Mưa NeoHaven vẫn rơi nặng hạt, phủ lên từng ngõ hẻm, từng mái tôn rỉ sét, tạo thành một lớp màn u tối dày đặc, khiến mọi thứ xung quanh như tan vào bóng đêm. Linh Dạ cầm tấm gương lớn vừa mở từ chiếc vali, mắt dõi theo hình ảnh bản thân nhưng đồng thời cảm nhận những khoảng trống trong ký ức đang cựa quậy, muốn thoát ra. Trịnh Hạo đi bên cạnh, ánh mắt sắc bén quét khắp mọi chi tiết, tay nắm chắc chiếc laptop chứa bản đồ và các dữ liệu mà Kẻ Ghi Chú để lại. Họ biết rằng mỗi bước đi tiếp theo đều có thể là bước đi cuối cùng nếu sơ sẩy.
Họ tiếp tục bước vào những con phố biến dạng trên bản đồ, nơi các ngóc ngách như được xáo trộn, những tòa nhà hiện lên rồi biến mất, và ánh sáng từ đèn đường nhấp nháy tạo ra những bóng hình kỳ dị, đôi khi giống người nhưng lại vô hồn. Linh cảm giác ký ức cũ vừa trở lại lập tức bị những ký ức giả tấn công, như một lớp màn đen chồng lên đầu óc cô. Tim cô đập mạnh, từng nhịp vang lên trong đầu, nhắc nhở rằng chỉ cần một khoảnh khắc mất tập trung, mọi thứ sẽ trôi mất.
Bỗng họ phát hiện một căn nhà bỏ hoang với cửa mở sập sệ, phía trước là một vũng nước đen sâu. Trên tường, ký hiệu bằng sơn đỏ chảy nhòe thành những chữ không thể đọc, nhưng lại quen thuộc đến mức Linh nhận ra: đây là những ký ức bị đánh cắp từ cô, được Kẻ Ghi Chú sắp xếp thành một câu đố. Linh cúi xuống, chạm tay vào vũng nước và lập tức hình ảnh một đứa trẻ đứng trong mưa xuất hiện trong đầu cô, hình ảnh từ ký ức bị đánh tráo nhưng giờ đây có thêm chi tiết mới: đứa trẻ đang cầm một mảnh giấy với biểu tượng xoáy giống trên tường. Cô run rẩy: “Trịnh… nhìn này, hắn đang dẫn chúng ta đi theo ký ức.”
Trịnh nghiêm mặt, phân tích: “Đúng. Mỗi bước đi là một thử thách tâm lý, nhưng đồng thời cũng là manh mối. Nếu cậu không nhớ đúng, chúng ta sẽ lạc vào vòng lặp.” Họ bước vào căn nhà, mùi ẩm mốc và khói cũ lẫn lộn, không gian u tối và tĩnh lặng đến mức cả hai đều nghe rõ nhịp tim mình. Tầng trên, một cầu thang xoắn ốc dẫn lên mái nhà. Khi họ đặt chân lên từng bậc, nền bê tông trơn trượt, gió thổi mạnh, từng cơn mưa xối xả như muốn cuốn họ đi.
Trên mái, họ phát hiện một chiếc bàn cũ với một chiếc hộp đen nhỏ, bên trong là một thiết bị phát sáng nhấp nháy. Khi Linh chạm vào, ký ức trong đầu cô lập tức hỗn loạn: hình ảnh phòng tối, tiếng hét, bàn tay chìa ra, và đồng hồ đứng yên lúc ba giờ sáng. Cô cảm giác như đang bị nhấn chìm giữa ký ức thật và giả, không thể phân biệt. Trịnh nói: “Đây là mê cung ký ức. Chúng ta phải giải mã nó, nếu không sẽ mất nhiều hơn ký ức — có thể là cả mạng sống.”
Linh nhắm mắt, tập trung, từng chi tiết hiện lên trong đầu. Cô nhận ra một chi tiết quan trọng: một bức tranh nhỏ treo trong ký ức, hình một con thuyền giữa cơn bão, chính là chìa khóa để mở thiết bị. Cô gõ các ký hiệu theo thứ tự hình ảnh xuất hiện trong tâm trí. Thiết bị sáng lên, mở ra một tấm bản đồ 3D của NeoHaven, nhưng các con đường và tòa nhà trên bản đồ này liên tục thay đổi, như đang tự sắp xếp lại theo ký ức của Linh.
Ngay lúc đó, bóng người xuất hiện phía xa mái nhà, đứng yên quan sát họ. Ánh mắt vô hình như xuyên thấu, khiến Linh và Trịnh dừng bước, tim đập dồn dập. Trịnh bật đèn pin chiếu thẳng, nhưng bóng người biến mất trước khi ánh sáng chạm tới, như một lời nhắc rằng họ vẫn đang bị theo dõi, và thử thách vẫn chưa kết thúc.
Trên bản đồ 3D, một khu vực mới xuất hiện, tỏa ánh sáng đỏ nhấp nháy: đây chính là mục tiêu tiếp theo, nơi Kẻ Ghi Chú đặt manh mối quan trọng. Linh hít sâu, cảm nhận nhịp tim ổn định lại, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta phải đi đến đó. Dù có gì xảy ra, tôi sẽ không để hắn chi phối ký ức của mình nữa.” Trịnh gật đầu, tay nắm chặt tay cô, cả hai cùng bước xuống cầu thang, mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng trong lòng họ đã có một niềm tin rằng bóng tối có thể rộng lớn, nhưng ánh sáng của ký ức thật sẽ dẫn đường.