Nguyễn Niệm Hoan không quên chuyện chính, định thay đồ rồi đi nhà trẻ đón người. Vừa vào phòng thay đồ, cô đã thấy một tủ quần áo chói lóa. Màu sắc sặc sỡ đi cùng hàng hiệu xa xỉ, chẳng khác gì phong cách của một phú bà mới nổi.
"Không hiểu sao nguyên chủ lại có thể sưu tầm hết những món đồ xấu mà còn tệ của các thương hiệu lớn đến thế này cơ chứ?"
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một chiếc váy hai dây màu đỏ khá ổn ở một góc khuất nào đó. Cô búi tóc cao, kết hợp với màu son lúc nãy, trông cô có nét riêng biệt. Chọn thêm một đôi giày cao gót đỏ, tổng thể trang phục khiến cô trở nên quyến rũ, phong tình hơn hẳn.
Cô bước xuống lầu, thấy mẹ Triệu vẫn đứng đợi ở phòng khách với vẻ mặt lo lắng.
“Lộc cộc…” tiếng giày cao gót vang lên trên cầu thang.
Mẹ Triệu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên và sững sờ.
Nguyễn Niệm Hoan thấy mẹ Triệu nhìn mình đắm đuối, trong lòng có chút tự đắc nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Xem ra tác dụng của giọt nước thật sự không tồi. Bị nhan sắc của bổn tiểu thư đây mê hoặc rồi chứ gì!
Mẹ Triệu hoàn hồn, thầm nghĩ sao hôm nay phu nhân lại xinh đẹp đến vậy. Bà lên tiếng: “Phu nhân, xe đã chuẩn bị sẵn rồi. Cô có thể đi ngay bây giờ.”
Nguyễn Niệm Hoan gật đầu rồi bước ra ngoài.
Lên xe, Nguyễn Niệm Hoan lấy điện thoại ra, tính toán tìm hiểu thêm về cốt truyện. Vì chưa đọc hết tiểu thuyết nên cô phải tìm kiếm manh mối từ điện thoại của nguyên chủ. Dù không định làm theo tính cách của nguyên chủ, nhưng cô vẫn cần nắm rõ các mối quan hệ để tránh lộ tẩy, kẻo bị lôi đi làm vật thí nghiệm thì khổ nữa.
Chú Tiền thông qua gương chiếu hậu nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế sau. Gió nhẹ từ cửa sổ xe lùa vào, thổi bay những sợi tóc mai lưa thưa. Màu son rực rỡ khiến làn da cô càng thêm trắng ngần, chiếc váy hai dây màu đỏ ôm lấy thân hình mảnh mai, trông cô quyến rũ lạ thường. Xương quai xanh cong cong như chứa đầy ánh nắng, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ khiến người ta xao xuyến.
Nguyễn Niệm Hoan cảm nhận được ánh mắt từ phía trước, nhưng cô không ngẩng đầu lên. Cô hiểu rằng việc bản thân và nguyên chủ có phong cách khác nhau khiến người khác chú ý cũng là chuyện bình thường.
Cô mở ứng dụng ngân hàng và alipay ra thì thấy số dư có đến hàng triệu, hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.
"Ừm, tiền nhiều thế này thì tốt rồi!"
Qua lịch sử tin nhắn, cô biết mình có một người anh trai hờ. Tuy bình thường ít liên lạc nhưng hàng tháng anh ta đều chuyển tiền cho cô. Về phía nam chính – chồng hiện tại của cô – hai người có mối quan hệ không tốt, dù tiền thì có thừa. Đa phần là nguyên chủ chủ động nhắn tin, còn anh ta rất ít khi trả lời.
Ngoài ra, cô còn có một cô bạn thân là diễn viên. Cô ấy là bạn học cũ, thường bận đóng phim nên không hiểu được hành vi bám víu nam chính của nguyên chủ và chỉ biết hận không thể rèn sắt thành thép.
Cuối cùng là nữ chính của nguyên tác, một bạch liên hoa chính hiệu. Cô ta lừa nguyên chủ trang điểm lòe loẹt và mặc những bộ đồ kỳ quái. Sau đó cô ta lập mưu hãm hại, giết chết con trai của nam chính rồi đổ tội cho nguyên chủ, còn mình thì ung dung ở bên nam chính và bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn thốt lên: Nam chính mù còn nữ chính thì trà xanh. Nữ phụ, tức là nguyên chủ thì ngốc.
Xe chạy vào nhà trẻ. Nhìn khung cảnh xung quanh, đây rõ ràng là một trường mầm non dành cho giới quý tộc.
Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện chói tai.
“Bao giờ phụ huynh của thằng bé này mới đến?! Các cô giáo định thiên vị chúng nó à? Nhìn con tôi bị đánh cho ra nông nỗi này đi! Tôi nói cho các người biết, nếu con tôi có mệnh hệ gì, cái nhà trẻ này đừng hòng mở cửa nữa!”
Nguyễn Niệm Hoan vừa đi vào đã thấy hai cô giáo vẻ mặt ngượng ngùng đứng một bên.
Phía trước bàn làm việc, Hạ Hàm cúi gằm mặt, đôi tay trắng trẻo, nhỏ nhắn nắm chặt vào nhau, hai chân khép lại, trông rất đáng thương và ngoan ngoãn. Hình ảnh này lập tức đánh trúng tim cô.
“Ôi chao, thật là lớn tiếng, người biết thì hiểu đây là nhà trẻ quý tộc, người không biết lại tưởng là cái chợ nào đó, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng chửi đổng như bà chằn rồi. Hạ Hàm, cúi đầu làm gì? Lại đây với mẹ.” Nguyễn Niệm Hoan đi đến ghế sô pha trong văn phòng ngồi xuống và vẫy tay với Hạ Hàm.
Nghe thấy giọng nói, Hạ Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Là cô ấy… Sao cô ấy lại đến đây? Không phải cô ấy không thích mình sao?" Hạ Hàm thầm nghĩ.
Thế nhưng đôi chân lại không tự chủ mà bước về phía Nguyễn Niệm Hoan.
Cậu bé nhìn người mẹ kế vừa lạ lẫm nhưng lại vô cùng xinh đẹp trước mặt. Rõ ràng trông cô có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng cậu lại cảm thấy chẳng có chút khoảng cách nào.
Vị phu nhân hào môn kia bị gọi là "bà chằn" tức đến nghẹn lời, bà ta giơ tay chỉ thẳng vào Nguyễn Niệm Hoan mắng: “Cô là cái thá gì mà dám mắng tôi! Cô có biết tôi là ai không, có biết chồng tôi là ai không!”
Nhìn người phụ nữ đối diện đang chỉ tay vào mình, Nguyễn Niệm Hoan khó chịu ra mặt, nói: “Thưa bà, tôi khuyên bà tốt nhất là bỏ ngón tay đó xuống, nếu không tôi mà điên lên, chặt nó đi cũng là chuyện bình thường.”
Vị phu nhân kia bỗng cảm thấy sợ hãi, bà ta hạ tay xuống nhưng khí thế không hề giảm, vẫn là vẻ kiêu ngạo đáng ghét đó. Bà ta khoanh tay trước ngực nói: “Cô là gì của thằng bé này?”
Nguyễn Niệm Hoan không hiểu trên đời này tại sao lại có nhiều người mù đến thế. "Tôi là ai của Hạ Hàm chẳng lẽ không rõ ràng sao? Không phải mẹ thì chẳng lẽ là em gái nó à?"
“Tôi là mẹ của thằng bé. Thưa bà, tôi nghĩ bà nên đi khám mắt đi, rõ ràng thế này mà bà còn không nhìn ra, hay là đôi mắt của bà không dùng thì có thể hiến tặng được đấy.”
Không đợi phu nhân kia lên tiếng, cậu bé vẫn được bà ta che chở đứng ra nói lớn: “Không thể nào, rõ ràng là Hạ Hàm không có mẹ! Cô không phải mẹ của cậu ấy!”
Nghe thấy lời này, Hạ Hàm vội liếc nhìn Nguyễn Niệm Hoan rồi lại cúi đầu xuống, thậm chí còn cúi thấp hơn lúc cô chưa đến.
Nguyễn Niệm Hoan không thể chịu nổi dáng vẻ đáng thương của bé con đáng yêu này. Cô nheo mắt, nhìn về phía cậu bé kia nói: “Này nhóc, nói bậy là sẽ bị cắt lưỡi đấy. Cháu có muốn bị cắt lưỡi không?”
Cậu bé sắp khóc, vội vàng trốn ra sau lưng mẹ. Bà mẹ tức điên lên, trừng mắt nhìn Nguyễn Niệm Hoan: “Cô chú ý thái độ và lời nói của mình đi!”
“Bà nên chú ý thái độ và lời nói của mình đi.” Ngoài cửa, một người đàn ông mặc vest và đeo kính đen bước vào.
Anh ta đi đến trước mặt Nguyễn Niệm Hoan, cúi người nói: “Xin lỗi phu nhân, tôi đến muộn.”
Nguyễn Niệm Hoan liếc nhìn đồng hồ, 20 phút. Từ tập đoàn Hạ thị đến đây mà chạy nhanh thế này thì đúng là phải đạp ga hết cỡ rồi.
Hiệu suất làm việc không tệ. Mặc dù ông chồng khó ưa, nhưng người thư ký này thì dùng rất thuận tay. Đây cũng là điều cô phát hiện ra từ lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, vì nguyên chủ luôn tìm không thấy nam chính nên hay gọi cho thư ký của anh ta.
Cô không nói gì, chỉ lắc đầu, đưa tay bế Hạ Hàm – bé con đang muốn vùi đầu xuống đất – lên đùi mình ngồi.
“Vị phu nhân này, tôi biết bà là nhị phu nhân nhà họ Tôn. Tôi nghĩ bà có chút vấn đề về thái độ khi nói chuyện với phu nhân nhà tôi. Bà cần phải xin lỗi phu nhân, và con trai bà cũng phải xin lỗi tiểu thiếu gia. Nếu không, sự việc bị làm lớn, liên lụy đến cả nhà họ Tôn thì sẽ không hay đâu.” Thư ký Trần dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để đưa ra một lời đe dọa.
Mặt vị phu nhân kia tái mét, rõ ràng không ngờ địa vị của Hạ Hàm và Nguyễn Niệm Hoan lại lớn đến thế. Nhưng bà ta vẫn không sợ chết nói: “Tại sao chúng tôi phải xin lỗi? Rõ ràng con trai tôi mới là người bị thương, lý lẽ ở đâu?”
“Tôi đến đây không phải để nói lý lẽ với bà, tôi đến để chống lưng. Mặc kệ ai động tay trước, hiện tại bà nên thấy may mắn là Hạ Hàm không bị thương thôi. Nếu không, bà sẽ không có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi đâu.” Nguyễn Niệm Hoan, người vừa im lặng nãy giờ, dường như đã hết kiên nhẫn. Cô trực tiếp đáp trả.
“Thư ký Trần, mọi chuyện ở đây giao cho anh. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của tập đoàn Hạ thị. Tôi đưa Hạ Hàm đi trước đây.” Nguyễn Niệm Hoan nói với Trần bí thư.
Nói xong, Nguyễn Niệm Hoan dắt tay Hạ Hàm đi ra ngoài. Cô không quan tâm kết quả cuối cùng là gì, chỉ cần đôi mẹ con kia không có kết cục tốt đẹp là được.
| Hạ Hàm: “Mẹ thật sự yêu mình đến thế sao?” (xúc động đến rơi nước mắt). |