Trên chiếc xe Lincoln màu đen.

“Xin lỗi, dì…”

Hạ Hàm ngồi bên cạnh Nguyễn Niệm Hoan, cúi đầu lí nhí nói. Rõ ràng cậu bé cảm thấy mình đã gây phiền toái cho mẹ kế.

Nguyễn Niệm Hoan không ngờ Hạ Hàm vừa mở miệng đã xin lỗi. Cô không hỏi vì sao cậu bé đánh nhau với bạn, nhưng nhìn phản ứng của cậu nhóc kia, chắc hẳn là do bị nói “Hạ Hàm không có mẹ” nên mới tức giận ra tay.

Cô nghiêng người đối diện với Hạ Hàm, đưa hai tay lên nâng cằm cậu bé. Trước mặt cô, Hạ Hàm trắng trẻo, sạch sẽ. Tóc mái lòa xòa trên trán, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt to tròn, ươn ướt bị buộc phải nhìn thẳng vào cô.

Ôi, bé con đáng yêu quá!

Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy trái tim mình tan chảy.

“Bảo bối, con không cần xin lỗi. Mẹ không hề thấy con gây phiền toái đâu, là bạn kia sai trước mà. Với lại, con không nên gọi mẹ là ‘dì’, con phải gọi là ‘mẹ’. Nào, gọi một tiếng ‘mẹ’ cho mẹ nghe nào.”

Hạ Hàm không ngờ Nguyễn Niệm Hoan lại nói như vậy. Rõ ràng lúc đầu, cô ấy không thích cậu gọi là “mẹ”, nên sau này cậu mới chuyển sang gọi là “dì”.

Cậu bé theo bản năng lảng tránh câu hỏi vì sao mẹ kế lại thay đổi đến vậy. Cậu chỉ biết bây giờ mình đã có mẹ, và là một người mẹ sẽ đứng ra bảo vệ mình.

“Mẹ.” Hạ Hàm đỏ mặt thì thầm.

Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy mình thật may mắn khi vừa xuyên không đã có một cậu con trai đáng yêu, đẹp trai như vậy. Cô cười một tiếng, rồi ôm Hạ Hàm lên đặt trên đùi mình.

Ngay khi ngồi vào lòng cô, Hạ Hàm ngửi thấy mùi hương nồng nàn, khiến khuôn mặt cậu càng đỏ hơn.

"Tít"

Nguyễn Niệm Hoan cảm nhận được một giọt nước vừa sinh ra trong ý thức của mình.

Ủa? Giọt nước đến bất ngờ thế sao? Cơ chế nào đã kích hoạt nó vậy nhỉ?

Suy nghĩ vài phút không có câu trả lời, cô dứt khoát từ bỏ. Cứ đi đến đâu hay đến đó, dùng não mệt lắm, cứ làm một con cá mặn chỉ biết tiêu tiền thì thoải mái hơn nhiều.

“Chú Tiền, chưa về vội. Đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố đi.”

Nguyễn Niệm Hoan nói với tài xế. Cô nghĩ hôm nay tâm trạng không tốt, vậy thì làm gì để cải thiện tâm trạng? Đương nhiên là mua sắm!

 

Hai mẹ con vừa vào trung tâm thương mại, Nguyễn Niệm Hoan đã dẫn Hạ Hàm thẳng đến khu thời trang nữ ở tầng 2, thề sẽ thay thế hết những bộ quần áo kỳ quái trong tủ đồ của nguyên chủ.

“Hạ phu nhân, cô đến rồi! Lâu lắm không gặp cô, bên chúng tôi vừa về vài mẫu mới. Cô có thời gian xem qua không ạ?”

Vừa bước vào một cửa hàng đồ hiệu, cô đã được nhân viên bán hàng niềm nở chào đón.

Xem ra nguyên chủ là khách quen. Cô thầm nghĩ: Cũng không đến nỗi ngốc đến mức có tiền mà không biết tiêu.

Nguyễn Niệm Hoan gạt bỏ những suy nghĩ lan man, dẫn Hạ Hàm ngồi xuống sofa và vẫy tay ra hiệu cho nhân viên lấy quần áo.

“Phì…”

"Cái gì thế này?" Suýt chút nữa Nguyễn Niệm Hoan phun ngụm trà đang uống ra. Chiếc váy trong tay nhân viên đầy những hạt kim tuyến màu xanh lục, thiết kế góc cạnh, còn quê mùa hơn cả phong cách disco những năm 80.

Cô nghiêm túc nghi ngờ rằng cô nhân viên này đã giới thiệu tất cả những mẫu hàng tồn, xấu xí không bán được cho nguyên chủ.

“Mang cho tôi cuốn tạp chí mới nhất của cửa hàng đi. Tôi muốn xem có mẫu nào đẹp không.”

Nguyễn Niệm Hoan nhận cuốn tạp chí từ tay nhân viên, lật xem hơn mười phút. Sau đó, cô nói với cô nhân viên vẫn đang đứng cạnh chờ chỉ thị:

“Trong cuốn tạp chí này, trừ ba trang này ra, tất cả những mẫu quần áo và giày dép còn lại, miễn là cửa hàng có thể điều chuyển hàng về, đều gửi đến nhà họ Hạ cho tôi.”

Lúc đầu, cô nhân viên còn lo lắng vì phong cách ăn mặc của Nguyễn Niệm Hoan thay đổi, sợ ảnh hưởng đến doanh số. Nhưng giờ thì cô ta không giấu nổi vẻ vui sướng trên mặt. Phong cách thay đổi thì có sao đâu, ai mà chẳng thay đổi, miễn là cô ấy vẫn tiêu tiền là được!

Lúc thanh toán, Nguyễn Niệm Hoan không cho nhân viên ghi sổ mà trực tiếp rút thẻ đen không giới hạn mà Hạ Thanh đã đưa cho nguyên chủ ra.

Nghe thấy tiếng "tít" của máy quẹt thẻ, Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy sung sướng tột độ. "Mua tiếp nào!"

Cô lặp lại quy trình xem tạp chí và mua sắm ở vài cửa hàng khác, cuối cùng mới dừng tay.

Đang đi dạo, cô thấy vài cửa hàng quần áo trẻ em. Cô cúi đầu nhìn cục bột nhỏ bé vẫn luôn nắm tay mình đi theo mà không than vãn.

“Đi! Mẹ dẫn con trai cưng của mẹ đi mua quần áo!” Nguyễn Niệm Hoan phấn khích reo lên với Hạ Hàm.

Thật ra, quần áo của Hạ Hàm đều được mua sẵn và gửi về nhà, chưa từng có ai dẫn cậu ra ngoài mua sắm cả. Hạ Thanh thì bận rộn công việc, tình cảm cha con thiếu thốn đến đáng thương.

Nhưng cậu bé rất thích được đi mua sắm cùng Nguyễn Niệm Hoan, giống như những đứa trẻ khác ở nhà trẻ luôn khoe khoang những món quà mà ba mẹ mua cho.

Vì không muốn cậu bé phải thử đồ mệt, Nguyễn Niệm Hoan thấy quần áo đẹp là bảo nhân viên lấy đúng size của Hạ Hàm rồi đóng gói.

Nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết. Đơn hàng này không chỉ đủ chỉ tiêu tháng mà thậm chí là cả quý rồi.


Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, công ty kiến trúc lớn nhất thành phố, mọi thứ được bài trí theo tông màu lạnh. Phía bên phải là vài chậu cây xanh và một cánh cửa dẫn vào phòng nghỉ. Bên trái là bộ ghế sô pha bọc da màu đen, đi cùng một chiếc bàn trà gỗ hình chữ nhật.

Phía xa bên trái là một ô cửa sổ lớn từ sàn đến trần, từ đây có thể ngắm toàn cảnh thành phố, bên dưới là dòng xe cộ tấp nập. Việc xây dựng một công ty lớn như vậy ở khu đất này đủ cho thấy địa vị của nhà họ Hạ tại thành phố.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mặc một bộ vest xám, toát lên vẻ điềm tĩnh, cấm dục. Hàng lông mày rậm, xương gò má và sống mũi cao làm đường nét khuôn mặt anh trở nên sắc sảo. Hốc mắt sâu với đôi mắt hai mí kiểu châu Âu cùng hàng mi dài và dày.

Vốn dĩ trông anh sẽ rất đa tình, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến anh càng thêm trưởng thành và quyến rũ.

Nếu Nguyễn Niệm Hoan có mặt ở đó, chắc chắn cô sẽ thầm gào thét: Tên đàn ông khốn kiếp này sao lại đẹp trai thế chứ! Muốn anh dẫm nát tôi ghê!

Hạ Thanh vẫn luôn tập trung vào tài liệu. Ban đầu, khi thấy tin nhắn ngân hàng hiện lên, anh không để tâm và chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Nhưng màn hình vẫn cứ nhấp nháy, tin nhắn lại liên tục báo về.

Anh cầm điện thoại lên, thấy gần hai mươi tin nhắn chi tiêu từ ngân hàng. Nhìn qua, tất cả đều là mua quần áo phụ nữ… và cả quần áo trẻ em.

"Sao lại có quần áo trẻ em? Hôm nay người phụ nữ đó đang làm gì vậy?"

Trước đây, cô dùng thẻ đen mua quần áo là chuyện bình thường. Dù không thể nói là thích Nguyễn Niệm Hoan, nhưng cô là vợ anh, tiêu tiền của anh là lẽ đương nhiên. Anh cũng đủ khả năng nuôi một người phụ nữ, nếu không đã chẳng đưa thẻ đen không giới hạn cho cô vào ngày cưới.

Anh bấm số điện thoại bàn của thư ký Trần, nhưng đầu dây bên kia lại là thư ký Chu.

“Hạ tổng, anh có việc gì ạ? Thư ký Trần được phu nhân gọi đến nhà trẻ của tiểu thiếu gia rồi ạ. Nghe nói tiểu thiếu gia đánh nhau ở trường. Có cần anh ấy báo cáo lại với anh khi về không ạ?”

“Không có gì. Bảo thư ký Trần về thì đến văn phòng tôi một chuyến.” Nói xong, Hạ Thanh cúp điện thoại.

"Từ bao giờ Nguyễn Niệm Hoan lại quan tâm đến cuộc sống của Hạ Hàm? Sao Hạ Hàm đánh nhau ở trường mà không ai nói cho mình biết? Chẳng lẽ mình là một người ba không đủ tư cách sao?"

Nếu thư ký Trần có thể nghe được những suy nghĩ này của Hạ Thanh, chắc chắn anh ta sẽ gào lên đầy oan ức: "Là chính anh đã giao hết mọi việc liên quan đến tiểu thiếu gia cho tôi ngay từ ngày đầu tiên mà! Tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, có dễ dàng đâu!"

Tác giả có lời muốn nói:

Người ba không đủ tư cách của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện!

Tiểu kịch trường:

“Trà xanh”_Hạ Hàm: Mẹ ơi, hình như ba không yêu con, ba chưa bao giờ ở bên con cả. (Chọc chọc ngón tay) 👉👈

Nguyễn Niệm Hoan: Đồ đàn ông vô dụng, làm chồng thì không ra gì, đến làm ba cũng không xong. (Nói rồi cô đá văng người đàn ông đang ôm mình ra).

Hạ Thanh: Oa oa oa, vợ ơi anh sai rồi, anh sửa hết mà, đừng bỏ anh. (Khóc như mưa)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play