Bạch Thiên Cảnh đã từng nói, học được tiêu tiền mới có thể học được kiếm tiền, Thẩm Đăng Tinh vẫn luôn ghi nhớ lời này. Chẳng qua đến bây giờ cậu mới biết, "tiêu tiền" trong miệng hắn, không phải là "tiêu tiền" trong nhận thức của cậu.
Trước tết trên đường cái từ sớm đến tối đều náo nhiệt phi thường. Hai người xuyên qua đám đông, trên tay Thẩm Đăng Tinh xách hai bọc nhỏ, bên trong là bánh ngọt vừa ra lò và bánh đường nóng hổi, những thứ này cũng chỉ là đồ ăn vặt cho cậu hai ngày nay. Lại nhìn Bạch Thiên Cảnh, hai tay không còn tay nào rảnh, túi lớn túi nhỏ. Từ quần áo mới để mặc năm mới cho đến các loại lễ vật để biếu tặng, cái gì cần có đều có. Cho dù như vậy, Bạch Thiên Cảnh cũng còn tiếp tục mua mua mua.
Thẩm Đăng Tinh sợ hắn không xách nổi, đang định bảo hắn đừng mua nữa, không bằng trước hết đem đồ trên tay về, liền thấy hắn vẫy tay gọi một đứa trẻ chuyên chạy vặt đưa hàng tới: “Đưa đến phủ của ta, tiền thừa ngươi cầm mua kẹo mà ăn đi.”
"Vâng, cảm ơn Bạch công tử!" Người trong thành phần lớn đều nhận ra vị công tử ca tiền nhiều người tốt này. Nếu có kẻ cảm thấy hắn không tốt, thì chỉ sợ là đã thiếu ân tình hoặc tiền bạc của hắn.
Xứng đáng.
Đứa trẻ nhận lấy đồ trên tay hắn, thân hình nhỏ nhắn lọt qua lách lại trong đám người, đi nhanh hơn bọn họ nhiều.
Thẩm Đăng Tinh lần đầu thấy việc này, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng đứa trẻ. Đầu ngón tay móc móc vào lòng bàn tay hắn: “Không sợ bị trộm đi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play