng, đầu óc quay cuồng.
Giang Mục hôn đi hôn lại.
Như nghiện rồi.
Trong mê muội, não tôi nhận ra một tín hiệu:
Mỗi lần tạm dừng, Giang Mục đều liếm vòm miệng trên của tôi.
Tôi run lên vì động tác nhạy cảm đó.
Giang Mục phát hiện ra điểm yếu này, càng trêu chọc tôi nhiều hơn.
Tôi không chịu nổi, đẩy cậu ta ra, vừa ngượng ngùng vừa tức giận:
“Sao cậu cứ liếm vòm miệng tôi hoài vậy, rất... cậu có biết không!”
“Rất gì?”
...Rất biến thái!
Tôi không nói ra được hai chữ đó, chỉ đỏ mặt im lặng.
Giang Mục cười khẽ, tâm trạng rất tốt: “Em không lừa tôi.”
“Tôi thật sự có thói quen này.”
“Tôi tin lời em nói rồi.”
Sau một hồi, đầu óc tôi dần tỉnh táo lại.
Đột nhiên tôi cứng đờ, toàn thân nổi da gà.
Cái thói quen này của Giang Mục... không phải do bình luận bịa ra sao?
Vậy tại sao cậu ta lại thật sự có sở thích kỳ lạ này?
Từ sau nụ hôn với Giang Mục, chúng tôi đã hẹn hò.
Cậu ta không ra nước ngoài nữa, đăng ký vào một trường đại học trong nước.
Trường của tôi và cậu ta cùng nằm trong một khu vực đại học, hai chúng tôi thường xuyên gặp nhau.
Tình cảm của chúng tôi tiến triển nhanh đến mức tôi cảm thấy hơi không chân thật.
Chủ yếu là thái độ của Giang Mục.
Cậu ta thay đổi quá nhiều, khiến tôi không quen.
Trước đây cậu ta luôn giữ vẻ kiêu ngạo, vừa lạnh lùng vừa ngông cuồng.
Bây giờ cậu ta lúc nào cũng quấn lấy tôi, vô cùng ỷ lại.
Mỗi ngày đều nhắn tin.
Một ngày ba cuộc điện thoại.
Tôi không biết có gì để nói nữa.
Cậu ta cũng có ham muốn kiểm soát rất mạnh.
Lúc nào cũng quản lý tôi.
Mỗi lần tôi trách móc cậu ta, cậu ta lại trực tiếp chuyển tiền.
Tính mê tiền của tôi bị cậu ta nắm chặt.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm giác không đúng này cứ kéo dài cho đến khi chúng tôi kết hôn.
Trong phòng ngủ, trong nhà bếp, trên quầy bar, anh ta đã bắt nạt tôi ở mọi ngóc ngách trong nhà.
Anh ta rất thích hôn tôi.
Kỹ năng hôn điêu luyện.
Rất say mê những tiếp xúc thân mật với tôi.
Những điều này đều ứng với những gì đã được bình luận trên mạng trước đây.
Những bình luận đó đã biến mất sau khi tôi và Giang Mục hẹn hò.
Những thắc mắc trong lòng tôi không được giải đáp.
Tôi mất ngủ.
Có cảm giác như bị số phận giăng bẫy.
Nhưng lại không tìm thấy bằng chứng xác thực.
Nửa đêm, tôi đang ngủ thì tỉnh dậy xem TV.
Giang Mục đi công tác, không có nhà.
Tôi bật âm lượng lớn không sợ làm phiền ai.
Tùy tiện mở một bộ phim, trùng hợp nữ chính là Lâm Diệu.
Lâm Diệu giống như trong ký ức trước đây của tôi, đã trở thành một ngôi sao.
Đã nhiều năm tôi không gặp cô ấy.
Mở danh bạ, tôi thử nhắn tin một câu.
Không ngờ Lâm Diệu trả lời ngay lập tức.
Tôi trò chuyện với cô ấy, hỏi về tình cảm của cô ấy với Tống Trình.
[Bọn tớ kết hôn rồi, không tổ chức đám cưới.]
[Cậu cũng biết công việc của tớ đặc thù, nên không công khai ra bên ngoài, không tổ chức đám cưới nên cũng không thông báo cho bạn bè và đồng nghiệp.]
Tôi bày tỏ sự thông cảm.
Đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong vòng lặp trước, họ không kết hôn.
Lần này họ đã kết hôn, điều đó chứng tỏ nữ chính đã cứu rồi thành công.
Nam chính sẽ không tự sát.
Thế giới sẽ không sụp đổ và lặp lại nữa.
Lưỡi gươm Damocles trên đầu tôi cuối cùng cũng biến mất.
Không cần phải quay lại năm lớp 12 nữa.
Tôi gần như vui đến phát khóc, nhắn một loạt lời chúc mừng.
Lâm Diệu bất lực gửi một biểu tượng cảm xúc "dừng lại".
[Yên tâm, lần này cậu không cần phải học lại lớp 12 nữa.]
Nụ cười trên môi tôi biến mất.
Nhìn chằm chằm vào câu nói này của Lâm Diệu, trong đêm khuya tôi rùng mình.
Tay tôi hơi run.
[Sao cậu biết?]
Lúc đó, tôi gặp Lâm Diệu.
Từ miệng cô ấy, tôi biết được một bí mật mà ngay cả bản thân tôi cũng không hề hay biết.
Cô ấy nói rằng, thực ra cô là một nữ diễn viên đã chết ở thế giới nguyên bản.
Mang theo hệ thống xuyên vào sách.
Nhiệm vụ là cứu rồi nam chính Tống Trình.
Cô ấy đã thất bại sáu lần, lần thứ bảy vốn dĩ có thể thành công.
Nhưng lại bị Giang Mục đã hắc hóa phá hoại.
Từ đó vòng lặp bắt đầu, và phản diện Giang Mục thức tỉnh.
Anh ta không chỉ biết bí mật về thế giới của Lâm Diệu. Mà còn liên tục phá hoại việc cứu rỗi của cô ấy, khiến thế giới sụp đổ - nguyên nhân chính là tôi.
“Tại sao lại là tớ?”
Trong thế giới trước kia, tôi và Giang Mục chưa từng có giao điểm.
Lâm Diệu kinh ngạc nhìn tôi:
“Cậu không biết thật à?”
"Lần đầu tiên cậu gặp Giang Mục, sau khi tát anh ta, cậu còn nói mình là vợ tương lai của anh ta mà?
Chính là câu đó.”
Tôi sững sờ.
Khó mà tiêu hóa nổi lượng thông tin trong lời nói của Lâm Diệu.
Trong ký ức của tôi, qua vô số vòng lặp, Giang Mục luôn là người xa lạ.
“Hóa ra cậu chưa từng động vào ký ức của Giang Mục.”
“Chủ thần quả nhiên có tâm tư riêng, muốn trả thù Giang Mục.”
Lâm Diệu thở dài, rồi như nghĩ ra điều gì đó, đề nghị:
“Hệ thống của tớ vẫn còn điểm tích lũy, có thể đổi lấy một điều ước. Tớ có thể giúp cậu khôi phục ký ức đã mất.”
“Đổi lại, tớ có một yêu cầu. Trước đây tớ từng thấy một món trang sức trong buổi đấu giá, nhưng tiếc là bị Giang Mục mua mất.”
“Tớ muốn có nó.”
Tôi không hề do dự, đáp ngay.
“Được.”
Lâm Diệu cũng rất dứt khoát.
Ngay tại chỗ, cô ấy dùng điểm tích lũy để đổi lấy điều ước.
Ngay sau đó, trong đầu tôi xuất hiện một phần ký ức mới.