“Tay buông xuống, cho ta xem.”
Đối mặt Bạch Thiên Cảnh lần thứ ba đưa ra yêu cầu này, Thẩm Đăng Tinh rốt cuộc bại trận, đem tay che miệng đặt trên đầu gối, chỉ thấy khóe môi cậu có chút trầy da chảy máu, máu đã ngừng, chắc là cậu đã tự mình liếm qua, nhưng nhìn vẫn làm Bạch Thiên Cảnh đau lòng không thôi.
Trước đó khi Thẩm Đăng Tinh hôn lên cánh hắn, hai người đều bởi vì đột ngột gặp mặt mà có chút căng thẳng, Bạch Thiên Cảnh quên nhắc nhở Thẩm Đăng Tinh, lông vũ của mình tuy rằng mỹ lệ nhưng cũng rất sắc bén, mặc dù Bạch Thiên Cảnh khi cậu hôn lên đã siết chặt cánh, vẫn không tránh khỏi kết quả cậu bị làm bị thương.
"Có đau không?" Bạch Thiên Cảnh duỗi tay ở mép vết thương kia chạm nhẹ, Thẩm Đăng Tinh lắc đầu - vết thương nhỏ này không là gì, chỉ là lo lắng lúc ăn cơm sẽ không tiện lắm, dù sao ăn cơm là chuyện lớn.
Từng phải chịu đói nên Thẩm Đăng Tinh rất nghiêm túc mỗi khi ăn cơm, nghĩ đến đây, cậu cũng sờ sờ vết thương của mình, kết quả còn chưa chạm tới môi đã bị Bạch Thiên Cảnh một chộp bắt được tay: “Đừng sờ lung tung, đau.”
Cậu nhóc câm cười cười, nói là không đau mà.
"Chờ về ta sẽ trị cho ngươi cẩn thận." Bạch Thiên Cảnh hôn hôn lên môi cậu, khép Tiểu Bổn Tử trước mặt hai người lại - mới rồi hắn cùng Thẩm Đăng Tinh trao đổi rõ ràng mọi chuyện, Thẩm Đăng Tinh vẫn có chút sợ nguyên thân của hắn, cùng lắm thì Bạch Thiên Cảnh ít dùng nguyên thân là được, “Bây giờ nên đi hoa lâu học đàn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT