Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Thiên Cảnh thấy Thẩm Đăng Tinh trần trụi thân thể, lần đầu gặp mặt trên người cậu còn có y phục rách che đậy, đến giờ mới thấy trên người cậu có nhiều vết sẹo nhỏ và dày đặc như vậy, như là móng tay phụ nữ cào ra.
Đây cũng là lý do Bạch Thiên Cảnh đoán đó là vết tích của Trì thị.
Thẩm Đăng Tinh bị hắn nhìn thấy những vết này, có chút bất an ôm lấy mình, lại muốn ngồi vào trong nước, kết quả bị Bạch Thiên Cảnh một tay giữ lại: “Trốn cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Thẩm Đăng Tinh lắc đầu, chỉ vào bên bờ ao – buông ta ra, ta dùng nước viết cho ngươi xem.
“… Được rồi.” Bạch Thiên Cảnh mất nửa ngày mới hiểu cậu nhóc này muốn làm gì, nới lỏng tay, lại nâng vai gầy của cậu đưa đến bên bờ ao, “Viết đi.”
Thẩm Đăng Tinh xoắn xuýt dùng ngón tay chấm nước, viết xuống nguồn gốc những vết thương này, lại không chú ý đến Bạch Thiên Cảnh phía sau đã bất giác mặt đen lại.
Ngày hôm sau.
“Không được đi.”
Hà tiên sinh kéo Bạch Thiên Cảnh không buông: “Như vậy quá bốc đồng, sao ta không biết trước đây ngươi lại bênh vực cậu nhóc đến vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT