Đừng tưởng Tôn Đại Hoa không có học thức, cái đầu quỷ quyệt của bà ta xoay nhanh hơn bất cứ ai.
Bà ta đã quyết, chỉ cần Hứa Không Sơn còn ở nhờ nhà họ Trần, bà ta sẽ ba ngày hai bữa đến gây sự. Mẹ đi tìm con trai là chuyện hiển nhiên, chân mọc trên người bà ta, người nhà họ Trần làm gì được?
Hơn nữa, Tôn Đại Hoa thật sự thèm muốn con lợn rừng Hứa Không Sơn săn được. Một mình đối phó một con lợn rừng, ở Mãn Lâm Khê này, không ai làm được ngoài Hứa Không Sơn.
Lợn rừng trên núi nhiều như vậy, nếu Hứa Không Sơn mỗi ngày săn một con, chẳng phải bà ta sẽ sớm trở thành "phú hộ" sao!
Tôn Đại Hoa càng nghĩ càng nóng lòng. Với giá Hứa Không Sơn vừa nói, một con lợn rừng bán được hơn trăm đồng. Không được, bà ta phải lôi Hứa Không Sơn về!
"Đại Sơn." Tôn Đại Hoa nở một nụ cười giả tạo khiến người ta nổi da gà. "Nhìn con kìa, mẹ hôm đó chỉ vì quá lo cho em con nên nói lỡ lời thôi, sao con lại giận mẹ thật rồi."
Lần gần nhất Tôn Đại Hoa ôn hòa nói chuyện với anh là khi nào nhỉ? Hứa Không Sơn không nhớ rõ lắm, tóm lại, mỗi lần bà ta dùng giọng điệu này là y như rằng không có chuyện tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play