Mưa NeoHaven rơi nặng hạt, từng giọt va vào mái hiên, cửa kính và nền bê tông ẩm ướt, tạo thành âm thanh đều đặn như nhịp tim của thành phố đang ngủ. Linh Dạ cầm tấm bản đồ bị xáo trộn trong tay, mắt dõi theo những con đường biến dạng, cảm giác tim đập mạnh đến mức cô có thể nghe thấy từng nhịp trong đầu. Trịnh Hạo đi bên cạnh, laptop mở sẵn, liên tục phân tích dữ liệu từ thiết bị mà Kẻ Ghi Chú để lại. Họ biết đây không còn là một vụ án thông thường mà là một trò chơi tâm lý, nơi ký ức, lý trí và mạng sống của họ bị đặt lên bàn cân.
Họ đi vào một con hẻm nhỏ, ánh sáng nhấp nháy từ những bóng đèn chỉ đủ soi ra một phần nền bê tông ẩm, những vệt nước phản chiếu ánh đèn vàng mờ khiến hình ảnh xung quanh trở nên mơ hồ. Trên tường, những ký hiệu bằng sơn phai xuất hiện lộn xộn, như được vẽ theo một quy luật bí ẩn mà chỉ Linh có thể nhận ra, vì chúng trùng khớp với một phần ký ức bị chỉnh sửa trong đầu cô. Cô đưa tay chạm vào một vòng xoáy nhỏ, và ngay lập tức một hình ảnh mờ hiện lên trong đầu: một căn phòng tối, tiếng bước chân rền rĩ, đồng hồ đứng yên lúc ba giờ sáng, và một bàn tay chìa ra nhưng biến mất khi cô tiến gần. Linh giật mình, cảm giác tim đập dồn dập, không thể phân biệt đây là ký ức thật hay giả. Trịnh đặt tay lên tay cô, nhắc nhở: “Tập trung vào hiện tại, không để ký ức giả chi phối.”
Bóng người xuất hiện từ cuối hẻm, đứng im lặng quan sát họ. Linh lùi lại một bước, run rẩy, và điện thoại rung lên. Tin nhắn hiện ra: “Bước tiếp theo sẽ thử trí nhớ của cậu. Mỗi ký ức mất đi, cậu càng xa chính mình.” Trịnh nghiêm mặt: “Hắn đang thử khả năng nhận biết hiện thực. Mọi thứ xung quanh đều có thể giả.”
Trước mặt họ là một chiếc hộp gỗ cũ, khóa kín. Linh mở ra và bên trong chỉ có một tấm gương nhỏ, phản chiếu khuôn mặt cô nhưng đôi mắt trống rỗng, xa lạ. Một cảm giác rùng mình lan khắp cơ thể cô. Cô biết Kẻ Ghi Chú không chỉ dẫn họ đi tìm manh mối mà còn thử thách chính ký ức của họ. Theo manh mối từ tấm gương, họ tiếp tục đi qua các con phố ẩm ướt, mỗi ngõ hẻm như một mê cung, nơi ánh sáng đèn đường nhấp nháy làm hiện ra những ký hiệu trên tường, trên cửa sổ, trên những bức tường nứt nẻ. Trên từng ký hiệu là dấu vết của một ký ức bị đánh cắp, một phần Linh từng trải qua nhưng không thể nhớ rõ. Cô hít sâu, cố định tâm trí, từng bước đi như đang đi trên dây, biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, ký ức quý giá nhất có thể biến mất mãi mãi.
Khi họ dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang, Trịnh phát hiện một thiết bị phát sáng nhấp nháy, giống như một beacon dẫn đường. Linh chạm vào và ký ức trong đầu cô bỗng chập chờn: tiếng nước chảy, tiếng hét vang vọng, hình ảnh một đứa trẻ đứng trong mưa. Cô nhận ra đây không phải ký ức của mình mà là ký ức của nạn nhân trước đó, bị Kẻ Ghi Chú thao túng và cài vào trí nhớ cô. Linh giật mình, cảm giác như đang mất dần sự kiểm soát với chính trí óc mình.
Bóng người xuất hiện lần nữa trong hành lang tối, lần này đứng im, dõi theo họ. Linh và Trịnh không nhìn rõ mặt, nhưng linh cảm rằng họ đã bị theo dõi từ lúc nào. Trịnh bật đèn pin chiếu theo bóng người, nhưng không có phản hồi, như thể bóng đó chỉ tồn tại ở mép giác quan, nhấn mạnh rằng đây là một trò chơi tinh vi không có điểm dừng. Trong tòa nhà, họ tìm thấy một chiếc bàn cũ, trên đó là một chiếc hộp đen nhỏ chứa bản ghi âm bị nhiễu. Khi mở ra, tiếng nói mờ ảo vang lên: “Chỉ một bước sai, cậu sẽ mất phần ký ức quý giá. Hãy chọn đúng con đường.” Linh lặng người, nhận ra Kẻ Ghi Chú đang dùng trí nhớ của chính họ làm thử thách.
Bước ra khỏi tòa nhà, mưa vẫn rơi nặng hạt, Trịnh nói: “Mỗi manh mối hắn để lại đều ẩn sâu trong ký ức của cậu. Trò chơi này không chỉ kiểm tra trí tuệ, mà còn kiểm tra khả năng kiểm soát bản thân.” Linh gật đầu, ánh mắt căng thẳng, biết rằng phần thử thách tiếp theo sẽ nguy hiểm hơn bất cứ điều gì họ từng trải qua, và bóng tối thứ hai của NeoHaven vẫn đang chực chờ họ.