Ngô lão bản sắc mặt hồng hào, trong nhà mẫu thân sắp bước sang tuổi 70, là chuyện đại hỉ, tiệc mừng thọ lớn là một chuyện, nhưng hôm nay có thể mời được Bạch Thiên Cảnh tới làm khách lại càng là một niềm vui lớn.
“Bạch công tử, mau vào trong!” Ngô lão bản đón hai người vào, vừa đi vừa giới thiệu: “Vị này là Thẩm lão bản, hắn cũng muốn làm ăn với Bạch công tử, ta liền tự ý mời hắn đến, Bạch công tử đừng để bụng nhé.”
“Có ai lại chê tiền nhiều chứ?” Bạch Thiên Cảnh cười cười, chuyện hắn yêu tiền như mạng cũng là điều ai cũng biết, hơn nữa hắn còn trẻ, nói những lời bâng quơ như vậy cũng không làm người khác để ý, chỉ cảm thấy hắn nghĩ gì nói nấy, lại còn làm bầu không khí thêm sinh động.
Quả nhiên Thẩm Đan cũng cười theo, trước cửa người đông mắt tạp, Bạch Thiên Cảnh đặt cái hộp nhỏ bên cạnh mình, quay đầu lại nắm tay Thẩm Đăng Tinh, tránh để cậu bị đám đông tách ra, đi theo Ngô lão bản vào tửu lầu.
Những lời khách sáo hàn huyên, Bạch Thiên Cảnh nói ra như viết văn, Thẩm Đăng Tinh ở sau lưng hắn nghe rất chăm chú, hoàn toàn không chú ý đến cái gì Lý lão gia hay Thẩm lão gia – cậu quả thật chưa từng gặp cha ruột, lưu lạc lâu như vậy cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, càng không nói đến nhận ra Thẩm Đan.
Ngô lão bản và Bạch Thiên Cảnh coi như là bạn làm ăn lâu năm, đồ ăn trên bàn tiệc phần lớn đều là món Bạch Thiên Cảnh thích, người sau tỏ vẻ cảm ơn, Ngô lão bản cũng không vội, mời mọi người ăn cơm trước, rồi lại gọi hai vò rượu ngon, rót cho cả Bạch Thiên Cảnh và Thẩm Đăng Tinh mỗi người một ly. Hắn cũng là một người tinh ý, lúc mới gặp không hỏi, nhân lúc rót rượu mới giả vờ vô tình hỏi: “Hôm nay sao không thấy Hà lão tiên sinh? Người già cả đó vẫn khỏe chứ? Chỗ ta vừa hay có người tặng một ít sâm quý, lát nữa ta sẽ sai hạ nhân đưa chút sang cho Hà lão tiên sinh.”
“Hà tiên sinh hôm nay đi ngủ sớm, ta không làm phiền ông ấy, ta thay ông ấy cảm ơn Ngô lão bản trước nhé – vị này là tiểu đệ tử mới của Hà tiên sinh, đi theo ta học chuyện làm ăn.” Bạch Thiên Cảnh vỗ vỗ vai Thẩm Đăng Tinh, Ngô lão bản vuốt râu cười ha hả nói: “Có thể may mắn được Hà tiên sinh dạy dỗ, lại có Bạch công tử dẫn dắt, chắc chắn là nhân trung long phượng… Nhưng sao ta thấy tiểu huynh đệ này có chút quen mắt?”
Bạch Thiên Cảnh cười không nói, trên tay gắp cho Thẩm Đăng Tinh một cái đùi gà, Thẩm Đăng Tinh hai mắt tỏa sáng, nhưng cũng biết không thể để Bạch Thiên Cảnh mất mặt, đành cố gắng tỏ ra e dè chút, cắm đầu ăn đùi gà.
Cậu cúi đầu, Ngô lão bản chỉ có thể thấy rõ nửa khuôn mặt cậu, tức khắc có chút không chắc chắn, bỗng nhiên thấy Thẩm Đan bên cạnh cũng đang đánh giá Thẩm Đăng Tinh, liền vỗ đùi một cái: “Thẩm lão bản, ta thấy tiểu huynh đệ này, có vài phần giống ngươi hồi trẻ a!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT