Mưa vẫn rơi nặng hạt trên NeoHaven, hòa với tiếng gió rít qua những con phố hẹp, tạo ra một âm thanh vừa quen thuộc vừa rùng rợn. Linh Dạ và Trịnh Hạo đứng trước một ngã tư vắng lặng, nơi các con đường trên bản đồ biến dạng dường như trôi nổi trước mắt họ. Cô cảm giác từng bước đi đều như đang bước vào một mê cung ký ức, nơi hiện thực và tưởng tượng hòa lẫn đến mức không thể phân biệt. Mỗi bóng đèn nhấp nháy trên cao như đang quan sát họ, nhấn mạnh rằng Kẻ Ghi Chú biết mọi di chuyển của họ.
Họ nhận ra một căn nhà bỏ hoang ở góc đường, cửa sổ vỡ, bức tường nứt nẻ đầy graffiti lạ lùng. Trên nền đất ẩm, một chiếc ví da cũ nằm lăn lóc, bên trong là một mảnh giấy mờ với dòng chữ: “Đi theo tiếng thở của ký ức, nhưng đừng để nó nuốt chửng cậu.” Linh cúi xuống nhặt, tay run run, cảm giác như đang chạm vào một phần ký ức bị đánh cắp. Cô đưa mảnh giấy cho Trịnh, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Cái này… có thể là thật hay chỉ là một cạm bẫy khác?”
Trịnh nhíu mày, phân tích từng chi tiết. “Hắn đang tạo ra thử thách kép: manh mối vật chất và manh mối trong trí nhớ cậu. Chúng ta phải tìm ra mối liên hệ giữa hai thứ này, nếu không sẽ đi sai đường.” Họ đi vào căn nhà, từng bước chân vang lên trong hành lang tối, mùi ẩm mốc, mùi khói cũ lẫn lộn với không khí đặc quánh, khiến mọi giác quan của họ căng hết mức.
Trong phòng khách, một chiếc đồng hồ đứng yên, kim chỉ đúng ba giờ sáng, giống hệt hình ảnh Linh từng thấy trong ký ức mơ hồ. Trên bàn là một chiếc hộp gỗ nhỏ khác, bên trong là một chiếc máy ghi âm cũ, mở ra, phát ra tiếng thở nặng nhọc xen lẫn tiếng thì thầm mơ hồ: “Chỉ cần một bước sai, cậu sẽ mất chính mình. Ký ức là con đường duy nhất.” Linh cảm giác tim mình dường như ngừng lại trong vài giây.
Một cánh cửa phía sau phòng khẽ kêu cọt kẹt mở ra. Bóng một người mờ hiện ra, đứng im lặng, không nói, chỉ dõi theo họ. Trịnh bật đèn pin, ánh sáng chạm vào khuôn mặt bóng mờ, nhưng hình dạng biến dạng, không xác định. Linh nhận ra rằng bóng đó không phải hiện thực hoàn toàn, mà là sự kết hợp giữa ký ức giả và hiện tại, một phép thử tinh vi của Kẻ Ghi Chú.
Họ bước theo manh mối trong máy ghi âm, dẫn ra một cầu thang hẹp, xoắn ốc lên tầng thượng. Gió từ mái tòa nhà thổi mạnh, mưa xối xả khiến nền bê tông trơn trượt. Mỗi bước đi đều như thử thách lòng can đảm. Linh nghe thấy tiếng thì thầm trong đầu: những ký ức cũ ùa về, hình ảnh một đứa trẻ trong mưa, những căn phòng tối, những tiếng hét mờ ảo. Cô run rẩy, cảm giác ký ức đang bị bóp méo, có thể mất vĩnh viễn nếu cô để tâm trí dao động.
Tầng thượng mở ra trước mắt họ, một không gian trống trải, chỉ có vài ánh đèn nhấp nháy và nền bê tông trơn lướt. Ở giữa là một chiếc vali đen, khóa bằng mật mã tinh vi. Trên vali là dòng chữ bằng mực đỏ: “Chỉ khi ký ức thật trở lại, cậu mới mở được.” Linh nhìn Trịnh, ánh mắt căng thẳng: “Mật mã dựa vào ký ức của tôi… nhưng tôi không nhớ gì!”
Trịnh nghiêm mặt, cúi xuống kiểm tra các ký hiệu xung quanh. “Hắn không để lại mật mã thông thường. Đây là phép thử trực tiếp vào trí nhớ cậu. Cậu phải nhớ lại một phần đã mất, nếu không sẽ đi sai đường và… mất chính mình.” Linh hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, cố gắng gợi lại từng chi tiết mơ hồ: căn phòng tối, đồng hồ, bàn tay chìa ra, tiếng thở trong ký ức… Từng hình ảnh xé nát tâm trí cô, vừa rõ vừa mơ hồ.
Sau vài phút căng thẳng tột độ, Linh bỗng nhớ lại một chi tiết nhỏ: một bức tranh treo trên tường phòng học lúc nhỏ, hình một chiếc thuyền trên biển mưa, hình ảnh này xuất hiện trong ký ức bị xáo trộn, nhưng lần này cô nhận ra nó là thật. Cô thì thầm: “Có lẽ đây là chìa khóa…” Và cô bắt đầu gõ các ký hiệu trên vali theo thứ tự hình ảnh xuất hiện trong tâm trí.
Vali từ từ mở ra, bên trong là một tấm gương lớn, phản chiếu cả hai, nhưng đôi mắt trong gương của Linh bỗng biến dạng, chứa đầy nỗi sợ hãi, nhưng cũng là ánh sáng lấp lánh của ký ức thật trở lại. Một tin nhắn hiện ra trên điện thoại: “Chỉ một phần ký ức trở lại cũng đủ để cậu bước tiếp. Hãy sẵn sàng cho bước kế tiếp. Bóng tối rộng lớn hơn đang chờ.” Linh cảm nhận sự nhẹ nhõm tạm thời, nhưng cũng biết rằng thử thách vẫn chưa kết thúc, và NeoHaven vẫn giăng bẫy, nơi ký ức, trí tuệ và mạng sống của họ sẽ bị thử thách đến cùng.