Mưa NeoHaven không ngừng rơi, từng giọt nặng trĩu trên vai Linh Dạ khi cô và Trịnh Hạo rời khỏi căn hộ số 23. Không gian xung quanh im lặng một cách đáng sợ, chỉ còn tiếng nước chảy từ rãnh cống và tiếng giày của họ lộp độp trên nền bê tông ướt. Linh cảm giác trong đầu vẫn còn vẩn vơ những ký ức bị xáo trộn, những hình ảnh lạ mà cô không thể giải thích được: một căn phòng trống, một đứa trẻ đứng giữa mưa, và một tiếng hét vang vọng… nhưng không nhớ được của ai.

Trịnh Hạo đi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính bảng anh vừa mở ra. Dữ liệu từ USB là một mớ hỗn độn: video, âm thanh, văn bản, tất cả bị chỉnh sửa và mã hóa đến mức ngay cả anh cũng phải mất vài phút để phân tích sơ bộ.

"Có vẻ như Kẻ Ghi Chú không chỉ lấy ký ức nạn nhân, mà còn để lại manh mối theo cách cực kỳ tinh vi," Trịnh nói, giọng thấp nhưng sắc bén. “Nhưng cậu phải tập trung, Linh. Đây không chỉ là trò chơi trí tuệ bình thường. Mỗi bước sai lầm có thể khiến cậu mất một phần ký ức quan trọng.”

Linh Dạ im lặng. Cô nhấp môi, cố định tư duy. Ký ức của nạn nhân – và chính cô – đang lung lay, và cô biết rằng việc đầu tiên phải làm là tìm manh mối đầu tiên, nếu không mọi thứ sẽ hoàn toàn bị đánh cắp.

Bí ẩn trong căn hộ số 23

Họ quay lại căn hộ số 23. Lúc này, nơi đây được ánh sáng cảnh sát chiếu sáng, nhưng không một bóng người xuất hiện. Trịnh Hạo cắm USB vào laptop của Linh, màn hình hiện lên một loạt hình ảnh được chụp trong căn hộ: các bức tường, sàn nhà, thậm chí là dấu vết trên cửa sổ. Nhưng có điều kỳ lạ: trong mỗi bức ảnh, một chi tiết luôn bị thay đổi – như thể Kẻ Ghi Chú tinh chỉnh chúng dựa trên quan sát của họ.

"Nhìn kỹ," Trịnh nói, chỉ vào một bức ảnh, “các vết laser trên tường tạo thành một chuỗi ký hiệu. Không phải ngẫu nhiên. Mình đã thử dịch một phần, nhưng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa.”

Linh cúi xuống, ánh mắt dõi theo từng đường nét, cố gắng liên kết hình dạng ký hiệu với ký ức trong đầu. Cô bất chợt nhận ra một điểm kỳ lạ: một ký hiệu xuất hiện trong ký ức của cô mà không có trong căn hộ thực tế.

"Điều này… không thể," cô thốt lên. “Một phần ký ức của nạn nhân… cũng giống phần ký ức của tôi. Có phải Kẻ Ghi Chú đang để lại manh mối trong trí óc chúng ta?”

Trịnh gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: “Chính xác. Đây là cách hắn điều khiển tâm trí. Cậu không thể tin bất cứ điều gì là thật nếu không xác minh được.”

Manh mối đầu tiên

Sau nhiều giờ phân tích, họ phát hiện một thứ kỳ lạ: trên bàn làm việc, có một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại, không khóa, nhưng bên trong là một mảnh thẻ nhựa mỏng với một dòng chữ bằng ký hiệu lạ. Trịnh đưa nó cho Linh, nói:

“Cái này… chắc chắn là manh mối. Nhưng không phải dành cho chúng ta giải trực tiếp. Nó… nhắm thẳng vào ký ức.”

Khi Linh chạm vào tấm thẻ, một luồng cảm giác lạ chạy dọc cột sống cô. Trong đầu cô, hình ảnh về một căn phòng tối, tiếng nước nhỏ giọt và một cánh cửa sổ mở hiện lên mờ ảo. Tất cả đều không tồn tại trong ký ức của cô từ trước.

"Cậu cảm thấy gì?" Trịnh hỏi, giọng khẩn trương.

"Như… bị kéo vào trong một ký ức mà tôi chưa từng trải qua," Linh trả lời, run run. “Một phần tôi cảm giác đây là… cảnh báo.”

Trịnh Hạo nhíu mày: “Đúng. Đây là cách hắn để lại manh mối – thông qua ký ức. Và đây mới chỉ là bước đầu.”

Người lạ xuất hiện

Đột nhiên, tiếng cửa căn hộ vang lên. Linh giật mình, Trịnh quay lại ngay. Không có cảnh sát, không có ai trong hành lang… nhưng một hình bóng mờ xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Ai đó… theo dõi chúng ta," Linh thì thầm, tim đập mạnh.

Trịnh nhanh chóng mở laptop, kết nối camera an ninh tòa nhà. Nhưng màn hình chỉ hiện lên hình ảnh tĩnh, không chuyển động. Linh chợt nhận ra: hình bóng biến mất ngay khi cô nhìn trực diện.

"Đây không bình thường," Trịnh nói, giọng thấp nhưng căng thẳng. “Hắn có khả năng dự đoán hành động của chúng ta, hoặc… hắn đang thử nghiệm chúng ta.”

Linh lùi lại một bước, ánh mắt mờ ảo trong màn mưa ngoài cửa sổ: “Nếu đây là thử thách… thì chắc chắn sẽ còn nhiều bất ngờ hơn.”

Cuộc đuổi theo manh mối

Không thể ở yên, họ quyết định theo dấu manh mối. Dòng ký hiệu trên thẻ nhựa dẫn họ tới một khoảng sân vắng, nơi một chiếc xe máy bị bỏ lại. Bên cạnh xe, một bức thư ghi vội:

“Một phần ký ức đã bị đánh cắp. Tìm thấy manh mối tiếp theo, nếu cậu dám. Kẻ Ghi Chú.”

Mỗi câu chữ như đâm thẳng vào trí óc Linh: ký ức của cô đang thực sự bị thao túng, và kẻ sát nhân không chỉ muốn nắm quyền kiểm soát hiện tại, mà còn muốn chi phối cả quá khứ.

"Chúng ta đã bước vào trò chơi rồi," Linh thở dài. “Và trò chơi này… không có luật lệ.”

Trịnh Hạo nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng quyết đoán: “Chúng ta phải tìm manh mối tiếp theo trước khi ký ức biến mất. Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Linh hít một hơi thật sâu. Đêm NeoHaven dày đặc, mưa vẫn rơi nặng hạt, và trò chơi của Kẻ Ghi Chú mới chỉ bắt đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play