Lưới nghi ngờ siết chặt
Từ sau hôm đó, Jeni có cảm giác mình đang sống trong lồng kính.
Xivian thật sự… giám sát cô.
Không chỉ trong huấn luyện, mà cả ăn uống, sinh hoạt, thậm chí là giờ nghỉ. Cứ mỗi lần cô ngỡ mình đã thoát khỏi ánh nhìn ấy, thì chỉ cần xoay người, lại bắt gặp đôi mắt màu thép lạnh đang chăm chú nhìn mình từ xa.
“Cậu ăn ít quá.”
“Không sao, tôi đã quen.”
“Ăn thêm.”
Một chiếc hộp khẩu phần phụ được đẩy qua. Jeni chết lặng nhìn tay anh. Áp lực tăng lên đến nghẹt thở. Cô cố giấu bàn tay đang run khi đón lấy.
Ánh mắt anh quá nghiêm. Giọng nói quá trầm. Hơi thở quá gần.
⸻
Buổi tối hôm ấy, cô len lén ra kho tập vũ khí ở khu phụ.
Chỉ có một mình. Ít nhất cô nghĩ thế…
Cạch.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Jeni quay phắt lại — thì thấy Kai.
Anh vẫn lặng lẽ, ánh mắt nâu lạnh nhìn cô một cách dịu dàng hơn mọi người khác.
“Cậu tập đêm?”
“Tôi… không ngủ được.”
“Tôi cũng vậy.”
Kai tiến đến, ngồi xuống cạnh cô. Cả hai cùng kiểm tra vũ khí, lặng lẽ bên nhau.
Anh không nói nhiều, nhưng bàn tay giúp cô điều chỉnh tay cầm súng khiến Jeni thấy một chút… yên tâm.
“Jeni.” – Kai bất ngờ gọi tên thật khẽ.
Cô ngước lên.
“Nếu có chuyện gì xảy ra… đừng giấu tôi.”
“…Cảm ơn cậu.”
⸻
Đúng lúc ấy.
Cạch.
Cửa phòng tập mở ra một lần nữa.
Tiếng giày quân vang lên rất nhẹ nhưng lại như sấm trong lòng Jeni.
Cô quay đầu — Xivian đứng ở đó, mắt tối sầm.
Anh không nói gì, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao lia qua cảnh cô ngồi sát Kai, hai người cùng cúi xuống một khẩu súng.
“Tân binh Lior. Theo tôi.” – Giọng anh như mệnh lệnh.
Jeni giật mình đứng phắt dậy.
“Vâng, Sir.”
Cô không dám nhìn Kai. Không dám nhìn Xivian. Chỉ lặng lẽ đi theo anh ra ngoài.
⸻
Hành lang trống.
Bước chân Xivian nhanh. Jeni phải gần như chạy theo để bắt kịp.
“Tôi… xin lỗi nếu tôi đã làm gì sai.”
Anh dừng lại. Quay người.
“Cậu biết quy định về thời gian tập riêng sau 22h không?”
“…Biết, Sir.”
“Cậu đang vi phạm.”
“Tôi… chỉ muốn luyện thêm.”
Xivian bước sát đến, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô.
“Một mình cậu không luyện. Mà là cùng với phó chỉ huy Kai .”
Giọng anh trầm, không cao, nhưng nội dung thì nặng như búa giáng.
Jeni nuốt nước bọt.
Cô biết lúc này không được phản ứng. Nhưng không hiểu sao… tim cô lại run.
“Cậu rất thân với phó chỉ huy Kai sao ?” – Anh hỏi đột ngột.
“…Không, Sir. Chúng tôi chỉ là cấp trên ,cấp dưới .”
Anh im lặng. Rất lâu.
Rồi bất ngờ, bàn tay anh chặn lên tường ngay bên cạnh cô. Tư thế vây ép.
Gió đêm lạnh. Nhưng lòng bàn tay anh nóng.
“Tôi không thích cấp dưới mình qua lại quá thân thiết với người khác khi đang nằm trong diện… giám sát.”
Giọng nói ấy, ẩn chứa gì đó khác ngoài quân luật.
“Tôi… hiểu rồi, thưa ngài.”
Jeni cúi đầu. Cô không thể nhìn vào mắt anh. Vì nếu nhìn, cô sợ — thứ ánh sáng trong đó không còn là ánh sáng của một chỉ huy.
Mà là… khao khát.
⸻
Phòng riêng của Xivian
Sau khi về phòng, anh ngồi xuống ghế, tháo găng tay, vứt lên bàn.
Cạch.
Mắt anh vẫn in hình dáng Jeni đứng sát Kai. Giọng cô. Ánh mắt cô.
Bất an.
Vì sao cậu lại cười với Kai?
Vì sao cậu dễ gần với hắn?
Còn ta thì không?
Anh siết chặt tay.
“Tân binh Lior…” – Anh thầm gọi tên.
“Cậu nghĩ ta không nhận ra sự khác thường sao? Cả giọng nói, dáng đi, phản xạ khi bị chạm vào — tất cả đều nói rằng… cậu không phải nam nhân.”
Nhưng càng nhận ra… anh càng không thể dừng lại.
Nếu là một cô gái – thì sao?
Nếu bị người khác phát hiện trước anh – thì sao?
Nếu bị Kai phát hiện… thì sao?
“Không. Không ai được chạm vào cậu.”