“Rầm rầm rầm!”
“Phu nhân! Phu nhân xảy ra chuyện rồi! Phu nhân!”
Ngoài cửa, mẹ Triệu không ngừng gõ cửa, tiếng động dữ dội đến mức cánh cửa như muốn long ra. Bà ấy gõ cửa như muốn xông thẳng vào phòng.
Trong chăn, Nguyễn Niệm Hoan cau chặt mày. "Ai vậy? Sáng sớm đã ồn ào, phá giấc mộng đẹp của người ta! Phu nhân nào? Có thể ra nhanh để người ngoài kia đừng gõ nữa được không?!"
Một cánh tay trắng nõn thò ra khỏi chăn, Nguyễn Niệm Hoan lờ mờ mở mắt.
“Hả?! Không đúng, đây không phải ký túc xá!”
Cô bật dậy nhanh như cắt, nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa hai dây trên người, khác hẳn với bộ đồ ngủ bằng vải cotton tối qua. Cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cô đã thấy một dì bảo mẫu hơi mập, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ôi chao, phu nhân, cuối cùng cô cũng dậy rồi! Mau chuẩn bị đi, vừa nãy nhà trẻ gọi điện đến, nói tiểu thiếu gia đánh nhau, giờ bảo phụ huynh đến đón kìa!”
Nguyễn Niệm Hoan giơ tay ngắt lời mẹ Triệu.
“Khoan đã, bà là ai? Tiểu thiếu gia là ai?”
Mẹ Triệu bị câu hỏi khó hiểu này làm cho nghẹn họng. Bà ấy nghĩ có lẽ đây là chiêu trò mới của Nguyễn Niệm Hoan để gây chú ý với thiếu gia, nhưng tình hình đang khẩn cấp, làm gì có thời gian diễn kịch bản này!
“Tôi là mẹ Triệu mà! Tiểu thiếu gia là con trai của cô đấy! Phu nhân! Tình hình thật sự rất gấp, cô phải đích thân đến nhà trẻ một chuyến.”
Nguyễn Niệm Hoan vẫn ngơ ngác, đêm qua cô vẫn là một sinh viên đại học độc thân từ trong bụng mẹ, sao hôm nay lại đột nhiên có một dì bảo mẫu họ Triệu và một đứa con trai?
“Thế... tôi là ai?”
Mẹ Triệu càng bó tay hơn. "Phu nhân nhà mình ngủ một giấc dậy nên đầu óc lú lẫn rồi sao?"
“Cô là phu nhân của nhà họ Hạ, là phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.”
"À… Phu nhân tập đoàn Hạ thị..."
"Hả?! Tập đoàn Hạ thị? Đó chẳng phải là tên công ty trong quyển tiểu thuyết mà tối qua mình chưa đọc xong sao?!"
Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy không thể nào, mình không thể nào xui xẻo đến mức xuyên không vào truyện chứ? Cô vẫn không tin, hỏi thêm một câu: “Vậy chồng tôi có phải tên là Hạ Thanh, còn tiểu thiếu gia tên là Hạ Hàm không?”
Giờ đây mẹ Triệu chẳng buồn bận tâm tại sao Nguyễn Niệm Hoan lại trở nên như thế này, bà chỉ muốn nhanh chóng trả lời xong câu hỏi để cô đi đón con về sớm.
“Đúng vậy, thiếu gia nhà chúng tôi tên là Hạ Thanh, còn tiểu thiếu gia tên là Hạ Hàm. Phu nhân, cô hỏi xong rồi, mau đi đón tiểu thiếu gia đi thôi!”
Nhận được câu trả lời, Nguyễn Niệm Hoan như rụng rời.
Mình thực sự xuyên vào tiểu thuyết rồi? Lại còn là nữ phụ pháo hôi nữa chứ!
Nghĩ đến cái kết cục bị nam chính đuổi đi và chết thảm, cô chỉ muốn tìm một cục đậu phụ để tự đập đầu vào cho xong.
Cô mặc kệ mẹ Triệu còn phản ứng thế nào, nói một câu “Biết rồi”, rồi quay người đóng sập cửa lại.
Trong phòng tắm, Nguyễn Niệm Hoan đứng trước gương. Người phụ nữ trong gương có đến 70% giống cô ngoài đời, nhưng làn da thì tệ vô cùng, mặt mụn, đỏ ửng, quầng thâm mắt rất đậm, tóc thì xơ xác.
Nguyễn Niệm Hoan kêu trời. "Một phu nhân của một tập đoàn lớn thế này mà lại tự hành hạ bản thân đến mức này à?!" Dù trong nguyên tác có miêu tả nữ phụ này trang điểm ma quỷ, nhưng làn da cũng không thể kém đến mức này được.
Sau khi rửa mặt, Nguyễn Niệm Hoan vội vàng đắp một chiếc mặt nạ cấp cứu. Kết quả khá hơn một chút so với trước, nhưng trông vẫn tiều tụy. Cô định trang điểm để che bớt đi, nhưng vừa nhìn thấy bảng màu mắt và phấn má, cô lập tức từ bỏ.
"Thôi xin lỗi, không cần trang điểm nữa." Ngồi trước bàn trang điểm, lần đầu tiên Nguyễn Niệm Hoan có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ kẻ một chút lông mày và dùng một thỏi son màu hồng cánh sen nhợt nhạt để làm gương mặt trông có sức sống hơn.
Vừa định đứng dậy thay quần áo, cô vô tình liếc thấy chiếc ngọc bội trên cổ.
“Ố? Chiếc ngọc bội này dính vào cổ mình từ lúc nào vậy? Tối qua mình có đeo nó đi ngủ đâu?” Nguyễn Niệm Hoan thầm suy nghĩ.
“Hệ thống đang liên kết, chào cô, tôi là hệ thống Phác Ngọc. Tôi đã liên kết thành công với cô rồi.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Nguyễn Niệm Hoan. Cô giật mình, nhưng giọng nói này dường như không phát ra từ bất kỳ đâu trong phòng, mà là từ chính trong đầu cô.
“Cậu là hệ thống à? Cái gì vậy? Tôi không liên kết với cậu!” Cô có cảm giác mình như con cá trên thớt, bị người ta muốn làm gì thì làm, nên phản đối theo bản năng.
“Cô đã xuyên không thành công, tức là đã liên kết với hệ thống của chúng tôi rồi, không thể hủy bỏ đâu nhé.”
Nguyễn Niệm Hoan càng tức giận hơn, chống nạnh hét lên: “Không hủy bỏ được thì cậu nói liên kết với tôi làm gì! Vậy khi nào cậu đưa tôi về? Đưa tôi đến đây làm gì?!”
“Xin lỗi, tôi cũng không biết khi nào cô có thể về. Khi nào có thể về, cô sẽ được trở lại thế giới ban đầu của mình.”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Có thể về thì về, cậu tự nghe lại câu nói của mình xem nó vô nghĩa đến mức nào đi!” Sự tức giận và cảm giác bất lực khiến Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy phổi mình như muốn nổ tung.
“Tuy không biết khi nào cô có thể về, nhưng hệ thống của chúng tôi có một phúc lợi đặc biệt đó nha. Chiếc ngọc bội này sẽ tạo ra giọt nước, giọt nước này có thể làm đẹp da, dưỡng nhan, định hình vóc dáng, giảm béo… Hiệu quả là vĩnh viễn, cho dù cô có trở về thế giới ban đầu thì nhan sắc vẫn sẽ được duy trì.”
“Nghe cũng được đấy. Tạm thời không về cũng ổn. Thế bây giờ cậu cho ta vài giọt đi, tôi phải tu sửa lại cái làn da nát này, nhìn mà sốt ruột.”
Hệ thống dường như không dám tiếp lời, im lặng ba giây rồi nói: “Giọt nước của hệ thống chúng tôi cần cô tự kiếm lấy. Nhưng người chơi mới sẽ được thưởng ba giọt nước, dùng xong thì cô phải tự tìm cách kiếm thêm.”
Nguyễn Niệm Hoan đã chết lặng trước sự trơ trẽn của cái hệ thống dởm này. Mặt cô không cảm xúc nói:
“Cậu đang nói tiếng người đấy à? Phúc lợi mà còn phải tự kiếm thì gọi gì là phúc lợi?”
“Tôi vốn dĩ không phải là người mà…” Hệ thống lí nhí nói.
…Cậu không phải là người, cậu giỏi!
Có được ba giọt nước, Nguyễn Niệm Hoan lập tức sử dụng. Nhìn vào gương, đúng là làn da đã trở nên mịn màng hơn, quầng thâm mắt cũng gần như biến mất, da trắng lên một tông.
Tâm trạng cô lập tức tốt lên, ngay cả giọng nói cũng dịu đi: “Hiệu quả của giọt nước không tồi. Sau này chiếu cố nhau nhiều nhé, hệ thống bé bỏng của tôi~~”
Hệ thống chưa từng trải qua sóng gió xã hội, không thể tin được trên đời lại có người lật mặt nhanh đến thế. Nhưng tính cách của ký chủ này dường như cũng không tệ.
“Ký chủ này, hệ thống chúng tôi không được phép giao tiếp nhiều với cô. Tôi chỉ xuất hiện khi thật sự cần thiết. Những lúc khác cô sẽ không liên hệ được với tôi đâu.” Linh cảm của hệ thống mách bảo nó rằng người phụ nữ này sắp nổi giận.
Sự thật chứng minh linh cảm của nó đúng.
“Cái gì? Chỉ có cậu tìm tôi, không phải tôi tìm cậu? Thế chẳng phải dùng xong thì vứt à? Lỡ tôi thật sự bị nam chính đuổi đi rồi chết thảm như trong cốt truyện thì sao?!”
Nguyễn Niệm Hoan cảm thấy mình chẳng khác nào một món đồ, cần thì dùng, không cần thì vứt xó.
Hệ thống vội vàng bổ sung: “Cô yên tâm, cô sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu. Chỉ là những lúc sinh hoạt bình thường thì không liên hệ được thôi. Một khi đến các nút thắt quan trọng của cốt truyện, tôi sẽ xuất hiện.”
Nguyễn Niệm Hoan không muốn nói thêm, tính nóng nảy nổi lên cô chẳng thèm để ý đến nó nữa. Vài phút sau, cô thấy mình không còn cảm ứng với hệ thống.
“Đồ vô dụng.” Nguyễn Niệm Hoan lẩm bẩm.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở truyện mới! Hi vọng mọi người sẽ thích, mình sẽ không bỏ dở đâu. Nếu có nhiều người đọc, mình sẽ cân nhắc bão chương, còn không thì mình sẽ viết một chương mỗi ngày thôi (huhu).