Beta vốn không cho cậu ta sắc mặt tốt, bỗng nhiên ném mình xuống đất, ngơ ngác nhìn lên không trung, hai mắt vô hồn, trống rỗng, một bộ dạng hồn siêu phách lạc.
Dương Ảm lau mặt, khó khăn chống người ngồi dậy, run rẩy bám lấy thân cây. Thiếu chút nữa cậu không thở nổi, đầu óc choáng váng muốn vỡ tung.
“Tôi, tôi không sao, cậu cậu cậu… cậu đừng tới đây!!” Dương Ảm hoảng hốt, thấy Bạch Nguyên Diễn định đỡ mình, vội vàng nghiêng người né tránh.
Hốc mắt Bạch Nguyên Diễn lập tức đỏ lên, khóe miệng từ từ trĩu xuống, rầu rĩ lên tiếng, “Ồ… tớ không chạm vào cậu đâu.”
Á! Dương Ảm thấy dáng vẻ đó của Bạch Nguyên Diễn, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Chuyện quái quỷ gì thế này.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải… không phải…” Cậu rối rắm nửa ngày, không tìm được từ thích hợp, đành gượng gạo nói, “Người tôi dơ, dính nhiều bùn lắm, không muốn làm bẩn tay cậu, không có ý gì khác đâu…”
Bạch Nguyên Diễn không nói gì, nắm chặt tay nhỏ, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ướt át, nước mắt chực trào nhưng không rơi xuống.
Dương Ảm: “…”
“Cậu tránh ra, tớ muốn đến chỗ cái cây kia.” Bạch Nguyên Diễn cúi đầu, nghẹn ngào nói.
Dương Ảm không dám chậm trễ, lập tức buông tay, nhảy lò cò đến một cái cây khác. Sắc mặt vốn còn bình thường, giờ trắng bệch như tờ giấy, cánh môi hơi run rẩy.
Mẹ kiếp, đau quá, vừa rồi ngã bị trẹo chân, nhảy lò cò lại dùng nhầm chân!
Bạch Nguyên Diễn quỳ nửa gối trên nền đất bùn, không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào một cái hố dưới gốc cây.
Dương Ảm:? Không hiểu vì sao, cậu có cảm giác cảnh tượng này hơi quen thuộc, như đã từng thấy ở đâu đó.
Cái hố Bạch Nguyên Diễn đào không sâu, chỉ cần một bàn tay đã có thể chạm tới đáy. Cậu ta khom lưng, thần sắc dần trở nên trang nghiêm, vẻ mặt trịnh trọng chôn chiếc hộp giấu trong ngực vào hố, sau đó dùng cái xẻng nhỏ lấp lại phần bùn vừa đào lên.
“Kiều Tư ca ca, hôm nay là một năm kể từ ngày chúng ta hẹn ước, ở…” Bạch Nguyên Diễn chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.
Còn Dương Ảm đang tựa vào một cái cây khác thì cau mày, cố gắng hồi tưởng cảm giác quen thuộc thoáng qua kia từ đâu mà đến, cho đến khi…
Kiều… Tư… Ca ca?!
---
Một tia sét bất ngờ đánh xuống, Dương Ảm trợn tròn mắt. Trong khoảnh khắc, cậu cứng đờ quay đầu lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Nguyên Diễn.
“Bạch Nguyên Diễn…”
“Hả?” Bạch Nguyên Diễn có chút nghi hoặc mở mắt ra, không biết đối phương gọi mình có chuyện gì.
“Trước khi tới viện mồ côi… cậu có tên nào khác không?” Dương Ảm nín thở, nhẹ giọng hỏi.
Bạch Nguyên Diễn nghiêng đầu, dù không hiểu nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Có một cái, khi đó vì một vài…”
Cậu ta mơ hồ bỏ qua phần này, chỉ nói: “…Dù sao cũng là chuyện không quan trọng lắm, lúc đó tên của tớ không phải Bạch Nguyên Diễn, mà là… Nhan Hủ Như.”
Cạch!
Một lớp vỏ cây bị cạo tróc ra. Đầu ngón tay trắng nõn của cậu thiếu niên rỉ máu, móng tay trực tiếp vỡ mất một góc.
“A! Cậu, ngón tay cậu, chảy máu, máu…”
Bạch Nguyên Diễn không kiềm chế được mà hoảng sợ kêu lên, hoảng loạn định đứng dậy, nhưng vì máu ở chân không lưu thông, tê dại đến không còn sức lực, lại quỳ xuống thẳng cẳng.
Cảm giác nóng rát từ đầu gối truyền đến, như một vật nhọn đâm xuyên qua xương cốt, lặp đi lặp lại quất vào đầu dây thần kinh mẫn cảm.
Cậu ta tối sầm mắt lại, đau đến cả người run rẩy, chóp mũi ẩn ẩn cay cay, nước mắt lập tức không thể kiểm soát mà tuôn ra, chảy dọc khuôn mặt, như từng viên trân châu tròn trĩnh rơi trên lá cỏ xanh biếc. Chúng lấp lánh ánh sáng mỏng manh. Chúng lăn nhẹ vài vòng theo đường vân rất nhỏ của lá cây, cuối cùng dừng lại ở trên nền đất bùn đen, chìm vào quên lãng.
Dương Ảm: “…”
Cậu im lặng, nhìn những giọt nước mắt không hợp lẽ thường kia, khóe miệng hơi run rẩy.
Thì ra là vậy… Ngay từ khi nhìn thấy người này, cậu đã nên nhận ra điều không đúng…
Mẹ nó, có đứa bình thường nào khóc lại có miêu tả đặc tả thế này không?!
【 Omega yếu ớt và tái nhợt vẫn luôn duy trì sự im lặng, chỉ có những giọt nước mắt quý giá nhẹ nhàng chảy xuống, trong suốt sáng bóng, tựa như từng viên trân châu tròn trĩnh lấp lánh… 】
Dương Ảm từ từ nhắm mắt lại, phải rồi… Bạch Nguyên Diễn vốn không phải người bình thường, đó mẹ nó chính là nam chính của câu chuyện, Omega được trời chọn… Không, không đúng, phải nói là — nguồn gốc của vạn vật, trung tâm của thế giới, thế giới này chính là xoay quanh cậu ta mà vận hành!
Và cậu, chính là cái tên pháo hôi beta công, vì cậu ta mà vào sinh ra tử, cuối cùng lại tiếc nuối rời đi!
…
Hồi ức dần tan đi, Dương Ảm khẽ thở dài.
Sao lại nghĩ đến chuyện cũ rồi. Cậu xoa xoa giữa hai đầu lông mày, cảm giác ê ẩm dâng lên thái dương, thần trí tỉnh táo hơn vài phần, sau đó nheo mắt nhìn thời gian thực tế trên bảng điện tử của khu đợi phi hạm công cộng.
“Còn 46 phút…” Dương Ảm lẩm bẩm, quả nhiên, nơi đây đủ hẻo lánh, ngay cả chuyến phi hạm tiện lợi tốc hành cũng chẳng có mấy chuyến.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
“Chào cậu, xin hỏi có cần đi nhờ không?” Giọng nói qua bộ khuếch đại âm thanh, có chút méo mó.
Dương Ảm khựng lại, quay đầu, đánh giá chiếc xe lộ thiên màu xám bạc không biết từ lúc nào đã dừng trước mặt. Trong đầu cậu lỗi thời nảy ra một vài ý nghĩ.
Ví dụ như lừa bán lao động trẻ, moi thận bán nội tạng, lừa đảo chuyên nghiệp theo kịch bản cao cấp…
Dừng dừng dừng, dừng lại, đây không phải địa cầu.
“Không cần, cảm ơn.” Dương Ảm lắc đầu, lịch sự từ chối đối phương.
“….” Người trên loa im lặng một lát, rồi lại hỏi, “Cậu chắc chắn chứ?”
Sự cảnh giác của Dương Ảm lập tức dâng cao, cẩn thận lùi lại một bước, kiên định trả lời, “Ừm, tôi chắc chắn, cảm ơn thiện ý của cậu.”
“…Vậy suy nghĩ lại đi, nơi hoang vắng này, trừ phi hạm công cộng, sẽ không có phi cơ nào đi qua đâu.” Đối phương vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ, “Hiệu suất của phi hạm công cộng cậu cũng biết đấy, không khéo còn bị trễ giờ.”
Lông mày Dương Ảm giật giật, chết rồi, không lẽ cậu thật sự gặp phải tên buôn người biến thái hay kẻ bắt cóc nào đó?
Nhưng cậu là một beta bình thường, vừa không có tiền lại không có nhà, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt nổi bật, có gì đáng để người ta thèm muốn?
Nhưng cái dáng vẻ này… Dương Ảm ngưng thần tĩnh khí, thần sắc càng trở nên nghiêm túc hơn. Cậu bất động thanh sắc lùi thêm mấy bước, mắt đảo quanh bốn phía, đề phòng chẳng may từ một góc khuất nào đó, đột nhiên xuất hiện mấy gã lực lưỡng xông ra, đè cậu xuống, trùm túi đen, rồi sau đó…
Động tác cơ thể của Dương Ảm dần mang tính phòng ngự, lần nữa từ chối, “Không cần, cảm ơn, tôi không cần đâu.”
“...” Qua camera của chiếc xe lộ thiên, Alpha trẻ tuổi kia có chút bất lực nhìn cảnh tượng bên ngoài. Cậu ta đang làm gì thế này, đối phương cứ như sắp báo cảnh sát đến nơi, khiến cậu ta trông như muốn làm chuyện gì đó xấu xa.
Nhưng mà… Alpha trẻ tuổi khẽ chậc một tiếng. Beta trẻ tuổi này lớn lên thuần lương, tuấn tú, có ngũ quan tinh xảo gần sánh ngang với hầu hết các Alpha có thiên phú cao. Đôi mắt đen hiếm thấy kia lại càng thêm thâm thúy, trong veo, liếc mắt một cái khó mà không bị cuốn hút.
Đối phương cũng thực sự nên lo lắng cho sự an nguy của bản thân, rất dễ gặp phải những kẻ theo đuổi điên cuồng.
Cậu ta miên man suy nghĩ, rồi nghĩ đến mệnh lệnh của gia chủ, sắc mặt ẩn ẩn khổ sở, thống khổ tột cùng.
Làm người tốt sao mà khó thế này!
“Bạch Hạc, nếu cậu ấy không chịu lên xe lộ thiên thì thôi, cậu cứ rời đi đi.” Giọng nói ôn hòa, điềm đạm vang lên từ máy truyền tin bên tai, như một dòng suối lạnh chảy qua, vẫn còn phảng phất chút băng giá thổi vào tai.
Bạch Hạc sững sờ, ngay sau đó thẳng lưng, trầm giọng đáp: “Vâng, gia chủ!”
Dương Ảm vẫn còn đề phòng, loa phóng thanh của chiếc xe lộ thiên lại vang lên, “Khụ, cậu không muốn thì thôi, vốn dĩ tôi chỉ muốn làm người tốt chở cậu một đoạn đường. Cậu… ừm, nếu không có chuyện gì, tôi đi đây, tạm biệt.”
Giọng nói vừa dứt, không đợi Dương Ảm kịp phản ứng, cái bóng đổ trước mặt cậu đột nhiên biến mất. Chiếc xe lộ thiên “vút” một cái bay vọt lên cao, tốc độ cực nhanh, mỗi lần rẽ lại cực kỳ phong cách, trực tiếp xoay tròn lên không, chỉ để lại một chấm đen nhỏ trên bầu trời.
Dương Ảm: “…”
Tuy diễn biến này có hơi kỳ lạ, nhưng Dương Ảm vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu âm thầm hạ tay từ sau lưng về lại bên hông quần, thả ngón tay đang ấn vào nút báo nguy ra. Cổ tay khẽ nhún, ánh sáng xanh của thiết bị trí não trong lòng bàn tay lóe lên, rồi quấn lại quanh cổ tay.
Dương Ảm lắc tay, vận động xương cốt. Cậu suy tư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hướng chiếc xe lộ thiên rời đi, cau mày, khóe môi dần mím lại.