Trước khi quan phủ đến, Tấn Hề đã cố gắng ngăn cản Bạch Thiên Cảnh, nhưng hắn bảo đảm sẽ không gây ra án mạng ở đây. Dù vậy, Tấn Hề vẫn không từ bỏ việc ngăn cản, nhưng khi quan phủ đưa những kẻ ‘đầu trộm đuôi cướp’ kia đi, trên đầu bọn chúng chỉ có vết thương do Thẩm Đăng Tinh dùng đàn gãy đập ra, nhưng chúng vẫn ‘ô ô yết yết’ kêu la rằng mình chỗ nào cũng đau.
Quan binh nhìn Bạch Thiên Cảnh không chút sứt mẻ, rồi lại nhìn những kẻ vô lại đang lay ống quần mình đòi công đạo, vẫn hỏi một câu: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Quan gia ngài lại chẳng biết, chuyện như thế này ở chỗ chúng tôi có thiếu sao?”
“Đúng vậy, tháng trước ngài cũng đến rồi, chúng tôi đều là người đứng đắn, ca hát đàn khúc còn phải trông cậy vào Tấn lão bản… Mệnh khổ như vậy, còn bị người sàm sỡ…”
Các cô nương mỗi người một câu, thậm chí có người nói đến chuyện đau lòng không nhịn được mà lau nước mắt, khiến quan binh đau cả đầu, cứ như hắn cũng là một phần của đám bại hoại dưới chân này, nhưng cũng không tránh khỏi nảy sinh lòng thương xót, không nói gì nữa, mang mấy người kia đi.
Thẩm Đăng Tinh không nhìn ra các tỷ tỷ này là khóc thật hay giả, vội vàng lấy khăn tay của mình ra cẩn thận đưa lên, người đang khóc liền nín khóc mỉm cười, còn đưa tay nhéo nhéo mặt cậu.
Bạch Thiên Cảnh: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT