Trong thiết lập số phận của Giang Mục, anh ấy không kết hôn, cũng không yêu tôi.
Nhưng trong lòng anh ấy lại có vô số người thầm thương trộm nhớ mà không hề hay biết.
Thật ra, tôi cũng là một trong số đó.
Tôi thích Giang Mục, vừa là tình cờ, cũng vừa là tất yếu.
Lúc bị đám côn đồ ngoài cổng trường bắt nạt, chính Giang Mục là người đã xuất hiện và cứu tôi.
Chính vì vậy tôi đã thích anh ấy vì một lý do vô cùng đơn giản tiếng sét ái tình.
Hoặc cũng có thể là vì anh ấy quá đẹp trai.
Tôi luôn cố tình đi ngang qua lớp học của anh ấy.
Chỉ để lén nhìn anh ấy một cái.
Tôi từng viết rất nhiều bức thư cho cậu, nhưng chưa từng ký tên.
Tôi không biết liệu anh ấy có đọc chúng không.
Dù sao thì mỗi ngày anh ấy cũng nhận được rất nhiều thư tình.
Tôi từng lên đặt một chai sữa Wahaha vào ngăn bàn của anh ấy mỗi ngày.
Chỉ vì tôi từng thấy anh ấy uống nó một lần.
Tôi nghĩ chắc anh ấy thích.
Tôi không hề mong anh ấy biết người đó là ai.
Từ rất nhỏ, tôi đã hiểu về số phận của mình.
Vì mắc bệnh tim bẩm sinh, tôi bị bỏ rơi ở cô nhi viện - một đứa trẻ có thể biến mất khỏi thế giới bất cứ lúc nào.
Tôi không thể chạy nhảy, không thể tham gia tiết thể dục.
Chỉ có thế ngồi trong góc, nhìn người khác chơi đùa.
Biết rằng cuộc sống mình sẽ ngắn ngủi, tôi thậm chí không dám kết bạn thân với ai.
Tôi chưa từng có một người bạn thực sự.
Bởi tôi sợ rằng, nếu họ rời đi, tôi sẽ đau lòng.
Hồi đó Giang Mục không học cùng lớp với tôi, nhưng chúng tôi học thể dục cùng nhau.
Ánh mắt tôi luôn không kiềm được mà dõi theo anh ấy.
Anh ấy dường như chẳng bao giờ vui vẻ.
Nhưng tôi lại mong anh ấy được hạnh phúc.
Trong những lá thư, tôi hay vẽ mấy hình nhỏ dễ thương khiến bản thân thấy vui.
Hy vọng khi anh ấy nhìn thấy, tâm trạng cũng sẽ tốt lên một chút.
Sau cùng, tôi đã từng gặp Giang Mục như thế.
Và tôi vẫn luôn kiên trì viết thư cho anh ấy, đôi khi gửi cho anh ấy mấy món quà nhỏ vào các dịp lễ.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ địa chỉ nhà anh ấy.
Khi lớn lên, tôi từng tình cờ gặp lại Giang Mục
Anh ấy càng thêm đẹp trai, cũng lạnh lùng hơn.
Anh ấy không biết rằng có một cô gái từng đi lướt qua mình trên đường, đã thầm thương trộm nhớ anh ấy suốt bao năm.
Người ta hay nói, tình đơn phương là vị chua.
Nhưng với tôi, nó là vị ngọt.
Có lẽ vì tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh ấy đáp lại.
Yêu thầm là chuyện của riêng tôi.
Nó là một quả trái tim ngọt ngào chín mọng trong tim tôi.
Chỉ là có một ngày, quả tim ấy rơi xuống.
Và bắt đầu mục nát, tỏa ra mùi hương càng lúc càng ngọt gắt.
Năm hai mươi bốn tuổi, tôi nhập viện.
Tôi biết mình sắp rời khỏi thế giới này rồi.
Tôi viết một bức thư cuối cùng, coi như lời tạm biệt:
[Giang Mục thân yêu, về sau em sẽ không viết thư cho anh nữa. Vì em... đã không thể tiếp tục thích anh thêm nữa rồi…]
Nhưng tôi còn chưa viết xong thư, thì đã ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại.
Tôi đã ký vào đơn hiến tạng.
Đáng tiếc là, trái tim của tôi đã hỏng rồi.
Dù vậy, nhưng chắc chắn nó vẫn sẽ tiếp tục thích Giang Mục.
Sau đó, trong những vòng lặp tiếp theo, tôi vẫn lặp lại số phận như trước.
Cho đến vòng lặp thứ bảy, tôi định lén đưa thư và Wahaha thì lại bị Giang Mục bắt gặp đúng lúc.
Tôi hoảng loạn, cầm thứ trong tay nói:
“Thật ra là... tớ định đưa cho cậu.”
Giang Mục nhìn tôi, mỉm cười:
“Thật à?”
“Vậy thì đưa đây.”
Tôi luống cuống nhét luôn vào tay cậu ấy, rồi quay người bỏ chạy.
Lần thứ hai, tôi lại bị Giang Mục bắt gặp.
Vừa đặt đồ vào ngăn bàn của cậu ấy, ngẩng đầu quay đi thì thấy Giang Mục đang đứng ngay sau lưng.
Lần này, tôi nghẹn lời.
Mặt đỏ bừng vì xấu hổ
“Cô tên gì?”
Giang Mục bước đến cửa ra vào, chặn tôi lại trong góc bàn của anh ta.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy lặp lại:
“Cô tên gì?”
Tôi lắc đầu.
Không muốn nói.
Giang Mục tiến lại gần, trực tiếp cầm lấy thẻ tên đeo trước ngực tôi.
Cậu ấy cúi đầu nhìn một cái, rồi nhìn tôi nói:
“Khương Ninh. Tôi sẽ nhớ.”
Từ giọng nói của Giang Mục khi gọi hai chữ "Khương Ninh", tim tôi hoàn toàn mất đi trật tự. Thì ra, được người mình thích gọi tên mình lại là một cảm giác như thế.
Như thể trong máu đang nở rộ hoa xuân.
Từ đó về sau, tình cảm thầm mến của tôi đã trở thành tình yêu công khai.
Giang Mục chủ động tiếp cận tôi.
Cậu ấy mạnh mẽ và kiên định.
Khiến một người luôn cẩn trọng và không mong cầu như tôi cũng bắt đầu có lòng tham.
Tôi muốn ở bên cậu ấy.
Dù cuộc đời ngăn ngủi, tôi vẫn muốn được nắm tay, ôm, hôn cậu ấy.
Tôi muốn yêu Giang Mục.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, rồi cùng nhau đi làm, tình cảm của Giang Mục dành cho tôi ngày càng sâu đậm.
Kết hôn là chuyện tự nhiên.
Trước đây tôi luôn nghĩ Giang Mục là người lạnh lùng.
Cho đến khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện anh ấy rất bám tôi.
Anh ấy rất thích sự thân mật.
Khi yêu, tôi thường bị anh ấy hôn đến đỏ mặt.
Sau khi kết hôn, anh ấy càng buông lỏng hoàn toàn.
Tôi không chịu nổi, phải bàn bạc với anh ấy, bảo anh ấy tiết chế một chút.
Nhưng ham muốn của Giang Mục lại đặt bàn tay nóng bỏng lên trái tim tôi.
Giọng anh ấy khàn khàn:
“A Ninh, anh thật sự rất muốn em.”
Những ngày ở bên Giang Mục là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Đáng tiếc, tôi đã không thể cùng anh ấy già đi.
Năm hai mươi bốn tuổi, tôi vẫn rời xa Giang Mục.
Sau một thời gian suy sụp, Giang Mục đã tìm đến Lâm Diệu và Tống Trình.
Anh ấy hết lần này đến lần khác ngăn cản, phá hoại sự cứu rỗi của Lâm Diệu, khiến thế giới không ngừng lặp lại.
Chỉ để được ở bên tôi.
Cuối cùng, buộc chủ thần phải xuất hiện.
Giang Mục đã đưa ra điều kiện, chỉ cần kiếp này tôi khỏe mạnh, bình an, sống lâu trăm tuổi, anh ấy sẽ không phá hoại kế hoạch cứu rồi của Lâm Diệu nữa.
Chủ thần đã đồng ý.
Nhưng anh ấy lại lấy đi tất cả ký ức của tôi về Giang Mục.
Còn ngăn cản lần đầu tiên tôi và Giang Mục gặp nhau.
Xóa đi khả năng tôi thích Giang Mục.
Chỉ là anh ấy không ngờ rằng tôi lại có thứ gọi là "bình luận" này hỗ trợ.
Hệ thống của Lâm Diệu nói, bình luận đại khái là “nguyện lực” của độc giả.
Họ hy vọng tôi và Giang Mục sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Vì vậy, đã thúc đẩy tôi và Giang Mục có sự giao thoa.
“Giang Mục có ký ức, lúc cậu đánh anh ta, tớ vừa mới nói chuyện xong với anh ta, nhờ anh ta đừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch cứu rỗi của tớ nữa.”
“Anh ta lại giấu cậu, diễn kịch cùng cậu.”
“Chậc chậc chậc, cậu ý, bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay rồi.”
Giang Mục đã đi công tác về.
Anh ấy cởi áo khoác vest trên người, tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi trắng lên.
Việc đầu tiên là hôn tôi.
Tôi che miệng lại, từ chối sự tiếp cận của anh ấy.
Giang Mục nhướng mày: “Sao vậy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
Anh ấy cười hôn lên mu bàn tay tôi.
“Anh làm em không vui à?”
Tôi gật đầu mạnh.
“Để chứng minh.”
Tôi chọc vào ngực Giang Mục: “Anh lừa em, đùa giỡn em.”
“Em biết hết rồi, cũng nhớ lại tất cả rồi.”
Sắc mặt Giang Mục hơi thay đổi.
“Anh xem anh chột dạ rồi!”
Anh ấy hỏi tôi với giọng trầm: “Em biết gì rồi?”
Tôi kể lại toàn bộ chuyện gặp Lâm Diệu và quá trình nhớ lại ký ức.
Giang Mục lắng nghe rất chăm chú, sắc mặt trở lại bình thường.
Đối mặt với lời tố cáo của tôi, anh ấy cười khẽ.
“Thật thú vị, dáng vẻ đó của em đặc biệt đáng yêu.”
Tôi cắn mạnh vào cổ anh ấy một cái: “Diễn xuất của anh nên đi làm diễn viên.”
“Anh có biết lúc đó em đối mặt với anh mà lo sợ đến mức nào không!”
Giang Mục để mặc tôi cắn để trút giận.
Anh ấy xoa đầu tôi và xin lỗi: “Là lỗi của anh.”
Tôi cắn mấy cái, thì hết giận.
Ôm anh ấy và nói nhỏ: “Giang Mục, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em.
Em có một cơ thể khỏe mạnh.
Có dũng khí để yêu và ghét.
“Anh mới là người phải cảm ơn em, cảm ơn em từ đầu đến cuối đều kiên định lựa chọn anh, thích anh.”
“Vì em, anh mới biết được cảm giác được yêu, cũng tin rằng thực sự có người sẽ yêu anh mãi mãi."
Giang Mục cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.
“Khương Ninh, được em yêu thích là điều may mắn lớn nhất của anh.”
Giang Mục
A Ninh,
Những bức thư em đã viết, những món quà nhỏ em đã tặng... là chút ấm áp duy nhất trong suốt những năm tháng lạnh lẽo của anh.
Anh từng nghĩ sẽ vứt bỏ chúng, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại.
Em có biết không,
Ngay từ khi phong thư cuối cùng của em ngừng xuất hiện vào năm ấy, anh đã bắt đầu tra tìm danh tính thật của em.
Cuối cùng, điều tôi thấy được... lại là thông tin em đã qua đời.
Số phận thật sự đã đùa giỡn với anh một cách tàn nhẫn và độc ác.
Lúc em nằm viện, anh bị tai nạn xe và mất đi ánh sáng nơi đôi mắt.
Còn giác mạc của em... đã được cấy ghép cho anh.
Chúng ta nằm trong cùng một bệnh viện.
Anh nhờ có em mà có lại ánh sáng... nhưng cũng vì thế mà gián tiếp khiến em ra đi.
Em đáng lẽ đã có thể viết xong bức thư chưa hoàn thành ấy.
Thế nhưng vì gia tộc anh.
Để anh có thể sớm hồi phục và tiếp quản sản nghiệp.
Họ đã che giấu sự thật về cái chết của em.
Một chút thiện lương còn sót lại trong trái tim của một kẻ phản diện máu lạnh, tàn nhẫn…
Lại bị chính người thân hắn bóp chết vào một ngày nào đó.
Khi sự thật được lật mở theo từng trang hồ sơ về em,
Đó là lúc con dao mang tên “số phận” đâm sâu vào tim anh.
Thù hận và đau đớn xé nát linh hồn anh.
Tại sao lại là em?
Không nên là em.
Nhưng lại cứ phải là em.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy ảnh em,
Những ký ức từng mảnh ghép mà em để lại dần dần ùa về-
Chúng ta từng gặp nhau vô số lần.
Anh đã nhớ em, nhưng lại chẳng hề nhận ra em là ai.
Khi thế giới này bắt đầu sụp đổ và rơi vào vòng lặp…
Anh đã thức tỉnh trong lần luân hồi thứ bảy.
Lần này, anh muốn đi về phía em.
Anh sẽ nắm chặt lấy em, mãi mãi không buông.
Nếu số phận muốn mang em rời khỏi anh.…
Vậy thì anh sẽ huỷ diệt thế giới này.
Ai bảo anh là phản diện chứ, hửm.
Nó nợ anh một cái kết trọn vẹn.
Chỉ cần em bình an, khỏe mạnh…
Anh mới có thể làm một con người tử tế.
Bí mật này,
Một ngày nào đó… anh sẽ nói cho em biết.
Hoàn.