Vết cắn của bí mật
⸻
Một nhiệm vụ khảo sát định kỳ ở khu vực biên giới tưởng như đơn giản, lại dẫn đến một biến cố không ngờ.
Tiểu đội Evlo nhận nhiệm vụ điều tra dấu hiệu bất thường tại thung lũng đá cổ Gaeon, nơi từng được cho là không còn hoạt động địa chấn. Nhưng khi đội hình thăm dò đến nơi, mặt đất bỗng chấn động dữ dội, những mảnh đá lớn lở xuống như muốn nuốt trọn mọi thứ.
Jeni đang bám theo sát đội hình thì một tảng đá rơi chắn ngang đường. Cô bị tách ra.
Phía trước, giọng Xivian vang lên dứt khoát:
“Tách ra thành hai đội! Đội tôi theo hướng Đông! Mau chóng thoát khỏi vùng sụp!”
Jeni vừa lao tới định vượt qua khe đá thì mặt đất dưới chân nứt toạc. Cô mất đà — rơi xuống một sườn vực.
“A—!”
Nhưng bàn tay mạnh mẽ kịp giữ lấy cánh tay cô trước khi cơ thể cô hoàn toàn rơi xuống.
“Giữ chặt!”
Là giọng của Xivian.
Jeni ngẩng lên — gương mặt anh chỉ cách cô một gang tay, mồ hôi và máu hòa trên thái dương, một tay bám lấy cành cây rũ xuống từ vách đá, tay còn lại siết chặt cổ tay cô.
Cành cây nhỏ chỉ đủ chịu trọng lượng một người.
Tay trái của Xivian — cánh tay đang giữ lấy thân cây — đang bị thương và rỉ máu. Máu nhỏ từng giọt xuống, một giọt lạnh rơi vào má cô.
Jeni run rẩy:
“Ngài… ngài không thể giữ được lâu. Hãy thả tôi ra!”
“Câm miệng. Ta không lặp lại.”
“Cành cây này… không chịu nổi cả hai!”
“Ta bảo giữ thì giữ. Đừng cãi lệnh.”
Cô nghẹn lời. Gió lùa vù vù. Vách núi sâu hun hút phía dưới như muốn nuốt chửng họ.
Jeni rưng rưng, rồi đột ngột nghiến răng, ngẩng đầu lên… cắn mạnh vào cổ tay Xivian đang giữ mình!
“A—!!”
Anh khẽ rên lên, nhưng tay vẫn không buông. Dấu răng in sâu, máu bật ra.
“Ngài điên rồi sao!” – Cô khóc nấc – “Thả tôi ra!!”
Nhưng Xivian chỉ nhìn cô. Đôi mắt xám lúc này không lạnh lùng như thường lệ.
Nó… ấm áp.
“Ta không bao giờ thả tay.”
Câu nói ấy… như đâm vào tim cô.
Cô run rẩy khóc, không vì sợ chết, mà vì… trái tim cô đang rối loạn. Một kẻ như Xivian – luôn lạnh lùng, xa cách – lại có thể bất chấp mạng sống, chỉ để giữ một kẻ như cô?
⸻
Tiếng máy bay gầm lên phía xa.
Kai dẫn đội cứu viện tới. Cáp treo được thả xuống nhanh chóng.
Jeni được kéo lên trước, tay còn run. Nhưng khi nhìn xuống — Xivian vẫn không buông tay cô, ánh mắt anh vẫn khóa vào cô, mặc kệ bàn tay chảy máu, mặc kệ cơn đau.
Kai kéo họ lên cùng nhau.
Trên mặt đất an toàn, các y tá vội chạy tới.
Jeni đang định rút tay khỏi bàn tay Xivian — nhưng anh vẫn nắm chặt.
Đến tận khi bác sĩ ra hiệu “Đưa tay ngài ra để băng vết thương”, Xivian mới chịu buông.
Trên bàn tay trắng thon dài ấy… vẫn còn rõ dấu răng nhỏ của ai đó.
⸻
Đêm hôm đó, trong doanh trại.
Jeni ngồi lặng bên giường bệnh dã chiến, cúi đầu nhìn vết máu khô dính nơi tay áo mình. Trái tim cô vẫn đập mạnh.
Kai bước vào, đưa cho cô một khăn ấm.
“Cậu ổn chứ?”
“Tôi không sao… nhưng… tay ngài ấy…”
Kai im lặng một lúc.
“Xivian từng suýt chết vì không chịu bỏ đồng đội. Dù là một mạng, anh ấy cũng sẽ không buông.”
“Vì trách nhiệm… hay…”
Jeni không dám nói hết.
Kai " Vì ngài ấy chính là như vậy ,nên tôi mới trung thành ,kính trọng ngài ấy như vậy . Mặc dù tuổi chủa chúng tôi không cách nhau là bao . Ngài vừa giỏi vừa có tầm lại có tâm
Không ai nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Jeni, một điều rõ ràng hơn bao giờ hết:
Xivian không còn xem cô là một binh sĩ vô danh.