“Tự mình giao ra đây, có thưởng.”
Bạch Thiên Cảnh cũng không có bức bách cậu nói ra giấu gì, Thẩm Đăng Tinh ngày thường trên người luôn có hai quyển Tiểu Bổn Tử để phòng hờ, trên đường về trên người có thêm một quyển, hắn cũng không nhìn ra, huống chi khi về cậu còn nhất định phải tự mình ôm đàn, hắn lại càng đoán không được trên người cậu có thêm cái gì.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Đăng Tinh liền do dự - mặc kệ khen thưởng trong miệng Bạch Thiên Cảnh là cái gì, luôn luôn rất dụ người, đừng nói Thẩm Đăng Tinh, đặt lên bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được khen thưởng hắn đưa ra.
Ít nhất Thẩm Đăng Tinh là như vậy cho rằng.
Bạch Thiên Cảnh đem đá quý trong tay giấu đi, một tay đặt ra sau lưng, bản thân Thẩm Đăng Tinh không chú ý tới lúc hắn đi vào có cầm gì trên tay, lúc này còn tưởng rằng hắn tức giận, lo lắng mà đè lại gối đầu của mình.
Có... có nên cho Bạch Thiên Cảnh xem không?
Tiểu thoại bản kia vốn không phải của cậu, Cầm Nương tỷ tỷ đưa cho cậu khi đó cũng chưa nói là vì sao, nếu cậu lỡ không cẩn thận nhìn thứ không nên nhìn…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play