Mưa NeoHaven rơi nặng hạt, từng giọt va vào mái hiên, cửa kính và nền bê tông ẩm ướt. Linh Dạ và Trịnh Hạo bước ra từ tầng thượng với tấm gương kỳ lạ trong tay, ánh sáng vàng mờ của đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo ra những bóng hình mờ ảo, vừa thực vừa mơ. Linh cảm thấy đầu óc mình vẫn lộn xộn sau những hình ảnh mơ hồ trong tấm gương, những ký ức không thuộc về hiện tại nhưng lại quen thuộc đến mức đáng sợ. Cô biết Kẻ Ghi Chú đang chơi trò chơi tinh vi với chính cô.
Trên đường đi theo tín hiệu từ thiết bị mà Trịnh tìm thấy, Linh cảm nhận sự căng thẳng lan khắp cơ thể. Mỗi bước chân trên vũng nước bắn lên những giọt lạnh, nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi, rằng một phần ký ức của cô đang biến mất mà cô không thể nhớ được chính xác nó là gì. Trịnh đi bên cạnh, tay nắm chặt laptop, ánh mắt sắc bén nhưng đầy lo lắng. Anh liên tục quét dữ liệu từ thiết bị, tìm kiếm manh mối ẩn giấu trong mỗi ký hiệu mà Kẻ Ghi Chú để lại. Linh nhận ra mỗi manh mối không chỉ dẫn tới sự thật mà còn là một thử thách đối với ký ức của chính cô.
Họ đến một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà bỏ hoang, nơi ánh sáng từ một cửa sổ nứt chỉ vừa đủ nhìn thấy nền đất ẩm và những vệt sơn mờ trên tường. Linh dừng lại, mắt chăm chú vào một ký hiệu xoáy nhỏ, hình dạng quen thuộc mà cô từng thấy trong ký ức bị xáo trộn. Khi cô chạm tay vào, một hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu: một căn phòng tối, tiếng bước chân rền rĩ và một chiếc đồng hồ đứng yên lúc ba giờ sáng. Linh giật mình, cảm giác tim đập nhanh, không thể phân biệt đây là ký ức thật hay giả. Trịnh đặt tay lên tay cô, nhắc nhở: “Tập trung vào hiện tại, không để ký ức giả chi phối.”
Bất ngờ, bóng một người xuất hiện ở cuối hẻm. Linh lùi lại một bước, cơ thể run rẩy. Bóng người biến mất nhanh như cơn gió, nhưng trước đó, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn hiện ra: "Tìm thấy chưa? Bước tiếp theo sẽ thử trí nhớ của cậu. Mỗi ký ức mất đi, cậu càng xa chính mình." Linh nhìn Trịnh, mắt tràn đầy lo lắng. Trịnh nghiêm mặt: “Hắn đang thử khả năng nhận biết thực tại của chúng ta. Mọi thứ xung quanh đều có thể giả.”
Trước mặt họ, một chiếc hộp gỗ cũ nằm im trên nền bê tông. Linh mở ra và phát hiện một bản đồ thành phố, nhưng các con đường trên đó bị xáo trộn, vài khu vực hoàn toàn biến mất, như thể được thiết kế dựa trên những ký ức đã bị thay đổi. Linh giật mình, không biết đây là thật hay lại là ký ức giả. Trịnh nhíu mày, nhìn kỹ bản đồ: “Đây là trò chơi tiếp theo. Hắn đang dẫn chúng ta đi vòng quanh NeoHaven, nhưng không phải để tìm nạn nhân, mà để kiểm soát chính chúng ta.”
Linh cầm bản đồ, mắt dõi theo những con đường biến dạng trong đầu, hình ảnh những căn nhà không tồn tại hiện lên cùng tiếng thì thầm lạ lùng. Cô cảm giác mình đang bước vào một mê cung ký ức, nơi hiện thực và tưởng tượng hòa lẫn, không còn ranh giới. Trịnh nói nhỏ: "Cẩn thận, hắn biết mọi suy nghĩ của chúng ta. Bước sai, cậu có thể mất thêm một phần ký ức nữa." Linh hít sâu, cố gắng tập trung, nhưng từng bước đi trên con đường ướt, từng vệt sáng mờ của đèn đường, đều khiến cô cảm giác như đang trôi vào một thế giới khác, nơi ký ức và hiện tại bị đảo lộn.