Đuổi Trần Dũng Dương đi, Trần Vãn quay người trở về phòng, Hứa Không Sơn lẳng lặng đi theo phía sau. Gã đàn ông cao lớn vạm vỡ giờ đây trông cứ luống cuống, chẳng khác nào một chú chó sói dầm mưa bão, không có nơi nào để về.
Cửa phòng vừa khép lại, Trần Vãn đã ôm chầm lấy hắn: “Sơn ca, anh còn có em mà.”
Thân hình Trần Vãn nhỏ hơn Hứa Không Sơn một chút, ôm lấy hắn, dáng vẻ hai người chẳng khác nào người được an ủi lại chính là hắn.
Ngoài cửa sổ chẳng có ai qua lại, sự yếu mềm của Hứa Không Sơn chỉ có Trần Vãn được nhìn thấy.
“Ừm.” Hứa Không Sơn chẳng nói gì, tâm trạng suy sụp của hắn nhanh chóng được Trần Vãn xoa dịu.
Việc Tôn Đại Hoa không phải mẹ ruột của hắn, Hứa Không Sơn sững sờ nhiều hơn là đau khổ. Có lẽ những mong chờ về tình mẫu tử cứ lần lượt phai nhạt trong thất vọng, nên khao khát tìm mẹ đẻ của hắn cũng không còn mãnh liệt nữa.
Dẫu có tìm được thì sao chứ, những tháng ngày đã mất đi vĩnh viễn không thể bù đắp lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play