Trong lúc nghỉ giải lao trên hội trường, Giang Mục đi thẳng về phía tôi.
Cậu ta không nói một lời nào, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi ngạc nhiên, ngước nhìn lên.
“Sao vậy?”
Giang Mục nhíu mày, không khí xung quanh đột ngột trở nên căng thẳng.
Tôi im lặng đưa tay lên, ngập ngừng nằm lấy lòng bàn tay của cậu ta.
Giang Mục sững sờ trong giây lát, sau đó hất tay tôi ra.
Tôi bực mình: “Cậu có ý gì vậy?”
“Cậu không nói tôi đâu có biết đọc suy nghĩ.”
Giang Mục lạnh lùng thốt ra: “Nước đâu?”
Tôi chỉ vào cả một thùng nước suối ở bên cạnh: “Đó không phải là nước à?”
Giang Mục nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Cô không phải đã nói sẽ mua nước cho tôi sao?”
Xong rồi.
Tôi đã không mua.
Quên mất.
Tôi nhanh chóng bịa ra một lời nói dối: “Tôi quên mang tiền ra ngoài rồi.”
Ánh mắt của Giang Mục rơi xuống chiếc điện thoại trong tay tôi.
Tôi tiếp tục bịa: “Trong điện thoại tôi không có tiền, xài hết rồi.”
“Không lừa cậu đâu, tôi đến tiền đi xe buýt cũng không có, còn phải đạp xe đạp đến đây.”
Giang Mục không biết có phải bị tôi chọc cho cười hay không.
"Hừ." Một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai, không thốt ra lời nào.
Tôi không hề thấy khó chịu chút nào: “Xin lỗi nhé, nghèo đến mức này đấy.”
Một chai nước có hai, ba đồng thôi.
Tôi đâu phải thực sự thích cậu ta, cũng không phải là người nhiều tiền, tại sao lại phải tốn tiền cho cậu ta chứ.
Tôi dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Hay là cậu chuyển cho tôi một ít đi.”
Tôi đưa điện thoại ra, lắc lư trước mặt cậu ta.
Giang Mục nhìn tôi một lúc, sau đó đi đến trước ba lô của mình.
Lấy điện thoại ra từ trong đó.
Quay lại trước mặt tôi, cậu ta đưa màn hình có mã QR ra.
Tôi nhìn cậu ta một cái, không ngờ cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy.
Vừa mới kết bạn, Giang Mục đã trực tiếp chuyển khoản cho tôi mười nghìn tệ.
Tôi đếm mấy số không, mắt sáng rực.
Tôi không chắc chắn hỏi: “Cậu chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy là tự nguyện tặng à?”
“Nhảm nhí, chỉ chút tiền này mà cô đã vui vẻ như vậy, sau này tôi thiếu tiền cho cô xài sao? Nhìn cái mặt nghèo khó thiếu kiến thức đó kìa.”
Thôi vậy.
Cậu ta cho nhiều tiền, tôi sẽ không bực tức nữa.
Tôi lon ton chạy đi lấy một chai nước đưa cho Giang Mục.
Mặt Giang Mục tối sầm lại: “Cô qua loa với tôi như vậy hả?”
“Ngoài trời nóng lắm, tôi đi đi lại lại sẽ tốn nhiều thời gian nghỉ ngơi lắm.”
“Hơn nữa tôi không muốn bỏ lỡ cảnh cậu chơi bóng, cậu chơi rất ngầu!”
Tôi vặn nắp chai: “Cậu xem, đây coi như là tôi đưa cho cậu rồi nhé.”
Giang Mục nhìn nụ cười của tôi, kiêu ngạo nhận lấy nước uống mấy ngụm.
Tôi đặc biệt chu đáo lấy khăn giấy đưa cho cậu ta.
Cậu ta kéo chiếc khăn vắt trên cổ xuống, từ chối: “Không cần.”
Không cần thì thôi.
Tôi còn tiết kiệm được mấy tờ khăn giấy.
Nhưng mà nhìn vào khoản chuyển khoản mười nghìn tệ của cậu ta, tôi mới không nói gì.
Tôi cúi đầu nhìn số tiền chuyển khoản trên điện thoại, không nhịn được mà cười cong mắt.
Có tiền thật là tốt.
Tôi mỉm cười mãn nguyện ngẩng đầu lên.
Phát hiện Giang Mục đang nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ.
Cậu ta đưa chai nước đã uống được một nửa cho tôi, ra hiệu tôi giữ giùm.
“Không phải cô muốn có phương thức liên lạc của tôi sao.”
“Không cần phải quanh co như vậy, hao tâm tốn sức.”
“Thủ đoạn vụng về.”
Tôi: ???
Hiệp hai của trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng.
Đội của Giang Mục quả nhiên thua cuộc.
Cậu ta mặt mày u ám, rõ ràng chẳng vui vẻ gì.
Ngay lúc đó, một tên trong đội đối thủ lại khiêu khích, giơ ngón tay giữa về phía đội của Giang Mục.
Còn buông lời nhục mạ.
Lửa giận lập tức bùng lên.
[Chính là lúc này, trong trận hỗn chiến, Giang Mục bị Tổng Trình đang can ngăn vô tình đẩy ngã, tay bị cậu ấy giẫm lên làm gãy xương.]
[Từ đó mọi thứ thay đổi, Giang Mục bắt đầu ghi hận Tống Trình, sau này cũng sẽ chen vào khiến nữ chính cứu rỗi thất bại.]
[Nữ hiệp ơi, mau nghĩ cách đi!]
Tôi thì biết nghĩ cách gì chứ?
Tay chân thì nhỏ, đánh nhau thì không ăn ai.
[Tấn công phi vật lý! Gào lên phá vỡ tình thế!]
[Tuy hơi mất mặt, nhưng hiệu quả!]
[Đợi lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì lao xuống kéo Giang Mục đi, rút lui đầy khí chất.]
Không có cách nào tử tế hơn sao?
Nhìn dòng bình luận, tôi do dự ba giây rồi quyết định liều luôn.
Bỗng dưng tôi hét lên một tiếng chói tai vang dội cả sân bóng rổ.
Tất cả mọi người đều khựng lại, đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt.
Cả đời chưa từng xấu hổ đến thế.
Nhân lúc các cầu thủ còn đang ngơ ngác, tôi chạy xuống sân, kéo tay Giang Mục, đưa cậu ta ra khỏi đám đông, tránh xa trung tâm cuộc chiến.
Tôi nắm chặt tay cậu ta.
Lôi cậu ta đi.
Cậu ta lại chẳng hợp tác, cứ lững thững đi sau tôi, khiến tôi sốt ruột mắng:
“Cậu lớn rồi mà không biết đi nhanh à?”
“Lề mề quá đi.”
Lúc này chỉ cần rời khỏi hiện trường là có thể tránh được tai họa.
Ánh mắt Giang Mục dừng lại nơi hai bàn tay đang năm chặt của chúng tôi, nghe thấy lời tôi nói, cậu ta bình thản hỏi:
“Cô làm vậy là vì cái gì?”
Tôi bực mình đáp:
“Tôi sợ cậu bị thương!"
“Ghét nhất mấy tên con trai các cậu, toàn bạo lực, hở ra là đánh nhau.”
Tôi tiện tay cầm luôn cặp của Giang Mục, giữa ánh mắt của bao người, kéo cậu ta đi về phía cổng ra.
Tôi thay đổi được tình tiết khiến Giang Mục và Tống Trình không trở mặt, tâm trạng vô cùng tốt.
Trời bên ngoài nóng bức, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Vừa đẩy xe đạp định chào tạm biệt Giang Mục, thì cậu ta đã nhấc chân dài lên, ngồi luôn vào yên sau xe tôi.
Tôi cau mày: “Cậu làm gì vậy?”
Cậu ta thản nhiên nói: “Chở tôi.”
Hả?
Tôi nhìn cậu ta đầy khó tin.
“Cậu có vấn đề gì không vậy? Tôi chở cậu á?”
“Vấn đề gì sao?”
"Có đấy! Cậu nặng bao nhiêu trong lòng cậu không tự biết à?!"
Tôi trừng mắt nhìn Giang Mục: “Sao cậu không phải là người chở tôi chứ!”
Cậu ta bỗng bật cười khẽ, nói: “Được thôi.”
Nụ cười ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp trong khoảnh khắc.
Sao lại có người vừa cười đã đẹp trai lại còn quyến rũ đến thế chứ?
Tạo hóa đúng là thiên vị người ta mà.
[Cô gái ơi, thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền mà cưa đổ Giang Mục luôn đi.]
[Mọi người à, nếu cô ấy thu phục được phản diện khiến câu ta không thành kẻ thù của nam chính, vậy chi bằng để cô ấy cứu rỗi cậu ta luôn.]
[Thấy không, Giang Mục vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn thông minh, đâu có lỗ gì gì đâu!]
Lời của "bình luận hệ thống" cũng có lý lắm.
Nhưng… Giang Mục từng dính đến xã hội đen đấy.
Tôi mới chỉ biết sơ qua về cậu ta thôi.
Tôi bất chợt lắc đầu.
[ Cô có thể thay đổi cậu ta mà! Hướng cậu ta đi về con đường đúng đắn!]
[ Thật đấy thật đấy, bảo bối à, hãy nghĩ thử đi! Điều kiện của Giang Mục thật sự rất tốt! Mà cậu ta cũng rất giỏi nữa! Hai người sau này làm vợ chồng thì sống sẽ hạnh phúc lắm!]
Mặt tôi đỏ bừng.
Không biết là vì gió hè oi bức hay vì tôi đang đỏ mặt thật.
Giang Mục đạp xe chở tôi rẽ vào con đường rợp bóng cây.
Gió đổi hướng.
Thổi từ phía trước tới, làm chiếc áo bóng rổ rộng thùng thình của câu ta phồng lên.
Vải áo bay phần phật, lướt qua mặt tôi.
Mùi mồ hôi từ áo Giang Mục lẫn với hơi thở của tôi, khiến tôi không nhịn được mà túm lấy vạt áo hai bên của cậu ta.
Giang Mục đột ngột phanh lại.
“Cậu làm...”
Câu nói của tôi bị hành động tiếp theo của Giang Mục ngắt ngang.
Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi đặt lên vùng eo bụng săn chắc của mình.
Giọng cậu thiếu niên vang lên bên tai tôi theo làn gió:
“Đừng thử thăm dò nữa, tâm trạng tôi tốt nên cho cậu ôm đấy.”
Tôi không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng Giang Mục.
Nhiệt độ cơ thể của cậu ta xuyên qua lớp áo, như thiêu cháy cánh tay tôi.
Xe đạp lăn bánh qua mặt đất rải ánh nắng lấp lánh, gió rối tung mái tóc tôi.
Cũng làm rối loạn luôn nhịp tim trong lồng ngực tôi.
Tôi quyết định ở lại.
Và tôi bắt đầu kế hoạch "công lược" Giang Mục.
Nhóm bình luận hệ thống khuyên tôi một hồi, cuối cùng có một câu khiến tôi chấp nhận:
[Chẳng lẽ cô còn muốn sống lại năm ba cấp ba à?]
Thế là tôi quyết tâm, bắt đầu từ việc cải thiện điểm thi đại học - cơ hội then chốt để thay đổi.
Theo truyện, sau khi thi đại học, Giang Mục sẽ ra nước ngoài. Và đó cũng là bước đầu tiên cậu ta dính vào con đường đen tối.
Tôi phải giữ cậu ta lại trong nước.
Muốn vậy, trước tiên phải khiến cậu ta thích tôi, thì lời nói của tôi mới có trọng lượng.
Nhờ những dòng bình luận, tôi nắm được sở thích của Giang Mục.
Tôi bắt đầu mang đồ ăn vặt cho cậu ta mỗi ngày.
Một chai Wahaha cố định, ngày nào cũng có.
Tiền tiêu đều trừ từ một triệu tệ mà Giang Mục đã đưa tôi trước đó.
Dù vậy, vẫn thấy đau lòng.
Tôi chọn thời điểm cuối giờ tự học buổi chiều để đưa đồ ăn – lúc này dễ đói, dễ thèm, hiệu quả hơn.
Sau một tuần, tôi quyết định tiến thêm bước nữa.
Giang Mục học rất giỏi, nên tôi mượn cớ nhờ cậu ta dạy kèm cho tôi.
Tôi ôm sách đến hỏi, nhưng cậu ta chẳng thèm ngó tới, chỉ lười nhác nhếch mắt lên:
“Không rảnh.”
Tôi nhìn cái điện thoại đang chơi game của cậu ta, cảm thấy bất lực.
“Thôi được, tôi đi nhờ người khác vậy.”
Bực mình, tôi lấy lại chai Wahaha vừa đặt lên bàn Giang Mục, cắm ống hút uống ngay trước mặt cậu ta.
Đồ ăn vặt cũng thu lại, nhét hết vào túi áo.
Vừa quay lưng đi, đã bị Giang Mục nắm chặt cổ tay.
Cậu ta thò tay vào túi áo tôi, lục lại mấy gọi bim bim, mắt thì đăm đăm nhìn chai Wahaha trong tay tôi:
“Đồ đó là của tôi.”
Tôi nhả ống hút ra, giơ chai nước lên: “Còn dư nè, muốn thì lấy đi.”
Giang Mục nhăn mặt, vẻ mặt đầy ghê tởm:
“Ai thèm uống thứ cô đã chạm vào? Kinh tởm!”
Tôi bật cười, cố tình chọc tức cậu ta:
“Ồ, nếu thế mà đã kinh tởm, thì sau này còn phải nuốt nước bọt của tôi nữa đấy~”
Giang Mục sững người, mặt đỏ bừng vì tức giận:
“Khương Ninh!!!”